Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 27: .1: Nếu Đã Ngủ Thì Phải Chịu Trách Nhiệm

Trên người cô ta vẫn mặc váy cưới, một vài nơi đã bị rách, chiếc váy cưới kiểu lệch vai bị xé thành đống vải rách, chỗ tà váy cũng trở nên bẩn thỉu, giống như có người cầm lên ném xuống bùn.

Cô ta dùng tay ôm ngực, vẻ mặt giống như đang phải chịu đựng áp bức và lăng nhục.

Lúc phát giác ra được tầm mắt của anh, Tiêu Tĩnh Đình ngước mắt lên nhìn, ánh mắt rưng rưng nhìn Nam Cảnh Thâm, cô ta cảm thấy trong căn nhà này chỉ có duy nhất người đàn ông này là đứng về phía mình, đột nhiên trong lòng cô ta thế mà lại sinh ra cảm giác chờ mong.

Nam Cảnh Thâm đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, ánh sáng xanh của ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lúc lửa được bật lên, theo quán tính, hai mắt anh hơi nheo lại.

“Chú tư.” Nam Quân nắm chặt hai tay, trên mặt anh ta có một vài vết thương, lúc nói chuyện không tránh khỏi giận dữ: “Cho dù có nói gì đi chăng nữa, cháu sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này, chú đã trở về thì nên giúp cháu khuyên nhủ cha.”

Nam Cảnh Thâm nhả ra một vòng khói thuốc, trong làn khói thuốc trắng mông lung là một đôi mắt lạnh lùng, anh rời mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên tay trái:

“Anh cả, anh nói gì đi chứ?”

Nam Vị Dương xoa khóe miệng, trên mặt ông ta không có vết thương gì, chẳng qua khóe miệng bị trầy xước, dù sao ông ta đã là người trưởng thành, thân thủ tốt hơn một tên nhóc con.

Ánh mắt ông ta bỗng nhiên nghiêm túc nhìn đến: “Cậu dự định muốn xen vào chuyện này sao?”

Nam Cảnh Thâm khẽ cười một tiếng, dang tay ra, khoác tay lên thành ghế sofa, hiển nhiên không muốn nói nhiều lời, chẳng qua anh cũng không có ý định rời khỏi nơi thị phị này.

Điều này khiến cho Nam Vị Dương cảm thấy rất chán ghét.

Ông ta quả thật rất thất vọng với đứa con trai này, chẳng qua cho dù muốn dạy dỗ cũng nên đóng cửa lại để dạy dỗ. Nam Cảnh Thâm chặn ngang một chân vào, điều đó đã khiến ông ta không vui, lúc này còn bày ra bộ dáng lười biếng.

Nghe nói Tiêu Tĩnh Đình bị đưa đến nơi này là do Nam Cảnh Thâm ở trước mặt người nhà họ Tiêu cho phép, một khi đã như thế, ông ta muốn nhìn xem Nam Cảnh Thâm sẽ làm gì, dù sao ông ta cũng chưa nghĩ ra cách nào để kết cục trò hề này.

“Nói một chút suy nghĩ của cậu ra xem nào.”



Đôi lông mày của Nam Cảnh Thâm hơi nhướn lên, nháy mắt, lộ ra một nụ cười mỉm:

“Anh thật sự muốn nghe ý kiến của tôi sao?”

Sắc mặt Nam Vị Dương cổ quái, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng thở nặng nề:

“Đừng nói những lời vớ vẩn nữa.”

Nam Cảnh Thâm thảnh thơi dựa người vào trên ghế sofa, giữa ngón tay cầm điếu thuốc lá có làn khói xanh bay ra, ngón tay ở trên đầu gối khẽ gõ xuống hai lần, giọng nói anh trầm thấp, lời ít mà ý nhiều hỏi một câu: “Cha có đưa ra ý định hủy bỏ hôn lễ không?”

“Không có.”

Ánh mắt anh chuyển hướng, nhìn về phía Nam Quân: “Đã ngủ qua chưa?”

Nam Quân hơi giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu, khiến cho anh ta rất căm ghét, cho tới bây giờ, hình ảnh ân ái trên video được phát trong hôn lễ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu anh ta, thật đúng là khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, loại phụ nữ này, anh ta sẽ không cần.

Nhưng anh ta lại không đoán ra được vì sao chú tư lại hỏi câu này, Nam Quân cắn rằng thừa nhận một tiếng.

“Nếu đã ngủ qua thì phải chịu trách nhiệm, hôn lễ cũng đã được tổ chức, làm sao còn có thể tùy hứng như thế.”

Nam Quân sửng sốt, làm sao anh ta cũng không dự đoán được chú tư sẽ nói như thế, cảm xúc vừa mới bị anh ta đè xuống lại một lần nữa trở nên kích động: “Chú muốn cháu lấy người phụ nữ rách nát này về ư? Làm sao có thể như thế được, cháu đã nói rồi, cháu không cần cô ta, cháu tuyệt đối không cần cô ta, tổ chức hôn lễ thì sao chứ, chẳng lẽ với gia nghiệp lớn của nhà họ Nam chúng ta còn không thể hủy bỏ hôn lễ ư?”

“Đừng lấy mặt mũi nhà họ Nam ra làm vỏ bọc, gia nghiệp của nhà họ Nam không phải để cho cháu dùng ỷ thế hiếp người.”

Giọng nói của Nam Cảnh Thâm trở nên nghiêm khắc, sau khi khói thuốc tản đi, gương mặt góc cạnh của anh càng trở nên rõ ràng, đôi lông mày lưỡi kiếm sắc bén.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương