Vọng Tình
Chương 61: Kết cục (thượng)

Editor: Ngược Ái, An Hiên.

Beta: Ngược Ái.

– Tứ nhi? Tứ nhi là ai?

Nữ tử cười duyên, không vì câu nói này mà dừng động tác.

Tay chậm rãi rút ra, mỗi phân dịch chuyển là lại đau đớn, đến tận lúc rút ra hết mới thôi.

Nhìn bàn tay bảo bối, dâng lên lãnh khí:

– Đây là cái gì?

Huyết sắc tẩm hồng lòng bàn tay, bảo châu trong suốt nho nhỏ, tản ra trong không khí luồng linh khí cực đại.

Nhiệt khí này có thể đốt cháy cả người. nếu là người khác, chắc chắn ngay từ lúc đầu tiếp xúc đã cháy thành tro tàn.

Bạch khí trong cơ thể nhẹ nhàng tỏa ra, đối kháng với nhiệt khí, mới có thể an ổn đặt bảo châu tinh tế này trên lòng bàn tay.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào hạt châu, một tầng vầng sáng mỏng manh trên hạt châu từ từ biến đổi thành đạo hồng nho nhỏ.

Phan Ngọc té trên mặt đất, máu từ ngực chảy ra, chảy xuống cỏ xanh, không khí trong lành dần dần đậm mùi máu tanh.

Tay hắn vô lực không thể động.

Bạch y nữ tử kia, là nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm, và nàng cũng chính là tính mạng của hắn.

Trước mắt dần mơ hồ, tay chân lạnh như băng, thời khắc huyết lưu đó, mạng hắn cũng đã chấm dứt.

Nháy mắt mấy cái, lại luyến tiếc đem tầm mắt dời tới, có lẽ…..đây là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy nàng trên cuộc đời này.

Trong lòng giờ này đã không có oán hận, chỉ có lưu luyến mà thôi.

Nhắm mắt lại, hắn không nghĩ tới việc phản kháng, chắc đây là mệnh của hắn, chết trong tay yêu quái.

Vốn là thiên sư rất mạnh, nhưng chung quy vẫn là người, sẽ có ngày chết đi.

Tuy nhiên chết trong tay nàng, đã tốt hơn chết trong tay yêu quái khác mấy trăm lần.

Đang lúc Phan Ngọc đã buông tha hi vọng sống, trên mặt chợt lạnh, một cơn gió thanh mát thổi đến, trong gió hàm chứa hương khí ngòn ngọt.

Vừa là mùi hoa, vừa không phải hương quả, lại càng không phải là hương cỏ cây.

Tinh thần rung lên, cho dù Phan Ngọc đã gần chết đến nơi nhưng vẫn bị hương khí này hấp dẫn, tạm thời quên đi ý niệm muốn chết.

– Ngọc nhi, Ngọc nhi!

Theo tiếng gọi, thân mình Phan Ngọc được một bàn tay nâng lên, nỗ lực mở to mắt.

Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, trên mặt ấm áp, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phan Ngọc, nước mắt trào ra:

– Ngọc nhi, đứa con đáng thương của ta.

– Nương!

– Là ngươi, lại là ngươi, hồ ly tinh này, vì cái gì cứ phải đối Ngọc nhi như vậy? Vì cái gì?

Ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo hơn người, mắt phượng xinh đẹp trần ngập hận ý.

Không đợi nữ tử nói chuyện, tay ngọc khẽ nâng lên, vô số bạch quang theo lòng bàn tay phát ra, tốc độ nhanh như sét đánh bay về phía nữ tử.

– Yêu nghiệt, yêu nghiệt! Lúc trước ta nên giết ngươi, thực không nên để ngươi sống đên bây giờ!

Ngón tay thu lực, tơ máu tinh tế theo y phục nữ tử chảy ra, nhiễm đỏ áo trắng.

Hàm răng cắn chặt môi anh đào, mắt hạnh mở to, lông mi dài không chớp.

Sợi tơ trên người giống như kịch độc, từng chút một tiến vào cơ thể nàng, đau đớn như lăng trì, nàng không chịu nổi:

– Lão thái bà, muốn giết cứ giết đi, tra tấn ta làm gì!

Không giận mà cười, Phan phu nhân lạnh lùng nói:

– Tiểu yêu, ngươi không xứng để ta động thủ!

Cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Phan Ngọc, cười lộ vẻ sầu thảm:

– Tiểu tử ngốc, con vẫn nghĩ nàng sẽ đối với con như trước sao?

– Nương, cầu người, không cần giết nàng, cầu người….

Còn chưa hiểu vì sao mẫu thân lại tới đây, ý thức còn lại làm Phan Ngọc biết được mẫu thân nhất định không để Hồ Tứ sống sót, dưới tình thế cấp bách, bắt đầu cầu xin.

Vỗ về hai gò má Phan Ngọc, Phan phu nhân run giọng nói:

– Con vẫn thế, đến khi nào mới chịu suy nghĩ cho bản thân hả? Vẫn như trước kia, trong lòng chỉ có nữ nhân, con muốn ta tức chết sao? Không được, ta đã sai lầm một lần, không thể có lần thứ hai, nàng, phải chết!

Mắt phượng lóe lên hàn quang, ngón tay buộc chặt thêm, mắt thấy Hồ Tứ sẽ hóa thành nhiều mảnh nhỏ.

Đột nhiên, một đạo quang xẹt qua, chém đứt hết sợi tơ, bóng đen dừng bên người Hồ Tứ, trên tay nắm một thanh đoản đao trong suốt, thản nhiên dưới ánh trăng, hai mắt lóe mang quang.

– Nương nương, hạ thủ lưu tình.

Ngữ khí đạm bạc đến cực điểm.

Lạnh lùng cười:

– Ta lại quên mất ngươi, cũng khó trách, nơi của nàng không có ngươi mới thật kì quái! Nếu ta lưu tình, khác nào dung túng cho người sát hại con trai ta! Huyền Ly, ngươi chớ khinh người quá đáng.

Nhìn quét trên người Hồ Tứ thật nhanh, chỉ bị thương ngoài da, chưa trí mạng, âm thầm nhẹ nhàng thở phào, đem Hồ Tứ đặt trên cỏ, thu đao lại, quỳ xuống:

– Mạo phạm nương nương, Huyền Ly đáng chết.

Mặt Phan phu nhân lãnh như băng, mắt phương hàm uy:

– Đáng chết? Hừ, ngươi thật sự tội đáng chết ngàn lần!

Thở dài, Huyền Ly nói:

– Nương nương….

– Câm miệng! Ta không phải là nương nương! Huyền Ly, ngươi phản bội ta, vì sao? Vì tiện tì kia sao?

– Nương nương, nàng là thê của ta, không phải tiện tì.

Không chờ Phan phu nhân nói, bên cạnh truyền đến một trận ho khan tê tâm liệt phế.

Phan Ngọc vỗ về ngực, máu loãng theo khe miệng chảy ra, sắc mặt càng tái nhợt, thấy tình cảnh như vậy, Phan phu nhân hoảng người đỡ lấy hắn, mắt Phan Ngọc không rời khỏi Huyền Ly:

– Ta nhận ra ngươi, ngươi không phải là đại ca của Tứ nhi sao? Như thế nào lại thành phu thê?

Huyền Ly mỉm cười, một phen ôm lấy eo nhỏ giãy dụa của Hồ Tứ:

– Vì sao chúng ta không thể là phu thê?

Hồ Tứ nghe được lời này, tuy rằng trong lòng vạn phần không đồng tình, lại không thể không dựa vào để giảm bớt đau đớn trong người.

Nhưng dù nàng không thích tay hắn, không thích hắn nói ra trước mặt Phan Ngọc, cũng đành dừng giãy dụa, ngoan ngoãn không lộn xộn.

Ánh mắt Phan Ngọc càng ảm đạm, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, Phan phu nhân cắn chặt răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt lộ vẻ đắc ý của Huyền Ly:

– Đến đây!

– Nương nương, đến cái gì?

– Trong lòng ngươi biết rõ ràng.

Phan phu nhân vừa nói, tay phải tụ linh lực.

Bà không nghĩ tới, chuôi đao này lực lại lớn thế, cho dù là bà, cũng thiếu chút nữa không nâng nổi đao.

Không để ý tới Phan phu nhân, Huyền Ly cúi đầu, con ngươi đen như mực nhìn Hồ Tứ:

– Nương tử, ngươi thật ra không nói lời nào, cho rằng vi phu không cho?

Hồ Tứ ngẩn ra:

– Đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm.

– Được, ta hiểu.

Hồ Tứ nóng mặt, vừa muốn tức giận mắng hắn, Huyền Ly vung tay áo lên, một trận gió mạnh mẽ đánh tới Phan Ngọc.

Thiên địa biến sắc, cát bụi bị thổi bay , Phan phu nhân không ngờ Huyền Ly bất ngờ hành động, vội vàng bảo vệ Phan Ngọc.

Đợi gió tan, phía trước đã không bóng người.

Hào quang lam nhạt vây trụ Huyền Ly cùng Hồ Tứ, trước mắt một mảnh mù mịt, lúc thấy rõ, đã trở về cái động kia.

Hồ Tứ bị Huyền Ly dùng lực đẩy, cả người té về phía tháp thượng, khi mặt chạm được da lông mềm mại, thân mình vừa chuyển, mặt đối diện với Huyền Ly.

Đôi mắt đen lạnh như đao, hàn như sương, tâm tình trở nên căng thẳng, khiến cho nàng không thể hé miệng.

– Đau lòng sao?

Khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười hiện lên trong mắt Huyền Ly

Hồ Tứ mở to đôi mắt đẹp, giận trừng mắt nhìn Huyền Ly, không nói được lời nào.

Vuốt da thịt trơn mềm của nàng, ánh mắt u ám:

– Ngươi luôn không nghe lời. Bất quá, ta thấy rất kỳ quái, ngươi vì sao hạ thủ được? Nói cho ta biết, thời điểm lấy cửu khỏa hạt châu kia, ngươi khổ sở sao?

Hồ Tứ giật tay hắn ra, nhưng không được, khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:

– Không phải ngươi bắt buộc ta làm sao? Vì sao lại hỏi ta, đồ điên!

– Không sai, là ta bắt ngươi làm, chính là ta thật không nghĩ tới ngươi thật sự hạ thủ.

Cầm cổ tay Hồ Tứ, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng:

– Thật là bàn tay xinh đẹp, ha ha, ta đã đánh giá thấp ngươi.

– Ngươi đúng là đồ điên!

Thanh sắc bất động, tay kia Hồ Tứ chậm rãi đưa lên ngực Huyền Ly, năm ngón tay chộp lại, cổ tay bị bàn tay to của Huyền Ly bắt lấy.

– A!

Cổ tay như bị thiêu trụi, đau tới không nhịn được kêu ra tiếng.

– Ngay cả ta cũng định giết, xem ra ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt mới được!

Tươi cười trên khóe môi, trong mắt lại lóe tia tà ác, làm Hồ Tứ không nhịn được run run.

– Thả ta, ngươi mau thả ta ra.

Bang, bang, bang.

Thanh âm theo động truyền đến, vách tường u ám, trên mặt tối đen được khảm kim cương, như dải ngân hà, đẹp không sao tả xiết.

Hồ Tứ lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, toàn lực đạp tay vào vách tường vô hình:

– Van cầu ngươi, thả ta!

Cổ họng bởi vì kêu to một thời gian dài mà trở nên có chút khàn khàn, máu dính trên vách tường trong suốt, nháy mắt không còn bóng dáng.

Máu trên cổ tay dính đầy lên quần trắng, tựa như tuyết nở rộ trên bạch mai.

– Ở trong này không tốt sao?

Huyền Ly quát to với Hồ Tứ:

– Ta nhớ rõ ngươi luôn thực thích nơi này.

– Thả ta ra ngoài! Ta sợ!

Hồ Tứ thốt ra, vừa nói vừa vụng trộm liếc nhìn cái quan tài không xa.

Không sai, cái quan tài kia tỏa ra hởi thở u lãnh âm trầm.

Mỗi khi Hồ Tứ định tới gần nó, tâm lại dâng lên cảm giác sợ hãi, tóc gáy dựng thẳng, thật muốn đi càng xa càng tốt.

Huyền Ly ở không xa, một thân trường bào màu đen, đắm chìm trong ánh sáng ngọc quang.

Tay áo tung bay, giống như thượng tiên giáng trần, tuấn nhã vô song.

Nhưng Hồ Tứ không có tâm thưởng thức, hai mắt gắt gao nhìn cửu khỏa ngọc lưu ly bảo châu, châu quay một vòng, thân mình Hồ Tứ ấm lên một chút.

Huyền Ly đọc chú ngữ, cửu châu xếp thành một hàng thẳng tắp, trong giây lát một đạo quang chiếu sáng động.

Ánh sáng chói mắt làm Hồ Tứ không thể không nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở.

Kinh ngạc há hốc miệng, đâu còn là cửu khỏa châu nữa, mà là một viên minh châu tròn xoe.

Hào quang màu vàng bắn ra bốn phía, trong động sáng như ban ngày, cho dù cách một tầng tường, nhưng Hồ Tứ vẫn cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt.

Đập vào mặt?

Hồ Tứ sửng sốt, lập tức sờ trước người, quả nhiên không có gì.

Vách tường vô hình kia đã biến mất không tung tích.

Mừng rỡ, cổ tay Hồ Tứ run rẩy, thanh nhuyễn kiếm trong lòng bàn tay bắn ra, tay trái vẽ bí quyết, quát to:

– Huyền Ly, mau tránh ra, nếu không chớ trách ta lưỡi kiếm vô tình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương