Tống Du thản nhiên cúi người hành lễ:

“Cô nương có giọng hát rất dễ nghe, kỹ năng ca hát lại càng tốt hơn, không biết có thể hát thêm một bài nữa không?”

Bóng đen kia đột nhiên dừng lại.

Ngay lập tức có một tiếng động lớn, liền biến mất không chút dấu vết.

Tống Du thấy thế có chút bất ngờ, không khỏi lắc đầu.

Lại nhìn xuống, chỉ thấy mèo Tam Hoa đang ngồi xổm trước cửa ra vào, nhìn bộ dạng này, đoán chừng là nó ở chỗ này trông coi trong lúc hắn đi tắm.

“Tam Hoa nương nương, đây là có ý gì.”

“Ý gì?”

“Tam Hoa nương nương không phải đang đi kiểm tra nhà mới sao? Sao lại chạy tới trước cửa này ngồi rồi?”

“Ta đã kiểm tra xong. Nghe thấy tiếng xả nước bên trong, sợ rằng ngươi chết đuối, nên đã chạy ra cửa đợi ngươi.”

Mèo Tam Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, trong đầu lóe lên chút tò mò: “Ngươi ở trong đó làm cái gì?”

“Ngâm mình.”

“Con người thật là kỳ quái.”

“Sẽ không chết đuối đâu.”

“Kỳ kỳ quái quái…”

Tống Du cũng không quản nó, chân xỏ guốc gỗ đi trở về phòng, mỗi một bước chân đều tạo nên tiếng động.

Căn phòng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, trải đệm mới tinh.

Nhờ ánh trăng rọi chiếu, mơ hồ có thể thấy được một con mèo chạy qua chân hắn, leo lên giường trước, quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nói:

“Con quỷ vừa mới nói chuyện kia đâu.”

“Ta nghe thấy rồi.”

“Đó gọi là ca hát.”

“Ca hát là cái gì?”

“Là một hình thức biểu diễn nghệ thuật dễ nghe.”

“Nghe không hiểu.”

“Không cần hiểu.” Tống Du ngừng lại, sau đó nhìn về phía mèo Tam Hoa

“Tam Hoa nương nương đêm nay cũng ngủ cạnh ta sao?”

“Ngươi ngủ bên kia.”

Mèo Tam Hoa nhìn sang chiếc giường bên cạnh, chỉ cho hắn chỗ ngủ, sau đó quay lại, tiếp tục nói:

“Tam Hoa nương nương tối nay ngủ ở chỗ này được rồi.”

“Cũng được.”

Giường vừa hay cũng rất lớn.

Tống Du nằm xuống, nhất thời lại không ngủ được.

Không phải vì trong viện tử này có nữ quỷ.

Không biết nữ quỷ này lai lịch ra sao, muốn làm cái gì, tóm lại thì hắn cũng không phải là người có thể lựa chọn việc thuê phòng, trong thành cũng không mướn nổi phòng khác nữa, tương lai còn phải ở nơi này một thời gian. Bất luận như thế nào cũng phải ngủ lại đây, chi bằng ngủ trước rồi tính sau.

Trái lại tương lai phải sắp xếp như nào, khiến hắn trăn trở.

Sư phụ để hắn xuống núi, nhất định không phải là để hắn chuyển sang nơi khác tu hành linh tinh, nhưng làm sao tìm được niềm vui lại khiến hắn cảm thấy đau đầu.

Hôm nay mua sắm đi ngang qua ngôi nhà ngói ở Câu Lan, ánh đèn vẫn còn sáng rực, dường như nơi đây là địa điểm tụ tập bao gồm hí kịch, vũ khúc, bình thoại, kết hợp cùng nhiều loại hình biểu diễn đa dạng như nhào lộn, thể thao, ăn uống.

Cũng có thể đến thử một lần.

Hẳn nên mua một vài cuốn sách để đọc.

Sẽ tốt hơn nếu có thể mua được “sách du ngoạn”, không chỉ để lên kế hoạch cho đoạn thời gian sau mà còn có thể tìm được nơi thích hợp để đi đến sau này.

Bất tri bất giác, Tống Du cũng chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm, thoắt ẩn thoắt hiện có người ngoài cửa lắc lư, dưới ánh trăng, bóng người cùng với bóng cây hòa làm một, mờ mịt không rõ ràng.

Điều này cũng không quấy rầy đến Tống Du.

Mà thứ quấy rầy đến Tống Du chính là Tam Hoa nương nương.

Tam Hoa nương nương nói rằng bản thân ngủ ở góc giường, nhưng lại vô thức bị nhiệt độ trong chăn của Tống Du thu hút, liền theo bản năng chui vào trong chăn của hắn. Giấc ngủ của mèo rất nông, thích hoạt động về đêm, khi nghe được bên ngoài có chút động tĩnh, nó liền ở trong chăn bò ra, chạy a ngoài kiểm tra, kiểm tra xong lại quay vào, có khi sẽ đánh thức Tống Du, hỏi hắn phải làm sao bây giờ.

Thế nhưng có lẽ là do đã nhiều ngày không được ngủ trên giường, dù cho cả đêm bị quấy rầy như vậy, Tống Du vẫn còn ngủ rất ngon.

Sáng sớm bị âm thanh tiếng gà gáy làm cho thức giấc, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Bốn móng vuốt của Tam Hoa Miêu ấn chặt xuống đất, mỗi bàn chân đều mở rộng trong lúc nó dùng miệng cắn một nhúm cỏ dại và kéo nó về một hướng, cố gắng nhổ nó ra.

"Phốc..."

Cỏ dại mọc trong các kẽ hở của phiến đá đã bị nó nhổ bỏ bằng sạch. Cùng lúc đó, Tam Hoa Miêu nhanh chóng giữ thăng bằng cơ thể trước khi nó ngã nhào ra đất, sau đó tha theo nhúm cỏ dại và lao thẳng tới cửa.

Nơi đây có một đống cỏ dại nhỏ, khoảng chừng mười mấy gốc cây khác nhau. Bên cạnh còn có một đống thật lớn, thậm chí phải cao bằng nửa người nó.

Tam Hoa Miêu dừng lại, nó quay đầu nhìn Tống Du đang cúi người cách đó không xa rồi lại nhìn vào hai đống cỏ dại chêch lệch quá lớn, mặt mèo nhỏ nhắn không chút biểu cảm nhưng lại thầm ghen tị với sự khéo léo của con người, ngay sau đó nó lại chạy về tiếp tục sự nghiệp nhổ cỏ vĩ đại của mình.

Sau nửa giờ, sân đã trở nên gọn gàng sạch sẽ hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương