Vô Ưu Truyền Kỳ
Chương 54: Cổ Cầm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ánh trăng thu rót một màu vàng óng ả lên căn phòng rộng thênh thang. Ngọn lửa bập bùng từ gian bếp lò truyền thống của Nhật đem tẩm cư nhuộm thành sắc cam ấm áp.


Vô Ưu ngồi khoanh chân, làm như chăm chú đọc sách, một bộ vô cùng hưởng thụ thời khắc an nhàn này.
Tích Nguyệt cùng thị nữ từ đằng sau bình phong bước ra, y phục hoa lệ ban sáng đã được thay bằng lớp váy lụa trắng đơn giản, tóc dài như thác tự nhiên thả xuống, khuôn mặt trắng nõn chưa hề thi trang điểm phấn hiện lên nhợt nhạt ý cười.


Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Vô Ưu, hơi dựa đầu lên bả vai nàng, sóng mắt luân chuyển như nước, ôn thanh hỏi: "Hôm nay chơi vui sao?"


Vô Ưu tập mãi thành thói quen, cũng không còn quá để tâm chuyện công chúa thích dính sát vào người mình. Nàng lật sang trang sách tiếp theo, lơ đãng nói: "Ta làm những gì công chúa còn không phải rõ ràng."


Sinh hoạt cùng công chúa lâu như vậy, Vô Ưu đương nhiên từ rất sớm đã nhận ra nhất cử nhất động của mình đều chịu sự giám sát vô hình. Nàng trong thâm tâm thực ra cũng không phải rất phiền giận hay oán trách gì Tích Nguyệt, dù sao cả tình và lý, công chúa đều có đầy đủ lý do để làm vậy.


"Ta muốn nàng chính miệng nói cho ta biết" Tích Nguyệt đưa mắt nhìn đám thị nữ quy củ cúi đầu rời khỏi tẩm cư, im lặng đợi cho cánh cửa được kéo lại kín kẽ mới nhàn nhạt tiếp tục: "Nàng nếu không muốn kể, ta sẽ..tận lực hạn chế đi tìm hiểu.."


Vô Ưu dừng động tác trên tay, có chút ngạc nhiên nghiêng đầu về phía nàng, từ bao giờ vị công chúa này biết tôn trọng tự do cá nhân vậy?!


"Cũng không có gì..." Vô Ưu thành thật gật đầu, mơ mơ hồ hồ đáp lời "...cái đó..nếu ngài muốn biết thì chỉ cần hỏi một câu, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm."


Vô Ưu nhíu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, giản lược kể lại tòa bộ cuộc đối thoại với đám tiểu tướng quân, giọng nói bình thản không mang theo phập phồng, tựa như đối với mọi sự chỉ trích gây hấn đều đã sớm trở thành thói quen.


"Như vậy a?" Tích Nguyệt thở dài, nhấc người nghiêm túc ngồi đối diện với Vô Ưu, đăm chiêu nói: "Nàng biết ta không nỡ để nàng chịu ủy khuất như vậy. Hơn nữa, ta không ra mặt, bọn họ sẽ chỉ càng thêm quá đà. Thế nhưng nếu ta bênh vực nàng, thì nàng không những không đồng ý, lại còn sợ hãi trốn tránh ta.."


Công chúa quả không hổ danh là công chúa. Nói một câu, liền không những biện minh cho hành động trước đây của mình, mà cũng giống như kín đáo nhắc nhở ai đó nàng làm thế cũng là vì ai? lại còn giống như thầm lên án Vô Ưu không biết tốt xấu "vong ơn bội nghĩa" với mình.


Rõ ràng cả câu chỉ toàn những lời bóng gió nhắc nhở, thế nhưng nghe ra...lại vẫn giống như...làm nũng?!


Vô Ưu lần này cứng họng, nàng cảm thấy mỗi lần ở gần công chúa, IQ của mình lúc nào cũng giảm xuống thẳng tắp thì phải!


"Kẻ khôn ngoan thích biện luận thì kính phục lòng trung thành, mà kẻ hiếu học biết lễ nghĩa thì kính phục sự đức độ."


Nàng tùy ý đặt cuốn sách trên sang một bên, tiện tay lấy gậy sắt khều khều than nóng trong lò, làm như không quá để tâm tiếp tục nói:


"Họ xét cho cùng cũng chỉ là tận tâm với triều đình, nên mới không nỡ để một vị đại công chúa cao quý như ngài biệt khuất gả cho một kẻ..không rõ lai lịch như ta." Vô Ưu mỉm cười, vẫn nhìn chăm chú vào ngọn lửa trước mặt.


Tư tưởng này mai sau có thể sẽ là sai lầm, nhưng ở thời đại này, với những con người này, nó là điều hoàn toàn đúng đắn. Mỗi người đều có một lập trường riêng, Vô Ưu cũng không ngu ngốc và hẹp hòi đến độ áp dụng văn minh tranh đấu cả ngàn năm của hậu thế mai sau để chỉ trích tiền nhân cổ đại.
Nếu nàng là người ở Quốc gia này, ở thời đại này, có lẽ nàng cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi Hoàng gia nhân -những người đại diện cho danh dự và tín ngưỡng của nàng- lại phải hạ mình hàng quý, gả cho một kẻ "man di" phương nam, những kẻ mà bọn họ vẫn luôn coi thường và khinh rẻ.


Chỉ trích luôn dễ, thấu hiểu mới khó, thông cảm lại càng khó hơn.


Vẫn nói "Quay đầu là bờ, buông đao thành Phật", nhưng có mấy người trên đời này đủ bình tĩnh quay đầu nhìn lại, buông bỏ cả đời chấp niệm?


Thế gian này, cứ mãi chìm ngập trong đau khổ, có lẽ là vì thế đi..


Ngọn lửa vươn lên, hắt trên gương mặt mông lung của Vô Ưu một sắc cam nhàn nhạt, nàng mang theo trầm tư, đơn giản tiếp tục nói: "Ta không trách họ."


Tích Nguyệt cũng dõi theo ánh nhìn của nàng, để mặc ngọn lửa nhảy múa trong đôi mắt màu hổ phách. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Thế gian có 3 loại người có thể xem như ngộ đạo Vô Vi.."
"....Hoặc là do bẩm sinh đã có duyên lành may mắn, hoặc là do một đời đau khổ chìm nổi bể dâu, đến hơi thở cuối cùng mới hiểu ra hết thảy hồng trần ai oán, hoặc là..." Tích Nguyệt hơi mỉm cười, liếc về phía nàng "..hoặc là những kẻ đọc sách!"


"Ồ..." Vô Ưu nhướn mi, nhìn nàng cười lại: "Vậy đọc bao nhiêu cuốn sách liền có thể khám phá hồng trần, ngộ đạo Vô Vi?"


"Có kẻ đọc một cuốn liền hiểu, có kẻ đọc hết sách trong thiên hạ vẫn không hiểu" Tích Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng một mảnh mềm mại ấm áp.
Có những người nói một câu liền hiểu, có những người dùng hết cả đời để nói, đến cuối cùng vẫn không thể hiểu ra.
Tìm được một người có thể cùng mình cầm sắt hợp minh hài hòa đến như vậy, nếu một lần bỏ lỡ liền thực sự thành cả đời vô tận tiếc nuối a...
"Vô Ưu nàng nói xem nha.." Tích Nguyệt híp mắt giảo hoạt, ôn nhu mềm thanh hỏi: "Nàng sẽ thuộc dạng người nào?"


Vô Ưu khẽ chống tay, bắt đầu suy nghĩ về khả năng đặt bẫy trong câu hỏi của công chúa.


Đọc sách? Hừm, kẻ chỉ biết đọc sách lấy số lượng để khoe khoang thì chẳng có gì đáng nói. Kẻ đọc sách thật sự sẽ biết cúi đầu trước biển học vô biên...nhưng như thế, chưa chắc đã là kẻ ngộ đạo..


Bẩm sinh liền đã ngộ đạo, biết dễ dàng thương xót chúng sinh? Nhưng nàng thích ăn thịt và nhìn công chúa khó xử a....như thế, hình như...không ngộ đạo lắm..


Vậy chỉ còn một đời chìm nổi, nhìn hết nhân gian ấm lạnh, liền mới biết vạn sự là không?
Next...next đê! nàng mới có hơn hai mươi tuổi có được hay không?!


"Ta đâu thể tính là ngộ đạo!" Vô Ưu giương mắt vô tội nhìn Tích Nguyệt, nàng cảm thấy đấu trí với công chúa quả thật rất đau đầu nhưng cũng vô cùng...sảng khoái!


"Ta chỉ nói là Sẽ!" Tích Nguyệt cưng chiều véo má nàng, ý cười càng hoan. Sau lại thở dài nói tiếp: "Khẳng định là kết hợp cả ba điều trên!"


"...."


Đấy! đã bảo là đố mẹo mà! em gái này chắc chắn là thủy tổ của trò Think out of the box (Tư duy vượt giới hạn)


Tích Nguyệt hài lòng nhìn khuôn mặt thay đổi như tắc kè của Vô Ưu, nha đầu này sớm nên biết cảm giác bất đắc dĩ của mình khi bị nàng lôi ra chơi trò Pick-up lines gì đó!


"Bất quá.." Ngựa quen đường cũ dựa đầu lên bả vai của Vô Ưu, nàng chân thành kiên định nói tiếp: "...nàng mai sau có thành thế nào, ta đều thích."


"...."


'


Vài ngày tiếp theo, không khí giữa hai người quả thật có hài hòa hơn một chút. Ít nhất, Vô Ưu cũng không còn dễ dàng nhảy dựng khi nhìn thấy nàng. Tích Nguyệt đối với sự tiến triển này tương đối hài lòng. Có câu Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (đê dài ngàn dặm, bị sụp đổ bởi một tổ kiến). Chỉ cần nàng có chút lung lay, Tích Nguyệt liền có thể tự tin rằng nàng sẽ tìm được cách đánh động nàng!


Vô Ưu a Vô Ưu, thế nhưng chớ để bản cung chờ lâu quá...


Tích Nguyệt chống cằm nhìn nàng lúng ta lúng túng, một bộ vui sướng khi người gặp họa.
Hôm nay là hưu nhật của bản thân, theo lẽ thường nha đầu này từ sáng sớm liền đã ôm Trà Sữa quất ngựa truy phong biến mất, đến tối mịt mới chịu mò về. Công chúa biết trước, liền giảo hoạt xử kế lưu nàng lại, lấy lý do muốn dậy Vô Ưu...chơi đàn cầm.


Vô Ưu đối với mọi thứ xung quanh tò mò thật sự, vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ. Vừa nghe đến cổ cầm liền cái gì cũng không nhớ, gật đầu cái rụp, hớn ha hớn hở theo nàng ra lương đình .


"Thả lỏng!" Tích Nguyệt đổi mặt nghiêm túc nhìn nàng, chầm chậm nói: "Sách Cầm Thao viết: Tích phục hi tác cầm, dĩ ngự tà tích, phòng tâm dâm, dĩ tu thân lý tính, phản kỳ thiên chân."
(Xưa kia Phục Hy sáng tạo ra cây đàn cầm, dùng để chế ngự tà ma, đề phòng tâm phóng đãng, để tu dưỡng lý trí, để trở về với bản tính thiên chân của mình)


"..." Cái gì và cái gì a?! nói thả lỏng là được rồi!!


Thấy Vô Ưu nhão nhoẹt ôm đàn một bộ ta khóc cho ngươi xem, Tích Nguyệt có chút đau đầu tiến đến ngồi xuống cạnh nàng, khẽ gẩy một dây tạo thành âm thành trong suốt vang vọng, ôn hòa nói: "Khổng Tử thuyết: Trí nhạc dĩ trị tâm, tắc dị, trực, từ, lượng chi tâm du du nhiên sinh hỹ"
(Vận dụng nhạc cốt là để an định lòng người, lúc đó cái tâm giản dị, ngay thẳng, nhân từ, thành tín tự nhiên phơi phới sinh ra)


Vô Ưu tiếp tục nhão nhoẹt ôm đàn một bộ ta khóc cho ngươi xem kết hợp muốn đi tìm chết.
"Nàng chưa từng...học qua lễ nhạc sao?" Tích Nguyệt ưu tâm hỏi, hình như trước đây quả thật do mình sơ sót, chưa từng cho người đến dậy nàng, nhưng Vô Ưu chăm đọc sách như vậy, tham gia yến hội xem ca hát cũng không ít, hẳn là phải có có kiến thức đi: "Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ nàng biết không?"


"Đồ Rê Mi Fa Son La Si Đô ngài biết không?!" Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, rồi lại tiếp tục gục đầu xuống ôm cổ cầm. Nàng ở hiện đại từng học piano, đối với âm nhạc cũng tương đối mẫn cảm...Nhưng đây là cổ cầm a!! cổ cầm a!!! cùng là bộ dây nhưng khó chơi hơn guitar gấp 69 lần có được hay không?!


"Được rồi, đừng thiếu kiên nhẫn." Tích Nguyệt nghe không hiểu, nhưng vẫn hảo tính tình dỗ dành: "Mai sau học đàn tranh còn khó nữa. Ta dạy nàng từ căn bản, Vô Ưu thông minh như vậy, rất nhanh liền sẽ hiểu..."


"..."


Nhìn Vô Ưu ngước mắt ngốc ngốc nhìn nàng, Tích Nguyệt vội vàng thu hồi chút ý cười còn sót lại, khẽ thấp giọng giải thích: "Cổ cầm ban đầu có 5 dây đàn, đối ứng với ngũ hành. Theo truyền thuyết, Văn Vương vì tưởng niệm Bá Ấp Khảo nên đã thêm một dây nữa gọi là Văn Huyền. Khi Võ Vương lật đổ vua Trụ vì cổ vũ sĩ khí nên đã thêm một dây nữa gọi là Võ Huyền, vậy nên đã hình thành đàn bảy dây gọi là Văn Võ Thất Huyền Cầm, âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc đều có hết ở trong đó. Bề mặt đàn có hình vòm cung, phía dưới hình vuông, có ý nghĩa là trời tròn đất vuông. 13 huy tượng trưng cho 12 tháng trong năm cộng thêm một tháng nhuận..."


Tích Nguyệt dừng lại một chút để Vô Ưu sờ sờ đếm đếm cổ cầm, kiên nhẫn giảng giải: "Tử viết: Phát khởi ở Thi thư, đứng vững ở Lễ giáo, thành tựu ở Nhạc âm..."


"...Âm nhạc thể hiện đạo trời, cảm hóa con người. Cũng giống như bậc Quân vương ngày xưa lấy cái Đức để giáo hóa con dân vậy..."


"Nhầm rồi.." Vô Ưu hé mắt nhìn nàng, uể oải cắt ngang "Lấy cái Đức trị quốc chỉ làm ma túy con dân và khiến Quốc gia trở nên yếu mềm, bậc cầm quyền muốn Quốc gia trường tồn đến muôn đời thì phải sắt máu dùng Pháp luật để trị Quốc!"


"Nàng nói cái gì...?" Tích Nguyệt ngỡ ngàng nhìn Vô Ưu, kinh ngạc thốt lên.


"Không có gì." Vô Ưu cũng nhận ra mình nói lỡ lời, liền bật dậy cuống quít phân bua: "Ta bị ngài nói khiến cho choáng váng thôi!"


Tích Nguyệt nhíu mày, đăm chiêu nhìn nàng, nửa tò mò muốn hỏi, nửa muốn nói lại thôi. Trầm mặc nửa ngày, ra đến miệng cũng chỉ còn là một tiếng thở dài bất đắc dĩ.


Vô Ưu thấy công chúa yên lặng cúi đầu vuốt ve cổ cầm, liền cũng cảm thấy có chút không phải tư vị. Cảm giác giống như mình vừa phụ bạc nàng vậy..


"Ôi, là ta không tập trung.." Vô Ưu lập tức xích gần vào người nàng nhận sai: "Công chúa thỉnh nói tiếp, lần này ta nhất định một chữ cũng không để lọt!"


"Ba hoa!" Tích Nguyệt đương nhiên không tin, lập tức cho nàng một cái xem thường, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Nàng ngốc như vậy, buổi học đầu tiên này quả thực có hơi quá sức"


"....." Vừa nãy còn nói mình thông minh, bây giờ lại chê ngốc rồi?!


Tích Nguyệt dịch cổ cầm sang về phía mình một đoạn, đoan chính ngồi thẳng, tay ngọc thon dài mềm như liễu xuân khẽ phất qua dây đàn, tạo thành vài hợp âm trong như nước, lại ngân xa như tiếng chuông đồng từ ngàn xưa vọng lại.
Những hợp âm tưởng như không liên quan đến nhau từ từ hợp lại, lúc phiêu diêu tự tại như tinh linh nơi rừng hoang núi thẳm, lúc lại mãnh liệt cuồn cuộn như ngàn con sóng dữ vỗ bờ, khi lại nỉ non than khóc như bạc kiếp hồng nhan..


Vô Ưu lần đầu tiên thấy nàng tấu khúc, nói không lên lời choáng váng.


Cổ nhân cổ cầm, quả thật là như thế a..



'


'


'


'


'


Cổ Cầm đây, bài Ngọa Long Ngâm


https://youtu.be/-NNjmA8ort0



'


'


'


( ̄∇ ̄;)))( ((((;_⊿_)


( ̄∇ ̄;)))( ((((;_⊿_)


( ̄∇ ̄;)))( ((((;_⊿_)


'


'


'


Cái mặt Vô Vi nó dư thế nài nài.


( ̄∇ ̄;)))( ((((;_⊿_)


Hai bạn trẻ có ngược không thì không biết, nhưng mình cảm thấy mình bị đống kiến thức văn hóa ngược cho chết đi sống lại rồi...


'


À, nhân dịp Va lung tung, chúc mừng các bạn có gấu nhé.


Còn các bạn không có gấu cũng đừng sợ, FA mãi cũng thành quen ý mà...


Năm mới vui vẻ hạnh phúc và an yên nhé mọi người ^^


😍😍😍😘😘😘


À mà nhân tiện bạn nào Tết này mọc mốc ở nhà như mình thì comment buôn chuyện đi i...i
Hứa sẽ ngoan mà TT.TT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương