[Vong Tiện] Đạo Phu Thê
-
Chương 17
Nguỵ Vô Tiện đã tới Tĩnh Thất một lần, trước nay trong phòng hắn đều là bừa bộn, chất đầy các món đồ hiếm lạ cổ quái, thấy chỗ ở giống như hang tuyết của Lam Vong Cơ, có thể nói là bị đả kích không nhỏ.
Sau khi vội vàng ném xuống hai con thỏ hoang, Nguỵ Vô Tiện còn muốn chuyển toàn bộ hang thỏ đến cho y, để Tĩnh Thất ầm ĩ một trận, sau đó hắn lại nghĩ đến, không chừng hai con thỏ sẽ trở thành một đôi, tự mình nỗ lực là có thể sinh ra một đàn con cho Tĩnh Thất.
Tĩnh Thất lúc này, đỏ tươi sáng rực, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp, khi bị Lam Vong Cơ đưa đến chiếc giường đỏ rực chói mắt, Nguỵ Vô Tiện chợt khẩn trương, rụt tay về.
Chiếc giường này, cũng không khỏi quá mức, quá mức... quá mức nóng bỏng, quá lộ liễu, quá táo bạo trắng trợn rồi!
Trước đây khi còn nhỏ, thấy người ta thành hôn, màu sắc đỏ tươi thế này, chỉ cảm thấy vui mừng náo nhiệt, nhưng bây giờ, chỉ nhìn cái giường tân hôn, là biết ngay mục đích ẩn chứa phía sau màu sắc này, là muốn trần trụi khơi gợi suy nghĩ khiến máu chạy rần rần của người ta, cách bày trí thế này, nghe nói phải giữ nguyên cả một tháng. Nói cách khác, mỗi buổi tối trong suốt một tháng, hắn và Lam Vong Cơ đều phải cùng nhau ngủ trên chiếc giường này!
Sao có thể ngủ được!
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ đến nỗi đầu ngón tay đều co hết lại, cúi đầu không dám nhìn đối diện người nọ, chưa nghĩ gì nhiều, hắn đã cảm thấy Lam Vong Cơ chắc chắn nhìn thấu được chút tâm tư quẫn bách này của hắn, xoay người thoát khỏi tầm mắt của y, giả bộ tò mò, nhìn đông ngó tây, tham quan cách bài trí mới trong Tĩnh Thất. Bỗng nhiên, tim hắn rung lên một cách mềm mại.
Trong một góc, một cái ổ hình bầu dục làm bằng lụa đỏ, hai quả cầu trắng tinh tròn vo nằm trong đó.
"Tiểu cũ kỷ! Ngươi làm ổ cho bọn chúng sao?"
Hai con thỏ hình như đã ngủ say, dưới bàn tay vuốt ve không chút khách khí của Nguỵ Vô Tiện, bốn lỗ tai nhỏ dựng lên, hắn thuận tay túm lấy, hai quả cầu tuyết đá cái chân nhỏ xíu mũm mĩm, cựa quậy một cách bất mãn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hai chúng nó có phải cũng thành thân không ha?"
Nhìn thấy hai tên đồng bọn nhỏ quen thuộc, tâm trạng căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng xuống, sải bước đi đến chiếc giường tân hôn, ném hai con thỏ vào.
Con thỏ con bị ném vào một chỗ rộng rãi, ngây ngốc một lát, rồi bắt đầu hào hứng phấn khởi lăn lộn trên giường lớn.
Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên giường, vui vẻ chơi cùng chúng nói một hồi.
Lam Vong Cơ cũng lặng lẽ đứng như thế, chờ hắn.
Con thỏ con lăn đến bên cạnh chân y, dùng đầu húc vào y.
"Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ ôm con thỏ đó vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Chúng ta nên làm chính sự".
Nguỵ Vô Tiện đặt con thỏ yên tĩnh kia lên trên đùi mình.
Nói xong, Lam Vong Cơ trịnh trọng nghiêm túc tháo mạt ngạch xuống, giao vào tay Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không hiểu gì, Lam Vong Cơ liền nói cho hắn nghe ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị.
Hai con thỏ con dựng lỗ tai lên, làm như cũng đang nghiêm túc lắng nghe.
Nguỵ Vô Tiện khiếp sợ nói không nên lời.
Cuống tai đỏ chín rục, "Mạt ngạch nhà các ngươi, hoá ra, lại có ý nghĩa này?..... Trước đây ta, ta đối với ngươi ----"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng để tay của mình bao trùm lên tay Nguỵ Vô Tiện, hai người cùng nắm mạt ngạch trong lòng bàn tay.
"Số mệnh chúng ta đã định, cuộc đời này kết làm đạo lữ".
Tâm ý trịnh trọng được truyền đạt thông qua những đầu ngón tay đan vào nhau, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, nội tâm sóng nổi bập bềnh.
Con thỏ con quậy phá kia từ trên đùi Lam Vong Cơ bò qua, nhảy một cái bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy con thỏ yên tĩnh kia, hết hôn rồi cắn, con thỏ yên tĩnh liếm liếm mặt nó, hai con nháo thành một cục, lăn từ trên đùi hắn lăn xuống.
***
Hai tay quấn vào nhau, uống rượu giao bôi hợp cẩn, ngụ ý hai trái tim kết giao, từ đây sướng vui cùng chia, khó khăn cùng chịu.
Nhưng mà, sau khi uống xong ngụm rượu ít đến không thể ít hơn trong ly rượu hợp cẩn kia, Lam Vong Cơ từ từ nhắm mắt lại.
"Nguỵ Anh...." Nhỏ giọng gọi một tiếng, ngã rầm xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện: "??!!"
Trong nháy mắt đó, hắn rà soát lại toàn bộ kế hoạch đào hôn của mình một lần, xác nhận không có bỏ thuốc trong rượu.
"Tiểu cũ kỷ? Ngươi không sao chứ?"
Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là kiểm tra hơi thở của y, rồi sờ đến mạch đập trên cổ và trên cổ tay, không có bất thường.
"Tiểu cũ kỷ... ngươi rốt cuộc bị sao vậy...."
Nguỵ Vô Tiện cúi người đến gần, sờ sờ vào má của y, nóng rực.
"Chẳng lẽ đây là uống say?"
Đỡ y nắm lên giường xong, Nguỵ Vô Tiện duỗi tay bắt đầu tháo đai lưng của y.
"Bộ quần áo này đẹp thì đẹp thật, nhưng cởi ra quá mệt mỏi, nhiều lớp như vậy...." Thật vất vả hắn mới lột bỏ được một lớp, ném ra phia sau, rồi lại giống như lột củ hành, cởi tiếp một lớp khác.
Tầng tầng lớp lớp, nhìn đến hai mắt hắn hoa lên, Nguỵ Vô Tiện oán giận một tiếng, kéo kéo vạt áo trước ngực Lam Vong Cơ lỏng ra, vạch ra từng lớp một, nghiêm túc đếm.
Bỗng nhiên, một đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào hắn, chớp chớp mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng đây là xảy ra chuyện gì, thì một nguồn sức mạnh túm lấy hắn, ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
"Cái gì..."
Hơi thở pha lẫn mùi rượu của Lam Vong Cơ phả lên má hắn, thân hình nặng nề đè bên trên hắn, đôi mắt mê say, ngưng đọng vài phần cảm xúc không biết nên diễn tả thế nào.
"Ngươi...."
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện mở to, nhìn đầu Lam Vong Cơ từng chút từng chút vùi vào tóc hắn, cánh môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ qua vành tai hắn, cọ ra một mảnh nhiệt độ càng nóng rực hơn, sau đó chậm rãi phủ lên gáy hắn, như gần như xa, mà phác hoạ đường nét ở nơi đó.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ lại, trái tim nhảy lên thình thịch.
Vài lọn tóc đen ở hai bên thái dương Lam Vong Cơ rào rạt rơi xuống, phất phơ cọ quẹt chỗ hầu kết hắn, hắn lúng túng nuốt xuống một cái, suýt chút nữa bị âm thanh nuốt xuống của mình doạ sợ.
Bỗng nhiên, hai quả cầu tuyết lăn đến đụng vào cánh tay của Lam Vong Cơ đang chống ở bên hông hắn, Lam Vong Cơ thong thả ung dung ngoái đầu nhìn lại, hai con thỏ bắt đầu gặm ống tay áo của y, lực chú ý làm như bị phân tán, y ngồi dậy, xoa xoa hai cái đầu nhỏ tròn vo.
Nguỵ Vô Tiện nặng nề thở ra một hơi, thầm nghĩ, "May mắn hai tiểu gia hoả này giải vây, ngày mai cho các ngươi thêm lá cải...."
Lam Vong Cơ làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy, mặt vô biểu tình giống y chang trước đó ngã xuống.
Nguỵ Vô Tiện chưa hết hoảng sợ ngồi dậy, quơ quơ tay trước mặt y, "Tiểu cũ kỷ, ngươi, không sao chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Không sao".
Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng, sau đó Lam Vong Cơ không nói gì nữa.
Bầu không khí xấu hổ lại lan tràn.
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện liếc qua, đúng lúc nhìn thấy hai gia hoả kia hôn môi.
Hắn vội vàng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, vờ cười ha ha nói: "Quả nhiên là một đôi mà, hai con thỏ béo này".
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Nguỵ Vô Tiện bất an nhích nhích mông.
Hai con thỏ hôn môi xong rồi, con thỏ quậy phá kia, dụi dụi cọ cọ vào người đồng bọn của nó, một khắc cũng không ngừng, con thỏ yên tĩnh để mặc cho nó làm một hồi, cuối cùng làm như không kiên nhẫn giơ móng vuốt ra, ấn nó xuống, bám vào mông nó, chậm chạp nhưng chắc chắn mà di chuyển lên trên, con thỏ quậy kia vốn đang không yên thân, bị con thỏ ở bên trên cắn một cái vào cổ, nó rụt rụt cổ, đột nhiên bất động, thế mà ngoan ngoan nằm dài ra, từ từ, hai con thỏ chồng lên nhau không một kẽ hở.
"....."
"!!"
"Khoan đã!!"
Sự tình phát triển theo hướng khiến người ta không thể tưởng tượng được, lại chứa đầy ám chỉ kỳ diệu, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình cần phải có nghĩa vụ căn cản mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Túm lấy con thỏ ở phía trên kia, Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Tên lưu manh háo sắc ngút trời này định làm gì người ta hả?"
Con thỏ đang chuẩn bị làm việc bị Nguỵ Vô Tiện lo chuyện bao đồng túm lấy, vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, làm như lặng lẽ kháng nghị. Con thỏ phía dưới chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp nặng nề bao trùm trên người mình biến mất, xoay đầu nhìn, ngay lập tức cố hết sức đứng lên đùi Nguỵ Vô Tiện, muốn bấu víu vào đồng bọn nhỏ đang bị treo lơ lửng trong không trung của nó.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chợt loé lên, bỗng nhiên nghĩ đến một việc cần phải xác nhận, cũng nắm lỗ tai con thỏ ở dưới xách lên, hai quả cầu tuyết nôn nóng vặn vẹo trong không trung, Nguỵ Vô Tiện cố gắng nhìn kỹ bộ phận nào đó.
Thỏ con bộp một cái rơi xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, giọng điệu không thể tin nổi nói với Lam Vong Cơ: "Hai con này đều là đực!"
Lông mày Lam Vong Cơ làm như hơi nhướng lên.
Nguỵ Vô Tiện lại muốn tát cho mình hai cái tát thật mạnh.
Hai con đực....
Hắn và Lam Vong Cơ, cũng là hai người nam....
Nhưng vào lúc này, người nọ ở đối diện đột nhiên có động tác.
Y đứng phắt lên khỏi giường, nghiêm trang nói với Nguỵ Vô Tiện: "Tắm rửa".
"Tắm, rửa??"
Sau khi vội vàng ném xuống hai con thỏ hoang, Nguỵ Vô Tiện còn muốn chuyển toàn bộ hang thỏ đến cho y, để Tĩnh Thất ầm ĩ một trận, sau đó hắn lại nghĩ đến, không chừng hai con thỏ sẽ trở thành một đôi, tự mình nỗ lực là có thể sinh ra một đàn con cho Tĩnh Thất.
Tĩnh Thất lúc này, đỏ tươi sáng rực, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp, khi bị Lam Vong Cơ đưa đến chiếc giường đỏ rực chói mắt, Nguỵ Vô Tiện chợt khẩn trương, rụt tay về.
Chiếc giường này, cũng không khỏi quá mức, quá mức... quá mức nóng bỏng, quá lộ liễu, quá táo bạo trắng trợn rồi!
Trước đây khi còn nhỏ, thấy người ta thành hôn, màu sắc đỏ tươi thế này, chỉ cảm thấy vui mừng náo nhiệt, nhưng bây giờ, chỉ nhìn cái giường tân hôn, là biết ngay mục đích ẩn chứa phía sau màu sắc này, là muốn trần trụi khơi gợi suy nghĩ khiến máu chạy rần rần của người ta, cách bày trí thế này, nghe nói phải giữ nguyên cả một tháng. Nói cách khác, mỗi buổi tối trong suốt một tháng, hắn và Lam Vong Cơ đều phải cùng nhau ngủ trên chiếc giường này!
Sao có thể ngủ được!
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ đến nỗi đầu ngón tay đều co hết lại, cúi đầu không dám nhìn đối diện người nọ, chưa nghĩ gì nhiều, hắn đã cảm thấy Lam Vong Cơ chắc chắn nhìn thấu được chút tâm tư quẫn bách này của hắn, xoay người thoát khỏi tầm mắt của y, giả bộ tò mò, nhìn đông ngó tây, tham quan cách bài trí mới trong Tĩnh Thất. Bỗng nhiên, tim hắn rung lên một cách mềm mại.
Trong một góc, một cái ổ hình bầu dục làm bằng lụa đỏ, hai quả cầu trắng tinh tròn vo nằm trong đó.
"Tiểu cũ kỷ! Ngươi làm ổ cho bọn chúng sao?"
Hai con thỏ hình như đã ngủ say, dưới bàn tay vuốt ve không chút khách khí của Nguỵ Vô Tiện, bốn lỗ tai nhỏ dựng lên, hắn thuận tay túm lấy, hai quả cầu tuyết đá cái chân nhỏ xíu mũm mĩm, cựa quậy một cách bất mãn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hai chúng nó có phải cũng thành thân không ha?"
Nhìn thấy hai tên đồng bọn nhỏ quen thuộc, tâm trạng căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng xuống, sải bước đi đến chiếc giường tân hôn, ném hai con thỏ vào.
Con thỏ con bị ném vào một chỗ rộng rãi, ngây ngốc một lát, rồi bắt đầu hào hứng phấn khởi lăn lộn trên giường lớn.
Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên giường, vui vẻ chơi cùng chúng nói một hồi.
Lam Vong Cơ cũng lặng lẽ đứng như thế, chờ hắn.
Con thỏ con lăn đến bên cạnh chân y, dùng đầu húc vào y.
"Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ ôm con thỏ đó vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Chúng ta nên làm chính sự".
Nguỵ Vô Tiện đặt con thỏ yên tĩnh kia lên trên đùi mình.
Nói xong, Lam Vong Cơ trịnh trọng nghiêm túc tháo mạt ngạch xuống, giao vào tay Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không hiểu gì, Lam Vong Cơ liền nói cho hắn nghe ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị.
Hai con thỏ con dựng lỗ tai lên, làm như cũng đang nghiêm túc lắng nghe.
Nguỵ Vô Tiện khiếp sợ nói không nên lời.
Cuống tai đỏ chín rục, "Mạt ngạch nhà các ngươi, hoá ra, lại có ý nghĩa này?..... Trước đây ta, ta đối với ngươi ----"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng để tay của mình bao trùm lên tay Nguỵ Vô Tiện, hai người cùng nắm mạt ngạch trong lòng bàn tay.
"Số mệnh chúng ta đã định, cuộc đời này kết làm đạo lữ".
Tâm ý trịnh trọng được truyền đạt thông qua những đầu ngón tay đan vào nhau, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, nội tâm sóng nổi bập bềnh.
Con thỏ con quậy phá kia từ trên đùi Lam Vong Cơ bò qua, nhảy một cái bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy con thỏ yên tĩnh kia, hết hôn rồi cắn, con thỏ yên tĩnh liếm liếm mặt nó, hai con nháo thành một cục, lăn từ trên đùi hắn lăn xuống.
***
Hai tay quấn vào nhau, uống rượu giao bôi hợp cẩn, ngụ ý hai trái tim kết giao, từ đây sướng vui cùng chia, khó khăn cùng chịu.
Nhưng mà, sau khi uống xong ngụm rượu ít đến không thể ít hơn trong ly rượu hợp cẩn kia, Lam Vong Cơ từ từ nhắm mắt lại.
"Nguỵ Anh...." Nhỏ giọng gọi một tiếng, ngã rầm xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện: "??!!"
Trong nháy mắt đó, hắn rà soát lại toàn bộ kế hoạch đào hôn của mình một lần, xác nhận không có bỏ thuốc trong rượu.
"Tiểu cũ kỷ? Ngươi không sao chứ?"
Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là kiểm tra hơi thở của y, rồi sờ đến mạch đập trên cổ và trên cổ tay, không có bất thường.
"Tiểu cũ kỷ... ngươi rốt cuộc bị sao vậy...."
Nguỵ Vô Tiện cúi người đến gần, sờ sờ vào má của y, nóng rực.
"Chẳng lẽ đây là uống say?"
Đỡ y nắm lên giường xong, Nguỵ Vô Tiện duỗi tay bắt đầu tháo đai lưng của y.
"Bộ quần áo này đẹp thì đẹp thật, nhưng cởi ra quá mệt mỏi, nhiều lớp như vậy...." Thật vất vả hắn mới lột bỏ được một lớp, ném ra phia sau, rồi lại giống như lột củ hành, cởi tiếp một lớp khác.
Tầng tầng lớp lớp, nhìn đến hai mắt hắn hoa lên, Nguỵ Vô Tiện oán giận một tiếng, kéo kéo vạt áo trước ngực Lam Vong Cơ lỏng ra, vạch ra từng lớp một, nghiêm túc đếm.
Bỗng nhiên, một đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm vào hắn, chớp chớp mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng đây là xảy ra chuyện gì, thì một nguồn sức mạnh túm lấy hắn, ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
"Cái gì..."
Hơi thở pha lẫn mùi rượu của Lam Vong Cơ phả lên má hắn, thân hình nặng nề đè bên trên hắn, đôi mắt mê say, ngưng đọng vài phần cảm xúc không biết nên diễn tả thế nào.
"Ngươi...."
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện mở to, nhìn đầu Lam Vong Cơ từng chút từng chút vùi vào tóc hắn, cánh môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ qua vành tai hắn, cọ ra một mảnh nhiệt độ càng nóng rực hơn, sau đó chậm rãi phủ lên gáy hắn, như gần như xa, mà phác hoạ đường nét ở nơi đó.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ lại, trái tim nhảy lên thình thịch.
Vài lọn tóc đen ở hai bên thái dương Lam Vong Cơ rào rạt rơi xuống, phất phơ cọ quẹt chỗ hầu kết hắn, hắn lúng túng nuốt xuống một cái, suýt chút nữa bị âm thanh nuốt xuống của mình doạ sợ.
Bỗng nhiên, hai quả cầu tuyết lăn đến đụng vào cánh tay của Lam Vong Cơ đang chống ở bên hông hắn, Lam Vong Cơ thong thả ung dung ngoái đầu nhìn lại, hai con thỏ bắt đầu gặm ống tay áo của y, lực chú ý làm như bị phân tán, y ngồi dậy, xoa xoa hai cái đầu nhỏ tròn vo.
Nguỵ Vô Tiện nặng nề thở ra một hơi, thầm nghĩ, "May mắn hai tiểu gia hoả này giải vây, ngày mai cho các ngươi thêm lá cải...."
Lam Vong Cơ làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy, mặt vô biểu tình giống y chang trước đó ngã xuống.
Nguỵ Vô Tiện chưa hết hoảng sợ ngồi dậy, quơ quơ tay trước mặt y, "Tiểu cũ kỷ, ngươi, không sao chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Không sao".
Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng, sau đó Lam Vong Cơ không nói gì nữa.
Bầu không khí xấu hổ lại lan tràn.
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện liếc qua, đúng lúc nhìn thấy hai gia hoả kia hôn môi.
Hắn vội vàng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, vờ cười ha ha nói: "Quả nhiên là một đôi mà, hai con thỏ béo này".
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Nguỵ Vô Tiện bất an nhích nhích mông.
Hai con thỏ hôn môi xong rồi, con thỏ quậy phá kia, dụi dụi cọ cọ vào người đồng bọn của nó, một khắc cũng không ngừng, con thỏ yên tĩnh để mặc cho nó làm một hồi, cuối cùng làm như không kiên nhẫn giơ móng vuốt ra, ấn nó xuống, bám vào mông nó, chậm chạp nhưng chắc chắn mà di chuyển lên trên, con thỏ quậy kia vốn đang không yên thân, bị con thỏ ở bên trên cắn một cái vào cổ, nó rụt rụt cổ, đột nhiên bất động, thế mà ngoan ngoan nằm dài ra, từ từ, hai con thỏ chồng lên nhau không một kẽ hở.
"....."
"!!"
"Khoan đã!!"
Sự tình phát triển theo hướng khiến người ta không thể tưởng tượng được, lại chứa đầy ám chỉ kỳ diệu, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình cần phải có nghĩa vụ căn cản mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Túm lấy con thỏ ở phía trên kia, Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Tên lưu manh háo sắc ngút trời này định làm gì người ta hả?"
Con thỏ đang chuẩn bị làm việc bị Nguỵ Vô Tiện lo chuyện bao đồng túm lấy, vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, làm như lặng lẽ kháng nghị. Con thỏ phía dưới chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp nặng nề bao trùm trên người mình biến mất, xoay đầu nhìn, ngay lập tức cố hết sức đứng lên đùi Nguỵ Vô Tiện, muốn bấu víu vào đồng bọn nhỏ đang bị treo lơ lửng trong không trung của nó.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chợt loé lên, bỗng nhiên nghĩ đến một việc cần phải xác nhận, cũng nắm lỗ tai con thỏ ở dưới xách lên, hai quả cầu tuyết nôn nóng vặn vẹo trong không trung, Nguỵ Vô Tiện cố gắng nhìn kỹ bộ phận nào đó.
Thỏ con bộp một cái rơi xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, giọng điệu không thể tin nổi nói với Lam Vong Cơ: "Hai con này đều là đực!"
Lông mày Lam Vong Cơ làm như hơi nhướng lên.
Nguỵ Vô Tiện lại muốn tát cho mình hai cái tát thật mạnh.
Hai con đực....
Hắn và Lam Vong Cơ, cũng là hai người nam....
Nhưng vào lúc này, người nọ ở đối diện đột nhiên có động tác.
Y đứng phắt lên khỏi giường, nghiêm trang nói với Nguỵ Vô Tiện: "Tắm rửa".
"Tắm, rửa??"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook