Editor: VyVy
Beta: NuanYang
***********
Liễu Trạch Hi nhìn Lục Mộ Bạch cùng Hàn Tư Tiệp còn đang trong xe, nhìn chằm chằm mũi chân nói: "Anh đừng làm loạn, trẻ con đang nhìn đó."
"Thôi," Lục Thức nhìn nhìn thời gian, nói, "Vậy để tôi hôn em đi, nào, cười một cái."
Liễu Trạch Hi vốn dĩ rất căng thẳng, nghe thấy yêu cầu của hắn, cảm thấy kỳ quái nói: "Tại sao? Hiện tại tôi không muốn cười."
Lục Thức chọc chọc quai hàm cậu, rũ mi xuống: "Tôi muốn hôn má lúm đồng tiền của em."
Liễu Trạch Hi: "......"
"Cười nhanh lên." Ngữ khí kia dường như đang thúc giục cậu.
"Anh mua tiếng cười à, đã trả tiền chưa?"
Cậu trừng mắt nhìn Lục Thức một cái, đột nhiên đẩy Lục Thức ra, vặn cửa nhà chạy vào trong phòng.
Liễu Trạch Hi nhanh chóng khóa trái cửa lại, dựa tường thở dốc, ba phút sau, thân thể cậu nửa ngồi xổm, vịn lan can cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trông thấy Lục Thức lên xe, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của cậu, cậu vỗ vỗ ngực, lấy một lọ nước chanh từ trong tủ lạnh, một hơi uống hết nửa bình.

Nước trái cây chảy vào trong cổ, cậu bước vào toilet, vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu phát hiện bản thân trong gương có chút xa lạ, tóc ướt át vương bọt nước, gương mặt đỏ bừng, giống như là yêu đương vụng trộm.
Quá không bình thường.
Liễu Trạch Hi che mặt xoa xoa, giống như sau khi gặp lại Lục Thức, cậu bắt đầu trở nên không bình thường.
Thật đáng giận.


Mối tình đầu của người khác như nước có ga vị quýt mùa hè, nhớ lại là chua chua ngọt ngọt, 18 tuổi cậu lại gặp tên Lục Thức khốn kiếp này.
Đều do trước kia không chịu cố gắng, Liễu Trạch Hi nghĩ thầm, nếu lúc trước cậu chăm chỉ học tiếng Anh, có kết quả tốt thì còn phải mời gia sư sao? Nếu không mời gia sư, sẽ không xảy ra việc ngày hôm nay.
Sự thật chứng minh, nghiêm túc học hành mới có thể tránh đi đường quanh co.
Lúc này đồng hồ trong phòng vẽ tranh vang lên, giống như mọi khi, đồng hồ vang lên bốn tiếng.
Liễu Trạch Hi chậm rì rì đi lên lầu, ngồi xổm trên sô pha nhỏ trong phòng vẽ, tay ôm gối, ngẩn ngơ đối diện với bàn đầy giấy trắng.

Thùng rác trong góc chất đầy bản nháp bỏ đi, rất nhiều ngày không dọn dẹp.

Bút chì, cục tẩy, nước rửa bút, giấy vẽ trên website, thất thần nằm nhoài trên mặt bàn, không hề có sức lực làm việc.
Hiện tại cậu cũng không đủ nỗ lực, thậm chí còn không giữ được giấc mơ của mình.
Màn hình di động trên người sáng lên, tay Liễu Trạch Hi mở khóa màn hình, phát hiện Thảo ca trả lời tin nhắn của cậu, ban ngày cậu đã chuyển toàn bộ hai mươi vạn cho Thảo ca.
Một cây cỏ bất tử: Vcl, Tiểu Liễu, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?! Tôi ngủ một giấc dậy, cảm giác như bản thân đang nằm mơ......
Tiểu Liễu đang tức giận: Mượn, không phải cướp, anh cứ yên tâm dùng đi, không cần phải lo lắng.
Một cây cỏ bất tử: Nói mượn liền cho mượn, chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy, không sợ bị tôi lừa à?
Tiểu Liễu đang tức giận: Sao anh phải lừa tôi? Chúng ta không phải là bạn tốt à? Thảo ca, anh nhanh chóng khỏe lại, xuất viện dạy tôi vẽ tranh.
Thảo ca trầm mặc thật lâu, nói: "Tiểu Liễu, tôi nhất định sẽ mời cậu ăn cơm." Giọng Thảo ca khàn khàn, có chút cảm giác tang thương.
Liễu Trạch Hi đã gửi một cái biểu tình vui vẻ, "Được chứ, nếu không hôm nào tôi đi thăm anh, tôi còn chưa từng đến thành phố Thiên Dương bao giờ đâu."
"Được được, tôi gửi địa chỉ cho cậu, đến lúc đó mang cậu đi chơi." Thảo ca tạm dừng trong chốc lát, ngưng trọng nói, "Tiểu Liễu, tôi nếu thuận lợi sống sót sẽ không vẽ truyện tranh thiếu niên Shōnen (*) trắng đen nữa, tôi nghĩ thông suốt rồi, mạng sống quan trọng, kiếm cơm là quan trọng nhất, đã có phương thức sinh tồn nhẹ nhàng, vì sao phải làm khó chính bản thân mình."
(*)Shōnen hay shounen manga (少年漫画)là một loại manga nhắm tới độc giả là nam giới thanh thiếu niên, được đăng trên những tạp chí shōnen.


Một shōnen manga thường có nhiều pha hành động, nêu bật lên những tình cảnh xoay quanh nhân vật chính, thường gặp nhất là nam.

Tình bạn hay tình đồng đội giữa các nhân vật trong những chuyến phiêu lưu, cuộc chiến, hay tranh tài thể thao được nhấn mạnh.
"Thảo ca, đừng nói bừa, anh phúc lớn mạng lớn, khẳng định sẽ sống lâu trăm tuổi......"
"Không nói chuyện của tôi nữa, cậu tính toán khi nào bắt đầu vẽ tiếp?"
Liễu Trạch Hi ngẩn người, mê mang mà trả lời: "Tôi không biết, tôi ngồi xổm ở nhà hai đêm rồi, cũng không vẽ ra được cái gì, tôi không có linh cảm, tôi sợ nếu gửi bài sẽ không thông qua xét duyệt."
"Từ bỏ vẽ tay đi, Tiểu Liễu, xem thử bảng vẽ, vẽ manhua (*) màu sắc rực rỡ, thử về những đề tài phổ biến.

Thời đại thay đổi, hầu hết trong nước chỉ thích truyện tranh màu, truyện tranh trắng đen xuống dốc."
(*)Manhua là thuật ngữ dùng để chỉ những dòng truyện tranh được xuất bản ở Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông.

Manhua được xuất bản với đầy đủ màu sắc nên mỗi trang với hình ảnh minh họa tuyệt đẹp
"Tôi chỉ muốn vẽ truyện tranh Shōnen nhiệt huyết, giống như nước ngoài vậy, tự tay vẽ đường cong, tự mình phối bối cảnh, đăng lên mạng, dùng máy tính vẽ truyện tranh không có cảm giác."
"Như vậy quá vất vả, rất nhiều nhà vẽ truyện tranh đều là vết xe đổ, rất ít người có thể thành công.

Hơn nữa, truyện tranh mạo hiểm đơn thuần đã sớm không được yêu thích như trước, cậu có thể thêm chút yếu tố mạnh, ví dụ như đồng tính luyến ái, kết hôn trước yêu sau ——"
"Truyện tranh Shōnen sao lại có thể có yêu đương?" Liễu Trạch Hi tức giận nói, "Truyện tranh Shōnen là vai chính nên đi ra ngoài mạo hiểm, mạo hiểm!"
"Thôi được, xem ra cậu còn chưa ăn đủ đau khổ," Thảo ca hiểu rõ anh ta không khuyên nổi cậu, thay đổi đề tài nhẹ nhàng, "Khi nào thì cậu tới thành phố Thiên Dương? Đúng rồi, hiện tại cậu có bạn gái à? Đừng nhớ thương bạn gái cũ của cậu, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, tìm đối tượng mới đi, cậu và cô ấy có thể cùng nhau đi du lịch.


Ở chỗ chúng tôi có một con đường tình yêu rất dài, nghe nói các cặp đôi đi xong liền không bao giờ chia tay."
Liễu Trạch Hi ho khan vài tiếng, chột dạ nói: "Thảo ca, hai mươi vạn này chính là tôi mượn của bạn gái cũ."
"Bạn gái cũ" chính là Lục Thức.

Dù sao cũng là mối tình đầu, sau khi chia tay với Lục Thức Liễu Trạch Hi cũng u buồn một thời gian, liền cùng Thảo ca kể ra những đau khổ trong tình yêu của cậu.

Cậu không thổ lộ xu hướng giới tính, sửa lại giới tính của Lục Thức, gọi là bạn gái cũ, còn nói bạn gái cũ là bạch phú mỹ, bản thân đá bạch phú mỹ, vô cùng có mặt mũi.

Hiện giờ xem ra, cậu nói không sai, Lục Thức xác thật là bạch phú mỹ.
"Vcl, bạn gái cũ của cậu hào phóng như vậy? Chia tay còn cho cậu vay tiền, cô ấy muốn tái hợp với cậu sao?" Thảo ca khiếp sợ nói.
"Không phải, cô ấy muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi không muốn đồng ý với cô ấy, lại không thể không đồng ý."
"???"Thảo ca nói, "Đây là chuyện tốt a, bạch phú mỹ cầu hôn với cậu, cậu còn có cái gì không thỏa mãn? Hay cậu không thích cô ấy?"
"Cũng không biết nữa, đã ba năm không gặp.

Trước kia tuy rằng tôi thích cô ấy, nhưng lúc ấy tôi còn nhỏ tuổi, hơn nữa thời điểm chia tay cô ấy căn bản không giữ tôi lại, người lại biến mất, cách mấy năm đột nhiên tìm tôi kết hôn, quá kì lạ, cảm giác có âm mưu.

Tôi không chấp nhận được, sợ hãi hôn nhân, anh hiểu không? Tôi thấy sợ hãi kết hôn."
"Không hiểu, tôi muốn cưới bạch phú mỹ."
Liễu Trạch Hi do dự trong chốc lát, giải thích phiền não của chính mình: "Thảo ca, kỳ thật tôi cảm thấy chính mình bị lừa kết hôn, cô ấy không thích tôi, cũng không phải thật sự muốn cùng tôi kết hôn, cô ấy có một đứa con."
"Hả hả? Không thể tưởng tượng được, Tiểu Liễu, cậu thật trâu bò, còn có cả con luôn rồi."
"Không phải, không phải con của tôi!"
"À à, cô ấy có con với người khác, muốn tìm bố cho đứa nhỏ, nên muốn kết hôn với cậu?"

"Đại loại là như vậy," Liễu Trạch Hi chống cằm, thở dài, "Tôi còn trẻ như thế, về sau còn nhiều cơ hội.

Cô ấy năm đó lừa thân lừa tình, đi luôn, hiện giờ còn muốn lừa hôn.

Dù sao tôi không muốn kết hôn, Thảo ca, anh giúp tôi nghĩ xem, có biện pháp gì thoát khỏi cô ấy không?"
"Trực tiếp từ chối không được sao?"
"Không được, tôi đã thử qua."
"Vậy đơn giản, cậu cũng lừa thân lừa tình lại, sắm vai tra nam, khiên cô ấy chủ động rời khỏi cậu."
Liễu Trạch Hi khiêm tốn thỉnh giáo: "Phải diễn như thế nào?"
"Đầu tiên, cậu phải đối xử tốt với cô ấy, lấy được lòng tin của cô ấy, chậm rãi cướp được tình cảm cô ấy, lại cướp đi thân thể cô ấy, cuối cùng xa lánh cô ấy, làm cô ấy thống khổ bất kham.

Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, trăm trận trăm thắng."
Liễu Trạch Hi nghe xong Thảo ca lý luận, lập tức hành động, bắt đầu từ bước đầu tiên.
Cậu gửi cho Lục Thức một tin nhắn voice: "Lão sư, anh về đến nhà chưa, ngủ rồi sao, có lạnh không anh?"
Không lâu sau đó, Lục Thức hồi âm lại: "Lạnh, em qua đây làm ấm giường cho tôi?"
Liễu Trạch Hi: "Đừng, anh có biết tôi ở trên giường lợi hại cỡ nào không?"
"Lợi hại thế nào?" Lục Thức phối hợp nói.
Liễu Trạch Hi: "Tôi có thể nằm cả một ngày, lợi hại không?"
"......!Thật lợi hại."
Lục Thức khẽ cười một tiếng, hỏi lại hắn, "Vậy em biết tôi ở trên giường có bao nhiêu lợi hại không?"
Hết chương 7..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương