Vô Tình Ta Thành Tiên
-
Chương 21
Những chiếc đèn lồng chứa đầy ánh sáng được đặt trên mặt đất, thắp sáng được một mảnh nhỏ trên con đường được đục đẽo này, làm nơi chật hẹp này cũng có vài phần ấm áp.
Mèo tam thể đang chạy qua trái chạy qua phải, nghe bên này, ngửi bên kia, thỉnh thoảng còn đi đến bên vách núi thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, rồi rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Có thể nhìn ra được nội tâm nó hơi bất an sau khi đến một nơi lạ lẫm, sau cùng dường như cảm thấy người thân thuộc nhất tại cái nơi này lại là người bên cạnh đây, thế là cau mày ngẩng đầu nhìn Tống Du vài lần, thăm dò, rồi di chuyển từng chút một về bên cạnh người Tống Du rồi nằm bò ra.
Tống Du thì sớm đã nhắm mắt, yên lặng ngồi thiền.
Sông núi có linh, núi có linh của núi sông có linh của sông, mỗi núi có linh của nó, không giống nhau, cần phải cẩn thận giác ngộ.
Gió núi rên rỉ bên tai, người xuống núi phải kính sợ, trăm ngàn năm qua vô số văn nhân mặc khách ở nơi này để lại những bài thơ tứ tuyệt nổi tiếng, từ trăm ngàn năm trước những người đó vì để bảo vệ sự bình an mà khắc xuống mỗi một bút trên vách đá cheo leo này, đi qua đây mỗi một người, thậm chí những ai từ nơi này lỡ chân trượt xuống, đều là một phần linh hồn của ngọn núi.
Linh khí trong núi được gió thổi tới, hội tụ nơi đây.
Mèo tam thể vốn tính rụt rè, mới co lại ở bên cạnh Tống Du, lúc này lại tựa như tìm thấy được một món đồ gì đó làm nó thoải mái, tiến lại gần Tống Du hơn một chút.
Đêm càng lúc càng tối, trăng sao lần lượt toả sáng, nhiệt độ cũng từng chút một giảm xuống, mèo tam thể không nhịn được mà càng lúc càng gần Tống Du, cuối cùng dứt khoát nằm sát bên cạnh hắn mà ngủ, chỉ cảm thấy từ hắn truyền tới một luồng nhiệt làm cho bản thân ấm áp, nội tâm lại có một loại cảm giác thoải mái dễ chịu.
Ánh sáng trong đèn lồng vẫn như cũ mà sáng.
Nếu như phía dưới có người gấp rút đi đường đêm, ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ sẽ phát hiện ở vách núi trên cao ngàn thước có một ánh sao khác biệt.
Khoảng nửa đêm, Tống Du tỉnh dậy.
Hắn đưa tay lên, trên bàn tay lơ lửng một tia linh lực. Nó như một luồng ánh sáng lung linh, hiện lên màu vàng nhạt, hơi hơi kèm chút xanh, trong ngoài do hai lớp tạo thành, lớp trong là tia sáng có sự ngưng tụ cao độ, lớp ngoài lại trong suốt như không khí, phân tán như khói.
Đây đã là thu hoạch của giai đoạn này rồi.
Pháp môn mà Tóng Du tu hành thuộc pháp môn tứ thời luân chuyển, phương pháp tu hành này có liên quan đến sự thay đổi của ngày giờ, sự luân chuyển của thời tiết, linh lực mà hắn tu luyện ra cũng thường hay mang thuộc tính của thời tiết.
Cùng với ngũ hành pháp mà sư phụ tu luyện vừa hay nó lại có tác dụng hòa toàn trái ngược, nó có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không tốt trong việc bồi bổ thân thể. Mỗi một đạo linh lực của nó đồng thời đều có tác dụng thần kì riêng, nhưng lại có sức huỷu diệt không bằng các linh lực khác ví dụ như Âm Dương Pháp.
Mà linh lực của thể giới này đều phát triển như vậy...ở giữa là linh hạch, tầng ngoài là linh khí. Chỉ có linh khí là vật tiêu hao, linh hạch là bản nguyên, không thể tùy tiện sử dụng. linh khí sau khhi tiêu hao hết, linh hạch sẽ tùy theo thời gian ngồi thiền tái tạo lại từ đầu linh lực mới. Ngồi thiền để tu hành không chỉ có thể tăng cường linh lực, mà còn tôi luyện linh hạch, lúc này tìm ra sự cân bằng giữa chúng là được.
“Hô…”
Tống Du thở ra một hơi dài, tiện tay đem những tia linh lực phát tán ở trong núi, chỉ còn lại linh hạch như một sợi tơ mỏng đang phát ra ánh sáng màu vàng còn lại, chui trở về cơ thể.
Hơi quay đầu lại, bên cạnh là một chú mèo nhỏ đang dán sát vào người.
Tống Du nhìn nó không chút động đậy.
Nhiệt độ của mèo thường cao hơn so với con người, rất khó để nói là mèo tam thể mượn hơi ấm của hắn, hay là hắn mượn hơi ấm của mèo tam thể, tóm lại là ngay từ lúc này nó đang chìm vào giấc ngủ bên cạnh hắn, lại làm cho hắn cảm nhận được cảm giác ý lai và tín nhiệm đã lâu chưa có. Mà thấy nó ngủ say như vậy, dường như không có phiền não, trong lòng hắn cũng giống như an định lên rất nhiều.
Thực sự không đành lòng mà động đậy, đêm nay hắn cứ như thế thiếp đi.
Sau đó lúc nửa đêm, một số yêu quái trên núi khẽ náo loạn ra động tĩnh, nhưng cũng không có đến quấy nhiễu Tống Du. Những chỗ ít người lui tới, thường sẽ trở thành nơi vui chơi của các yêu tinh, nhưng không có sự lui tới của con người, những yêu quỷ hại người cũng sẽ biến mất tăm mất tích.
Dù cho bị lạnh đến mức tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần, như đối với Tống Du mà nói, đó vẫn là một đêm an tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Trong núi có sương mù, mà đều ở dưới vách núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook