Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 28: .2: Nếu Đã Ngủ Thì Phải Chịu Trách Nhiệm
“Người là do cháu muốn cưới về, từ cầu hôn cho đến hôn lễ, nhà họ Nam không để cho cháu mất mặt, ngược lại còn làm cho cháu nở mày nở mặt, bây giờ cháu muốn hủy hôn thì hủy hôn sao, cháu coi hôn lễ là gì, trò đùa ư?”
Nam Quân bị khí thế trên người anh dọa sợ đến mức im lặng, không dám nói gì.
Anh ta có lá gan đánh nhau với Nam Vị Dương, đó là bởi vì Nam Vị Dương là cha của anh ta, cho dù như thế nào đi chăng nữa, bên trong vẫn rất chiều anh ta, cho nên anh ta mới dám làm càn.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất mà anh ta sợ chính là người chú tư này.
Anh ta cũng đã quen với việc chú tư nói một, anh ta không dám nói hai, cho dù chú tư không có một chút dấu hiệu nổi giận nào, anh ta cũng biết, nếu mình tiếp tục làm càn, nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt gì, dù sao ở chỗ ông cụ, lời nói của chú tư có tác dụng hơn bất kỳ ai.
“Sớm muộn gì cháu cũng sẽ ly hôn…”
“Đó là chuyện của cháu!”
Nam Cảnh Thâm trách mắng, hít một hơi thật sâu.
Nam Vị Dương ở bên cạnh không thể ngồi yên: “Chú tư, cậu có ý gì?”
“Anh cả, bọn nhỏ đã có quan hệ vợ chồng, dựa theo lý thuyết mà nói, đúng ra những chuyện này không nên để trưởng bối như chúng ta nhúng tay vào, nhưng hai đứa nhỏ này thật đúng là không ra gì, hôn lễ đã được tổ chức, cho dù không thể cũng phải tiếp tục, ngày sau bọn nhỏ thật sự bất hòa, muốn ly hôn, vậy cũng là chuyện của bọn nhỏ.”
Lời này nói rất hợp tình hợp lý, phần nào đó cũng nói lên tâm tư của Nam Vị Dương.
Hôm nay Nam Quân tổ chức hôn lễ, phần lớn khách đến tham dự đều là những người nổi tiếng trên thương trường, từ trước đến giờ ông ta là người coi trọng tín nghĩa và danh dự, nếu hôm nay đám cưới, ngày hôm sau lại ầm ĩ ly hôn, chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoa Thụy, hơn nữa Nam Quân sẽ bị gắn cho cái mác là tra nam, sau này khó tìm được một hôn sự tốt.
Đối với Nam Quân mà nói, tạm thời không ly hôn, ngược lại là một chuyện tốt.
Vẻ mặt Nam Vị Dương trầm mặc, bình tĩnh nói: “Vậy cứ làm theo như lời cậu nói.”
“Cha à!”
Nam Quân gấp đến mức độ gào lên, lại bị Nam Cảnh Thâm quát lớn: “Lấy chìa khóa ra!”
“Chú định làm gì!”
“Chú nói, cháu đem chìa khóa nhà riêng của cháu ra đây.”
Nam Cảnh Thâm nâng cằm, giọng điệu mệnh lệnh.
Nam Quân phản kháng trong im lặng một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ móc chìa khóa ra, chú tư tịch thu chìa khóa nhà riêng của anh ta, đơn giản là muốn trói anh ta ở lại chỗ này, ở thì ở, dù sao từ nhỏ anh ta cũng lớn lên ở chỗ này, cùng lắm thì không ở cùng một phòng với Tiêu Tĩnh Đình là được.
Nam Cảnh Thâm nhận lấy chìa khóa, đưa cho người giúp việc ở phía sau, phân phó: “Mỗi một chiếc đều đánh thêm một chìa.”
Quay đầu lại, cuối cùng ánh mắt anh rơi xuống trên người Tiêu Tĩnh Đình đang có cảm xúc bất an, giọng điệu của anh bỗng nhiên trở nên ôn hòa hơn: “Tiêu Tĩnh Đình, hôm nay để cô chịu ủy khuất rồi.”
Tiêu Tĩnh Đình giật mình, vành mắt càng thêm ẩm ướt, nhưng không dám khóc, cô ta há miệng muốn gọi một tiếng “chú tư”, chỉ là nghĩ đến những gì Nam Cảnh Thâm đã từng nói qua, cô ta còn chưa có tư cách gọi như thế, nhất thời sửa lại: “Không ủy khuất.”
“Tối nay cô ngủ trong phòng khách một đêm, đợi lát nữa tôi phân phó người qua phòng chị hai lấy bộ đồ ngủ và quần áo để thay, cô thay chiếc váy cưới trên người đi, chờ ngày mai sau khi ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô một bộ chìa khóa nhà riêng của Nam Quân, cô và thằng bé chuyển đến đó sống cùng nhau, tạm thời đừng đến khu nhà cũ bên này nữa, cô cũng thấy rồi đó, ông bà nội của Nam Quân còn chưa tiếp nhận cô.”
“Chú tư!” Nam Cảnh Thâm vừa nói xong, Nam Quân kích động đến mức xù lông: “Sao chú có thể làm thế!”
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cảnh Thâm liếc thoáng qua anh ta, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Loại không kiên nhẫn này, trong nháy mắt nhìn Tiêu Tĩnh Đình liền biến mất: “Cô có đồng ý không?”
Tiêu Tĩnh Đình cũng kích động, nhưng sự kích động của cô ta là do vui sướng, nói như thế, Nam Quân không cách nào ly hôn với cô ta nữa, Nam Tứ gia tự mình lên tiếng, ai dám không nghe theo chứ.
Tương đương với việc, cô ta đã nắm chắc vị trí cháu dâu duy nhất của nhà họ Nam.
Nam Quân bị khí thế trên người anh dọa sợ đến mức im lặng, không dám nói gì.
Anh ta có lá gan đánh nhau với Nam Vị Dương, đó là bởi vì Nam Vị Dương là cha của anh ta, cho dù như thế nào đi chăng nữa, bên trong vẫn rất chiều anh ta, cho nên anh ta mới dám làm càn.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất mà anh ta sợ chính là người chú tư này.
Anh ta cũng đã quen với việc chú tư nói một, anh ta không dám nói hai, cho dù chú tư không có một chút dấu hiệu nổi giận nào, anh ta cũng biết, nếu mình tiếp tục làm càn, nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt gì, dù sao ở chỗ ông cụ, lời nói của chú tư có tác dụng hơn bất kỳ ai.
“Sớm muộn gì cháu cũng sẽ ly hôn…”
“Đó là chuyện của cháu!”
Nam Cảnh Thâm trách mắng, hít một hơi thật sâu.
Nam Vị Dương ở bên cạnh không thể ngồi yên: “Chú tư, cậu có ý gì?”
“Anh cả, bọn nhỏ đã có quan hệ vợ chồng, dựa theo lý thuyết mà nói, đúng ra những chuyện này không nên để trưởng bối như chúng ta nhúng tay vào, nhưng hai đứa nhỏ này thật đúng là không ra gì, hôn lễ đã được tổ chức, cho dù không thể cũng phải tiếp tục, ngày sau bọn nhỏ thật sự bất hòa, muốn ly hôn, vậy cũng là chuyện của bọn nhỏ.”
Lời này nói rất hợp tình hợp lý, phần nào đó cũng nói lên tâm tư của Nam Vị Dương.
Hôm nay Nam Quân tổ chức hôn lễ, phần lớn khách đến tham dự đều là những người nổi tiếng trên thương trường, từ trước đến giờ ông ta là người coi trọng tín nghĩa và danh dự, nếu hôm nay đám cưới, ngày hôm sau lại ầm ĩ ly hôn, chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoa Thụy, hơn nữa Nam Quân sẽ bị gắn cho cái mác là tra nam, sau này khó tìm được một hôn sự tốt.
Đối với Nam Quân mà nói, tạm thời không ly hôn, ngược lại là một chuyện tốt.
Vẻ mặt Nam Vị Dương trầm mặc, bình tĩnh nói: “Vậy cứ làm theo như lời cậu nói.”
“Cha à!”
Nam Quân gấp đến mức độ gào lên, lại bị Nam Cảnh Thâm quát lớn: “Lấy chìa khóa ra!”
“Chú định làm gì!”
“Chú nói, cháu đem chìa khóa nhà riêng của cháu ra đây.”
Nam Cảnh Thâm nâng cằm, giọng điệu mệnh lệnh.
Nam Quân phản kháng trong im lặng một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ móc chìa khóa ra, chú tư tịch thu chìa khóa nhà riêng của anh ta, đơn giản là muốn trói anh ta ở lại chỗ này, ở thì ở, dù sao từ nhỏ anh ta cũng lớn lên ở chỗ này, cùng lắm thì không ở cùng một phòng với Tiêu Tĩnh Đình là được.
Nam Cảnh Thâm nhận lấy chìa khóa, đưa cho người giúp việc ở phía sau, phân phó: “Mỗi một chiếc đều đánh thêm một chìa.”
Quay đầu lại, cuối cùng ánh mắt anh rơi xuống trên người Tiêu Tĩnh Đình đang có cảm xúc bất an, giọng điệu của anh bỗng nhiên trở nên ôn hòa hơn: “Tiêu Tĩnh Đình, hôm nay để cô chịu ủy khuất rồi.”
Tiêu Tĩnh Đình giật mình, vành mắt càng thêm ẩm ướt, nhưng không dám khóc, cô ta há miệng muốn gọi một tiếng “chú tư”, chỉ là nghĩ đến những gì Nam Cảnh Thâm đã từng nói qua, cô ta còn chưa có tư cách gọi như thế, nhất thời sửa lại: “Không ủy khuất.”
“Tối nay cô ngủ trong phòng khách một đêm, đợi lát nữa tôi phân phó người qua phòng chị hai lấy bộ đồ ngủ và quần áo để thay, cô thay chiếc váy cưới trên người đi, chờ ngày mai sau khi ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô một bộ chìa khóa nhà riêng của Nam Quân, cô và thằng bé chuyển đến đó sống cùng nhau, tạm thời đừng đến khu nhà cũ bên này nữa, cô cũng thấy rồi đó, ông bà nội của Nam Quân còn chưa tiếp nhận cô.”
“Chú tư!” Nam Cảnh Thâm vừa nói xong, Nam Quân kích động đến mức xù lông: “Sao chú có thể làm thế!”
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cảnh Thâm liếc thoáng qua anh ta, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Loại không kiên nhẫn này, trong nháy mắt nhìn Tiêu Tĩnh Đình liền biến mất: “Cô có đồng ý không?”
Tiêu Tĩnh Đình cũng kích động, nhưng sự kích động của cô ta là do vui sướng, nói như thế, Nam Quân không cách nào ly hôn với cô ta nữa, Nam Tứ gia tự mình lên tiếng, ai dám không nghe theo chứ.
Tương đương với việc, cô ta đã nắm chắc vị trí cháu dâu duy nhất của nhà họ Nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook