Vọng Tình
-
Chương 60: Trí nhớ
Editor:Ngược Ái, Kiều Nhi.
Beta: Ngược Ái.
Phan Ngọc ngồi ở bên hồ, túi da để ở dưới chân, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ngàn câu vạn chữ, lại không biết sắp xếp lại như thế nào.
Tương Tương đi rồi, Phan Ngọc không có mục đích, bất tri bất giác liền đi tới bên hồ.
Ban ngày hồ nước trong veo, dưới ánh trăng lại có một phen tư vị khác.
Chỉ là lúc này hắn đã không còn tâm trạng để mà thưởng thức.
Tương Tương rời đi, cứ tưởng hắn sẽ cảm thấy thoải mái, chứ không nghĩ đến buồn khổ còn tăng thêm một phần.
Chẳng lẽ hắn thật sự có người người trong lòng, nhưng là ai?
Là ai nằm ở trong lòng của hắn, để lại hình ảnh nhưng lại đem ra lau sạch sẽ, không lưu một chút dấu vết nào?
Thật sự không có dấu vết nào sao?
Đầu càng ngày càng đau, Phan Ngọc không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đêm yên tĩnh, từ phía sau truyền đến âm thanh sàn sạt, tiến nhập vào trong tai, phá lệ rõ ràng.
Một đạo bóng đen không tiếng động che khuất Phan Ngọc, hương khí thản nhiên giống như lan cũng giống như xạ.
Phan Ngọc bất đắc dĩ xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Tương Tương bổ nhào vào trong lòng Phan Ngọc, run giọng nói:
- Ngọc ca ca, muội biết sai rồi. Lúc nãy muội không nên đối với huynh như vậy, huynh tha thứ cho muội đi!
Sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của Tương Tương, Phan Ngọc rất là bất đắc dĩ, ôm Tương Tương vào trong lòng mình, vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng đang phập phồng.
- Được rồi, Tương Tương, ta không có tức giận.
- Thật sự, Ngọc ca ca, huynh thật sự không có tức giận sao?
Tương Tương một bên nức nở, một bên càng ôm chặt lấy Phan Ngọc hơn, giống như sợ hắn chạy mất vậy.
Cánh tay Phan Ngọc cương ở giữa không trung, nhưng là lập tức nhanh chóng ôm lấy Tương Tương, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười quỷ dị.
- Đương nhiên, ta một chút cũng không tức giận. Chỉ là, Tương Tương này…
- Cái gì?
Tương Tương ngẩng đầu, mắt hạnh nửa khép nửa mở, khóe miệng mỉm cười.
Ánh trăng mông lung, da thịt như tơ trắng như bạch ngọc, chưa bao giờ từng có quyến rũ quá như vậy, mị thái này không ngừng tuôn ra.
Ánh mắt đột nhiên mở to, miệng há mở, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
- Ngọc ca ca, huynh làm cái gì vậy?
Tay phải của Phan Ngọc bắt lấy cổ tay trắng nõn của Tương Tương.
Dưới ánh trăng, đầu ngón tay trắng nõn thoáng hiện lên một đạo u lam. Ghé vào bên tai của Tương Tương, Phan Ngọc thấp giọng nói:
- Tương Tương, ta cũng muốn biết, đây là cái gì?
- Ngọc ca ca, huynh đùa cái gì vậy, mau thả muội ra, đau quá!
Đôi mắt to bịt kín một tầng sương mù, Tương Tương phá lệ cực kì đáng thương, đáng tiếc đối tượng lại là Phan Ngọc.
- Đừng bức ta dùng ra tam vị chân hỏa. Yêu quái, còn không mau thả Tương Tương!
- Yêu quái, muội như thế nào lại là yêu quái được! – “Tương Tương” rất là kinh ngạc, lệ rơi đầy mặt, điềm đạm đáng yêu.
Phan Ngọc lắc đầu.
- Giả trang thành đáng thương cũng vô dụng! Lập tức cút ra khỏi thân thể của Tương Tương, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
- Không khách khí, ha ha, đường đường là Ngọc diện Tu La, ngươi không khách khí là như thế nào đây? Hôm nay, ta thật muốn biết được!
Ngữ khí quyến rũ, từ trong miệng phát ra lời nói mềm mại, âm cuối có điểm kéo dài, thật là tiêu cốt mất hồn, thân mình không có giãy dụa ngược lại còn dán chặt hơn vào Phan Ngọc.
Bộ ngực ấm áp mềm mại đè ép ở trong ngực của Phan Ngọc. Điểm này nằm ngoài dự kiến của hắn, sắc mặt ửng đỏ, hai tay vội vàng đem “Tương Tương” đẩy ra.
- Yêu nữ, không được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, mau ra đây!
Xoa cổ tay bị nắm đến hồng, “Tương Tương” hơi tiếc hận chăm chú nhìn Phan Ngọc.
- Chậc, chậc…thật là không biết thương hoa tuyết ngọc mà, chỉ biết cậy mạnh đùa giỡn thôi. Chẳng trách làm cho trái tim cô nương nhà người ta băng giá.
Sắc mặt của Phan Ngọc có chút khó coi. Mặc kệ là ai quở trách cũng được, nhưng bị yêu quái mà mình vẫn xem thường quở trách thì cho dù tính tình có tốt đi nữa cũng chịu không được.
- Ngươi muốn như thế nào?
- Vẻ ngoài tốt như vậy, ngươi nói xem ta muốn như thế nào?
- Không cho phép ngươi thương tổn đến nàng?
- Nàng? Ha ha, nàng là cái gì của ngươi mà ngươi lại lo lắng đến nàng như vậy?
Một đám hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện ở mi tâm của Phan Ngọc, ánh mắt hắn chợt lóe lên.
- Tam vị chân hỏa có thể đốt cháy nguyên thần của ngươi. Mau đi ra nếu không đừng trách ta không khách khí.
Con mắt của “Tương Tương” vòng vo chuyển, cười khanh khách.
- Tốt, ta thật muốn nhìn một cái, ngươi sẽ đốt cháy ta như thế nào? Bất quá, lúc ta bị đốt cháy thì đồng thời chỉ sợ Tương Tương của ngươi so với ta sẽ đi xuống hoàng tiền nhanh hơn một bước mà thôi. Ngươi nên biết rõ điều này chứ!
- Phải không? Chúng ta có thể thử một lần.
Lời nói còn chưa có dứt, một đạo ngân quang màu lam từ trong lòng bàn tay liền bay ra ngoài, thẳng hướng “Tương Tương” mà đánh tới.
Cùng lúc đó, thân hình của Phan Ngọc chớp lên, đạo ngân quang kia vừa mới đánh trúng “Tương Tương”, thì liền có một cái bóng dáng màu tuyết trắng bay ra khỏi từ trong cơ thể của Tương Tương.
Phan Ngọc phi tới ôm Tương Tương đã ngất xỉu, bàn tay cầm kiếm chỉ thẳng vào người nọ.
- Bình thường kết quả cùng đấu với ta sẽ chỉ có một, ngươi thua, ta thắng.
Ánh trăng ảm đạm, chiếu vào thân hình của người nọ.
Tinh tế gầy gò, áo bào trắng như tuyết theo gió bay phấp phới, mái tóc đen dài giống như lông chim nhẹ chạm vào thân thể của “hắn”.
Đầu ngón tay như chạm ngọc đem mái tóc dài che ở trước mặt để ra sau, làm lộ ra gương mặt tuyết trắng, con ngươi đen như mực, đôi môi anh đào hoàn mỹ không chút huyết sắc, gần như là màu trắng.
Tay cầm kiếm của Phan Ngọc không biết vì sao lại run lên.
Đem Tương Tương để trên mặt đất, mượn cơ hội che dấu hai tay run rẩy của mình.
Hắn rõ ràng không biết nàng, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, trái tim lại đập mạnh kinh hoàng.
- Nàng ta không chết được.
- Ta biết.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng nhợt nhạt cười.
Nụ cười này nháy mắt liền làm cho khuôn mặt lạnh như băng tan rã. Tươi cười như xuân hoa nở rộ, giống như mùa xuân đã trở lại.
- Nguyên lai Ngọc diện Tu La trong truyền thuyết cũng không có gì giỏi. Nam nhân, nguyên lai đều là như thế này.
Mặt đỏ lên, Phan Ngọc có điểm ảo não, lui về phía sau hai bước, chỉ vào nàng nói:
- Ngươi…ngươi dám nhìn trộm!
- Ta nào có. Rõ ràng là ngươi quang minh chính đại làm cho người ta nhìn thấy. Ta chỉ là nói ra mà thôi. Các ngươi thật sự còn muốn nói thêm cái gì nữa, rõ ràng thích lại không chịu nói ra, thật thú vị!
Nàng mân mê miệng, mang theo chút điểm của một tiểu cô nương tiếu mĩ yêu kiều, nhưng lại có khác một phen phong tình.
Phan Ngọc hận không thể tát vào miệng của mình hai cái.
Là lúc nào rồi mà hắn còn muốn ngắm dáng vẻ của nàng, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương khi đối địch.
Ba!
Không chờ cho Phan Ngọc phản ứng lại, bên má trái đã nhận được một cái tát thật mạnh, ngay sau đó, bên má phải cũng đồng dạng nhận được một cái tát.
Bưng mặt, Phan Ngọc vừa tức vừa giận.
- Ngươi đánh ta!
Nàng chớp chớp đôi mắt to hắc bạch phân minh, giống như vô tội nói:
- Ngươi nghĩ đánh chính mình, ta chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Cái này gọi là am hiểu lòng người. – Nói xong gật gật đầu, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
Phan Ngọc thiếu chút nữa là hộc máu.
Cũng không biết như thế nào lại xuất hiện một yêu nữ, phá lệ đánh hắn hai bạt tai, đã được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Cần phải phát giận đối với khuôn mặt kia mới đúng, nhưng hắn như thế nào cũng làm không được.
Chẳng lẽ hắn thật sự là một sắc quỷ sao?
Phan Ngọc không dám lại tiếp tục suy nghĩ, nhanh chóng đem ý nghĩ này tiêu diệt khi nó vừa mới xuất hiện.
- Ngươi vì sao phải bám vào trên người của Tương Tương?
Cánh tay duỗi thẳng ra, đón lấy chiếc váy dài mềm mại đang bay theo gió, giống như là đang nhảy múa vậy.
- Ta xinh đẹp sao?
Phan Ngọc cứng họng, nghĩ phủ nhận nhưng lại không muốn làm trái với lương tâm, nghĩ thừa nhận nhưng cũng có vài phần không muốn.
Lần đầu tiên, Phan Ngọc không biết nên nói như thế nào.
Tiếng cười như chuông bạc làm rung động lòng người.
Ngay tại lúc nàng cười cực kì ngọt ngào, cười đến mức làm cho người ta buông thả xuống phòng bị thì một thứ vẫn giấu ở trong tay áo bên phải vô thanh vô tức bay về phía Phan Ngọc.
Một giọt hương khí nhẹ nhàng xen lẫn với một mùi tanh thản nhiên.
Phan Ngọc vội lắc mình tránh thoát, nhưng cho dù có nhanh chóng thoát thân thì thân cũng ra một trận mồ hôi lạnh.
Cảm thấy trên mặt có chút nóng rát, nâng tay lên sờ sờ liền tìm thấy một cây kim châm nhỏ bên dưới má trái.
Tuy lúc bị đâm trúng không có cảm giác gì cho lắm, nhưng chỗ bị đâm trúng bắt đầu trở nên tê tê, rất nhanh liền không còn cảm giác gì.
- Có độc!
- Thông minh!
Cười ngọt ngào, những chiêu công kích của nàng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mau, chiêu chiêu đều độc ác nhưng động tác lại tuyệt đẹp.
Hơn nữa, khi ở dưới ánh trăng, nàng như một vị vũ cơ tuyệt đẹp, khua tay áo mà múa, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là đẹp này cũng chính là độc trí mạng.
Từ khi Phan Ngọc xuất đạo cho đến nay, đã gặp qua vô số yêu ma quỷ quái, cũng đã gặp qua vô số yêu quái so với hắn thì lợi hại hơn nhiều, nhưng hắn luôn có thể gặp dữ hóa lành.
Ngoại trừ năng lực hơn người cùng thân thủ nhanh nhẹn ra, tính cách trầm tĩnh cũng là nhân tố quyết định.
Mặc kệ là nguy hiểm cỡ nào, Phan Ngọc cũng đều gặp nguy không loạn. Đây là bí quyết dùng để giết đối địch lấy thắng của hắn, cũng là nhân tố kiên quyết khiến cho hắn có thể giữ được bình an vô sự cho đến nay.
Chỉ là lần này, tâm của Phan Ngọc thật rối loạn, loạn như ma lại không tìm thấy được đường ra.
Hắn giống như là một cuộn chỉ, lo lắng quấn lại thành một cuộn nên vội vàng tìm đầu sợi chỉ.
Nhưng phát hiện, kết quả chính là càng quấn càng rối, căn bản là không thể nào tìm thấy được.
Vì sao lại như vậy, hắn cũng thật muốn biết được.
Xoẹt.
Vạt áo rách ra một đường, máu từ trong ngực chảy ra cũng càng ngày càng nhiều, độc chậm rãi tiến vào trong cơ thể.
Phan Ngọc vừa cố gắng tránh đi thế tiến công sắc bén của đối phương, vừa vận công chống đỡ độc khí càng ngày càng nặng trong cơ thể.
Dần dần liền có chút lực bất tòng tâm.
Miệng có điểm tanh, máu trong cổ họng dần dần nhiều, cố gắng áp chế xuống lại tiếp tục dâng lên, tâm mất kiên nhẫn.
Không lưu ý một cái, ngực của hắn liền bị trúng của nàng một chưởng.
Một cỗ cường đại đánh úp lại, Phan Ngọc không kiềm được, miệng hé mở, một ngụm máu liền phun ra ngoài.
Nàng không dự đoán được điểm này, tuy rằng đã vội vàng tránh đi nhưng cuối cùng một nửa bên mặt cũng bị dính máu.
Khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền biến thành khuôn mặt âm dương.
Một nửa đỏ một nửa trắng, ánh trăng chiếu rọi xuống, rất là dọa người.
Nâng tay lên chùi, để ở mũi ngửi ngửi, nhìn sắc mặt trắng bệch của Phan Ngọc, ánh mắt liền chuyển lạnh, không khí quanh người tức khắc lạnh như băng.
Móng tay mềm mượt dính máu đỏ tươi bỗng nhiên dài ra, hướng đến tim của Phan Ngọc mà đánh úp lại.
Chỉ trong nháy mắt, phốc, một tiếng vang nhỏ. Phan Ngọc run rẩy, cúi đầu, bàn tay kia đâm thẳng vào ngực, máu chậm rãi chảy ra.
Đùi của Phan Ngọc liền mềm nhũn, chậm rãi ngã ngồi xuống đất.
Rầm rầm!
Tia sấm sét xẹt qua phía chân trời đen sâu thẳm.
Ánh trăng đã sớm lẫn vào đám mây, không bao giờ ló ra nữa.
Một đạo sấm sét kia, chẳng những làm cho Phan Ngọc nhìn thấy rõ dung nhan của người trước mặt, còn làm cho hắn nhớ ra khuôn mặt đã chôn sâu ở dưới đáy lòng.
Trong đêm khuya đã nằm mơ vô số lần, cánh cửa như dải lụa mỏng, hắn đã không ngừng cố gắng dùng hết sức lực để có thể nhìn rõ được dung nhan.
- A, không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?
- Ngươi muốn lột da ta, còn muốn đem ta nấu lên ăn. Trên đời này, ngươi là cái tên đại phôi đản!
- Ngươi tên là gì?
Đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại, mái tóc dài đen nhánh, hết thảy đều là rõ ràng như vậy.
Phan Ngọc nở nụ cười, nguyên lai chân tướng vẫn luôn chờ đợi lại có khoảng cách gần như thế.
- Thì ra là nàng, dĩ nhiên lại là nàng, cũng may là nàng!
Không hề để ý tới cơn đau nhức ở trên ngực, giang cánh tay đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
Nhẹ nhàng chạm vào nàng, đây là mùi hương đặc biệt của nàng, vùi đầu vào sau gáy của nàng, là xúc cảm chân thật.
Nước mắt, một giọt rơi xuống, trong suốt vô hình.
- Tứ Nhi.
Beta: Ngược Ái.
Phan Ngọc ngồi ở bên hồ, túi da để ở dưới chân, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ngàn câu vạn chữ, lại không biết sắp xếp lại như thế nào.
Tương Tương đi rồi, Phan Ngọc không có mục đích, bất tri bất giác liền đi tới bên hồ.
Ban ngày hồ nước trong veo, dưới ánh trăng lại có một phen tư vị khác.
Chỉ là lúc này hắn đã không còn tâm trạng để mà thưởng thức.
Tương Tương rời đi, cứ tưởng hắn sẽ cảm thấy thoải mái, chứ không nghĩ đến buồn khổ còn tăng thêm một phần.
Chẳng lẽ hắn thật sự có người người trong lòng, nhưng là ai?
Là ai nằm ở trong lòng của hắn, để lại hình ảnh nhưng lại đem ra lau sạch sẽ, không lưu một chút dấu vết nào?
Thật sự không có dấu vết nào sao?
Đầu càng ngày càng đau, Phan Ngọc không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đêm yên tĩnh, từ phía sau truyền đến âm thanh sàn sạt, tiến nhập vào trong tai, phá lệ rõ ràng.
Một đạo bóng đen không tiếng động che khuất Phan Ngọc, hương khí thản nhiên giống như lan cũng giống như xạ.
Phan Ngọc bất đắc dĩ xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Tương Tương bổ nhào vào trong lòng Phan Ngọc, run giọng nói:
- Ngọc ca ca, muội biết sai rồi. Lúc nãy muội không nên đối với huynh như vậy, huynh tha thứ cho muội đi!
Sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của Tương Tương, Phan Ngọc rất là bất đắc dĩ, ôm Tương Tương vào trong lòng mình, vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng đang phập phồng.
- Được rồi, Tương Tương, ta không có tức giận.
- Thật sự, Ngọc ca ca, huynh thật sự không có tức giận sao?
Tương Tương một bên nức nở, một bên càng ôm chặt lấy Phan Ngọc hơn, giống như sợ hắn chạy mất vậy.
Cánh tay Phan Ngọc cương ở giữa không trung, nhưng là lập tức nhanh chóng ôm lấy Tương Tương, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười quỷ dị.
- Đương nhiên, ta một chút cũng không tức giận. Chỉ là, Tương Tương này…
- Cái gì?
Tương Tương ngẩng đầu, mắt hạnh nửa khép nửa mở, khóe miệng mỉm cười.
Ánh trăng mông lung, da thịt như tơ trắng như bạch ngọc, chưa bao giờ từng có quyến rũ quá như vậy, mị thái này không ngừng tuôn ra.
Ánh mắt đột nhiên mở to, miệng há mở, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
- Ngọc ca ca, huynh làm cái gì vậy?
Tay phải của Phan Ngọc bắt lấy cổ tay trắng nõn của Tương Tương.
Dưới ánh trăng, đầu ngón tay trắng nõn thoáng hiện lên một đạo u lam. Ghé vào bên tai của Tương Tương, Phan Ngọc thấp giọng nói:
- Tương Tương, ta cũng muốn biết, đây là cái gì?
- Ngọc ca ca, huynh đùa cái gì vậy, mau thả muội ra, đau quá!
Đôi mắt to bịt kín một tầng sương mù, Tương Tương phá lệ cực kì đáng thương, đáng tiếc đối tượng lại là Phan Ngọc.
- Đừng bức ta dùng ra tam vị chân hỏa. Yêu quái, còn không mau thả Tương Tương!
- Yêu quái, muội như thế nào lại là yêu quái được! – “Tương Tương” rất là kinh ngạc, lệ rơi đầy mặt, điềm đạm đáng yêu.
Phan Ngọc lắc đầu.
- Giả trang thành đáng thương cũng vô dụng! Lập tức cút ra khỏi thân thể của Tương Tương, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
- Không khách khí, ha ha, đường đường là Ngọc diện Tu La, ngươi không khách khí là như thế nào đây? Hôm nay, ta thật muốn biết được!
Ngữ khí quyến rũ, từ trong miệng phát ra lời nói mềm mại, âm cuối có điểm kéo dài, thật là tiêu cốt mất hồn, thân mình không có giãy dụa ngược lại còn dán chặt hơn vào Phan Ngọc.
Bộ ngực ấm áp mềm mại đè ép ở trong ngực của Phan Ngọc. Điểm này nằm ngoài dự kiến của hắn, sắc mặt ửng đỏ, hai tay vội vàng đem “Tương Tương” đẩy ra.
- Yêu nữ, không được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, mau ra đây!
Xoa cổ tay bị nắm đến hồng, “Tương Tương” hơi tiếc hận chăm chú nhìn Phan Ngọc.
- Chậc, chậc…thật là không biết thương hoa tuyết ngọc mà, chỉ biết cậy mạnh đùa giỡn thôi. Chẳng trách làm cho trái tim cô nương nhà người ta băng giá.
Sắc mặt của Phan Ngọc có chút khó coi. Mặc kệ là ai quở trách cũng được, nhưng bị yêu quái mà mình vẫn xem thường quở trách thì cho dù tính tình có tốt đi nữa cũng chịu không được.
- Ngươi muốn như thế nào?
- Vẻ ngoài tốt như vậy, ngươi nói xem ta muốn như thế nào?
- Không cho phép ngươi thương tổn đến nàng?
- Nàng? Ha ha, nàng là cái gì của ngươi mà ngươi lại lo lắng đến nàng như vậy?
Một đám hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện ở mi tâm của Phan Ngọc, ánh mắt hắn chợt lóe lên.
- Tam vị chân hỏa có thể đốt cháy nguyên thần của ngươi. Mau đi ra nếu không đừng trách ta không khách khí.
Con mắt của “Tương Tương” vòng vo chuyển, cười khanh khách.
- Tốt, ta thật muốn nhìn một cái, ngươi sẽ đốt cháy ta như thế nào? Bất quá, lúc ta bị đốt cháy thì đồng thời chỉ sợ Tương Tương của ngươi so với ta sẽ đi xuống hoàng tiền nhanh hơn một bước mà thôi. Ngươi nên biết rõ điều này chứ!
- Phải không? Chúng ta có thể thử một lần.
Lời nói còn chưa có dứt, một đạo ngân quang màu lam từ trong lòng bàn tay liền bay ra ngoài, thẳng hướng “Tương Tương” mà đánh tới.
Cùng lúc đó, thân hình của Phan Ngọc chớp lên, đạo ngân quang kia vừa mới đánh trúng “Tương Tương”, thì liền có một cái bóng dáng màu tuyết trắng bay ra khỏi từ trong cơ thể của Tương Tương.
Phan Ngọc phi tới ôm Tương Tương đã ngất xỉu, bàn tay cầm kiếm chỉ thẳng vào người nọ.
- Bình thường kết quả cùng đấu với ta sẽ chỉ có một, ngươi thua, ta thắng.
Ánh trăng ảm đạm, chiếu vào thân hình của người nọ.
Tinh tế gầy gò, áo bào trắng như tuyết theo gió bay phấp phới, mái tóc đen dài giống như lông chim nhẹ chạm vào thân thể của “hắn”.
Đầu ngón tay như chạm ngọc đem mái tóc dài che ở trước mặt để ra sau, làm lộ ra gương mặt tuyết trắng, con ngươi đen như mực, đôi môi anh đào hoàn mỹ không chút huyết sắc, gần như là màu trắng.
Tay cầm kiếm của Phan Ngọc không biết vì sao lại run lên.
Đem Tương Tương để trên mặt đất, mượn cơ hội che dấu hai tay run rẩy của mình.
Hắn rõ ràng không biết nàng, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, trái tim lại đập mạnh kinh hoàng.
- Nàng ta không chết được.
- Ta biết.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng nhợt nhạt cười.
Nụ cười này nháy mắt liền làm cho khuôn mặt lạnh như băng tan rã. Tươi cười như xuân hoa nở rộ, giống như mùa xuân đã trở lại.
- Nguyên lai Ngọc diện Tu La trong truyền thuyết cũng không có gì giỏi. Nam nhân, nguyên lai đều là như thế này.
Mặt đỏ lên, Phan Ngọc có điểm ảo não, lui về phía sau hai bước, chỉ vào nàng nói:
- Ngươi…ngươi dám nhìn trộm!
- Ta nào có. Rõ ràng là ngươi quang minh chính đại làm cho người ta nhìn thấy. Ta chỉ là nói ra mà thôi. Các ngươi thật sự còn muốn nói thêm cái gì nữa, rõ ràng thích lại không chịu nói ra, thật thú vị!
Nàng mân mê miệng, mang theo chút điểm của một tiểu cô nương tiếu mĩ yêu kiều, nhưng lại có khác một phen phong tình.
Phan Ngọc hận không thể tát vào miệng của mình hai cái.
Là lúc nào rồi mà hắn còn muốn ngắm dáng vẻ của nàng, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương khi đối địch.
Ba!
Không chờ cho Phan Ngọc phản ứng lại, bên má trái đã nhận được một cái tát thật mạnh, ngay sau đó, bên má phải cũng đồng dạng nhận được một cái tát.
Bưng mặt, Phan Ngọc vừa tức vừa giận.
- Ngươi đánh ta!
Nàng chớp chớp đôi mắt to hắc bạch phân minh, giống như vô tội nói:
- Ngươi nghĩ đánh chính mình, ta chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Cái này gọi là am hiểu lòng người. – Nói xong gật gật đầu, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
Phan Ngọc thiếu chút nữa là hộc máu.
Cũng không biết như thế nào lại xuất hiện một yêu nữ, phá lệ đánh hắn hai bạt tai, đã được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Cần phải phát giận đối với khuôn mặt kia mới đúng, nhưng hắn như thế nào cũng làm không được.
Chẳng lẽ hắn thật sự là một sắc quỷ sao?
Phan Ngọc không dám lại tiếp tục suy nghĩ, nhanh chóng đem ý nghĩ này tiêu diệt khi nó vừa mới xuất hiện.
- Ngươi vì sao phải bám vào trên người của Tương Tương?
Cánh tay duỗi thẳng ra, đón lấy chiếc váy dài mềm mại đang bay theo gió, giống như là đang nhảy múa vậy.
- Ta xinh đẹp sao?
Phan Ngọc cứng họng, nghĩ phủ nhận nhưng lại không muốn làm trái với lương tâm, nghĩ thừa nhận nhưng cũng có vài phần không muốn.
Lần đầu tiên, Phan Ngọc không biết nên nói như thế nào.
Tiếng cười như chuông bạc làm rung động lòng người.
Ngay tại lúc nàng cười cực kì ngọt ngào, cười đến mức làm cho người ta buông thả xuống phòng bị thì một thứ vẫn giấu ở trong tay áo bên phải vô thanh vô tức bay về phía Phan Ngọc.
Một giọt hương khí nhẹ nhàng xen lẫn với một mùi tanh thản nhiên.
Phan Ngọc vội lắc mình tránh thoát, nhưng cho dù có nhanh chóng thoát thân thì thân cũng ra một trận mồ hôi lạnh.
Cảm thấy trên mặt có chút nóng rát, nâng tay lên sờ sờ liền tìm thấy một cây kim châm nhỏ bên dưới má trái.
Tuy lúc bị đâm trúng không có cảm giác gì cho lắm, nhưng chỗ bị đâm trúng bắt đầu trở nên tê tê, rất nhanh liền không còn cảm giác gì.
- Có độc!
- Thông minh!
Cười ngọt ngào, những chiêu công kích của nàng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mau, chiêu chiêu đều độc ác nhưng động tác lại tuyệt đẹp.
Hơn nữa, khi ở dưới ánh trăng, nàng như một vị vũ cơ tuyệt đẹp, khua tay áo mà múa, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là đẹp này cũng chính là độc trí mạng.
Từ khi Phan Ngọc xuất đạo cho đến nay, đã gặp qua vô số yêu ma quỷ quái, cũng đã gặp qua vô số yêu quái so với hắn thì lợi hại hơn nhiều, nhưng hắn luôn có thể gặp dữ hóa lành.
Ngoại trừ năng lực hơn người cùng thân thủ nhanh nhẹn ra, tính cách trầm tĩnh cũng là nhân tố quyết định.
Mặc kệ là nguy hiểm cỡ nào, Phan Ngọc cũng đều gặp nguy không loạn. Đây là bí quyết dùng để giết đối địch lấy thắng của hắn, cũng là nhân tố kiên quyết khiến cho hắn có thể giữ được bình an vô sự cho đến nay.
Chỉ là lần này, tâm của Phan Ngọc thật rối loạn, loạn như ma lại không tìm thấy được đường ra.
Hắn giống như là một cuộn chỉ, lo lắng quấn lại thành một cuộn nên vội vàng tìm đầu sợi chỉ.
Nhưng phát hiện, kết quả chính là càng quấn càng rối, căn bản là không thể nào tìm thấy được.
Vì sao lại như vậy, hắn cũng thật muốn biết được.
Xoẹt.
Vạt áo rách ra một đường, máu từ trong ngực chảy ra cũng càng ngày càng nhiều, độc chậm rãi tiến vào trong cơ thể.
Phan Ngọc vừa cố gắng tránh đi thế tiến công sắc bén của đối phương, vừa vận công chống đỡ độc khí càng ngày càng nặng trong cơ thể.
Dần dần liền có chút lực bất tòng tâm.
Miệng có điểm tanh, máu trong cổ họng dần dần nhiều, cố gắng áp chế xuống lại tiếp tục dâng lên, tâm mất kiên nhẫn.
Không lưu ý một cái, ngực của hắn liền bị trúng của nàng một chưởng.
Một cỗ cường đại đánh úp lại, Phan Ngọc không kiềm được, miệng hé mở, một ngụm máu liền phun ra ngoài.
Nàng không dự đoán được điểm này, tuy rằng đã vội vàng tránh đi nhưng cuối cùng một nửa bên mặt cũng bị dính máu.
Khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền biến thành khuôn mặt âm dương.
Một nửa đỏ một nửa trắng, ánh trăng chiếu rọi xuống, rất là dọa người.
Nâng tay lên chùi, để ở mũi ngửi ngửi, nhìn sắc mặt trắng bệch của Phan Ngọc, ánh mắt liền chuyển lạnh, không khí quanh người tức khắc lạnh như băng.
Móng tay mềm mượt dính máu đỏ tươi bỗng nhiên dài ra, hướng đến tim của Phan Ngọc mà đánh úp lại.
Chỉ trong nháy mắt, phốc, một tiếng vang nhỏ. Phan Ngọc run rẩy, cúi đầu, bàn tay kia đâm thẳng vào ngực, máu chậm rãi chảy ra.
Đùi của Phan Ngọc liền mềm nhũn, chậm rãi ngã ngồi xuống đất.
Rầm rầm!
Tia sấm sét xẹt qua phía chân trời đen sâu thẳm.
Ánh trăng đã sớm lẫn vào đám mây, không bao giờ ló ra nữa.
Một đạo sấm sét kia, chẳng những làm cho Phan Ngọc nhìn thấy rõ dung nhan của người trước mặt, còn làm cho hắn nhớ ra khuôn mặt đã chôn sâu ở dưới đáy lòng.
Trong đêm khuya đã nằm mơ vô số lần, cánh cửa như dải lụa mỏng, hắn đã không ngừng cố gắng dùng hết sức lực để có thể nhìn rõ được dung nhan.
- A, không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?
- Ngươi muốn lột da ta, còn muốn đem ta nấu lên ăn. Trên đời này, ngươi là cái tên đại phôi đản!
- Ngươi tên là gì?
Đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại, mái tóc dài đen nhánh, hết thảy đều là rõ ràng như vậy.
Phan Ngọc nở nụ cười, nguyên lai chân tướng vẫn luôn chờ đợi lại có khoảng cách gần như thế.
- Thì ra là nàng, dĩ nhiên lại là nàng, cũng may là nàng!
Không hề để ý tới cơn đau nhức ở trên ngực, giang cánh tay đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
Nhẹ nhàng chạm vào nàng, đây là mùi hương đặc biệt của nàng, vùi đầu vào sau gáy của nàng, là xúc cảm chân thật.
Nước mắt, một giọt rơi xuống, trong suốt vô hình.
- Tứ Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook