Vô Tình Cắm Liễu
-
Chương 8
Edit: VyVy
Beta: NuanYang
**********
Lục Thức không chờ Liễu Trạch Hi rep lại, cũng không để ý.
Hắn đưa Lục Mộ Bạch trở về nhà cũ, về tới nhà mình, đi lên tầng hai của Lan Khê Viên.
Sau khi rửa mặt, hắn khoác áo tắm dài đứng ở trên ban công lầu hai, hút thuốc trong gió đêm, vừa mới qua trung thu, trăng tròn trên bầu trời nửa sáng nửa tối.
Hút xong một điếu thuốc, Lục Thức nằm ở trên ghế bập bênh, gọi điện thoại cho Hàn Tư Tiệp vừa mới tan tầm không lâu: "Ngày mai gọi người tới Lan Khê lắp camera."
"Vâng, thiếu gia, xin hỏi lắp ở chỗ nào?" Hàn Tư Tiệp hỏi, thân là một người trợ lý đủ tư cách, anh ta sẽ không hỏi dụng ý của Lục Thức.
"Lắp ở tất cả các phòng, bao gồm phòng khách, tránh cho tương lai bị mất thứ gì......!Bí mật." Lục Thức phân phó xong, đột nhiên hỏi, "Cậu và em ấy trao đổi số điện thoại của nhau à?"
"Ngài đang nói về Liễu tiên sinh sao?" Hàn Tư Tiệp sửng sốt một chút, nhanh chóng nói, "Tôi lập tức xóa."
"Không cần," Lục Thức ngữ khí ôn hòa nói, "Em ấy hỏi cậu cái gì, cậu cứ việc nói cho em ấy."
"Được, tôi đã hiểu."
"Đừng bị em ấy trêu chọc."
"......"
Ngày hôm sau, thời điểm lúc Lục Thức đi tìm Liễu Trạch Hi, Liễu Trạch Hi đang ăn mì gói.
Cậu mở cửa mời Lục Thức vào phòng xong mặc kệ hắn ta ở đó, vui vui vẻ vẻ bóc mì gói, một bên xem TV, một bên ăn mì; khi ăn mì, đôi mắt cậu một khắc cũng chưa rời khỏi màn hình TV.
Lục Thức nhìn phim hoạt hình đang chiếu trên màn hình lớn, cởi áo gió màu đen ra, ngồi bên cạnh Liễu Trạch Hi, kéo kéo bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu.
"Làm gì vậy? Đừng làm phiền tôi ăn mì." Liễu Trạch Hi đã lâu không cắt tóc, tóc mái có chút che khuất tầm mắt, vì để tiện hơn, cậu mượn dây cột tóc nhỏ của Lâm Bội Bội, tiện tay cột tóc mái lên.
"Buổi sáng em ăn cái này? Ăn ngon không?" Lục Thức nhéo nhéo phía sau cổ Liễu Trạch Hi, để cậu nhìn về phía mình.
Liễu Trạch Hi bảo vệ mì gói, né qua bên cạnh, "Vị cay chỉ còn dư một gói, anh muốn ăn thì tự mà mua đi."
"......" Lục Thức quét mắt nhìn đôi môi hồng hồng của cậu, buông tay ra nói, "Không cướp của em, mì gói ăn nhiều không tốt.
Dì đâu?"
Liễu Trạch Hi lắc đầu: "Không biết, bà ấy vẫn luôn không về nhà, anh tìm bà có việc sao? Anh đừng coi khinh thường mì gói, chắc chắn là anh chưa bao giờ nếm thử nên không biết nó ngon cỡ nào, thôi thôi, tôi cho anh thử một miếng này, anh đừng ăn nhiều quá."
Cậu đột nhiên nhớ tới kế hoạch "lừa thân lừa tình" ngày hôm qua, quyết định đầu tiên phải đối tốt với Tiểu Lục tổng một chút.
Lục Thức thấy ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm mì gói của cậu, dường như là sợ chính mình ăn hết, đem mì gói đẩy trở về, nói: "Tôi là tới tìm em."
Liễu Trạch Hi uống một ngụm nước lèo, nói thầm: "Tìm tôi làm gì nha, sao anh suốt ngày rảnh rỗi như vậy, không cần làm việc à? Tiểu Bạch đâu?"
"Nó đi học rồi, nhà trẻ không nghỉ." Lục Thức trả lời, "Tôi đang nghỉ phép, chuẩn bị cho việc đính hôn, thời gian rảnh không nhiều lắm.
Hôm nay muốn mang em đi mua xe, em quên rồi sao?"
"Khụ khụ khụ ——"
Liễu Trạch Hi bị vị cay của mì làm sặc, ho đến chảy cả nước mắt, trong cổ họng dường như có một đống lửa, nóng đến tai cậu cũng ù đi.
Lục Thức rót ly nước ấm đưa tới bên miệng cậu, vỗ vỗ lưng cậu, "Sao phải kích động như vậy? Ăn từ từ thôi."
Cậu uống xong ly nước hắn ta đưa, hai mắt ướt ướt nói: "Đều tại anh."
"Thật xin lỗi," Lục Thức đặt cái ly xuống, giúp cậu lau nước mũi, "Dùng sức hừ một chút."
Lúc này cậu mới phát hiện khoảng cách hai người quá thân cận, Lục Thức nửa ngồi xổm trước mặt cậu, dường như là đem cậu ôm ở trong ngực.
Động tác Lục Thức quá mức tự nhiên, giống như ngày trước, mà chính mình cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng bởi tiết tấu của hắn.
Cậu đột nhiên đẩy Lục Thức ra, nhảy dựng lên nói: "Hôm đó là tôi nói giỡn, chỉ muốn dọa anh chạy, nhà tôi thiếu anh ân tình lớn như vậy, tôi sao có thể không biết xấu hổ bắt anh mua xe, nếu như để mẹ tôi biết là tôi xong đời."
"Không sao hết, tôi sẽ giải thích với dì.
Ăn no chưa? Chưa ăn no thì ra ngoài ăn, em lên lầu thay quần áo đi."
"Tôi không đi," Liễu Trạch Hi lau lau mũi, ngó thấy phim hoạt đang chiếu đến phần quan trọng, tiếp tục ăn mì gói, đôi mắt nhìn TV, "Tôi sẽ không lái xe, sẽ không thi bằng lái đâu."
Lục Thức có vẻ không đoán trước được điều này, hơi hơi nhíu mi, "Vậy em muốn cái gì?"
Liễu Trạch Hi cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi cái gì cũng không muốn, đã nói rồi, tôi căn bản không muốn kết hôn cùng anh, cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, nghĩ tôi đã hai ngày không gội đầu? Nghĩ tôi là tên ngồi xổm ở trong nhà?"
Lục Thức đứng dậy tắt TV, đè lên bàn trà, nhìn Liễu Trạch Hi chăm chú nói: "Tôi đưa em đi cắt tóc, nghe lời."
Liễu Trạch Hi uốn éo thân mình, nổi giận đùng đùng nói: "Không cần.
Anh có biết loại này hành vi này của anh gọi là gì không?"
"Không biết, gọi là gì?"
"Để tôi nhớ lại xem nào, hẳn là......" Liễu Trạch Hi sờ sờ cằm, giảo hoạt mà cười, "Cưỡng bức yêu đương."
"Cưỡng bức yêu đương?"
"Không sai, dưa hái xanh không ngọt, cưỡng bức yêu đương sẽ không có kết quả tốt.
Anh không cảm thấy tiến độ phát triển của chúng ta không ổn lắm sao?"
"Không ổn chỗ nào?" Lục Thức hỏi.
"Quá nhanh, nếu câu chuyện của chúng ta là một bộ truyện tranh theo hướng yêu đương, tất nhiên phải tuần tự từng bước, từ lần đầu gặp mặt nói chuyện, chậm rãi miêu tả quá trình yêu nhau.
Nhưng thực tế thì sao, hai chúng ta không hẹn hò, không nắm tay, đột nhiên phải đính hôn, rồi kết hôn, cái gì cũng xong hết rồi, sau này còn gì làm nữa? Cứ như vậy sẽ không còn gì đáng để tìm hiểu cả."
Lục Thức trầm tư trong chốc lát, chỉ ra lỗ hổng trong lời nói cậu: "Chưa làm xong, chúng ta còn chưa có làm."
"Làm cái gì?"
"Yêu, hiện tại có thể làm sao?".
Ngôn Tình Trọng Sinh
Liễu Trạch Hi xấu hổ đỏ mặt, "Anh, hiện tại anh muốn làm tôi? Người đọc sẽ không đồng ý!"
"Bọn họ xem chúng ta yêu đương, làm tình, đã được chúng ta đồng ý chưa?" Lục Thức nghi hoặc nói.
"......" Liễu Trạch Hi cả giận nói, "Tôi chỉ là đưa ra ví dụ.
Anh đừng quấy rối, có thể nghiêm túc một chút nghe ý kiến của tôi hay không?"
"Ý kiến gì, bắt đầu từ đầu?"
Liễu Trạch Hi nhìn Lục Thức, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, nếu anh thật sự...thật sự thích tôi, thì nên theo đuổi tôi, đốt xử với tôi tốt một chút, tôn trọng suy nghĩ của tôi, không cần lúc nào cũng ép buộc tôi, chờ đến khi tôi thích anh, tự nhiên sẽ muốn ở bên cạnh anh."
"Không được," Lục Thức cự tuyệt nói, "Như vậy quá chậm, người đọc sẽ không đồng ý.
Em ăn xong rồi sao, chuẩn bị một chút cùng tôi ra ngoài."
Liễu Trạch Hi quăng đôi đũa, dựa vào sô pha, thương tâm nói: "Các người ngoài miệng chúc tôi vui vẻ, trên thực tế đều không suy nghĩ tôi có vui hay không.
Mẹ vì tiền mà bán tôi, bà cho rằng tôi không quan tâm, tôi liền làm bộ không quan tâm, thật ra trong lòng rất khó chịu.
Còn có anh, anh nói muốn cùng tôi kết hôn, đến mì gói còn không cho ăn, còn tắt phim hoạt hình của tôi, anh vẫn còn tình người sao? Cầu xin anh, buông tha tôi được không, tôi không muốn kết ——"
"Được."
Liễu Trạch Hi bỗng nhiên dừng lại, khó tin hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Có thể không kết hôn," Lục Thức ôm lấy Liễu Trạch Hi, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đính hôn trước, ở chung một năm thử xem, nếu một năm sau em vẫn không vui, tôi sẽ để em rời đi, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, thế nào?"
Liễu Trạch Hi hồ nghi hỏi: "Anh sẽ không gạt tôi đi? Sẽ không trả thù tôi chứ?"
"Sẽ không, nếu em không yên tâm, chúng ta ký một cái hiệp định hôn ước."
Liễu Trạch Hi dựa vào vai Lục Thức, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Được thôi, đây chính là anh nói, chúng ta không tổ chức lễ đính hôn được không? Tôi không muốn mang nhẫn kim cương."
"Được, vậy ngày mai em dọn đến ở cùng tôi đi, tôi nấu cơm cho em ăn." Lục Thức rũ mi mắt xuống, không tiếng động cười cười, không nhìn ra được biểu cảm gì.
"Từ từ, anh buông tôi ra trước đã."
"Làm sao vậy?"
"Anh...!chọc trúng tôi rồi."
"Thật xin lỗi, tôi không kìm chế được."
Hết chương 8..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook