[Vong Tiện] Đạo Phu Thê
-
Chương 18
Đầu Nguỵ Vô Tiện vang lên bùm một tiếng.
Tắm rửa làm gì??
Tại sao phải tắm rửa? Trên người hắn không dơ mà!....!Không đúng, rất dơ.
Không! Trọng điểm không phải là chuyện này!
Trọng điểm là, sau khi tắm rửa xong, có lẽ nào sẽ thuận lý thành chương phát sinh ra chuyện gì đó không??
Nguỵ Vô Tiện không khỏi khép lại vạt áo trước ngực, lúc Lam Vong Cơ giơ tay đến, không chút sợ hãi mà...!co lại về phía sau!
"Làm, làm gì??"
Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nói: "Cởi quần áo".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không, không cần, cảm ơn!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ làm như có chút thất vọng, vẫn không nói tiếng nào kéo hắn đứng lên.
Khiến Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lam Vong Cơ chỉ kéo hắn ra trước tủ quần áo.
Một nửa trống rỗng của tủ quần áo hiện ra, vài món quần áo cũ xám xịt nhăn nhúm của Nguỵ Vô Tiện nằm một cách đáng thương ở bên trên.
Đã sớm tính toán đào hôn, lúc được dặn dò thu dọn mấy món đưa đến Lam gia cùng với của hồi môn, hắn ném đại mấy bộ quần áo đã lâu không mặc vào.
Mấy món quần áo cũ bị vứt bỏ này được Lam Vong Cơ xếp một cách cẩn thận, trịnh trọng đặt bên cạnh những bộ giáo phục Lam thị trắng tinh của y, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy áy náy, hắn ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ.
Y hoàn toàn không phát hiện, chỉ nói: "Quần áo ngươi quá cũ, ngày mai mặc đồ của ta trước.
Trung y, thì mặc cái này".
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy bộ trung y màu đỏ có thêu hoa văn mây cuốn, hẳn là trang phục tân hôn do bên Lam thị may cho bọn hắn.
Sau khi lấy quần áo ra, Lam Vong Cơ chuyển đến cho hắn một thùng gỗ to, bên trong chứa đầy nước ấm.
Nguỵ Vô Tiện đang muốn chờ y rời đi, lại thấy Lam Vong Cơ bước nhanh tới, đưa tay định cởi đai lưng cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi: "A, không cần không cần không cần! Ta, ta tự mình làm là được...." Trong lòng nhịn không được nói thầm, tiểu cũ kỷ từ trước đến nay không phải ghét nhất việc tiếp xúc da thịt với người khác sao, bây giờ là thế nào vậy....
Đợi Lam Vong Cơ đi xa, hắn thật cẩn thận kéo vách ngăn lại, rón ra rón rén cởi hết quần áo, chui vào thau tắm.
Tiếng nước ùng ục vang lên một trận, Nguỵ Vô Tiện kỳ sạch toàn bộ bùn đất dính trên người, ngâm mình trong nước tắm nóng nghi ngút, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Lát nữa, chắc là phải động phòng nhỉ...
Lúc trong đầu toát ra chữ này, hắn thiếu chút nữa là trượt xuống rớt vào thùng tắm.
Vô dụng bám vào thành thùng gỗ, bắt đầu khinh thường mình từ tận đáy lòng.
Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc ngươi sợ cái gì? Y là một tiểu cũ kỷ ngay cả Xuân Cung đồ cũng không dám xem, có thể có bản lĩnh gì? Đoán chừng động phòng là làm chuyện gì cũng hoàn toàn mơ hồ ấy chứ.
Nói ra thì, mình mới là nhân vật cấp đại sư đã từng xem vô số lần, thấy thế nào cũng là ta ăn hiếp y, làm gì đến lượt y ăn hiếp ta?
Nhưng mà....
Nhớ tới những "cuốn sách" này nọ mà hắn từng xem qua mấy năm nay, hắn thực sự chột dạ.
Hắn vậy mà chưa từng xem qua hai chữ Long Dương, về chuyện này, hắn và tiểu cũ kỷ thật đúng là hoà nhau không ai hơn ai.
Nghĩ đến đây, không khỏi thở dài, đáng thương cho hắn một thân tung hoành lý thuyết giường chiếu, nhưng rốt cuộc không có chút công dụng nào, thật sự là phí công vô ích.
Ục ục một tiếng, cái đầu tròn vo nhô lên khỏi mặt nước.
Không đúng! Hắn làm thế nào cứ nghiêm túc nhớ đến chuyện viên phòng này? Hắn vốn không thích nam nhân mà!
Không đúng! Thế thì tại sao hắn lại đồng ý cùng Lam Vong Cơ bái đường? Đầu óc bị nước vào hay gắn sai cọng dây thần kinh nào?
Khiếp sợ từ trong sự tỉnh táo, rồi lại tỉnh táo từ trong nỗi khiếp sợ, lát sau, cái đầu này lại buồn bực chìm xuống.
Cứ buồn bực như thế, không cẩn thận mà buồn bực rất lâu, đến khi giọng của Lam Vong Cơ truyền đến, hắn mới vội vội vàng ra khỏi nước, sau khi lau khô sạch sẽ mặc quần áo vào, đang định đổ nước, lại bị ngăn lại.
"Để ta".
Hai con thỏ con làm như náo loạn xong rồi, ngồi xổm trên tấm chăn mà buồn ngủ, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng ôm bọn chúng về lại cái ổ, bản thân mình thì thấp thỏm không yên ngồi xuống giường.
Cách một tấm vách ngăn, Lam Vong Cơ ở đằng sau tắm rửa.
Nến đỏ trong phòng lặng lẽ cháy, ánh lửa lay động bức màn đỏ, hình người như ẩn như hiện trên tấm vách ngăn, bên tai là tiếng nước ái muội, trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy đùng đùng, hắn ôm lấy hai đầu gối của mình, hai tay cảm nhận được xúc cảm trơn mịn của lớp trung y bằng lụa đỏ lên làn da, mơn trớn từng tấc da thịt, như thể đều là hơi thở ham muốn thầm thì.
Tiếng nước ào lên một tiếng, hắn giật mình gần như nhảy dựng ở trên giường.
Nhưng mà, một hồi lâu sau, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện trong cơn buồn ngủ mơ màng gục lên gục xuống, hắn bỗng nhiên phát giác, Lam Vong Cơ tắm lâu quá.
Hắn không yên tâm gọi: "Tiểu cũ kỷ, ngươi ổn không?"
Không có tiếng đáp lại.
Nhớ lại Lam Vong Cơ từ lúc uống ly rượu kia, sau khi hôn mê một lần, thì người có chút không thích hợp, đây chắc không phải là, say đấy chứ? Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện xoay người xuống giường, ba bước thành hai bước vọt tới phía sau vách ngăn.
Trong thùng tắm, nổi lên một dây bọt nước dài, nhưng người không thấy đâu.
Hắn sợ tới mức hồn phách lên mây, ba chân bốn cẳng vớt vào trong thùng tắm.
Tiểu cũ kỷ này, chắc không uống say rồi chết đuối khi tắm đâu đúng không??
Mò lung tung trong nước, rốt cuộc hắn sờ đến một thân thể săn chắc mà bóng loáng, hắn dùng sức thật mạnh, túm lên.
Ánh mắt mơ màng của Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm một lát.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay vén tóc mai ướt đẫm của y ra, sốt ruột nói: "Tiểu cũ kỷ? Tiểu cũ kỷ, ngươi không sao chứ? Có bị chìm không?"
Giọt nước lóng lánh trong suốt trượt xuống trên gương mặt giống như ngọc, lăn qua hầu kết, chảy xuống dưới qua cơ ngực săn chắc, treo trên điểm nhỏ màu đỏ sậm ở trước ngực kia, ướt át không rơi xuống.
Tầm mắt của Nguỵ Vô Tiện tựa như biến thành những giọt nước nhỏ, lăn lộn qua lại trên người Lam Vong Cơ, sau một lúc lâu, gian nan nuốt xuống một cái, giọng nói mang theo vài phần khô nóng khàn khàn đến mức doạ sợ cả hắn: "Ngươi...!tắm xong rồi thì đi ra đi, đừng ngâm nữa".
Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu, bỗng nhiên, lại ùng ục chìm xuống, Nguỵ Vô Tiện "Nè nè nè" nhằm gọi y lại, bất đắc dĩ Lam Vong Cơ giống như đang chơi trốn tìm, hắn đành phải lại giơ tay kéo y lên, "Tiểu cũ kỷ, đừng chơi nữa!"
Người này, quả thật là say hả? Tại sao có vẻ giống con nít vậy?
Tròng mắt Lam Vong Cơ đảo trên người hắn một lát, đưa hai tay để lên cánh tay hắn, mạnh mẽ dùng lực.
"Muốn làm cái ----"
Trước mắt Nguỵ Vô Tiện hoa lên, đụng mạnh vào lồng ngực Lam Vong Cơ, vội vàng chống vào cạnh thùng tắm.
Va chạm mới vừa rồi...!xúc cảm tuyệt vời và rất đàn hồi, tiểu cũ kỷ tập luyện thật tốt....
Không đúng, đây không phải là lúc để ý cái này!
Đây là ý định muốn...!kéo hắn vào thùng tắm sao?!
Cũng may một cú túm lấy như vậy cũng không thể trực tiếp túm một người lớn vào trong thùng được, Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt thở hổn hển, vì đề phòng lần thứ hai gặp bất trắc, vội vàng dùng chân chống vững vào thành thùng tắm, gò má bị thân hình nóng hầm hập của Lam Vong Cơ quét qua nóng bừng lên, hơi nóng không biết toả ra từ trong thùng tắm, hay là từ sâu trong thân thể, vừa thẹn vừa bực nói: "Ngươi làm gì?!"
Đôi mắt nhạt màu vô tội của Lam Vong Cơ chớp chớp, hơi bất an, lại hơi chờ mong nói: "Nín thở".
Nín thở?
Nín thở cái gì?
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lộ ra vẻ khó hiểu, vì vậy Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa: "Nín thở, thi đấu".
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, lát sau, bừng tỉnh đại ngộ: "Ý ngươi là, muốn trong thùng tắm này, cùng ta thi nín thở, giống như trong suối nước lạnh hả?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện đỡ trán.
Sự thật chứng minh, đứa trẻ lớn xác này mà muốn chơi, thật là đáng sợ!
Ánh mắt Lam Vong Cơ vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn chờ đợi, hắn nhìn thấy lại tội nghiệp, tay ngứa ngáy không nhịn được, đưa tay gãi gãi cằm của y: "Tiểu cũ kỷ, ngươi thích chơi trò chơi với ta như vậy ha".
Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi rất nhỏ đến mức không thể phát hiện, bỗng nhiên chụp cổ tay hắn, Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại, đã đối diện với ánh mắt thoạt nhìn lạnh như băng sương, nhưng thật ra lại vô cùng nóng bỏng của Lam Vong Cơ.
Chợt một sức mạnh mò xuống eo hắn, nắm chặt ở đó rồi nhấc lên, hai chân Nguỵ Vô Tiện suýt nữa đã lơ lửng trên không.
"Ơ! Khoan khoan khoan khoan!"
Người này thế mà bám riết không tha lại muốn ẵm hắn vào trong thùng tắm!
Hai tay Nguỵ Vô Tiện chống lên bả vai y, tay cứ trơn trượt, nhưng cố hết sức vùng ra, "Tiểu cũ kỷ ngươi...!chúng ta, hiện, hiện giờ không chơi trò này!"
Làm như bị phân tán lực chú ý bởi bàn tay hắn để lên người mình, Lam Vong Cơ lại nắm chặt cổ tay hắn.
Nguỵ Vô Tiện giả vờ đáng thương nói: "Tay ta đau quá à, tiểu cũ kỷ, ngươi buông ra trước, được không?"
Lam Vong Cơ rầu rĩ không vui buông hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện cám ơn trời đất, đồng thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn gương mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ, thầm nghĩ, tuy rằng trên mặt không nhìn ra một chút đỏ nào, nhưng y quả thật là uống say, vừa rồi gục xuống chính là ngủ, không chỉ một ly đã gục, mà còn ngủ trước say sau, thật sự cũng chỉ có y! Vầy còn chưa đủ, sau khi say, còn muốn người ta chơi cùng y, hoá ra người này sau khi say, tuổi tâm lý trực tiếp rơi xuống mức nhi đồng ba tuổi thì phải!
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ một hồi, xoa xoa cánh tay bị Lam Vong Cơ túm chặt đến tê mỏi, nghĩ lại mà sợ nên lui lại mấy bước, lui đến một khoảng cách an toàn, giọng điệu giống như dỗ con nít nói: "Tiểu cũ...!Lam Trạm, chúng ta bây giờ không chơi trò này, được không? Nhanh lên đừng ngâm nữa, ngâm nữa, nước lạnh sẽ sinh bệnh.
Nhanh đi ra, ra mặc quần áo".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ làm như rất không vui, thân mình còn chìm dần vào trong nước, biểu lộ ý tứ không muốn ra.
Sau một lúc lâu, y bỗng nhiên nói: "Chơi trò khác".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Trò gì khác? Trong nước không có trò chơi khác".
Lam Vong Cơ ngẩng mặt, rồi lại giống như có chút khẩn trương, cằm nhúng vào trong nước, nhỏ giọng nói: "Cùng nhau...!tắm rửa".
Giọng nói ấp úng nhỏ như muỗi kêu này, hắn vừa nghe thấy là trái tim rung lên, dáng vẻ ba phần ngại ngùng bảy phần chờ mong kia của Lam Vong Cơ, bị thấm đẫm ánh nước đến trắng hồng, dỡ bỏ sự đề phòng mạnh mẽ lúc trước, cùng với vẻ xa cách lạnh nhạt cự người từ xa ngàn dặm.
Lam Vong Cơ lúc này, chỉ là một tiểu cũ kỷ, cực kỳ muốn gần gũi với hắn.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện ấm áp mềm nhũn, nhẹ nhàng nhéo một cái lên gò má trắng nõn của y, "Ta đã tắm rồi, ngươi cũng tắm lâu rồi, nếu ngâm nước tiếp, có thể phải bị lột mất một lớp da đó".
Lam Vong Cơ rũ mi mắt, lúng ta lúng túng, không nói tiếng nào.
truyện ngôn tình
Nguỵ Vô Tiện đành phải kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành: "Lam Trạm, chúng ta đừng chơi nữa, sắp đến giờ hợi rồi, nên lên giường ngủ..."
Hắn do dự một chút, ma xủi quỷ khiến lại nói, "Chúng ta cùng nhau ngủ, được không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook