Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
-
3: Tìm Tới Cửa
“Con thực sự không làm gì sao? đừng có nói dối mẹ.
Lần trước con còn dạy các cô giáo phá máy tính nhà trường để không phải đi học, con còn nói mình không làm gì sai?”
“À.
.
”
“Mẹ sao có thể nghĩ như vậy? Làm sao một đứa trẻ thông minh, tài giỏi và vô cùng đẹp trai lại có thể làm chuyện xấu chứ?”.
Rõ ràng là đám giáo viên ngu ngốc này làm phiền cậu trước đó thôi.
"Mẹ, thật sự không có, con chỉ dạy cho các cô một trò chơi thôi, được rồi được rồi, mẹ, Mặc Mặc đói bụng rồi, chúng ta về nhà đi?"
“……”
Không có cách nào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng chỉ có thể đưa cậu về nhà.
Ba mẹ con trở về nhà, Ôn Hủ Hủ liền bắt đầu đầu vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho ba người.
Chỉ là, cơm cô còn chưa nấu xong, bên bệnh viện đã gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Nancy, bệnh viện bên này đồng ý giao bệnh nhân đó cho cô, cô có tiện quay lại bệnh viện không?"
“Bây giờ sao?”
“Đúng, người nhà bệnh nhân đã tới, sau khi nghe được quyết định của bệnh viện, muốn lập tức nói chuyện với cô.
”
Y tá cũng tỏ ra bất lực qua điện thoại.
Kiểu bệnh nhân này quả thực rất đau đầu, vấn đề chung của những người giàu là dù đi đâu cũng muốn người ta ngoan ngoãn nghe lời, làm theo ý muốn.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đành phải đồng ý.
"Mặc Mặc, mẹ còn phải đi bệnh viện một chuyến, con có thể cho em gái con ăn tối giúp mẹ không?"
“Vâng ạ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.
”
Mặc Bảo giống như một người lớn trong nhân hình bé nhỏ, rất lão luyện phất phất tay cho mẹ, ý bảo mẹ không cần quá lo lắng vấn đề này.
Quả thật, có một đứa trẻ ngoan như cậu bé bên cạnh, Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không cần phải quá lo lắng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ yên tâm rời khỏi nhà.
Nhưng mà, cô không biết chính là khi cô mới vừa đi, tên tiểu tử ấy liền lập tức chui vào trong phòng làm việc của mình.
“Anh, anh muốn làm gì? Mẹ bảo chúng ta ăn cơm.
”
"Xuỵt, anh muốn vào máy tính của hiệu trưởng xem, hôm nay anh thấy có một tấm ảnh rất giống anh, là một đứa trẻ mới chuyển đến, anh phải tìm ra nó là ai!”
Mặc bảo tiểu quỷ trèo lên máy tính của mẹ, chỉ trong vài phút đã đột nhập thành công vào máy tính của hiệu trưởng trường mầm non.
Sau đó, tìm ra thứ mà cậu bé muốn tìm.
"Wow! Anh ơi, là anh đây hả?!"
Ngay khi thông tin hiện lên, cô bé Nhược Nhược ở bên cạnh lập tức há miệng vì kinh ngạc.
Mặc Bảo nhíu mày: "Không phải, nó tên Hoắc Dận, em xem.
”
Cậu bé vươn ngón tay nhỏ, chỉ vào cái tên trên tài liệu kia, trông rất buồn bực.
Nhược Nhược lập tức trợn tròn mắt.
“Hoắc Dận? Đúng vậy, không phải anh trai, vậy vì sao trông giống anh trai? CChẳng lẽ cũng do mẹ sinh ra sao?”
“……”
Cái đầu nhỏ của Mặc Bảo chợt nhớ tới mẹ thường xuyên len lén mở cái hộp nhỏ rồi nhìn một bộ áo sơ mi BB nhỏ tí mà khóc.
Cậu quyết định đích thân mình sẽ đi gặp tên nhóc trông giống mình đó.
“Khách sạn Hilton đúng không?”
Mặc Mặc nhớ kỹ địa chỉ ghi trên trên tài liệu đăng ký nhập học-
Nửa tiếng sau, bệnh viện Clear.
"Bác sĩ Nancy, cô đến rồi à?"
"Người nhà bệnh nhân đâu?"
Ở văn phòng, bác sĩ Nancy, người nhà bệnh nhân tính rất nóng nảy, cô nhớ phải cẩn thận một chút.
Y tá tốt bụng nhắc nhở một câu.
Ôn Hủ Hủ liền cười cười, thay áo blouse trắng, đeo khẩu trang lên, lúc này mới đến văn phòng Giám đốc.
"Giám đốc.
"
“Nancy đến rồi, mau vào đi, đây là người nhà bệnh nhân cô mau tới gặp.
”
Trong văn phòng Giám đốc đèn bật sáng trưng, Giám đốc lớn tuổi đang cố gắng nói chuyện với người ngồi đối diện ông, ngay cả mồ hôi lạnh trên đầu cũng toát ra.
Đáng tiếc, người nhà bệnh nhân không quan tâm vị viện trưởng này nói gì.
Đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng Ôn Hủ Hủ, ông tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, lập tức đứng lên mở cửa cô.
Ôn Hủ Hủ: "! ! ”
Nhìn thấy viện trưởng đích thân ra mở cửa cho mình, cô không khỏi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô liền chú ý đến người ngồi bên trong, sau khi cô thấy rõ mặt của của vị này, đột nhiên đồng tử cô co rụt lại lộ vẻ khó tin!
“Viện trưởng, đây chính là bác sĩ Trung Quốc giỏi của bệnh viện các ông sao? Chỉ có mình cô ta thôi sao?”
Một người phụ nữ, dáng người cô cao gầy, trang điểm tinh xảo, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, trên người mặc thương hiệu cao cấp nào đó, khí chất cao quý được phô diễn ra ra bên ngoài.
Cố Hạ!
Không ai nghĩ rằng, sau năm năm, Người mà Ôn Hủ Hủ gặp lại đầu tiên, lại là cô ta!
Vậy, cô ta có phải là bệnh nhân mà cô cần chữa trị không?
Đôi mắt đen lộ ra ngoài lớp khẩu trang của Ôn Hủ Hủ, từng chút từng chút lạnh xuống, giống như sương lạnh bao trùm, vài giây liền biến mất một nửa nhiệt độ.
Năm đó, quả thật hôn nhân của cô và Hoắc Tư Tước là được sắp đặt.
HHai nhà Ôn Hoắc luôn có giao tình tốt, sau khi Ôn Hủ Hủ sinh ra, người nhà hai bên liền định hôn ước cho cô và Hoắc Tư Tước, lúc ấy hai người họ chỉ mới năm tuổi.
Đương nhiên, hôn sự này, Ôn Hủ Hủ ngay từ đầu cũng không có coi là thật, cô cũng cảm thấy đây là người lớn nói đùa mà thôi.
Mặc dù cô thực sự thích Hoắc Tư Tước.
Cho đến khi Ôn gia gặp chuyện không may, Gia đình tan nát chỉ sau một đêm, Hoắc lão gia lúc này chẳng những không ghét bỏ cô, ngược lại chủ động đề cập tới hôn sự, để Ôn Hủ Hủ gả đến Hoắc gia, cho cô cuộc sống thỏa mái.
Vào thời điểm đó cuối cùng cô cũng đã yêu.
Nhưng cô thật không ngờ, quyết định gả vào Hoắc gia năm đó của cô đổi lại là kết cục như vậy.
“Giám đốc nhầm rồi.
”
“Cái gì?”
“Bệnh của cô ấy, tôi không trị được, ông tìm bác sĩ khác đi!”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook