Vô Ý Câu Dẫn
-
Chương 2
Ngày 23 tháng 8, năm 4117 theo lịch Đế quốc, ba giờ chiều.
Cuối cùng cũng đến được hành tinh lớn nhất, Zeus.
Tuyên Tử Phương bước xuống phi thuyền, hít sâu một hơi. Lời đồn không sai, bầu không khí trong lành bậc nhất của Thủ đô khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Thanh niên họ Tuyên nhìn bầu trời lúc nhúc những xe là xe, xe nào xe nấy đủ kiểu dáng, kích cỡ, màu sắc, cảm thán: "Ài, giao thông ở Thủ đô... đúng là rất nhộn nhịp...".
Nghe nói cho dù có hộ chiếu ở đây cũng chưa chắc được phép lái xe, thứ nhất là vì đòi hỏi kỹ thuật lái xe thượng thừa, thứ hai là xui xẻo tông trúng người nào, không khéo lại gặp chuyện phiền phức. Tuyên Tử Phương thở dài, đành chịu vậy, đây là Thủ đô mà.
Tử Phương vui vẻ từ tốn xếp hàng lên xe cao tốc, thầm nghĩ rằng ở đây có phương tiện giao thông công cộng thật tốt, có hẳn một đường riêng, tỷ lệ xảy ra tai nạn giao thông cực thấp, khiến người người an tâm mà sử dụng hằng ngày.
Tuyên Tử Phương đeo kính râm, ngơ ngơ ngác ngác ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Thật đẹp. Đẹp xuất sắc! Cậu mải mê ngắm đến mức không để ý đến xung quanh mình càng lúc càng nhiều người. Nghe thấy tiếng ho khan từ người nào đó, Tuyên Tử Phương giật mình quay đầu lại, cười cười xin lỗi rồi tự giữ lấy hành lý của mình, nhường ghế cho một người mới đến. Thanh niên lịch sự lên tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Tử Phương. Giọng hắn hơi trầm, khàn khàn, đội nón lưỡi trai che kín mặt, thanh niên họ Tuyên nhìn qua chỉ thấy chiếc cằm xồm xoàm râu ria của hắn.
Không tệ.
Người nọ khoanh tay dựa vào ghế, hai chân bắt chéo. Dáng người hắn thon dài, cân đối, không phải dạng lực lưỡng cơ bắp nhưng chắc chắn không phải loại thư sinh trói gà không chặt, trông rất dẻo dai, khỏe khoắn, đầy khí chất.
Dường như nhận ra ánh mắt nhìn trộm của thanh niên bên cạnh, người nọ nghiêng đầu nhìn cậu, trầm giọng: "Có chuyện gì à?".
"Không... Không có gì.". Tuyên Tử Phương quay đầu lại, thầm đoán người này là một Alpha. Từ trước đến giờ ba và cha cậu không bao giờ cho phép cậu tiếp xúc với Alpha, mà nếu có đi chăng nữa thì cũng phải đứng cách xa ít nhất một mét hai. Tuyên Tử Phương dù không nói ra nhưng trong lòng cũng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu ở gần một Alpha như thế này.
Thanh niên họ Tuyên hết nhìn cảnh vật bên ngoài lại quay sang nhìn thanh niên bên cạnh, cuối cùng nhịn không nổi mà tò mò hỏi thăm: "Chú gì ơi, chú là người Thủ đô hay là người địa phương khác vậy?"
"Người Thủ đô." Thanh niên lạ mặt hờ hững đáp.
"Xe này đi đến Học viện Quốc phòng thủ đô, chú là giáo sư hay huấn luyện viên ở đó ạ?"
"Không hẳn." Người nọ vẫn trả lời, nhưng trong giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Cậu mới tới Thủ đô hả?"
"Vâng." Tuyên Tử Phương lễ phép trả lời.
"Hèn chi nói nhiều như vậy.", người nọ lạnh lùng nói.
Tuyên Tử Phương đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi má. Chết tiệt, người Thủ đô kiệm lời vậy à. Cậu cười nói: "Thành thật xin lỗi, cháu chỉ tò mò chút thôi, không nghĩ tới chuyện sẽ làm phiền chú.".
Người kia liếc cậu ta một cái, đoạn hỏi: "Cậu là tân sinh viên của học viện?"
"Vâng, cháu là sinh viên năm nhất..."
Thanh niên râu ria xồm xoàm quét mắt đánh giá Tử Phương một hồi, chầm chậm bảo: "Cậu là Omega? Gia đình cậu nghĩ sao lại gửi một Omega đến học viện? Tôi biết học viện có chế độ miễn giảm học phí, nhưng nghèo khó đến đâu cũng đâu thể liều mình giao trứng cho ác như vậy được."
"Omega thì làm sao?", Tuyên Tử Phương bực bội cau mày, chất vấn: "Chẳng lẽ người ở đây vẫn còn lối suy nghĩ cổ hủ rằng Omega nên ở nhà và làm cái máy đẻ đa năng à?"
"Không, ý tôi không phải như vậy..." Thấy thanh niên Omega có vẻ giận dỗi xù lông nhím, thanh niên Alpha vội vàng cười cười thanh minh: "Tôi đang lo lắng cho cậu. Ở học viện không phân biệt cậu là Alpha, Beta hay Omega, bất kỳ giới tính nào cũng bị quản lý nghiêm ngặt, dạy dỗ theo phương thức nhà binh. Sáng sớm thức dậy chạy ba nghìn mét, chiều chiều tan học chạy thêm ba nghìn mét nữa, thể dục học vật lộn cùng đấu súng, điều khiển phi thuyền, v.v... Nhìn chung rất cực khổ, thể chất Omega như vậy làm sao chịu đựng được?"
Tuyên Tử Phương trong lòng toát mồ hôi hột, song bên ngoài vẫn kiên cường đáp: "Chắc... là được.".
Người nọ cười nhẹ. Cậu nhóc này...
Tuyên Tử Phương nghi ngờ: "Chú am hiểu học viện như vậy, vậy mà còn nói là không phải giáo sư hay huấn luyện viên ở đó.".
"Tôi vừa tốt nghiệp ở đó, đang chờ thuyên chuyển công tác."
"Ra thế.", Tuyên Tử Phương gật gù: "Vậy chú từ cảng vũ trụ đến đây làm gì? Hay là chú mới từ nơi khác trở về?".
"Không." Thanh niên kia bắt đầu cảm thấy hơi phiền trước sự nhiều chuyện của Tử Phương, điềm đạm nói: "Tôi đang tìm một người.".
"Ai vậy?", Tuyên Tử Phương hiếu kỳ.
"Một Omega, chắc cũng ngơ ngơ giống cậu. Cậu ta ghi danh học ở học viện."
"Ồ...", thanh niên họ Tuyên cười cười: "Là anh hùng cứu mĩ nhân chăng? Thế chú tìm được cậu ta chưa?"
Thanh niên kia đỡ trán, thở dài: "Chưa. Tôi không liên lạc được với cậu ta, sau này mà gặp phải xin số điện thoại mới được. Không chừng cậu ta đang ngồi khóc bên vệ đường.".
"Haha...", Tuyên Tử Phương trừng mắt, trầm giọng: "Chú bỏ rơi cậu ta hả?"
"Cậu ta rời phi thuyền lúc ba giờ, tôi không tìm thấy..." Thanh niên Alpha bình tĩnh: "Tôi không có hình của cậu ta. Nhiều năm không gặp lại, tôi sợ không nhìn ra được. Chỉ nhớ rằng cậu Omega này rất hay khóc."
"Haha... Vậy là chú gặp phải một Omega hay mè nheo rồi. Khổ thân.", Tuyên Tử Phương cười nói.
"Có lẽ thế...".
Tuyên Tử Phương cảm thấy tội nghiệp cho thanh niên Alpha chưa gì đã mang kiếp thê nô, thật lòng an ủi: "Chú đừng lo. Không chừng cậu ta đã lên xe, đi đi lại lại tìm chú nãy giờ.".
"Mong là như vậy." Người kia lại nói: "Tôi nghe nói cậu ta rất dễ lạc đường."
"..."
"Là một thanh niên trẻ khỏe, sức dài vai rộng, không thích ở yên một chỗ." Người nọ cười: "Xem chừng lạc đường rồi cũng nên."
Tuyên Tử Phương rơi lệ, vỗ vai nam thanh niên, bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc: "Chú đừng lo. An ninh ở đây tốt như vậy, cháu nghĩ rằng cậu ta sẽ ổn thôi. Chú tin cháu đi."
"Chú!?" Thanh niên Alpha ngẩn người, dường như chợt nhận ra cách xưng hô sai sai nãy giờ của thanh niên Omega. Cái gì mà chú chú cháu cháu.
Thanh niên Tuyên chớp chớp mắt. Cái vẻ ngạc nhiên này là sao? Bộ dáng với giọng nói của chú như thế, cháu gọi "chú" xưng "cháu" là đúng rồi, chứ không lẽ xưng "em" gọi "anh" hay xưng "tôi" gọi "chú"?
Hỗn chết.
Người nọ trầm mặc, nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương khiến cậu cảm thấy hơi chột dạ.
"Chuẩn bị đi." Cuối cùng "chú già" lên tiếng, phá tan bầu không khí quỷ dị trầm mặc xung quanh. "Đến nơi rồi.".
Tuyên Tử Phương vội vàng lấy hành lý, đúng lúc xe dừng lại, cùng thanh niên mới quen lục tục xuống xe.
Học viện Quốc phòng thủ đô quả nhiên không hổ danh là trường đại học nổi tiếng của Thủ đô, tọa lạc hẳn trên một hòn đảo nhỏ. Học viện rộng đến mức muốn đi từ cực nam lên cực bắc cũng phải mất một ngày đi xe. Kiến trúc của học viện là cả một công trình nghệ thuật đặc sắc, toàn bộ được xây dựng theo phong cách đương đại, thể hiện trình độ khoa học kỹ thuật uyên bác của người làm ra, mang giá trị nghiên cứu cao.
Tuyên Tử Phương nhìn cổng vòm to lớn, trang hoàng lộng lẫy cùng mấy bức phù điêu, cảm thấy hít thở không thông. Học viện to lớn thế này, có khi nào mình sẽ bị lạc không.
"Cậu muốn đi đâu?", thanh niên mới quen ngồi cạnh cậu lên tiếng hỏi.
"Để cháu xem..." Tuyên Tử Phương lục tìm tờ giấy ghi địa chỉ trong ví, nói: "Con đường lớn phía đông, khu ký túc xá lầu 24, phòng 213.".
Thanh niên bên cạnh đột nhiên cứng đờ người.
Nhận ra sự khác lạ của người bên cạnh, Tuyên Tử Phương mờ mịt nhìn anh, ngơ ngác: "Chú à, chú biết nơi này ở đâu không?".
"Cậu theo tôi. May mà chúng ta cùng đường.", thanh niên Alpha trầm mặc.
Tuyên Tử Phương không hiểu lắm ý nghĩa mấy chữ "chúng ta cùng đường" của chú già, nhưng cũng không hỏi thêm. Thật may mắn! Đột nhiên vớ được bản đồ sống quý giá, cậu kiên quyết nhanh chân đuổi theo người nọ.
"Cậu..." Thanh niên Alpha nhịn không được hỏi: "Cậu đến đây mà không có người ra đón sao?".
Thanh niên họ Tuyên lắc đầu nói: "Không, cháu không biết mặt người đó. Ba cháu chỉ cho cháu địa chỉ đến tìm con trai của bạn học cùng cha cháu ngày xưa, nhất quyết bắt cháu phải ở cùng anh ta.".
Hai người trong nháy mắt bước vào ký túc xá, người nọ thản nhiên hỏi: "Cậu không thích ở cùng người đó à?"
"Đương nhiên là không rồi." Tuyên Tử Phương thở dài. "Đổi lại là chú, tự nhiên phải ở cùng một người xa lạ, chú có chịu không? Ở đây là trường học, vậy tại sao cháu không được ở chung ký túc xá như bao nhiêu người khác." Nhắc lại chuyện cũ khiến Tử Phương bực bội, ba thật không công bằng.
Đã vậy còn là một Alpha. Đã là Alpha thì tên nào cũng là loài thú tính, hở tí động dục, dù là người quen hay người lạ thì cũng nguy hiểm như nhau thôi. Vậy mà ba còn cho phép hắn ta làm chuyện xằng bậy, thiếu điều gọi điện cổ vũ hắn nữa thôi.
Tuyên Tử Phương càng nói càng giận, khó khăn lắm mới có người chịu nghe cậu giãi bày nỗi lòng u uất. Người này tuy là Alpha, nhưng có thể xem là tri kỷ của cậu đi. Thanh niên họ Tuyên đem hết nỗi bực dọc trong người suốt hai tháng qua kể hết cho "tri kỷ", giọng điệu vừa thương tâm vừa bực bội: "... Ba cháu thật quá đáng. Tại sao lại dễ dàng đem con cưng của mình bán cho lang sói thế kia, đôi khi cháu tự hỏi ba có thật đã mang nặng đẻ đau cháu không. Thật đau lòng quá..."
Mặc cho Tuyên Tử Phương không ngừng than thở, thanh niên kia lại im lặng, hoàn toàn không có ý kiến.
Tuyên Tử Phương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thanh niên kia lẳng lặng tao nhã cầm chìa khóa mở cửa phòng, nghiêng đầu bảo: "Đến rồi, cậu vào đi."
Tuyên Tử Phương cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu lui về một bước, nhìn lại số phòng.
24-213.
WTF????
Tuyên Tử Phương nghenhư sét đánh bên tai.
Cuối cùng cũng đến được hành tinh lớn nhất, Zeus.
Tuyên Tử Phương bước xuống phi thuyền, hít sâu một hơi. Lời đồn không sai, bầu không khí trong lành bậc nhất của Thủ đô khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Thanh niên họ Tuyên nhìn bầu trời lúc nhúc những xe là xe, xe nào xe nấy đủ kiểu dáng, kích cỡ, màu sắc, cảm thán: "Ài, giao thông ở Thủ đô... đúng là rất nhộn nhịp...".
Nghe nói cho dù có hộ chiếu ở đây cũng chưa chắc được phép lái xe, thứ nhất là vì đòi hỏi kỹ thuật lái xe thượng thừa, thứ hai là xui xẻo tông trúng người nào, không khéo lại gặp chuyện phiền phức. Tuyên Tử Phương thở dài, đành chịu vậy, đây là Thủ đô mà.
Tử Phương vui vẻ từ tốn xếp hàng lên xe cao tốc, thầm nghĩ rằng ở đây có phương tiện giao thông công cộng thật tốt, có hẳn một đường riêng, tỷ lệ xảy ra tai nạn giao thông cực thấp, khiến người người an tâm mà sử dụng hằng ngày.
Tuyên Tử Phương đeo kính râm, ngơ ngơ ngác ngác ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Thật đẹp. Đẹp xuất sắc! Cậu mải mê ngắm đến mức không để ý đến xung quanh mình càng lúc càng nhiều người. Nghe thấy tiếng ho khan từ người nào đó, Tuyên Tử Phương giật mình quay đầu lại, cười cười xin lỗi rồi tự giữ lấy hành lý của mình, nhường ghế cho một người mới đến. Thanh niên lịch sự lên tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Tử Phương. Giọng hắn hơi trầm, khàn khàn, đội nón lưỡi trai che kín mặt, thanh niên họ Tuyên nhìn qua chỉ thấy chiếc cằm xồm xoàm râu ria của hắn.
Không tệ.
Người nọ khoanh tay dựa vào ghế, hai chân bắt chéo. Dáng người hắn thon dài, cân đối, không phải dạng lực lưỡng cơ bắp nhưng chắc chắn không phải loại thư sinh trói gà không chặt, trông rất dẻo dai, khỏe khoắn, đầy khí chất.
Dường như nhận ra ánh mắt nhìn trộm của thanh niên bên cạnh, người nọ nghiêng đầu nhìn cậu, trầm giọng: "Có chuyện gì à?".
"Không... Không có gì.". Tuyên Tử Phương quay đầu lại, thầm đoán người này là một Alpha. Từ trước đến giờ ba và cha cậu không bao giờ cho phép cậu tiếp xúc với Alpha, mà nếu có đi chăng nữa thì cũng phải đứng cách xa ít nhất một mét hai. Tuyên Tử Phương dù không nói ra nhưng trong lòng cũng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu ở gần một Alpha như thế này.
Thanh niên họ Tuyên hết nhìn cảnh vật bên ngoài lại quay sang nhìn thanh niên bên cạnh, cuối cùng nhịn không nổi mà tò mò hỏi thăm: "Chú gì ơi, chú là người Thủ đô hay là người địa phương khác vậy?"
"Người Thủ đô." Thanh niên lạ mặt hờ hững đáp.
"Xe này đi đến Học viện Quốc phòng thủ đô, chú là giáo sư hay huấn luyện viên ở đó ạ?"
"Không hẳn." Người nọ vẫn trả lời, nhưng trong giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Cậu mới tới Thủ đô hả?"
"Vâng." Tuyên Tử Phương lễ phép trả lời.
"Hèn chi nói nhiều như vậy.", người nọ lạnh lùng nói.
Tuyên Tử Phương đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi má. Chết tiệt, người Thủ đô kiệm lời vậy à. Cậu cười nói: "Thành thật xin lỗi, cháu chỉ tò mò chút thôi, không nghĩ tới chuyện sẽ làm phiền chú.".
Người kia liếc cậu ta một cái, đoạn hỏi: "Cậu là tân sinh viên của học viện?"
"Vâng, cháu là sinh viên năm nhất..."
Thanh niên râu ria xồm xoàm quét mắt đánh giá Tử Phương một hồi, chầm chậm bảo: "Cậu là Omega? Gia đình cậu nghĩ sao lại gửi một Omega đến học viện? Tôi biết học viện có chế độ miễn giảm học phí, nhưng nghèo khó đến đâu cũng đâu thể liều mình giao trứng cho ác như vậy được."
"Omega thì làm sao?", Tuyên Tử Phương bực bội cau mày, chất vấn: "Chẳng lẽ người ở đây vẫn còn lối suy nghĩ cổ hủ rằng Omega nên ở nhà và làm cái máy đẻ đa năng à?"
"Không, ý tôi không phải như vậy..." Thấy thanh niên Omega có vẻ giận dỗi xù lông nhím, thanh niên Alpha vội vàng cười cười thanh minh: "Tôi đang lo lắng cho cậu. Ở học viện không phân biệt cậu là Alpha, Beta hay Omega, bất kỳ giới tính nào cũng bị quản lý nghiêm ngặt, dạy dỗ theo phương thức nhà binh. Sáng sớm thức dậy chạy ba nghìn mét, chiều chiều tan học chạy thêm ba nghìn mét nữa, thể dục học vật lộn cùng đấu súng, điều khiển phi thuyền, v.v... Nhìn chung rất cực khổ, thể chất Omega như vậy làm sao chịu đựng được?"
Tuyên Tử Phương trong lòng toát mồ hôi hột, song bên ngoài vẫn kiên cường đáp: "Chắc... là được.".
Người nọ cười nhẹ. Cậu nhóc này...
Tuyên Tử Phương nghi ngờ: "Chú am hiểu học viện như vậy, vậy mà còn nói là không phải giáo sư hay huấn luyện viên ở đó.".
"Tôi vừa tốt nghiệp ở đó, đang chờ thuyên chuyển công tác."
"Ra thế.", Tuyên Tử Phương gật gù: "Vậy chú từ cảng vũ trụ đến đây làm gì? Hay là chú mới từ nơi khác trở về?".
"Không." Thanh niên kia bắt đầu cảm thấy hơi phiền trước sự nhiều chuyện của Tử Phương, điềm đạm nói: "Tôi đang tìm một người.".
"Ai vậy?", Tuyên Tử Phương hiếu kỳ.
"Một Omega, chắc cũng ngơ ngơ giống cậu. Cậu ta ghi danh học ở học viện."
"Ồ...", thanh niên họ Tuyên cười cười: "Là anh hùng cứu mĩ nhân chăng? Thế chú tìm được cậu ta chưa?"
Thanh niên kia đỡ trán, thở dài: "Chưa. Tôi không liên lạc được với cậu ta, sau này mà gặp phải xin số điện thoại mới được. Không chừng cậu ta đang ngồi khóc bên vệ đường.".
"Haha...", Tuyên Tử Phương trừng mắt, trầm giọng: "Chú bỏ rơi cậu ta hả?"
"Cậu ta rời phi thuyền lúc ba giờ, tôi không tìm thấy..." Thanh niên Alpha bình tĩnh: "Tôi không có hình của cậu ta. Nhiều năm không gặp lại, tôi sợ không nhìn ra được. Chỉ nhớ rằng cậu Omega này rất hay khóc."
"Haha... Vậy là chú gặp phải một Omega hay mè nheo rồi. Khổ thân.", Tuyên Tử Phương cười nói.
"Có lẽ thế...".
Tuyên Tử Phương cảm thấy tội nghiệp cho thanh niên Alpha chưa gì đã mang kiếp thê nô, thật lòng an ủi: "Chú đừng lo. Không chừng cậu ta đã lên xe, đi đi lại lại tìm chú nãy giờ.".
"Mong là như vậy." Người kia lại nói: "Tôi nghe nói cậu ta rất dễ lạc đường."
"..."
"Là một thanh niên trẻ khỏe, sức dài vai rộng, không thích ở yên một chỗ." Người nọ cười: "Xem chừng lạc đường rồi cũng nên."
Tuyên Tử Phương rơi lệ, vỗ vai nam thanh niên, bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc: "Chú đừng lo. An ninh ở đây tốt như vậy, cháu nghĩ rằng cậu ta sẽ ổn thôi. Chú tin cháu đi."
"Chú!?" Thanh niên Alpha ngẩn người, dường như chợt nhận ra cách xưng hô sai sai nãy giờ của thanh niên Omega. Cái gì mà chú chú cháu cháu.
Thanh niên Tuyên chớp chớp mắt. Cái vẻ ngạc nhiên này là sao? Bộ dáng với giọng nói của chú như thế, cháu gọi "chú" xưng "cháu" là đúng rồi, chứ không lẽ xưng "em" gọi "anh" hay xưng "tôi" gọi "chú"?
Hỗn chết.
Người nọ trầm mặc, nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương khiến cậu cảm thấy hơi chột dạ.
"Chuẩn bị đi." Cuối cùng "chú già" lên tiếng, phá tan bầu không khí quỷ dị trầm mặc xung quanh. "Đến nơi rồi.".
Tuyên Tử Phương vội vàng lấy hành lý, đúng lúc xe dừng lại, cùng thanh niên mới quen lục tục xuống xe.
Học viện Quốc phòng thủ đô quả nhiên không hổ danh là trường đại học nổi tiếng của Thủ đô, tọa lạc hẳn trên một hòn đảo nhỏ. Học viện rộng đến mức muốn đi từ cực nam lên cực bắc cũng phải mất một ngày đi xe. Kiến trúc của học viện là cả một công trình nghệ thuật đặc sắc, toàn bộ được xây dựng theo phong cách đương đại, thể hiện trình độ khoa học kỹ thuật uyên bác của người làm ra, mang giá trị nghiên cứu cao.
Tuyên Tử Phương nhìn cổng vòm to lớn, trang hoàng lộng lẫy cùng mấy bức phù điêu, cảm thấy hít thở không thông. Học viện to lớn thế này, có khi nào mình sẽ bị lạc không.
"Cậu muốn đi đâu?", thanh niên mới quen ngồi cạnh cậu lên tiếng hỏi.
"Để cháu xem..." Tuyên Tử Phương lục tìm tờ giấy ghi địa chỉ trong ví, nói: "Con đường lớn phía đông, khu ký túc xá lầu 24, phòng 213.".
Thanh niên bên cạnh đột nhiên cứng đờ người.
Nhận ra sự khác lạ của người bên cạnh, Tuyên Tử Phương mờ mịt nhìn anh, ngơ ngác: "Chú à, chú biết nơi này ở đâu không?".
"Cậu theo tôi. May mà chúng ta cùng đường.", thanh niên Alpha trầm mặc.
Tuyên Tử Phương không hiểu lắm ý nghĩa mấy chữ "chúng ta cùng đường" của chú già, nhưng cũng không hỏi thêm. Thật may mắn! Đột nhiên vớ được bản đồ sống quý giá, cậu kiên quyết nhanh chân đuổi theo người nọ.
"Cậu..." Thanh niên Alpha nhịn không được hỏi: "Cậu đến đây mà không có người ra đón sao?".
Thanh niên họ Tuyên lắc đầu nói: "Không, cháu không biết mặt người đó. Ba cháu chỉ cho cháu địa chỉ đến tìm con trai của bạn học cùng cha cháu ngày xưa, nhất quyết bắt cháu phải ở cùng anh ta.".
Hai người trong nháy mắt bước vào ký túc xá, người nọ thản nhiên hỏi: "Cậu không thích ở cùng người đó à?"
"Đương nhiên là không rồi." Tuyên Tử Phương thở dài. "Đổi lại là chú, tự nhiên phải ở cùng một người xa lạ, chú có chịu không? Ở đây là trường học, vậy tại sao cháu không được ở chung ký túc xá như bao nhiêu người khác." Nhắc lại chuyện cũ khiến Tử Phương bực bội, ba thật không công bằng.
Đã vậy còn là một Alpha. Đã là Alpha thì tên nào cũng là loài thú tính, hở tí động dục, dù là người quen hay người lạ thì cũng nguy hiểm như nhau thôi. Vậy mà ba còn cho phép hắn ta làm chuyện xằng bậy, thiếu điều gọi điện cổ vũ hắn nữa thôi.
Tuyên Tử Phương càng nói càng giận, khó khăn lắm mới có người chịu nghe cậu giãi bày nỗi lòng u uất. Người này tuy là Alpha, nhưng có thể xem là tri kỷ của cậu đi. Thanh niên họ Tuyên đem hết nỗi bực dọc trong người suốt hai tháng qua kể hết cho "tri kỷ", giọng điệu vừa thương tâm vừa bực bội: "... Ba cháu thật quá đáng. Tại sao lại dễ dàng đem con cưng của mình bán cho lang sói thế kia, đôi khi cháu tự hỏi ba có thật đã mang nặng đẻ đau cháu không. Thật đau lòng quá..."
Mặc cho Tuyên Tử Phương không ngừng than thở, thanh niên kia lại im lặng, hoàn toàn không có ý kiến.
Tuyên Tử Phương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thanh niên kia lẳng lặng tao nhã cầm chìa khóa mở cửa phòng, nghiêng đầu bảo: "Đến rồi, cậu vào đi."
Tuyên Tử Phương cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu lui về một bước, nhìn lại số phòng.
24-213.
WTF????
Tuyên Tử Phương nghenhư sét đánh bên tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook