Edit: Tĩnh Nguyệt

Beta: Tiểu Anh

Quảng Cáo: Giỡn hoài, bắt Đại chủ tử cao cao tại thượng ôn nhu với một tên phu quân suốt ngày cứ cà rởn hỏi y làm sao không giận được? Cơ mà giận thì giận, mà thương thì thương? Vấn đề chính là: như thế nào mới gọi là ôn nhu, dịu dàng?

“Ôn nhu?!” Tần Chính la hoảng lên, “Ngươi nói y ôn nhu ——?! Chẳng lẽ ngươi quên mất chuyện y bắt ngươi luyện “Phân cân thác cốt thủ” gì đó à?” Cái bộ dạng lãnh ác kia mà kêu là ôn nhu à? Đầu óc thằng nhãi này có phải đã bị Tần Đại chủ tử đánh đến hư luôn rồi hay không? Lại còn nói cái gì mà ‘ Đại chủ tử cũng có mặt ôn nhu ’, khỏi nói một mặt, chỉ nửa điểm thôi hắn cũng không thấy được!

Tiểu Bính Tử thở dài, “Lão gia, đầu óc ngươi không tỉnh cũng đã đành, nhưng sao ngay cả nhãn tình cũng mù luôn? Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra Đại chủ tử cùng Thất chủ tử kỳ thật là giúp ta khai thông hai mạch Nhâm Đốc sao?”

Tần Chính sửng sốt, “Ngươi làm sao vậy? Luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma?”

Tiểu Bính Tử cười khổ, “Đúng là tẩu hỏa nhập ma, nhưng không phải là vì luyện công” Tại vì kẻ chuyên trèo cao, ăn bám vào người quyền quý nguyên bản không phải là loại người của hắn, thế nên hắn mới rước phải cái kết cục này, “Tốt lắm, không cần nói thêm gì nữa. Tiểu nhân phải mau chóng quay về Tần Phủ làm một số chuyện, lão gia cần phải nghe lời của Đại chủ tử đó.”

Tần Chính bĩu môi, hắn dám không nghe hay sao?

Sau khi dặn dò lão gia mấy câu xong, Tiểu Bính Tử liền thu dọn hành trang, chuẩn bị lên đường, vừa ra khỏi sương phòng thì gặp Đại chủ tử đang cùng Thúy Mặc vội vã mang vãn thiện (bữa tối) đến cho Tần Chính, khiến hắn không khỏi cảm thán lão gia thật tốt số.

“Đại chủ tử, tiểu nhân phải đi rồi.”

“Nhanh đi chóng về.”

Quay đầu lại nhìn thoáng qua một bên gương mặt của Kỳ Nhi, trong đầu Tiêu Băng Chí không khỏi hiện lên một dung nhan khác. Thật nhớ hắn,  thật sự nhớ, nhớ đến nỗi tê tâm liệt phế, cái này...  gọi là tương tư ư? Đàm......

“Ngươi...... Ngươi tới đây làm gì!” Tần Chính vừa mới ngủ dậy, thấy người tới liền vội vàng lùi vào góc giường, “Ta nói lại lần nữa, ta là bị oan đó! Ta căn bản không có cùng Nghiêm ổ chủ...... Ta không có cùng hắn làm ra loại chuyện như thế!”

Thấy hắn đối mình hoảng sợ như vậy, Kỳ Nhi lại nhớ tới những lời Tiểu Bính Tử nói mới vừa rồi. Chẳng lẽ y thật sự rất nghiêm khắc, rất...... Không ôn nhu? Nhìn thấy gương mặt đang tái nhợt đi của Tần Chính, Kỳ Nhi nghĩ  Tiểu Bính Tử có lẽ nói đúng, giờ phút này hắn đích xác rất cần được chăm sóc, cái chuyện hỗn trướng mà hắn đã làm ra để sau rồi tính sổ cũng không muộn.

“Ăn cơm.” Lời nói mang đầy vẻ lạnh lùng vừa thốt ra, Kỳ Nhi liền vội sửa lại ngữ khí, “Đói...... Đói bụng không? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, nhân lúc còn nóng, mau ăn chút gì đi.”

Theo giáo đạo của Tiểu Bính Tử, điều thứ nhất của ôn nhu là: khinh thanh tế ngữ 

Nghe ngữ điệu mềm nhẹ của Đại chủ tử, Tần Chính nhất thời cứng lại, sợ hãi trên mặt càng sâu, hắn nắm lấy trụ giường,  run giọng nói, “Ngươi ngươi...... Ngươi  muốn độc chết ta?!”

Kỳ Nhi khí cực, “Độc chết ngươi? Ta cần phải làm gì phiền toái như vậy, ta......” Chậm đã, khinh thanh tế ngữ, phải khinh thanh tế ngữ, dịu dàng, mềm mại. Hít sâu một hơi để bình ổn lửa giận, y phóng ra thanh âm ôn nhu, “Đồ ăn không có độc, nếu không tin, ta ăn cho ngươi xem.” Nói xong Kỳ Nhi cầm lấy  đũa gắp một khối trứng tôm bỏ vào trong miệng, “Yên tâm rồi chứ?”

Tần Chính lắc đầu như cũ,  chỉ vào dĩa cá trên bàn nói, “Trứng tôm có thể không có độc, nhưng còn tô thịt kho kia thì sao? Còn có mâm rau xanh đó, thêm cả dĩa cá này nữa......”

“Ta đều ăn cho ngươi xem.” Kỳ Nhi áp chế cơn tức, lần lượt nếm qua tất cả các món ăn trên bàn, sau đó ôn nhu nói, “Giờ ngươi có thể ăn hay không?”

Tần Chính vẫn lắc đầu, hanh thanh nói, “Ai biết được ngươi có lén ăn giải dược trước đó hay không.”

Kỳ Nhi nắm chặt tay, gằn từng tiếng một, “Vậy, ngươi, muốn, sao, thì, mới, chịu, ăn?” Lại quên mất, khinh thanh tế ngữ, “Nếu muốn, ta bảo trù tử nấu lại một lần nữa? Lão gia ngươi ở bên cạnh xem xét coi có người dám hạ độc hay không?”

Tần Chính thái độ vẫn như cũ, lắc đầu nguầy nguậy “Đồ ăn có thể không có độc, khả ai biết được bát đũa có được lau rửa sạch sẽ hay không, phòng được một vạn nhưng không phòng  được vạn nhất.”

“Tần Chính!” Khinh thanh tế ngữ, y phải khinh thanh tế ngữ. Phải mềm mại, dịu dàng, “Vậy thì chúng ta ra ngoài ăn?”

“Hừ, có thể tiểu nhị ở khách điếm đã bị ngươi mua chuộc trước rồi.”

Gân xanh ở Thái dương đã phồng lên đến cực hạn, sức chịu đựng của một người cũng có mức của nó, “Mau lăn lại đây ăn cho ta ——!” Kỳ Nhi giận dữ gầm lên, một chưởng đập xuống, mặt bàn liền hiện ra một chưởng ấn thật sâu.

Tần Chính ôm đầu, “Ta ăn! Ta ăn!”

Khinh thanh tế ngữ, tuyên cáo thất bại.

Mấy ngày sau đó, Kỳ Nhi ít có xuất hiện trước mặt Tần Chính, mỗi khi gặp, thấy hắn đối mình bộ dạng hoảng sợ, y không phẫn nộ thì là ảo não. Lúc trước Tần Chính cũng sợ y,  nhưng cái “sợ” đó bất quá chỉ là loại đùa giỡn, trêu chọc dụ dỗ mà thôi. Đã như thế, y chỉ đơn giản giữ khoảng cách với hắn, đỡ phải thương tâm thương phế.

“Đi ra.”

Như thế nào lại bị phát hiện nhanh như vậy? Tần Chính quăng đi lá chuối trên đầu, từ trong bụi hoa đứng dậy đi tới, thật cẩn thận mà bước vào đối diện với Đại chủ tử, “Ta...... Ta chỉ là ở ngoài này hóng mát, cũng không phải cố ý quấy nhiễu ngươi.”

“Ngồi xuống.” Đại chủ tử ra lệnh.

” Vâng.”   Nô tài theo lời đi đến chỗ đối diện thạch bàn ngồi xuống.

Hai người ngồi đối mặt nhau thật lâu, không nói gì, đều chăm chú nhìn đối phương quen thuộc mà bộ dáng xa lạ.

Nhìn thấy người trước mặt, Tần Chính thật muốn vươn tay sờ thử gương mặt của y. Kỳ Nhi là tề quân của hắn đúng không? Dung nhan thật đẹp, nhưng vì cớ gì lại lạnh lùng đến như vậy, vì sao không cười với ta một cái? Nụ cười của ngươi nhất định là khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần một nụ cười thôi, ta liền tin tưởng ngươi thật sự là thê tử của ta, chỉ cần như vậy thôi ta liền tin ngươi nguyện ý làm người của ta. Ngươi đối với ta thái độ băng lãnh như vậy, có phải bởi vì ngươi không cam tâm tình nguyện hay không. Hơn nữa ngươi vốn là vương giả chí tôn cao cao tại thượng ở Nam Lương,  là tại ta đã trói buộc ngươi lại, là tại ta đã bắt ép ngươi... vì thế...ngươi hận ta... có phải không?

Thu gọn nhân dạng Tần Chính vào đáy mắt, lòng Kỳ Nhi chợt lạnh đi không lời nào có thể diễn tả được. Đây là ai vậy, là người đã từng làm y đau đến mức thương tâm liệt phế, là phu quân, là bầu trời của y đó hay sao? Nhưng tại sao hôm nay người ấy lại trở nên xa lạ đến mức như vậy. Sự tồn tại của y chính là vì người này, nếu hắn đã đem hết thảy mọi chuyện quên hết, tất cả đều gạt bỏ qua một bên, vậy thì chẳng khác nào phủ định đi sự hiện diện của y, y...có nên biến mất hay không?...

Trong cơn gió chiều thoáng thổi qua, hai người đeo đuổi hai suy nghĩ, đều là vì đối phương...  đâu đó... vang lên tiếng thở dài...

“Ngươi còn nhớ hay không.” Kỳ Nhi từ y tụ xuất ra một hộp gấm, mở ra hộp ra thì bên trong có chứa bảy  viên thuốc màu nâu, “Ta nói rồi, những gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi. Nếu ngươi không cần, ta sẽ giúp người loại bỏ......” Kể cả chính ta.

“Đây là cái gì?” Tần Chính nhíu mày hỏi.

“Bảy viên thuốc này, mỗi viên đều đủ đoạt mạng người. Ngươi đã nói thất vị chủ tử của Tần Phủ là ‘ vớ vẩn ’, ta chỉ dựa vào ý tứ của ngươi mà làm theo thôi.”

Tần Chính nhảy dựng lên, kêu to, “Ta nào có nói là vớ vẩn! Ta...... Ta không có nói qua!”

Kỳ Nhi cười lạnh, “Lời đã thốt ra thì không thể nuốt lại được, vật trong hộp này không thể không có người ăn...... Ngươi ———?!”

Đại chủ tử còn chưa nói xong thì Tần Chính đã bưng hộp gấm lên, mở rộng miệng ra, đem toàn bộ bảy viên thuốc đổ vào, sau đó nhe răng cười, “Ta ăn.”

“Còn không mau nhổ ra ——!” Kỳ Nhi cất tiếng thét chói tai, xông lên móc họng, bắt hắn ói ra.

Kia chính là...... Kia chính là thuốc xổ loại mạnh nhất a ——!

Ngươi ác độc, ngươi hung tàn, ngươi mưu sát chồng a ———! Tần Chính lên án một trăm lẻ tám lần như thế .

Bảy viên thuốc xổ kia là do nha đầu Tâm Như phối chế, chuyên cấp cho mấy con ngựa già của Tần Phủ để thông tràng, chỉ cần một viên cũng có thể làm cho người ta dính lấy nhà xí ba năm trời, huống chi giờ là ăn hết toàn bộ bảy viên. Tuy rằng Kỳ Nhi lập tức cho hắn uống nước phun dược ra, nhưng phân lượng lưu lại vẫn làm cho Tần Chính tay chân vô lực, suýt nữa thiếu nước mà chết.

“Lão gia có muốn ăn chút gì đó không?” Kỳ Nhi áy náy đứng ở bên giường hỏi.

Lão gia vẫn là lão gia như cũ, Duy Nhất trước khi đi có nói như vậy. Cho nên Kỳ Nhi muốn kiểm chứng một phen, không nghĩ rằng này ngốc tử này lại hành động nhanh như vậy, đem toàn bộ bảy viên thuốc ăn vào bụng. Thật sự, kẻ xuẩn ngốc như vậy trên đời này có bao nhiêu, chỉ có độc nhất một người mà thôi, không cần chấm phẩy liệt kê ra gì xất.

Tần Chính ôm lấy gối đầu khóc, “Ngươi còn muốn hại ta!”

“Hảo, hảo, không ăn, không ăn.” Hai tay Kỳ Nhi nhẹ nhàng gỡ mấy ngón tay Tần Chính đang siết chặt cái chẩm đầu ra, khóe miệng giương lên, nhưng dù làm cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không tạo được một độ cong thích hợp.

Điều thứ hai của ôn nhu: tiếu nhan dĩ đối (đại ý khi nói chuyện luôn nở nụ cười)

“Nếu không ăn vậy thì uống một chút trà đi.” Đại chủ tử mang chung trà trên bàn thổi thổi vài cái, tự mình uy đến bên miệng Tần Chính, đương nhiên cũng không quên bảo trì tiếu dung trên mặt.

Tần Chính thấy khóe miệng y không ngừng co giựt, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, “Ngươi...... Ngươi lại muốn cái gì...... Như thế nào?”

“Ngươi hai ngày nay không ăn cái gì hết, dạ dày trống rỗng cả, không tốt chút nào.” Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mình càng cười càng cứng, cũng gần sắp duy trì không được rồi.

Tần Chính vội lui tới góc giường, “Ta không có đói bụng, cũng không khát.” Cái loại biểu tình đó thật đáng sợ, chắc hẳn là y lại muốn hành hạ hắn đây!

“Vậy ta đây đi đun cho ngươi bát nước đường?” Mặc dù đã mệt đến nổi trán đổ đầy mồ hôi, Kỳ Nhi vẫn cố gắng tiếp tục cười,  cơ nơi khóe miệng bị kéo lên thật sự căng thẳng, đây nhất định không phải là một tiếu dung “dễ nhìn”.

Tần Chính sợ tới mức sắp khóc, “Ta không uống a ——!” Thật đáng sợ, thật đáng sợ a!

“Ngươi uống cho ta! Bằng không ta xé đầu ngươi ra mà đổ vào!”

Ôn nhu đệ nhị điều cũng thất bại, sự thật chứng minh, Đại chủ tử cùng Tần lão gia không thích hợp để diễn trò này.

Sau khi uống hết trà sâm và ăn hết một chén cháo thịt, Tần Chính cuối cùng cũng khôi phục được một chút khí lực, ban đêm tỉnh lại cũng có  tinh thần làm chuyện xấu.

Nhìn chăm chú vào người đang ngủ say nơi mép giường, xác định y sẽ không đột nhiên tỉnh lại, Tần Chính lúc này mới vươn tay xoa xoa khuôn mặt như quan như ngọc ấy. ‘ những gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi ’, đúng vậy, đây đúng là lời mà y đã nói. Tần Chính có thể khẳng định người này đúng thực là phát thê (vợ cả) và cũng là  tề quân của hắn, từng đối hắn nói qua câu đó. Không cần phải hoài nghi gì nữa, đây đúng là thê tử của hắn......

Bàn tay to lớn, thô ráp mơn trớn lông mày cùng mi mắt  của  Kỳ Nhi, tiếp đólướt qua chiếc mũi thon nhỏ nằm cân đối giữa khuôn mặt, rồi lại dời xuống nhẹ vuốt đôi môi đỏ mọng, cứ như thế, từng bước từng bước khắc họa lại dung nhan tuyệt sắc này, “Ngươi là của ta, ngươi chính là của ta.” Mặc kệ cái người đang say ngủ đó có thể  nghe thấy hay không, Tần Chính vẫn cứ bá đạo tuyên bố chắc nịch như vậy. Nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của y lúc này, chợt nhớ tới sự hung lãnh của y ban sáng, Tần Chính dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc hai má y, “Cái đồ hung dữ này, ta chọt ngươi này, chọt ngươi, chọt...... Ngươi ngươi tỉnh rồi a, ha hả, ta đang giúp ngươi đuổi đi mấy con muỗi.”

Kỳ Nhi đạp nhẹ hắn một cước, sau đó  nhoài người tiến vào trong lòng ngực đồng thời gối đầu lên cánh tay của hắn tiếp tục say ngủ. Mỹ sắc trong ngực, Tần Chính há có thể thờ ơ, một đôi tay rất nhanh trộm mò vào lí y (áo lót) của Kỳ Nhi.

“Đừng nháo......” Kỳ Nhi lầu bầu lên tiếng.

“Ta có thể hay không...... Có thể hay không sờ một chút, chỉ sờ thôi, ta hứa.” Nếu là phu nhân của hắn, hắn hẳn là có quyền lợi này đi.

“Ân.” Kỳ Nhi đang khát ngủ nên lên tiếng đại, hắn cứ như bắt được vàng liền bắt đầu làm càn.

Chính như lúc trước Sĩ Thần đã nói, sau khi Tần lão gia mất trí nhớ, lá gan cũng nhỏ đi, nếu là ngày xưa hắn nói chỉ sờ một chút thì chắc chắn sẽ không đơn giản là sờ,  có khi nó còn làm cho Kỳ Nhi mấy ngày không xuống giường được, mà nay hắn lại thật sự chỉ dám mò mẫm mà thôi, không có sự đồng ý Đại chủ từ liền không dám tiến thêm một bước.

“Kỳ...... Kỳ Nhi, ta còn muốn......” Áp lực chịu đựng suốt một tháng qua, Tần lão gia giờ phút này không thể không nghĩ tới...

Cảm giác một ngạnh bổng đang đặt giữa hai chân, Kỳ Nhi lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, “Muốn sao?” Tay cầm cái nghiệt cái thô to nóng bỏng ấy, Kỳ Nhi cười một cách quyến rũ, liêu nhân, “Trước khi ngươi nhớ ra được ta là ai thì đừng có mơ tưởng động đến ta!”

“Ta nhớ ra rồi, thật đó, ngươi chính là...  ngươi chính là của ta......”

Kỳ Nhi nhắm mắt lại, cất tiếng, “Ngươi nếu dám thừa lúc ta ngủ làm  xằng làm bậy, ta liền thiến ngươi.” Không có biện pháp, ai bảo giấc ngủ đối với Đại chủ tử quý hơn bất cứ thứ gì.

Tần Chính khóc thét, như thế nào lại như vậy, làm phu quân như hắn thật đúng là uất ức quá đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương