Vô Tình Cắm Liễu
-
Chương 6
Editor: VyVy
Beta: NuanYang
***********
Liễu Trạch Hi giả vờ nghe không hiểu lời Lục Thức nói, chủ động dắt tay nhỏ của Lục Mộ Bạch, dẫn nhóc đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, khi vừa xuống dưới cậu liền cảm thấy nhức đầu chóng mặt, mà Lục Mộ Bạch hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, giống như từ sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên chơi trò chơi này.
Nghĩ đến bố nhóc chính là Lục Thức, Liễu Trạch Hi liền cảm thấy nhóc rất đáng thương, không biết cha mẹ ruột của nhóc đến tột cùng là ai.
Lúc Liễu Trạch Hi giúp Lục Mộ Bạch lau mồ hôi, phát hiện Hàn Tư Tiệp đang chụp ảnh giúp bọn họ, mà Lục Thức lẳng lặng đứng đứng bên cạnh bọn họ, cũng tiến vào màn ảnh.
Liễu Trạch Hi nghi hoặc nói: "Hàn trợ lý đang làm gì vậy?"
Lục Thức: "Chụp ảnh."
"Ý tôi là sao anh ấy phải chụp ảnh chúng ta?"
"Đại khái là bị tình cảm của chúng ta làm cảm động."
"......" Anh nói ra lời này mà tin được sao?
Liễu Trạch Hi tạm thời ném việc nhỏ này ra sau đầu, tiếp theo cùng Lục Mộ Bạch chờ đến lượt chơi thuyền hải tặc và tàu lượn siêu tốc, một buổi sáng kết thúc, hai người đã trở nên quen thuộc, địa vị của cậu ở trong lòng Lục Mộ Bạch nhanh chóng tăng lên, tuy rằng không thể so với Lục Thức, nhưng cũng không phải là anh trai xấu cướp đoạt bố nhóc.
Giữa trưa, bọn họ đến phố ẩm thực gần công viên giải trí ăn cơm.
Lục Mộ Bạch nhìn ngó xung quanh, giống như một tên nhóc con, đối với cái gì cũng đều cảm thấy tò mò.
Bọn họ đi vào một quán ăn sạch sẽ náo nhiệt, trong quán người đến người đi, khắp nơi đều mà một nhà ba người có cả con nít.
Lục Thức sợ Lục Mộ Bạch không nhìn rõ, liền nâng Lục Mộ Bạch lên, đặt nhóc ngồi ở trên vai chính mình.
"Bố, con muốn ăn cái kia, cái kia......" Nhóc nhìn chằm chằm poster dán trên tường, kích động nói ra tên của món ăn.
Lục Thức ngước mắt liếc nhìn một cái, không chút lưu tình nào mà cự tuyệt, "Ở bên ngoài không thể ăn món đó, không lành mạnh."
Chỉ là gà rán thôi mà.
Lục Mộ Bạch cắn cắn ngón tay, lập ỉu xìu, không dám phản kháng với bố, nhưng vẫn ngó lên, rõ ràng rất muốn ăn.
Liễu Trạch Hi nói: "Đại thiếu gia, tới cũng tới rồi, anh đừng làm mất hứng được không, cho nó ăn một chút thì có sao đâu, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể thảo mãn nó? Tôi đi gọi cơm, anh trước đi kiếm bàn, có thể chứ?"
"Không cần, kêu Hàn Tư Tiệp đi." Lục Thức nói.
"Để Hàn trợ lý nghỉ một lát đi."
"Em ở lại đây."
Lục Thức đưa Lục Mộ Bạch cho Liễu Trạch Hi, đi nhanh đến phía trước quầy xếp hàng.
Dáng người hắn cao lớn đĩnh bạt, khí chất tỏa ra, khiến cho người khác vây xem thành một vòng.
Liễu Trạch Hi nhìn bóng dáng hắn một lát, tìm một chỗ ngồi xuống, cùng Lục Mộ Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Mộ Bạch rất ngoan, ngồi ở trên đùi cậu không khóc cũng không quấy.
Liễu Trạch Hi thấy nhóc đáng yêu, nhịn không được mà nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc.
Lục Mộ Bạch ngơ ngác mà nhìn cậu, cũng duỗi tay chọc chọc lên mặt cậu.
Lục Thức cầm số thứ tự trở về, vừa lúc thấy một màn như vậy.
Hắn ngồi đối diện với Liễu Trạch Hi, quan sát hai bạn nhỏ này.
Liễu Trạch Hi có chút không được tự nhiên, đem Lục Mộ Bạch đưa cho Lục Thức, đứng dậy đi toilet.
Sau đó, Lục Mộ Bạch kéo kéo tay áo Lục Thức, hỏi: "Bố, đó là người bố muốn kết hôn sao, cùng với chú ấy?"
"Đúng vậy, con có thích chú ấy không?"
Lục Mộ Bạch không trả lời.
"Thôi, chú ấy không cần con thích," Lục Thức nói, "Con không phải muốn có em gái sao, để bố cưới chú ấy về nhà rồi sinh cho con một đứa em gái được không?"
Đôi mắt Lục Mộ Bạch nháy mắt sáng lên, "Được, bố cố lên."
Sau khi Liễu Trạch Hi trở về, lực chú ý của Lục Mộ Bạch chuyển đến trên bụng cậu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm thật lâu.
Liễu Trạch Hi không rõ nguyên do, nhìn Lục Mộ Bạch, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào, đưa cho nhóc một miếng gà rán mới vừa bưng lên.
Lục Mộ Bạch cầm gà rán, đỏ mặt nói: "Cảm ơn chú......!Chú cũng cố lên."
Liễu Trạch Hi chớp chớp mắt, không rõ bản thân sao phải cố lên, nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Thức, trực giác liền cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì.
Cậu quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa Hàn Tư Tiệp lại chụp hình bọn họ, quang minh chính đại, chạm vào ánh mắt anh ta cũng không né tránh.
Cậu nhớ tới lời nói của Lục Thức lúc trên xe, cảm thấy tốt nhất là mình không nên hỏi nhiều.
Buổi chiều, ánh mặt trời nhẹ nhàng, bọn họ đi tới quảng trường Lục thị.
Quảng trường Lục thị, nghĩa trên mặt chữ, là địa bàn của Lục gia.
Lục Mộ Bạch ngủ rồi, Lục Thức cõng Lục Mộ Bạch lên, quen cửa quen nẻo đưa Liễu Trạch Hi bước vào một cửa hàng đá quý, có nhân viên nữ tiến lên tiếp đãi bọn họ, trên mặt treo lên nụ cười chức nghiệp, dường như đã thấy nhiều tổ hợp giống như bọn họ.
"Hai vị tiên sinh có yêu cầu gì sao?"
"Chúng tôi muốn mua nhẫn." Lục Thức nói.
Nhân viên cửa hàng nghiệp vụ thuần thục, bắt đầu giới thiệu kiểu dáng, giá cả các loại nhẫn với bọn họ.
Liễu Trạch Hi nhìn giá niêm yết cao ngất, mạnh mẽ hít một ngụm khí lạnh, "Lục Thức, thật sự muốn mua nhẫn kim cương à?"
"Mua, muốn kim cương lớn bao nhiêu? Tự em chọn đi." Lục Thức quan sát một vòng, chỉ vào một cái trong đó, "Loại này được không?"
"......" Liễu Trạch Hi nhìn hắn như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ, "Phải mang viên kim cương lớn như vậy đi ra ngoài sao?"
Lục Thức chắc chắn là đang dùng nhẫn kim cương chế nhạo cậu.
"Nếu không tìm đồ vật trói em lại, em sẽ chạy mất." Lục Thức nói.
Liễu Trạch Hi cúi đầu lẩm bẩm nói: "Dùng cái thứ nhỏ bé này đã muốn trói tôi lại? Xem ra sự tín nhiệm trong lòng anh với tôi cũng khá cao."
"Vậy em muốn tôi làm như thế nào?" Lục Thức gõ gõ tủ kính, trong tủ có vài cái vòng cổ, "Mua cho em một cái vòng cổ, sau đó nhốt em lại được không?"
Nhân viên cửa hàng yên lặng nhìn lén bọn họ, trong mắt lộ ra tia hưng phấn.
Mắt phải của Liễu Trạch Hi đột nhiên nhảy dựng, bên tai dần dần nóng lên, "Tôi không cần mua nhẫn."
"Không cần cũng phải mua." Lục Thức ngữ khí nhàn nhạt, lại có chút đáng yêu.
Lục Thức không cho cậu lựa chọn, gọi người đo kích cỡ ngón tay của bọn họ, rồi sau đó ra khỏi cửa hàng.
Liễu Trạch Hi ngồi trên xe, từ từ hiểu rõ, nói: "Thì ra anh đã sớm chọn xong rồi, là kiểu dáng như nào vậy?"
"Mười ngày nữa em sẽ biết."
Liễu Trạch Hi nói: "Trên nhẫn chắc hẳn sẽ không khắc chữ cái viết tắt tên của hai chúng ta đi?"
Lục Thức: "......"
Cậu nhìn nhìn biểu tình Lục Thức, biết được chính mình đoán không sai, "Thật quê mùa, tôi không cần."
Lục Thức lấy chăn đắp cho Lục Mộ Bạch vẫn đang ngủ, lạnh lùng nói: "Này cũng không cần, kia cũng không cần, có phải em ngứa đòn không?"
Liễu Trạch Hi cũng không sợ hắn, làm trò trước mặt Lục Mộ Bạch, Lục Thức khẳng định không dám làm gì cậu.
"Đã quên hỏi anh, Tiểu Bạch là con nhà ai?"
Lục Thức dựa vào lưng ghế, khép hờ con mắt, "Nó họ Lục, còn có thể con nhà ai?"
Liễu Trạch Hi bĩu môi, nói trắng ra: "Bố mẹ của nó là ai, là ai sinh nó ra?"
"Nó là con của anh trai tôi," Lục Thức không chút để ý nói, "Ba năm trước anh trai tôi gặp tai nạn ngoài ý muốn, giao đứa con mới sinh cho tôi chăm sóc."
Liễu Trạch Hi theo bản năng nhìn Hàn Tư Tiệp đang lái xe, duỗi đầu hỏi, "Anh không phải con một sao?"
Cậu nhớ rõ Lục Thức từng nói hắn ta không có anh chị em, chẳng lẽ là lừa cậu?
"Đã từng thôi."
Lục Thức không giải thích, thuận tay sờ sờ đầu của cậu.
Liễu Trạch Hi nhịn xuống xúc động muốn đẩy hắn ra, mặc hắn sờ đến nghiện, một bên tự hỏi có nên cắt tóc hay không, một bên suy nghĩ về việc của Lục Thức, hai mày nhíu chặt lại.
Ba năm trước đây Lục Thức mới bao lớn? 23 tuổi? 23 tuổi đã phải làm bố, thật vất vả.
"Anh không phải đi du học sao, làm sao có thể chăm sóc Tiểu Bạch?"
"Ở nước ngoài thuê bảo mẫu, vừa đọc sách vừa trông chừng nó."
Thật lợi hại, Liễu Trạch Hi âm thầm cảm thán, đi học đã đủ mệt mỏi, lại còn chăm sóc một đứa nhỏ.
"Vì sao nó lại gọi anh là bố?"
"Tôi nhận nuôi nó."
"Nhưng mà......" Vì sao lại giao nó cho anh, sản nghiệp Lục gia lớn như vậy, lại không nuôi nổi một đứa bé sao? Mọi chuyện lộ ra cổ quái.
Liễu Trạch Hi nói, "Anh không suy nghĩ cho bản thân mình sao?"
"Suy nghĩ cái gì?"
"Mang theo một đứa nhỏ thì làm sao tìm đối tượng, anh không muốn có đứa con của bản thân à?"
"Em sinh cho tôi?"
Liễu Trạch Hi nổi giận, "Tôi nghiêm túc."
"Tôi cũng rất nghiêm túc," Lục Thức trầm khuôn mặt nói, "Tôi đã có đối tượng, từ trước đến nay không tính toán kết hôn cùng người khác."
Liễu Trạch Hi nghe được sởn tóc gáy, cuống quít xoay đầu đi, không dám đối diện cùng Lục Thức.
Lục Thức vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Cho nên em không cần lo lắng."
"Lo lắng cái gì?"
"Lo lắng sinh không được, chúng ta đã có một đứa con, không cần em nỗ lực, vui vẻ không?"
......!Cố chấp sinh con cũng không thể sinh mà?
Xe rốt cuộc cũng chạy đến trước biệt thự Liễu gia, Lục Thức xuống xe đưa Liễu Trạch Hi đến cửa, không khí an tĩnh, không ai nói một lời, màu nắng mùa thu đỏ nửa bầu trời.
Liễu Trạch Hi vội vã đem người đuổi đi, khách sáo nói: "Cảm ơn anh, Lục lão sư, trên đường trở về chú ý an toàn."
"Cảm ơn tôi như thế nào?"
Liễu Trạch Hi: "......"
Lục Thức nói: "Em hôn tôi một cái, nhanh lên."
Hết chương 6..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook