Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp
-
Chương 20: Truy phu hành 8
Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
Quảng Cáo: “Tình”, thế gian có ai lại không muốn vẹn toàn một chữ nhỏ nhoi đó. Nghiêm Thanh Nhẫm, lão gia, Duy Nhất đều không ngoại lệ. Thế nào là “yêu”, thế nào là chấp nhất. Sinh tử tương hứa, mấy ai làm được? Vực nhai thăm thẳm, mạng ai bảo tồn? Dẫu có chết, cũng mong ngươi hãy chờ ta ở cầu Nại Hà, khoan uống Mạnh Bà Thang để ngươi có thể mãi nhớ về ta, kiếp sau tròn duyên phu phụ.
_______________________
Trong kí ức, tựa hồ như đã trải qua tình cảnh tương tự như vậy, hắn ngồi ở trước giường, nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường, ngày qua ngày, từng giờ từng khắc, hắn không lúc nào dời mắt, khẩn cầu ông trời mau khiến ái nhân của hắn mở mắt ra, hắn thề không bao giờ … không bao giờ để cảnh tượng này xảy ra lần nữa, hắn cũng không bao giờ … cần phải......
“Vì sao lại là như vậy......” Tần Chính vẫn không thể nhớ ra được chút nào, hắn cũng không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy được người trong lòng ngực mình hòa với cảnh tượng hắn nhớ mang máng trong kí ức cùng một bộ dạng mê man bất tỉnh.
“Lão gia......” Người kia đã mê man một lúc lâu rốt cục cũng mở mắt, lại phát hiện trời đã mưa.”Ta không sao, chỉ là...... Chỉ là đầu có nguyên một cục u, rất đau......”
Tần Chính siết chặt cánh tay, để cho người ấy nằm gọn trong lòng mình, không ngừng gật đầu, “Ta biết, ta biết ngươi không có việc gì......”
“Vậy ngươi giúp ta che mưa...... Che mưa đi, để ta nghỉ thêm một chút nữa.”
“Ta che... ta che cho ngươi.” Tần Chính vội cúi đầu đem mặt người kia vùi vào cổ, để y cảm nhận được chút ấm áp từ hắn.
“Còn nữa, đừng có bỏ lại ta, ngươi đi chỗ nào cũng đều phải mang ta theo cùng......” Dù là đi xuống chỗ của Diêm La Vương, cũng không được để ta một mình.
Này... xin lỗi vì đã chen chân vào lúc đau thương như thế này, nhưng... mọi người khoan hãy kinh động, gào la khóc thương cho Duy Nhất bé nhỏ của chúng ta, tiểu Hầu gia thật sự chỉ mệt mỏi một chút thôi ấy mà, ngày hôm sau, tỉnh ngủ rồi thì lại trở thành tiểu Thái bảo vui vẻ, phởn đời như xưa thôi.
Kỳ Nhi, Tố Tâm cùng Tiểu Bính Tử tìm được hai người ở trong một nham động dưới đáy vực. Từ nhai biên mấy chục trượng nhảy xuống, Tần Chính chỉ bị gãy tay phải, còn đầu Duy Nhất không biết đụng phải chỗ nào, sưng nguyên một cục to bự chảng.
Đến tột cùng thì Tần Chính cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ biết là thấy Duy Nhất rơi xuống, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng, linh hoạt hẳn ra, vội vội vàng vàng bắt lấy y, sau đó hai người cùng nhau rớt trúng phải táng cây đại thụ. Có lẽ là kiếp trước hắn ăn ở có phúc, tích được hậu đức, mới có thể phúc thiên mệnh đại như thế.
Hai ngày qua đi, không đợi cục u trên đầu Duy Nhất xẹp xuống, Kỳ Nhi liền đuổi y đi làm chuyện y nên làm. Duy Nhất mặc dù không cam lòng, nhưng y biết tình thế nghiêm trọng, trì hoãn không được. Là chuyện gì? Quân của Tịnh Khang Hầu gia đóng tại Bắc Môn Quan, mấy ngày trước đột nhiên đối với quân trông coi biên giới Nam Lương chủ động tấn công, khơi mào chiến sự, mà Duy Nhất tuyệt đối không có hạ qua mệnh lệnh như vậy, nếu là không đem việc này điều tra cho rõ ràng, Thiên triều cùng Nam Lương có lẽ sẽ binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang).
“Ngươi khẳng định là người của ta?” Có lẽ là có người ở sau lưng châm ngòi ly gián cũng không chừng.
Kỳ Nhi gật đầu, “Không sai.” Hắn vừa mới từ Nam Lương trở về, đã đem sự tình điều tra một lượt, quả không có sai.
Sắc mặt Duy Nhất lạnh đi, “Xem ra Nguyên soái ta ly quân đã lâu, khiến cho bọn chúng quên mất rằng phải tuân phục lệnh của ai !”
Kỳ Nhi trầm giọng nói, “Vậy ngươi liền mau chóng điều tra rõ, coi thử bọn chúng nhận lệnh của ai.”
“Hải Phượng Hoàng gọi ngươi trở về là vì chuyện này?”
“Không phải.”
Phát hiện Kỳ Nhi có chuyện, Duy Nhất cường ngạnh đứng lên, “Có chuyện gì, ngươi mau nói ra, mơ mà nghĩ đến chuyện giấu diếm ta. Đừng tưởng rằng lão gia lúc này cái gì cũng không biết, ngươi liền đem tất cả mọi sự ôm vào người, chờ đến ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, thì đến lượt ngươi lại không dậy nổi.” Dính vào Hải Phượng Hoàng cùng với tên Vương thượng kia, nhất định không phải là chuyện tốt.
Kỳ Nhi do dự trong chốc lát mới nói, “Vương thượng Nam Lương đã băng hà.”
“Cái gì?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Ta đoán nữ nhân đó không phải gọi ngươi trở về đưa ma, mà là muốn cho ngươi kế vị đúng không?!” Mụ cáo già kia nghĩ như thế nào mà lại lần nữa dám lấy thúng úp voi, Nam Lương cũng tuyệt đối không thể để cho ả khai mở tiền lệ nữ đế kế vị, cho nên nữ nhân đó muốn mượn trợ......”Uy, uy, tuy ngươi thân là con, nhưng cũng đừng nói là ngươi sẽ đáp ứng lời dụ của ả chứ?!”
Kỳ Nhi hừ cười, “Có gì lại không thể, dù sao cái gì hắn cũng đều đã quên.”
Câu này vốn là trong lúc tức giận mà nói ra, nhưng Tần Chính đứng ngoài cửa cũng đã nghe hết một hồi sự.
Một ngày nữa lại trôi qua, Nghiêm Thanh Nhẫm độc thân một mình xuất hiện trước mặt Tần Chính.
“Ta sẽ không vì ngươi mà hủy đi Giang Bắc minh, đó là tâm huyết của đời ta.” Đến đây cũng chỉ vì để nói mấy lời này.
Tần Chính mặc dù không biết được giữa Tần Phủ và Giang Bắc minh xảy ra xung đột gì, nhưng hắn ước chừng hiểu được ý tứ của y, “Như thế cũng tốt.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không biết chính mình có thể gỡ đi cái mà Tần Chính gọi là chấp niệm hay không. Y chỉ biết y không còn tư cách đối Tần Chính nói chữ yêu. Ngày đó, triệu Duy Nhất không lấy một giây do dự gì mà ngay lập tực nhảy xuống vực thẳm theo Tần Chính, mà y thì lại chỉ biết đứng ở nhai thượng la to ‘ Tần đại ca ’. Có lẽ đúng như lời Tần Chính đã nói, ‘ Tần đại ca ’ đối với y không là cái gì cả ngoại trừ chấp nhất. Thật sự chính là như vậy? Không, y đương nhiên biết rõ, chỉ yêu thượng diện, ngoại hình của hắn là một điều rất dễ dàng, chẳng qua tên nam nhân này lại không thiếu cái loại tình yêu như vậy......
“Cáo từ.”
“Bảo trọng, Thanh Nhẫm.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cười khổ, nam nhân chết tiệt, đến giờ phút này mới chịu kêu tên hắn rõ ràng, hào phóng. Vong tâm đan, cho dù ăn lại thứ này một lần nữa, thì y vẫn không thể nào có được một vị trí dù là nhỏ nhoi trong lòng hắn......
“Ngươi còn muốn nhìn cho đến khi nào?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai Tần Chính, khiến hắn sợ tới mức nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám ngoái lại nhìn bóng dáng đang dần khuất xa của Nghiêm Thanh Nhẫm
“Kỳ...... Kỳ Nhi...... Công tử.” Lão gia nhát gan chuột nhắt, không có dũng khí hô thẳng tên của Kỳ Nhi, cuối cùng lại còn thêm vào hai chữ “Công tử”.
Cái quỷ xưng hô gì đây, Kỳ Nhi nghe được liền nhíu mày, “Đại chủ tử.”
“A?”
“Sau này cứ gọi ta như vậy.”
Tiểu Bính Tử đứng một bên nhìn thấy hai người như thế liền lắc đầu, như vậy là không được, Đại chủ tử đối xử với lão gia như vậy là không được.
“Trước lúc lão Ngũ đi có cho ta một thứ, ngươi có muốn nhìn thử hay không?” Kỳ Nhi cười tình hỏi.
Tần Chính tức khắc đề phòng đứng lên, “Thứ gì mới được?”
“Thúy Mặc, Tiểu Bính Tử.”
Thúy Mặc cùng Tiểu Bính Tử lập tức cầm mở bức họa dài đang cầm trong tay ra, đặt trước mặt Tần Chính. Vừa mới thấy, Tần lão gia lập tức há hốc mồm, tiểu bá vương kia thật đúng là đem chuyện đó họa lại “chi tiết” a!
Đan thanh chi tác thiên hạ nhất tuyệt (màu vẽ đẹp nhất, quý giá nhất, độc nhất trong thiên hạ) của Ngũ chủ tử, cùng với trí tưởng tượng bay cao bay xa đã họa ra cái bộ dáng của người trong bức tranh giống như đúc thế nên ai ai cũng đều nhận ra được đó chính là Tần lão gia cùng Nghiêm ổ chủ. Bên giường, Tần lão gia vẻ mặt thỏa mãn, đang chuẩn bị mặc lại quần áo. Trên giường, Nghiêm ổ chủ y sam bán lõa, lộ ra nửa thân trần cùng biểu tình thẹn thùng vô hạn. Thật hảo một bức ‘ Tróc gian tại sàng ’.
Tần Chính đại khóc, có oan uổng cho hắn không? Còn chưa xơ múi được gì, tiểu bá vương kia có cần phải thêm gia vị vào nồi lửa đến mức vậy không? Lão thiên gia, kiếp trước ta có nợ ngươi cái gì a? ————!
Bất luận Tần lão gia kêu la oan uổng thảm thiết như thế nào mọi người cũng không để vào tai lấy một chữ, lúc này dù cho hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà mười lần đi chăng nữa thì cũng không tẩy được nỗi oan khuất thấu tận thiên thanh kia. Tội a!
“Hảo cho cái tên Tần Chính ngươi, thật dám làm ra cái loại chuyện như vậy!”
Kháp chỉ tính toán, Tần Chính mất trí nhớ đã qua một tháng có thừa, ngày hôm nay xui xẻo rơi vào trong tay Đại chủ tử lãnh khốc hung ác, thời gian cực khổ đã bắt đầu rồi, chúc mừng Tần Chính, ngươi cố gắng giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đi a!.
Đại chủ tử đã tức giận đến mức nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế (rất rất rất giận, ào ào muốn giết người), Tiểu Bính Tử lại còn ngại lửa không đủ nóng, mới cho thêm dầu vô, “Lão gia ngươi có thể nào làm như vậy, lúc trước là chính ngươi không muốn thú Nghiêm ổ chủ làm Bát chủ tử. Chẳng lẽ thật sự là ứng với câu nói kia, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu ( trộm) hay sao?” Nguyên bản chỉ nghĩ lão gia chính là khởi khởi sắc tâm, cơ bản chỉ cần tiết tháo một chút thôi, lại không tưởng tượng ra hắn lại dám làm ra cái chuyện động trời như vậy, quả thực đã làm y rất thất vọng. Những lời này cũng chỉ là do Tiểu Bính Tử thất vọng mà cảm thán ra, hắn tuyệt không có ý châm ngòi thổi gió, thật sự không có.
Một câu ‘ Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu ’ làm cho Kỳ Nhi hoàn toàn nổ mạnh, đang tính coi là nên chém tay hay chặt chân hắn trước thì Tần Chính đột nhiên khớp hàm khép chặt lại, sùi bọt mép, ngã quỵ trên mặt đất.
Tiểu Bính Tử đảo đảo cặp mắt trắng dã, còn chiêu này, lão gia, chiêu này của ngươi đã sớm......
“Đại chủ tử, lão gia hắn...!” Thúy mặc kêu lên.
“Trước tiên đừng nhúc nhích hắn.” Kỳ Nhi vội lướt nhanh tới, điểm hai huyệt đạo trước ngực Tần Chính rồi mới phù hắn ngồi dậy, sau đó đưa tay lần vào trong vạt áo nội, đem chân khí đang loạn động trong cơ thể của hắn trụ lại đan điền rồi phủ nhu(nhẹ nhàng) vòng quanh qua các huyệt đạo trong cơ thể.
Thật thoải mái, thật thoải mái, đừng dừng lại...... Tần Chính trong lúc chìm vào mảng hắc ám cả người vẫn dâng lên dâm niệm không ngừng, như thế này thì có chết cũng đáng a.
Từ lúc ấy, Kỳ Nhi vẫn canh giữ ở bên giường, cho đến tận lúc người trên giường mày kiếm giãn ra chìm vào giấc ngủ nồng thì y mới đứng dậy rời đi.
Vừa thấy cửa phòng mở ra, Tiểu Bính Tử lập tức chạy lại hỏi chuyện, “Đại chủ tử, tình hình của lão gia đến tột cùng là như thế nào?”
Kỳ Nhi lại quay đầu nhìn thoáng qua cái tên trời đánh đang nằm bên trong, tiếp đó buông lời phân phó, “Ngươi mau chóng đến Dược Lâu thỉnh Lục chủ tử qua đây.”
Nguyên bản hai năm trước cùng Khải Tinh Di quyết chiến một trận, khiến Tần Chính sau đó bị nội thương trầm trọng, qua bao lần tịnh dưỡng, chữa trị, nội thương cứ khi tốt khi xấu, để lại bệnh căn ẩn tiềm trong cơ thể. Tiếp theo, hắn lại ngu ngốc ăn lầm Vong Tâm Đan được sở chế từ rất nhiều loại độc vật, cuối cùng còn thêm A Kiệt tự thân quá mức truyền nội lực giáo huấn lão gia, bởi vậy ngay cả Tiểu Lâm cũng vô pháp đoán trước được rốt cuộc là những thứ đó vào thân thể của Tần Chính sẽ tạo thành loại ảnh hưởng nào, là tốt hay là xấu, là ích hay là hại Dược vương cũng khó quả quyết được.
Tiểu Bính Tử lĩnh mệnh, “Ta sẽ đi ngay bay giờ.” Nghĩ nghĩ một lát hắn lại nói, “Nhưng ta phải chờ lão gia tỉnh dậy, rồi mới an tâm mà đi.” Có mấy lời hắn muốn mặt đối mặt với lão gia nói để đòi công đạo, bất quá, hắn muốn cấp cho Đại chử tử câu này trước đã rồi tính gì mới tính, “Đại chủ tử, tiểu nhân có vài câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
“Lão gia tuy có nhiều chỗ không phải, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tiểu nhân cũng thỉnh Đại chủ tử đãi lão gia...... Đãi lão gia tốt hơn một chút.” Trọng tâm là Tiểu Bính Tử cuối cùng cũng vì lão gia mà suy nghĩ, Tần Chính mà nghe y nói như thế sợ là hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất.
“Ta đối đãi hắn không tốt?” Trong mắt Kỳ Nhi hiện lên một đạo hàn quang.
Tiểu Bính Tử vội vàng trả lời, “Đương nhiên tốt! Tiểu nhân là nói......Là nói Đại chủ tử đối với lão gia có thể nhẹ nhàng hơn một chút đừng có...... Đừng có tật ngôn lệ sắc” (lời nói gai góc, thần sắc nghiêm nghị) . Tiểu Bính Tử vừa nói vừa suy nghĩ, phải nói như thế nào mới có thể vừa không đắc tội Đại chủ tử vừa có thể đem hết ý tứ, những suy nghĩ của bản thân mà biểu đạt ra, “Người đối lão gia có thể thỏa đáng hơn được không, nhẹ nhàng một chút, ôn nhu một ít.”
Thanh âm Kỳ Nhi cất cao “Ôn nhu?” Cư nhiên muốn y đối hắn ôn nhu! Tiểu Bính Tử nói những lời này với y chẳng khác nào muốn đi tìm đường chết!
Tiểu Bính Tử bật cười, Đại chủ tử có khi cực kì giống với cái tên tử y sam kia (tức Hải Đàm) , chỉ cần xem biểu tình là hắn liền biết Đại chủ tử trong lòng đang suy nghĩ cái gì.” Không phải chỉ có nữ nhân mới ôn nhu, lão gia từ trước đối với đại chủ tử, đó chẳng phải là hết sức ôn nhu hay sao? Lão gia lúc này đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không rõ, những gì Đại chủ tử vì hắn mà làm, hắn có thể cảm nhận hết được chăng? Thứ cho tiểu nhân nói một câu khó nghe, lúc ấy lão gia theo Nghiêm ổ chủ bỏ đi, kỳ thật ít nhiều cũng là bởi vì Đại chủ tử quá mức...... Quá mức nghiêm khắc, mà Nghiêm ổ chủ cái gì cũng đối với lão gia ôn nhu săn sóc. Ngày hôm nay tuy Nghiêm ổ chủ đã đi rồi, nhưng khó có thể chắc rằng sẽ không có một Nghiêm ổ chủ thứ hai tới. Đại chủ tử tính tình cứ như vậy hoài mà đối với lão gia, cùng hắn ở chung, chỉ sợ là hắn lại muốn chạy thêm lần nữa. Huống hồ lấy tình hình của lão gia hiện giờ mà xét, hắn rất là cần ngài dốc lòng chăm sóc, lấy ôn nhu mà đãi.”
Ôn nhu? Săn sóc? Kỳ Nhi đầu tiên là giận không thể tung ra một chưởng đánh nát óc thằng nhãi to gan đang đứng trước mặt mình này, nhưng từ từ cơn giận lắng xuống, y liền đó lâm vào trầm tư, sau lại để tay lên ngực mà tự hỏi, cuối cùng thì mê mang nghi hoặc, “Như thế nào mới gọi là ôn nhu?”
Beta: Tiểu Anh
Quảng Cáo: “Tình”, thế gian có ai lại không muốn vẹn toàn một chữ nhỏ nhoi đó. Nghiêm Thanh Nhẫm, lão gia, Duy Nhất đều không ngoại lệ. Thế nào là “yêu”, thế nào là chấp nhất. Sinh tử tương hứa, mấy ai làm được? Vực nhai thăm thẳm, mạng ai bảo tồn? Dẫu có chết, cũng mong ngươi hãy chờ ta ở cầu Nại Hà, khoan uống Mạnh Bà Thang để ngươi có thể mãi nhớ về ta, kiếp sau tròn duyên phu phụ.
_______________________
Trong kí ức, tựa hồ như đã trải qua tình cảnh tương tự như vậy, hắn ngồi ở trước giường, nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường, ngày qua ngày, từng giờ từng khắc, hắn không lúc nào dời mắt, khẩn cầu ông trời mau khiến ái nhân của hắn mở mắt ra, hắn thề không bao giờ … không bao giờ để cảnh tượng này xảy ra lần nữa, hắn cũng không bao giờ … cần phải......
“Vì sao lại là như vậy......” Tần Chính vẫn không thể nhớ ra được chút nào, hắn cũng không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy được người trong lòng ngực mình hòa với cảnh tượng hắn nhớ mang máng trong kí ức cùng một bộ dạng mê man bất tỉnh.
“Lão gia......” Người kia đã mê man một lúc lâu rốt cục cũng mở mắt, lại phát hiện trời đã mưa.”Ta không sao, chỉ là...... Chỉ là đầu có nguyên một cục u, rất đau......”
Tần Chính siết chặt cánh tay, để cho người ấy nằm gọn trong lòng mình, không ngừng gật đầu, “Ta biết, ta biết ngươi không có việc gì......”
“Vậy ngươi giúp ta che mưa...... Che mưa đi, để ta nghỉ thêm một chút nữa.”
“Ta che... ta che cho ngươi.” Tần Chính vội cúi đầu đem mặt người kia vùi vào cổ, để y cảm nhận được chút ấm áp từ hắn.
“Còn nữa, đừng có bỏ lại ta, ngươi đi chỗ nào cũng đều phải mang ta theo cùng......” Dù là đi xuống chỗ của Diêm La Vương, cũng không được để ta một mình.
Này... xin lỗi vì đã chen chân vào lúc đau thương như thế này, nhưng... mọi người khoan hãy kinh động, gào la khóc thương cho Duy Nhất bé nhỏ của chúng ta, tiểu Hầu gia thật sự chỉ mệt mỏi một chút thôi ấy mà, ngày hôm sau, tỉnh ngủ rồi thì lại trở thành tiểu Thái bảo vui vẻ, phởn đời như xưa thôi.
Kỳ Nhi, Tố Tâm cùng Tiểu Bính Tử tìm được hai người ở trong một nham động dưới đáy vực. Từ nhai biên mấy chục trượng nhảy xuống, Tần Chính chỉ bị gãy tay phải, còn đầu Duy Nhất không biết đụng phải chỗ nào, sưng nguyên một cục to bự chảng.
Đến tột cùng thì Tần Chính cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ biết là thấy Duy Nhất rơi xuống, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng, linh hoạt hẳn ra, vội vội vàng vàng bắt lấy y, sau đó hai người cùng nhau rớt trúng phải táng cây đại thụ. Có lẽ là kiếp trước hắn ăn ở có phúc, tích được hậu đức, mới có thể phúc thiên mệnh đại như thế.
Hai ngày qua đi, không đợi cục u trên đầu Duy Nhất xẹp xuống, Kỳ Nhi liền đuổi y đi làm chuyện y nên làm. Duy Nhất mặc dù không cam lòng, nhưng y biết tình thế nghiêm trọng, trì hoãn không được. Là chuyện gì? Quân của Tịnh Khang Hầu gia đóng tại Bắc Môn Quan, mấy ngày trước đột nhiên đối với quân trông coi biên giới Nam Lương chủ động tấn công, khơi mào chiến sự, mà Duy Nhất tuyệt đối không có hạ qua mệnh lệnh như vậy, nếu là không đem việc này điều tra cho rõ ràng, Thiên triều cùng Nam Lương có lẽ sẽ binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang).
“Ngươi khẳng định là người của ta?” Có lẽ là có người ở sau lưng châm ngòi ly gián cũng không chừng.
Kỳ Nhi gật đầu, “Không sai.” Hắn vừa mới từ Nam Lương trở về, đã đem sự tình điều tra một lượt, quả không có sai.
Sắc mặt Duy Nhất lạnh đi, “Xem ra Nguyên soái ta ly quân đã lâu, khiến cho bọn chúng quên mất rằng phải tuân phục lệnh của ai !”
Kỳ Nhi trầm giọng nói, “Vậy ngươi liền mau chóng điều tra rõ, coi thử bọn chúng nhận lệnh của ai.”
“Hải Phượng Hoàng gọi ngươi trở về là vì chuyện này?”
“Không phải.”
Phát hiện Kỳ Nhi có chuyện, Duy Nhất cường ngạnh đứng lên, “Có chuyện gì, ngươi mau nói ra, mơ mà nghĩ đến chuyện giấu diếm ta. Đừng tưởng rằng lão gia lúc này cái gì cũng không biết, ngươi liền đem tất cả mọi sự ôm vào người, chờ đến ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, thì đến lượt ngươi lại không dậy nổi.” Dính vào Hải Phượng Hoàng cùng với tên Vương thượng kia, nhất định không phải là chuyện tốt.
Kỳ Nhi do dự trong chốc lát mới nói, “Vương thượng Nam Lương đã băng hà.”
“Cái gì?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Ta đoán nữ nhân đó không phải gọi ngươi trở về đưa ma, mà là muốn cho ngươi kế vị đúng không?!” Mụ cáo già kia nghĩ như thế nào mà lại lần nữa dám lấy thúng úp voi, Nam Lương cũng tuyệt đối không thể để cho ả khai mở tiền lệ nữ đế kế vị, cho nên nữ nhân đó muốn mượn trợ......”Uy, uy, tuy ngươi thân là con, nhưng cũng đừng nói là ngươi sẽ đáp ứng lời dụ của ả chứ?!”
Kỳ Nhi hừ cười, “Có gì lại không thể, dù sao cái gì hắn cũng đều đã quên.”
Câu này vốn là trong lúc tức giận mà nói ra, nhưng Tần Chính đứng ngoài cửa cũng đã nghe hết một hồi sự.
Một ngày nữa lại trôi qua, Nghiêm Thanh Nhẫm độc thân một mình xuất hiện trước mặt Tần Chính.
“Ta sẽ không vì ngươi mà hủy đi Giang Bắc minh, đó là tâm huyết của đời ta.” Đến đây cũng chỉ vì để nói mấy lời này.
Tần Chính mặc dù không biết được giữa Tần Phủ và Giang Bắc minh xảy ra xung đột gì, nhưng hắn ước chừng hiểu được ý tứ của y, “Như thế cũng tốt.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không biết chính mình có thể gỡ đi cái mà Tần Chính gọi là chấp niệm hay không. Y chỉ biết y không còn tư cách đối Tần Chính nói chữ yêu. Ngày đó, triệu Duy Nhất không lấy một giây do dự gì mà ngay lập tực nhảy xuống vực thẳm theo Tần Chính, mà y thì lại chỉ biết đứng ở nhai thượng la to ‘ Tần đại ca ’. Có lẽ đúng như lời Tần Chính đã nói, ‘ Tần đại ca ’ đối với y không là cái gì cả ngoại trừ chấp nhất. Thật sự chính là như vậy? Không, y đương nhiên biết rõ, chỉ yêu thượng diện, ngoại hình của hắn là một điều rất dễ dàng, chẳng qua tên nam nhân này lại không thiếu cái loại tình yêu như vậy......
“Cáo từ.”
“Bảo trọng, Thanh Nhẫm.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cười khổ, nam nhân chết tiệt, đến giờ phút này mới chịu kêu tên hắn rõ ràng, hào phóng. Vong tâm đan, cho dù ăn lại thứ này một lần nữa, thì y vẫn không thể nào có được một vị trí dù là nhỏ nhoi trong lòng hắn......
“Ngươi còn muốn nhìn cho đến khi nào?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai Tần Chính, khiến hắn sợ tới mức nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám ngoái lại nhìn bóng dáng đang dần khuất xa của Nghiêm Thanh Nhẫm
“Kỳ...... Kỳ Nhi...... Công tử.” Lão gia nhát gan chuột nhắt, không có dũng khí hô thẳng tên của Kỳ Nhi, cuối cùng lại còn thêm vào hai chữ “Công tử”.
Cái quỷ xưng hô gì đây, Kỳ Nhi nghe được liền nhíu mày, “Đại chủ tử.”
“A?”
“Sau này cứ gọi ta như vậy.”
Tiểu Bính Tử đứng một bên nhìn thấy hai người như thế liền lắc đầu, như vậy là không được, Đại chủ tử đối xử với lão gia như vậy là không được.
“Trước lúc lão Ngũ đi có cho ta một thứ, ngươi có muốn nhìn thử hay không?” Kỳ Nhi cười tình hỏi.
Tần Chính tức khắc đề phòng đứng lên, “Thứ gì mới được?”
“Thúy Mặc, Tiểu Bính Tử.”
Thúy Mặc cùng Tiểu Bính Tử lập tức cầm mở bức họa dài đang cầm trong tay ra, đặt trước mặt Tần Chính. Vừa mới thấy, Tần lão gia lập tức há hốc mồm, tiểu bá vương kia thật đúng là đem chuyện đó họa lại “chi tiết” a!
Đan thanh chi tác thiên hạ nhất tuyệt (màu vẽ đẹp nhất, quý giá nhất, độc nhất trong thiên hạ) của Ngũ chủ tử, cùng với trí tưởng tượng bay cao bay xa đã họa ra cái bộ dáng của người trong bức tranh giống như đúc thế nên ai ai cũng đều nhận ra được đó chính là Tần lão gia cùng Nghiêm ổ chủ. Bên giường, Tần lão gia vẻ mặt thỏa mãn, đang chuẩn bị mặc lại quần áo. Trên giường, Nghiêm ổ chủ y sam bán lõa, lộ ra nửa thân trần cùng biểu tình thẹn thùng vô hạn. Thật hảo một bức ‘ Tróc gian tại sàng ’.
Tần Chính đại khóc, có oan uổng cho hắn không? Còn chưa xơ múi được gì, tiểu bá vương kia có cần phải thêm gia vị vào nồi lửa đến mức vậy không? Lão thiên gia, kiếp trước ta có nợ ngươi cái gì a? ————!
Bất luận Tần lão gia kêu la oan uổng thảm thiết như thế nào mọi người cũng không để vào tai lấy một chữ, lúc này dù cho hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà mười lần đi chăng nữa thì cũng không tẩy được nỗi oan khuất thấu tận thiên thanh kia. Tội a!
“Hảo cho cái tên Tần Chính ngươi, thật dám làm ra cái loại chuyện như vậy!”
Kháp chỉ tính toán, Tần Chính mất trí nhớ đã qua một tháng có thừa, ngày hôm nay xui xẻo rơi vào trong tay Đại chủ tử lãnh khốc hung ác, thời gian cực khổ đã bắt đầu rồi, chúc mừng Tần Chính, ngươi cố gắng giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đi a!.
Đại chủ tử đã tức giận đến mức nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế (rất rất rất giận, ào ào muốn giết người), Tiểu Bính Tử lại còn ngại lửa không đủ nóng, mới cho thêm dầu vô, “Lão gia ngươi có thể nào làm như vậy, lúc trước là chính ngươi không muốn thú Nghiêm ổ chủ làm Bát chủ tử. Chẳng lẽ thật sự là ứng với câu nói kia, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu ( trộm) hay sao?” Nguyên bản chỉ nghĩ lão gia chính là khởi khởi sắc tâm, cơ bản chỉ cần tiết tháo một chút thôi, lại không tưởng tượng ra hắn lại dám làm ra cái chuyện động trời như vậy, quả thực đã làm y rất thất vọng. Những lời này cũng chỉ là do Tiểu Bính Tử thất vọng mà cảm thán ra, hắn tuyệt không có ý châm ngòi thổi gió, thật sự không có.
Một câu ‘ Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu ’ làm cho Kỳ Nhi hoàn toàn nổ mạnh, đang tính coi là nên chém tay hay chặt chân hắn trước thì Tần Chính đột nhiên khớp hàm khép chặt lại, sùi bọt mép, ngã quỵ trên mặt đất.
Tiểu Bính Tử đảo đảo cặp mắt trắng dã, còn chiêu này, lão gia, chiêu này của ngươi đã sớm......
“Đại chủ tử, lão gia hắn...!” Thúy mặc kêu lên.
“Trước tiên đừng nhúc nhích hắn.” Kỳ Nhi vội lướt nhanh tới, điểm hai huyệt đạo trước ngực Tần Chính rồi mới phù hắn ngồi dậy, sau đó đưa tay lần vào trong vạt áo nội, đem chân khí đang loạn động trong cơ thể của hắn trụ lại đan điền rồi phủ nhu(nhẹ nhàng) vòng quanh qua các huyệt đạo trong cơ thể.
Thật thoải mái, thật thoải mái, đừng dừng lại...... Tần Chính trong lúc chìm vào mảng hắc ám cả người vẫn dâng lên dâm niệm không ngừng, như thế này thì có chết cũng đáng a.
Từ lúc ấy, Kỳ Nhi vẫn canh giữ ở bên giường, cho đến tận lúc người trên giường mày kiếm giãn ra chìm vào giấc ngủ nồng thì y mới đứng dậy rời đi.
Vừa thấy cửa phòng mở ra, Tiểu Bính Tử lập tức chạy lại hỏi chuyện, “Đại chủ tử, tình hình của lão gia đến tột cùng là như thế nào?”
Kỳ Nhi lại quay đầu nhìn thoáng qua cái tên trời đánh đang nằm bên trong, tiếp đó buông lời phân phó, “Ngươi mau chóng đến Dược Lâu thỉnh Lục chủ tử qua đây.”
Nguyên bản hai năm trước cùng Khải Tinh Di quyết chiến một trận, khiến Tần Chính sau đó bị nội thương trầm trọng, qua bao lần tịnh dưỡng, chữa trị, nội thương cứ khi tốt khi xấu, để lại bệnh căn ẩn tiềm trong cơ thể. Tiếp theo, hắn lại ngu ngốc ăn lầm Vong Tâm Đan được sở chế từ rất nhiều loại độc vật, cuối cùng còn thêm A Kiệt tự thân quá mức truyền nội lực giáo huấn lão gia, bởi vậy ngay cả Tiểu Lâm cũng vô pháp đoán trước được rốt cuộc là những thứ đó vào thân thể của Tần Chính sẽ tạo thành loại ảnh hưởng nào, là tốt hay là xấu, là ích hay là hại Dược vương cũng khó quả quyết được.
Tiểu Bính Tử lĩnh mệnh, “Ta sẽ đi ngay bay giờ.” Nghĩ nghĩ một lát hắn lại nói, “Nhưng ta phải chờ lão gia tỉnh dậy, rồi mới an tâm mà đi.” Có mấy lời hắn muốn mặt đối mặt với lão gia nói để đòi công đạo, bất quá, hắn muốn cấp cho Đại chử tử câu này trước đã rồi tính gì mới tính, “Đại chủ tử, tiểu nhân có vài câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
“Lão gia tuy có nhiều chỗ không phải, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tiểu nhân cũng thỉnh Đại chủ tử đãi lão gia...... Đãi lão gia tốt hơn một chút.” Trọng tâm là Tiểu Bính Tử cuối cùng cũng vì lão gia mà suy nghĩ, Tần Chính mà nghe y nói như thế sợ là hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất.
“Ta đối đãi hắn không tốt?” Trong mắt Kỳ Nhi hiện lên một đạo hàn quang.
Tiểu Bính Tử vội vàng trả lời, “Đương nhiên tốt! Tiểu nhân là nói......Là nói Đại chủ tử đối với lão gia có thể nhẹ nhàng hơn một chút đừng có...... Đừng có tật ngôn lệ sắc” (lời nói gai góc, thần sắc nghiêm nghị) . Tiểu Bính Tử vừa nói vừa suy nghĩ, phải nói như thế nào mới có thể vừa không đắc tội Đại chủ tử vừa có thể đem hết ý tứ, những suy nghĩ của bản thân mà biểu đạt ra, “Người đối lão gia có thể thỏa đáng hơn được không, nhẹ nhàng một chút, ôn nhu một ít.”
Thanh âm Kỳ Nhi cất cao “Ôn nhu?” Cư nhiên muốn y đối hắn ôn nhu! Tiểu Bính Tử nói những lời này với y chẳng khác nào muốn đi tìm đường chết!
Tiểu Bính Tử bật cười, Đại chủ tử có khi cực kì giống với cái tên tử y sam kia (tức Hải Đàm) , chỉ cần xem biểu tình là hắn liền biết Đại chủ tử trong lòng đang suy nghĩ cái gì.” Không phải chỉ có nữ nhân mới ôn nhu, lão gia từ trước đối với đại chủ tử, đó chẳng phải là hết sức ôn nhu hay sao? Lão gia lúc này đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không rõ, những gì Đại chủ tử vì hắn mà làm, hắn có thể cảm nhận hết được chăng? Thứ cho tiểu nhân nói một câu khó nghe, lúc ấy lão gia theo Nghiêm ổ chủ bỏ đi, kỳ thật ít nhiều cũng là bởi vì Đại chủ tử quá mức...... Quá mức nghiêm khắc, mà Nghiêm ổ chủ cái gì cũng đối với lão gia ôn nhu săn sóc. Ngày hôm nay tuy Nghiêm ổ chủ đã đi rồi, nhưng khó có thể chắc rằng sẽ không có một Nghiêm ổ chủ thứ hai tới. Đại chủ tử tính tình cứ như vậy hoài mà đối với lão gia, cùng hắn ở chung, chỉ sợ là hắn lại muốn chạy thêm lần nữa. Huống hồ lấy tình hình của lão gia hiện giờ mà xét, hắn rất là cần ngài dốc lòng chăm sóc, lấy ôn nhu mà đãi.”
Ôn nhu? Săn sóc? Kỳ Nhi đầu tiên là giận không thể tung ra một chưởng đánh nát óc thằng nhãi to gan đang đứng trước mặt mình này, nhưng từ từ cơn giận lắng xuống, y liền đó lâm vào trầm tư, sau lại để tay lên ngực mà tự hỏi, cuối cùng thì mê mang nghi hoặc, “Như thế nào mới gọi là ôn nhu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook