Tống Du tựa lưng vào vách đá, một bên ăn điểm tâm, một bên nhìn mèo tam thể bên cạnh dùng móng vuốt nghịch hòn đá.

Hôm nay ăn ngon hơn những bữa trước.

Hôm qua chẳng phải đã qua một ải sao, nơi này cũng thiệt là náo nhiệt, Tống Du mua một ít màn thầu, toàn mua loại có nhân thịt, có nhân thịt heo có nhân trứng gà. Tuy rằng đã qua cái tuổi phát triển cơ thể, nhưng không có thịt thì không được.

Chỉ thấy mèo tam thể đang chơi đùa, đột nhiên như phát hiện ra cái gì, chạy đến bên mép vách nùi, thò đầu nhìn ra ngoài, quay đầu liền nói với Tống Du:

“Đã biến thành màu đỏ rồi!”

“Cái gì?”

“Hôm qua vẫn là màu xanh a!”

“Cái gì?”

“Cây!”

“Ừm…”

Tống Du cũng nhìn theo.

Quả nhiên , cái cây ban đầu mọc trên vách núi chỉ trong một đêm lá của nó đều biến thành màu đỏ rồi, giống như đã vào cuối thu vậy. Những vách đá nhạt màu cùng làn sương trắng cuồn cuộn bên dưới tựa vào những chiếc lá đỏ nổi bật bên vách đá dựng đứng bên dưới, khung cảnh trở nên tinh sao rất nhiều.

Tống Du lại không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn phong cảnh:

“Hôm nay là lập thu rồi.”

“Lập thu?”

“Chính là mùa thu đến rồi.”

“Trời lạnh.”

“Gần như vậy…”

Tống Du đẩy một cái màn thầu ra trước:

“Tam Hoa nương nương ăn nhân màn thầu không? Nhân thịt đó.”

“Hử?”

Mèo tam thể quay đầu nhìn chằm chằm hắn.

Móng vuốt bên phải đẩy hòn đá về bên trái, móng vuốt bên trái vốn dĩ muốn chặn lại, nhất thời liền không chặn được, hòn đá liền rớt xuống vách núi, làm nó ngơ ra một lúc.

“Rớt xuống dưới rồi!”

“Ăn nhân thịt không?”

“Sáng nay lúc ngươi chưa ngủ dậy, Tam Hoa nương nương đi đến bên kia bắt một con chim nhỏ ăn rồi.”

Mèo tam thể nói, có chút nuối tiếc:

“Tiếc là chỉ bắt được một con.”

“Rất tốt.”

Đây đúng là một con mèo bớt lo.

Tống Du rất nhanh đã ăn xong một cái màn thầu, đứng dậy khom người, nói:

“Trên núi lạnh quá, chúng ta xuống núi đi.”

“Tam Hoa nương nương cũng cảm thấy lạnh.”

“Đi.”

Tống Du khom người đi về phía trước, mèo tam thể bò dưới chân hắn, một bên bò một bên ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ở đây lạnh như vậy, đi đứng cũng khó, ngươi tại sao lại không đi xuống phía dưới?”

Tống Du cười cười, lại không nói điều gì.

Lúc này sương núi vẫn chưa tan, một bên vách đá khắc quỷ thần, một bên là vực sâu ngàn trượng, chỉ thấy mây trắng không thấy đáy.

Vách đá bên cạnh có người đề thơ:

Cửu tủ Nam hoang ta không hận, Tư Du kỳ tuyệt quan bình sinh.

Lúc này vẫn còn sớm, ánh nắng ban mai như vàng, núi sông ngàn dặm như chìm trong sương, cầu nhỏ nước chảy, thôn trang ẩn hiện, bức tranh phong cảnh thôn núi như thuở nguyên sơ ở đời sau thường rất hiếm thấy, trong phong cảnh tuyệt đẹp như vậy làm hắn quên mất bản thân đang sống ở một cái nơi lạc hậu.

…..

Phía xa đã nghe thấy tiếng gọi to rao bán, Tống Du liền biết, vận may của bản thân và Tam Hoa nương nương không tệ, đã gặp được khu phố chợ của thôn trang này.

Chợ phố kiểu này thường vài ngày thậm chí đến mười ngày nửa tháng mới mở một lần.

Đến một nơi náo nhiệt như vậy, Tam Hoa nương nương khó tránh khỏi có chút thận trọng, nó thiếu hoạt bát nhảy tới nhảy lui trên đường núi, chỉ đi sát chân Tống Du, làm cho Tống Du chỉ biết lo lắng sợ bản thân sẽ đạp trúng chân nó hoặc đuôi của nó.

Tiếc là lúc đến nơi lại có chút trễ, chợ phố rất nhanh đã tan rồi, tuy vẫn còn một số người bán vẫn chưa nỡ về nhà, lại không có người nào bán cá.

Lúc lại nghe thấy tiếng gọi to như nãy, liền nhận thức được là đã đi một vòng rồi quay trở lại rồi.

“Đạo sĩ, ngươi muốn tìm gì?”

Mèo tam thể ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Du.

“Đã nói rồi ta không phải đạo sĩ.”

“Vậy ngươi là gì?”

“Nói ra cũng hơi phức tạp.”

Tống Du suy nghĩ, rồi giải thích với nó:

“Chỉ là ta lớn lên ở đạo quan, tuy tu tập pháp thuật, cũng đọc qua kinh điển của đạo giáo, nhưng ta không tuân theo giáo lý đạo giáo, cũng không cung phụng đạo giáo thần linh, ngay cả sư phụ ta, nhiều nhất cũng chỉ tính là một giả đạo sĩ.”

“Nghe không hiểu.”

Mèo tam thể thái độ cực kỳ thành thật.

“Chính là nói, bọn ta chỉ là chiếm một phòng của đạo quan, mặc đạo bào của người tu hành mà thôi.”

Tống Du nói.

“Tại sao lại phải chiếm đạo quan của người khác?”

“Là bọn ta tự xây, kiếp trước xây, truyền lại cho đời sau.”

Tống Du không kiên nhẫn mà giải thích:

“Mục đích là để hưởng sự ưu đãi từ chính sách tôn giáo của triều đình, có chút tổ sư tham ăn nhác làm cũng có thể dựa vào nó mà trải qua cuộc sống bản thân mong muốn.”

“Vẫn nghe không hiểu.”

“Vậy ngươi thích gọi gì thì gọi.”

“Được, đạo sĩ.”

“Đi thôi…”

Tống Du không kiên nhẫn vừa hối hận mà nói.

Lúc muốn rời đi, xoay mình một cái, ánh mặt trời lúc giữa trưa vừa vặn xua tan sương mù, chỉ thấy phía xa có hàng liễu bên bờ sông, dưới một gốc cây liễu, có một ông lão đánh cá đầu đội nón tre đang ngồi bên bờ sông, trên tay cầm cần câu, đang nâng cần lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương