Vô Sắc Vô Hoan
-
Chương 81
Bắt cóc
Edit: Miến Pb.M
Hơn hai mươi người của Liệt Hỏa giáo nối đuôi nhau mà vào, ta nhanh chóng lấy hai tay bưng lên má, cúi đầu nhìn cái bàn, làm tạo hình của người trầm tư. Ít chốc, lại nhịn không được từ trong khe hở giữa ngón tay lặng lẽ nhìn lướt qua.
Tất cả mọi người của Liệt Hỏa giáo đều mặc quần áo đen, cầm kiếm nắm đao, ở góc áo có thêu hai hoa văn tia lửa màu đỏ, chính giữa đó là Mộc Vô Tâm. Nhưng mà cái đầu của hắn quá cao, ta không dám ngẩng đầu, thấy không rõ ngũ quan, chỉ thấy người này dáng người khôi ngô, lưng thẳng tắp, như hạc trong bầy gà đứng ở trong nhóm người giang hồ tràn ngập sát khí, giơ tay nhấc chân lộ vẻ uy nghiêm, nói là làm, giống như mãnh hổ trong đàn sói, bá chủ trong bầy cầm thú.
Một câu đánh giá cuối cùng là ta chửi thầm trong lòng.
Mộc Vô Tâm đang lên lầu cùng với một ông lão già gầy gò đầu tóc bạc, lời nói thái độ tựa hồ thực tôn kính. Hắn nói không nhiều lắm, thanh âm quyết đoán, mang vài phần trầm thấp từ tính, cũng mang vài phần lãnh ý giết chóc. Ngữ điệu lên xuống đầy nhịp điệu, lại làm cho ta có loại cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, chẳng lẽ là trước kia nghe qua thanh âm ma quỷ súc vật cường công trong bộ đam mĩ kịch truyền thanh nào đó chăng?
Ký ức quá xa xôi, ta nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi, rốt cục từ bỏ.
Bốn môn đệ của Liệt Hỏa giáo ở lại lầu một để phòng vệ, những người còn lại thì lên lầu. Trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp giữa Mộc Vô Tâm và ông lão, tựa hồ muốn nói con cái hay không con cái, gì đó. Ta thấy bên cạnh bàn có người lục tục tính tiền rời đi, mọi người cũng không chú ý đến mình, liền đi theo đám đông, quăng hai khối bạc ở trên bàn, bước đi những bước nhìn trông hèn hạ đáng khinh mà lúc bé đã khổ luyện, cong eo gù lứng co vai, trấn định đi về phía ngoài cửa.
Không ai chú ý đến ta, đào vong thực thuận lợi, sau khi bước ra ngoài quán được mười thước, ta vô cùng khoan khoái thở dài một hơi, chuẩn bị tiếp tục đáng khinh rời đi, lúc này tranh chấp ở lầu hai càng trở nên kịch liệt, bỗng nhiên Mộc Vô Tâm gạt lên màn trúc, tùy tiện chỉ chỉ về phía dưới lầu:“Liền nàng ta đi!”
Lại đi được năm bước, phía sau truyền đến tiếng hô của một người đàn ông:“Nữ nhân ở phía trước, dừng bước!”
Cái khỉ gì vậy?
Tròng mắt ta chuyển sang hướng bên phải, một cái đại thúc đang lấy tay không để cậy bựa nha, tròng mắt ta chuyển về phía bên trái, một cái đứa bé cởi truồng đang đứng để đi tiểu. Ta chần chờ một lát, lòng thấy không ổn, lập tức chân bước như bay, liều mạng đi phía trước đi.
Bóng đen từ trên đầu xẹt qua, cái gã trai trẻ cả vú lấp miệng em kia, xoay người đứng ở trước mặt ta, cực mất hứng hỏi:“Bảo ngươi dừng, ngươi còn đi?”
Ta lập tức nén thô thanh âm thanh thúy nguyên bản xuống bảy phần, cười theo hỏi:“Đại gia có gì phân phó?”
Gã trai trẻ duỗi cái roi ngựa ở trong tay, gạt cái khăn che ở trên mặt của ta ra, sau khi thấy cái vết sẹo nhìn như con rết kia, nhíu mày, lộ ra biểu tình ghê tởm, lắc lắc đầu nói: “Giáo chủ của chúng ta coi trọng ngươi, đi theo ta.”
“Cái gì vậy trời?!” Kỹ thuật dịch dung của ta bây giờ siêu cấp vượt trội, mặt xấu đến nỗi ngay cả chính mình còn không nhận ra được, hắn như vậy mà vẫn còn có thể coi trọng? Đến tột cùng là bàn tay vàng trong nguyên tác quá lợi hại, hay là Mộc giáo chủ không quá kén ăn?
Gã trai ở trước mặt rõ ràng tin rằng là điều sau, sắc mặt rất khó coi. Ngoắc gọi một cái giáo đồ khác, phái hắn trở về bẩm báo. Rất nhanh, ta bị buộc phải xoay đầu lại, lại còn lộ ra một nụ cười thực vặn vẹo. Mộc Vô Tâm ở lầu hai vén nửa cái màn trúc lên, xa xa tùy ý nhìn một chút, lại nói nói mấy câu với bên cạnh người.
Người nọ truyền lời:“Chính là nàng ta!”
Ta vội vàng phân bua:“Ta là quả phụ! Không! Đừng mà, ta –”
Một câu cuối cùng còn chưa nói xong, đám cầm thú kia liền đem ta điểm huyệt bất tỉnh, khiêng lên rồi quăng lên xe ngựa, đóng gói bắt cóc đi.
Xe ngựa đi được nửa ngày, ta bị giam giữ ở biệt viện tại cửa biên giới của Liệt Hỏa giáo, vô luận khóc nháo như thế nào đều vô dụng. Hai nữ tử mặc áo đen ngồi bên cạnh giám thị gắt gao, đều là võ nghệ cao cường, bộ dạng thực thanh tú, các nàng cũng không đem ta để vào trong mắt, lúc nhàn rỗi thì nói chuyện riêng với nhau ở bên cạnh.
“Lão gia khuyên răn là giáo chủ bất hiếu rất nhiều lần, không có con nối dõi, khuyên suốt năm sáu năm, giáo chủ như thế nào bỗng nhiên thỏa hiệp? Như thế nào coi trọng người quái dị này?”
“Nghe nói mắt của giáo chủ tựa hồ không tốt lắm, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn lầm……”
“Nhưng nữ tử này gầy đến toàn thân không có hai lạng thịt, giáo chủ hẳn là thích mỹ nhân nở nang chứ? Hơn nữa nàng còn là một quả phụ!”
“Bọn họ đã từng khuyên giáo chủ, nhưng là lão gia ở bên cạnh liên lục khen ngợi quả phụ rất tốt, có thể sinh con dưỡng cái, giáo chủ không nói chuyện, mà lại cam chịu!”
“Nghe Thanh Dương nói…… Là nữ nhân này bóng dáng cùng dáng người, cùng thê tử đi về cõi tiên nhiều năm trước của giáo chủ có vài phần tương tự. Giáo chủ liền biết thời biết thế……”
“Làm sao có khả năng.”
“Giáo chủ chính là muốn cái người thừa kế chứ? Đối với danh phận của nữ nhân này, an bài cái gì cũng chưa nói……”
“Nữ nhân này tựa hồ là phụ nữ ở nông thôn, chồng đã chết, không có gì đó để dựa vào, giải quyết thật chu toàn, tương lai sau khi sinh con cho khoản tiền thích hợp……”
“……”
Các nàng bát quái thật sự hăng say, ta tổng hợp lại khái quát một chút: Mộc Vô Tâm có thể là tên đồng tính thích đàn ông, căn bản không tính cưới vợ nạp thiếp, thầm nghĩ tìm một con heo mẹ sinh hạ một thằng nhãi con cho hắn, hắn tùy tay hướng ngoài cửa sổ chỉ một cái, ta lập tức ở trên đường cái, trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn!
Ta đập bàn tranh cãi ầm ĩ:“Ta dung mạo xấu xí, tính tình ti tiện, không xứng với giáo chủ của các ngươi, ta còn muốn thủ tiết vì người chồng đã mất, thà chết chứ không thuận theo. Các ngươi bẩm báo với giáo chủ, đi kết đôi giai ngẫu với mỹ nhân nhà khác đi.”
“Ngươi ồn ào đủ chưa? Ngày ồn ào đêm náo loạn, có bản lĩnh thì tự vẫn đi!” Nữ nhân áo đen bên trái trừng mắt với ta, khiển trách,“Từ hôm nay, chỉ cần giáo chủ của chúng ta mở miệng, chớ nói ngươi là một quả phụ, cho dù có chồng cũng phải ngoan ngoãn lại đây hầu hạ! Nếu ồn ào quấy rầy giáo chủ, tám buồng xử hình tra tấn của ta lập tức xử lý ngươi, cọ rửa, bàn ủi, ghế hùm, hình phạt bằng gỗ đàn hương, ngươi thích chơi cái chiêu nào? Tỷ cùng ngươi rèn luyện.”
Nữ nhân áo đen bên phải lại chỉ mỉm cười, nói:“Giết người phóng hỏa đã làm rất nhiều rồi, cường thưởng dân nữ nhưng thật ra là lần thứ nhất, mới tinh mới mẻ. Khó mà được giáo chủ coi trọng ngươi, hầu hạ hắn thật tốt, sinh đứa con, qua hai năm liền thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim về nhà làm bà địa chủ. Nếu như hắn thật sự thích ngươi, nói không chừng còn có thể xem ở trên danh phận của đứa nhỏ phân mà cho thăng lên một cái phân vị, đến lúc đó không có đại phu nhân áp chế ở phía trên, ngươi còn sợ sống không tốt hay sao?”
“Giáo chủ đối với nàng chẳng quan tâm, nữ nhân vừa tục tĩu vừa thô thiển còn muốn thăng phân vị? Nghĩ thật hay!”
“Nguyệt Thanh, ngươi nói chuyện đừng có nói thẳng như vậy, tốt xấu gì cũng cho người ta một chút hy vọng chứ.”
Ta tuyệt vọng đối với nhân phẩm của cầm thú và thủ hạ của cầm thú.
Càng tuyệt vọng là, Mộc Vô Tâm buổi tối hôm nay sẽ đến phòng của ta làm chuyện cầm thú.
Trốn lánh thế gian mười năm, không ra khỏi căn nhà nhỏ, huỷ đi dung nhan, cả đời không lấy chồng.
Vì sao ta đã nhún nhường đến nước này, cầm thú vẫn còn không buông tha cho ta?
Lòng dần dần thanh tĩnh lại, thù mới hận cũ tuôn trào lên, một loại phẫn nộ mãnh liệt từ từ nhè nhẹ chiếm cứ nội tâm, ta thu hồi vẻ mặt sợ hãi, thay bằng nụ cười lấy lòng quyến rũ. Phối hợp với thị nữ tới hầu hạ tắm rửa thay quần áo, cởi xuống tầng tầng quần áo trên người, chủ động đi vào trong thùng nước ấm. Sau đó mặc cho các nàng trang điểm tô vẽ, chỉ đỏ mặt, cắn môi không phát ra tiếng.
Các nàng cho rằng ta thẹn thùng, tay chân lanh lẹ thu thập xong, sau đó lưu lại người để trông coi rồi rời đi. Trước khi ta rời đi, đòi lại hành trang quan trọng của mình, dùng móng tay nhẹ nhàng gẩy một cái ở kẽ hở của hà bao, kẽ móng tay thấm một chút cao thuốc màu xanh trắng, thể rắn. Đó là độc dược lấy ra từ trong hầm của Độ Ách sơn trang, từng dùng súc sinh để thí nghiệm qua, vào nước liền tan, vào họng liền chết.
Lạc đà bị cọng cỏ lúa cuối cùng đè sụp xuống, đê lớn bị đàn kiến khoan rỗng lập tức sụp lở.
Kha Tiểu Lục sống tạm hơn mười năm, bây giờ không muốn sống nữa, nhưng mà Mộc Vô Tâm! Ngươi cũng phải theo giúp ta cùng chết!
Ta nắm chặt nắm tay, cùng các nàng đi đến phòng chính nhà kề, thừa dịp hai thị nữ xoay người trong khoảng thời gian ngắn, lặng lẽ dùng móng tay chạm và rượu trên bàn, sau đó chờ đợi thời khắc cuối cùng đi đến.
Đêm mờ dần, khắp bầu trời đầy sao, phụ cận của biệt viện có một tòa chùa miếu lớn, trong miếu có bảy tầng bảo tháp, gió thổi rung chuông Phật, có thể nhìn thấy bóng của thuyền đánh cá ở xa trên sông. Mộc Vô Tâm cả cuộc đời thích nhất chỗ cao, nhưng lại ở đỉnh tháp say rượu, các hòa thượng giận mà không dám nói gì.
Nhóm thị nữ hộ vệ như cây phi lao đứng thẳng, ta nhu thuận cúi đầu ngồi ở bên giường chờ a chờ. Đợi đến khi ngọn đèn dập tắt hết, mùi rượu nồng đậm lướt qua mặt mà đến, là Mộc Vô Tâm từ trên tầng tháp thứ bảy trực tiếp nhảy xuống, bước qua mái hiên, mang theo bầu rượu bay tới cửa. Hắn ngửa đầu, uống cạn vài giọt rượu ngon cuối cùng, thuận tay ném bầu rượu vào trong hồ, duỗi tay một chưởng, tắt ngọn nến.
Ánh sao nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ giấy, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ bóng người, hắn tựa như mãnh thú đêm tối, không có nửa điểm cảm tình nhìn chăm chú vào con mồi, lẳng lặng muốn cắn nuốt nó. Mỗi bước đi về phía trước của hắn, mùi rượu càng nặng thêm một phần , đợi đi đến gần chỗ này, ta hết sức che giấu sát ý, duỗi tay muốn cầm lấy bầu rượu trên bàn để mời rượu.
Còn chưa kịp mở miệng mời rượu, bàn tay của Mộc Vô Tâm như cái vòng sắt, một tay chặn lại ta rồi tóm lên, quăng thật mạnh lên trên giường, sau đó cười lạnh hai tiếng, cúi người xuống, chậm rãi đè trụ, từ sau lưng trực tiếp lên ngựa. Ta vừa định giãy dụa, cánh tay trái lập tức trật khớp, đau đớn kịch liệt, đau đến mức ta hô hấp không thuận, nghĩ đến thủ đoạn rút gân chặt xương của hắn, e sợ gặp phải càng ngược càng cầm thú, đành phải quay đầu đưa lưng về phía hắn, gắt gao nhìn chằm chằm rượu độc trên bàn, không ngừng suy tính, lại không nói chuyện.
Động tác không kiên nhẫn, không có ôn nhu, không có săn sóc, không có màn dạo đầu, không có kỹ xảo, như dã thú trong rừng rậm, chính là hành vi theo bản năng nguyên thủy nhất, hắn thậm chí lười cởi xuống quần áo trên người.
Ta có cái đau đớn gì mà chưa từng trải qua? Nghe thấy tiếng cười giễu cợt, liền nắm chặt ga giường, gắt gao cắn gối đầu, không chịu mở miệng cầu xin tha thứ.
Phảng phất như có cây kiếm sắc bén thiêu nóng đỏ rực xé rách thân thể, giống như đang chịu khổ hình ngựa gỗ thời Trung Cổ.
Thời gian trở nên rất chậm, thống khổ bao trùm lên tấm thân thể trời sinh mẫn cảm, ý thức của ta trở nên mơ mơ hồ hồ, có trực giác mãnh liệt, hắn chính là đem ta trở thành một con búp bê bơm khí hàng thật giá thật (phụ trợ trong tình dục), không có một chút tia thương hại nào hết.
Cuối cùng, hắn không ngừng khẽ vuốt ve lưng ta, sau đó vùi đầu vào tóc của ta, trong miệng thống khổ lặp lại nỉ non hai chữ, thanh âm lại cực thấp cực mơ hồ, không nghe ra là đang kêu gọi cái gì.
Ta cũng không muốn nghe.
Một thời gian thật dài, màn tra tấn này rốt cục chấm dứt.
Hắn thấy ta biểu hiện thành thật, thuận tay thay ta nối lại bả vai. Sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo, xốc lên chiếc rém bên ngoài giường Bạt Bộ[1] , chuẩn bị rời đi.“Đợi đã!” Ta thấy rượu độc chưa được phát huy công dụng, khẩn trương đến đòi mạng, bất chấp thân thể không một mảnh che đậy, từ trên giường nhảy xuống, giữ chặt quần áo của hắn, suy nghĩ tìm lý do tốt khiến cho hắn lưu lại, sau đó rót rượu.
[1] Giường Bạt Bộ: khoang giường to, như gian phòng nhỏ, bên ngoài có một khoảng để ghế ngồi, bên trong là giường- trừ mặt trước được che kín bằng rèm, 3 phía xung xung quanh được dựng bằng gỗ
Hắn nghe ta nói, giật mình một cái. Lực đạo trên tay ta quá lớn, rốt cuộc kéo rớt vạt áo ra khoảng một tâc.
Ánh sao xuyên qua cửa sổ giấy mỏng manh, lờ mờ chiếu vào trên mặt hắn.
Có hai ngôi sao nhỏ màu vàng lặng lẽ trượt ra từ cần cổ của hắn, dừng ở trước ngực nhẹ nhang đung đưa.
“Thạch Đầu?”
Ta trợn to mắt, run run vươn tay, đón lấy ngôi sao nhỏ.
[ Linh hồn ở trên ngôi sao, sau khi đi rồi sẽ ở trên ngôi sao nhìn chàng, bảo hộ chàng cả đời bình an.]
[ nơi đó thật sự là tiên cảnh. Bốn mùa hoa tươi thay phiên nhau nở rộ, phòng ở nguy nga cao ngất, từng tầng xếp lên từng tầng, hơn một ngàn thước. Sao băng là xe ngựa chuyên chở linh hồn mới rơi xuống trần gian.]
[ Ngôi sao đưa cho chàng, ban đêm vào lúc nhớ đến cha thì lấy ra nhìn xem, lúc ngủ cũng đeo, nói không chừng có thể mơ thấy Thiết Đầu đại thúc .]
Hai ngôi sao, có vết khắc của ngón tay.
Vẫn cũ như trước, thay đổi mới là ở mặt trên có khắc ba chữ nhỏ nhắn tinh xảo ,“Lâm Lạc Nhi”.
Ta ngã ngồi ở trên mặt đất.
Ngoài cửa sổ là ánh sao sáng tràn ngập bầu trời.
Edit: Miến Pb.M
Hơn hai mươi người của Liệt Hỏa giáo nối đuôi nhau mà vào, ta nhanh chóng lấy hai tay bưng lên má, cúi đầu nhìn cái bàn, làm tạo hình của người trầm tư. Ít chốc, lại nhịn không được từ trong khe hở giữa ngón tay lặng lẽ nhìn lướt qua.
Tất cả mọi người của Liệt Hỏa giáo đều mặc quần áo đen, cầm kiếm nắm đao, ở góc áo có thêu hai hoa văn tia lửa màu đỏ, chính giữa đó là Mộc Vô Tâm. Nhưng mà cái đầu của hắn quá cao, ta không dám ngẩng đầu, thấy không rõ ngũ quan, chỉ thấy người này dáng người khôi ngô, lưng thẳng tắp, như hạc trong bầy gà đứng ở trong nhóm người giang hồ tràn ngập sát khí, giơ tay nhấc chân lộ vẻ uy nghiêm, nói là làm, giống như mãnh hổ trong đàn sói, bá chủ trong bầy cầm thú.
Một câu đánh giá cuối cùng là ta chửi thầm trong lòng.
Mộc Vô Tâm đang lên lầu cùng với một ông lão già gầy gò đầu tóc bạc, lời nói thái độ tựa hồ thực tôn kính. Hắn nói không nhiều lắm, thanh âm quyết đoán, mang vài phần trầm thấp từ tính, cũng mang vài phần lãnh ý giết chóc. Ngữ điệu lên xuống đầy nhịp điệu, lại làm cho ta có loại cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, chẳng lẽ là trước kia nghe qua thanh âm ma quỷ súc vật cường công trong bộ đam mĩ kịch truyền thanh nào đó chăng?
Ký ức quá xa xôi, ta nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi, rốt cục từ bỏ.
Bốn môn đệ của Liệt Hỏa giáo ở lại lầu một để phòng vệ, những người còn lại thì lên lầu. Trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp giữa Mộc Vô Tâm và ông lão, tựa hồ muốn nói con cái hay không con cái, gì đó. Ta thấy bên cạnh bàn có người lục tục tính tiền rời đi, mọi người cũng không chú ý đến mình, liền đi theo đám đông, quăng hai khối bạc ở trên bàn, bước đi những bước nhìn trông hèn hạ đáng khinh mà lúc bé đã khổ luyện, cong eo gù lứng co vai, trấn định đi về phía ngoài cửa.
Không ai chú ý đến ta, đào vong thực thuận lợi, sau khi bước ra ngoài quán được mười thước, ta vô cùng khoan khoái thở dài một hơi, chuẩn bị tiếp tục đáng khinh rời đi, lúc này tranh chấp ở lầu hai càng trở nên kịch liệt, bỗng nhiên Mộc Vô Tâm gạt lên màn trúc, tùy tiện chỉ chỉ về phía dưới lầu:“Liền nàng ta đi!”
Lại đi được năm bước, phía sau truyền đến tiếng hô của một người đàn ông:“Nữ nhân ở phía trước, dừng bước!”
Cái khỉ gì vậy?
Tròng mắt ta chuyển sang hướng bên phải, một cái đại thúc đang lấy tay không để cậy bựa nha, tròng mắt ta chuyển về phía bên trái, một cái đứa bé cởi truồng đang đứng để đi tiểu. Ta chần chờ một lát, lòng thấy không ổn, lập tức chân bước như bay, liều mạng đi phía trước đi.
Bóng đen từ trên đầu xẹt qua, cái gã trai trẻ cả vú lấp miệng em kia, xoay người đứng ở trước mặt ta, cực mất hứng hỏi:“Bảo ngươi dừng, ngươi còn đi?”
Ta lập tức nén thô thanh âm thanh thúy nguyên bản xuống bảy phần, cười theo hỏi:“Đại gia có gì phân phó?”
Gã trai trẻ duỗi cái roi ngựa ở trong tay, gạt cái khăn che ở trên mặt của ta ra, sau khi thấy cái vết sẹo nhìn như con rết kia, nhíu mày, lộ ra biểu tình ghê tởm, lắc lắc đầu nói: “Giáo chủ của chúng ta coi trọng ngươi, đi theo ta.”
“Cái gì vậy trời?!” Kỹ thuật dịch dung của ta bây giờ siêu cấp vượt trội, mặt xấu đến nỗi ngay cả chính mình còn không nhận ra được, hắn như vậy mà vẫn còn có thể coi trọng? Đến tột cùng là bàn tay vàng trong nguyên tác quá lợi hại, hay là Mộc giáo chủ không quá kén ăn?
Gã trai ở trước mặt rõ ràng tin rằng là điều sau, sắc mặt rất khó coi. Ngoắc gọi một cái giáo đồ khác, phái hắn trở về bẩm báo. Rất nhanh, ta bị buộc phải xoay đầu lại, lại còn lộ ra một nụ cười thực vặn vẹo. Mộc Vô Tâm ở lầu hai vén nửa cái màn trúc lên, xa xa tùy ý nhìn một chút, lại nói nói mấy câu với bên cạnh người.
Người nọ truyền lời:“Chính là nàng ta!”
Ta vội vàng phân bua:“Ta là quả phụ! Không! Đừng mà, ta –”
Một câu cuối cùng còn chưa nói xong, đám cầm thú kia liền đem ta điểm huyệt bất tỉnh, khiêng lên rồi quăng lên xe ngựa, đóng gói bắt cóc đi.
Xe ngựa đi được nửa ngày, ta bị giam giữ ở biệt viện tại cửa biên giới của Liệt Hỏa giáo, vô luận khóc nháo như thế nào đều vô dụng. Hai nữ tử mặc áo đen ngồi bên cạnh giám thị gắt gao, đều là võ nghệ cao cường, bộ dạng thực thanh tú, các nàng cũng không đem ta để vào trong mắt, lúc nhàn rỗi thì nói chuyện riêng với nhau ở bên cạnh.
“Lão gia khuyên răn là giáo chủ bất hiếu rất nhiều lần, không có con nối dõi, khuyên suốt năm sáu năm, giáo chủ như thế nào bỗng nhiên thỏa hiệp? Như thế nào coi trọng người quái dị này?”
“Nghe nói mắt của giáo chủ tựa hồ không tốt lắm, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn lầm……”
“Nhưng nữ tử này gầy đến toàn thân không có hai lạng thịt, giáo chủ hẳn là thích mỹ nhân nở nang chứ? Hơn nữa nàng còn là một quả phụ!”
“Bọn họ đã từng khuyên giáo chủ, nhưng là lão gia ở bên cạnh liên lục khen ngợi quả phụ rất tốt, có thể sinh con dưỡng cái, giáo chủ không nói chuyện, mà lại cam chịu!”
“Nghe Thanh Dương nói…… Là nữ nhân này bóng dáng cùng dáng người, cùng thê tử đi về cõi tiên nhiều năm trước của giáo chủ có vài phần tương tự. Giáo chủ liền biết thời biết thế……”
“Làm sao có khả năng.”
“Giáo chủ chính là muốn cái người thừa kế chứ? Đối với danh phận của nữ nhân này, an bài cái gì cũng chưa nói……”
“Nữ nhân này tựa hồ là phụ nữ ở nông thôn, chồng đã chết, không có gì đó để dựa vào, giải quyết thật chu toàn, tương lai sau khi sinh con cho khoản tiền thích hợp……”
“……”
Các nàng bát quái thật sự hăng say, ta tổng hợp lại khái quát một chút: Mộc Vô Tâm có thể là tên đồng tính thích đàn ông, căn bản không tính cưới vợ nạp thiếp, thầm nghĩ tìm một con heo mẹ sinh hạ một thằng nhãi con cho hắn, hắn tùy tay hướng ngoài cửa sổ chỉ một cái, ta lập tức ở trên đường cái, trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn!
Ta đập bàn tranh cãi ầm ĩ:“Ta dung mạo xấu xí, tính tình ti tiện, không xứng với giáo chủ của các ngươi, ta còn muốn thủ tiết vì người chồng đã mất, thà chết chứ không thuận theo. Các ngươi bẩm báo với giáo chủ, đi kết đôi giai ngẫu với mỹ nhân nhà khác đi.”
“Ngươi ồn ào đủ chưa? Ngày ồn ào đêm náo loạn, có bản lĩnh thì tự vẫn đi!” Nữ nhân áo đen bên trái trừng mắt với ta, khiển trách,“Từ hôm nay, chỉ cần giáo chủ của chúng ta mở miệng, chớ nói ngươi là một quả phụ, cho dù có chồng cũng phải ngoan ngoãn lại đây hầu hạ! Nếu ồn ào quấy rầy giáo chủ, tám buồng xử hình tra tấn của ta lập tức xử lý ngươi, cọ rửa, bàn ủi, ghế hùm, hình phạt bằng gỗ đàn hương, ngươi thích chơi cái chiêu nào? Tỷ cùng ngươi rèn luyện.”
Nữ nhân áo đen bên phải lại chỉ mỉm cười, nói:“Giết người phóng hỏa đã làm rất nhiều rồi, cường thưởng dân nữ nhưng thật ra là lần thứ nhất, mới tinh mới mẻ. Khó mà được giáo chủ coi trọng ngươi, hầu hạ hắn thật tốt, sinh đứa con, qua hai năm liền thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim về nhà làm bà địa chủ. Nếu như hắn thật sự thích ngươi, nói không chừng còn có thể xem ở trên danh phận của đứa nhỏ phân mà cho thăng lên một cái phân vị, đến lúc đó không có đại phu nhân áp chế ở phía trên, ngươi còn sợ sống không tốt hay sao?”
“Giáo chủ đối với nàng chẳng quan tâm, nữ nhân vừa tục tĩu vừa thô thiển còn muốn thăng phân vị? Nghĩ thật hay!”
“Nguyệt Thanh, ngươi nói chuyện đừng có nói thẳng như vậy, tốt xấu gì cũng cho người ta một chút hy vọng chứ.”
Ta tuyệt vọng đối với nhân phẩm của cầm thú và thủ hạ của cầm thú.
Càng tuyệt vọng là, Mộc Vô Tâm buổi tối hôm nay sẽ đến phòng của ta làm chuyện cầm thú.
Trốn lánh thế gian mười năm, không ra khỏi căn nhà nhỏ, huỷ đi dung nhan, cả đời không lấy chồng.
Vì sao ta đã nhún nhường đến nước này, cầm thú vẫn còn không buông tha cho ta?
Lòng dần dần thanh tĩnh lại, thù mới hận cũ tuôn trào lên, một loại phẫn nộ mãnh liệt từ từ nhè nhẹ chiếm cứ nội tâm, ta thu hồi vẻ mặt sợ hãi, thay bằng nụ cười lấy lòng quyến rũ. Phối hợp với thị nữ tới hầu hạ tắm rửa thay quần áo, cởi xuống tầng tầng quần áo trên người, chủ động đi vào trong thùng nước ấm. Sau đó mặc cho các nàng trang điểm tô vẽ, chỉ đỏ mặt, cắn môi không phát ra tiếng.
Các nàng cho rằng ta thẹn thùng, tay chân lanh lẹ thu thập xong, sau đó lưu lại người để trông coi rồi rời đi. Trước khi ta rời đi, đòi lại hành trang quan trọng của mình, dùng móng tay nhẹ nhàng gẩy một cái ở kẽ hở của hà bao, kẽ móng tay thấm một chút cao thuốc màu xanh trắng, thể rắn. Đó là độc dược lấy ra từ trong hầm của Độ Ách sơn trang, từng dùng súc sinh để thí nghiệm qua, vào nước liền tan, vào họng liền chết.
Lạc đà bị cọng cỏ lúa cuối cùng đè sụp xuống, đê lớn bị đàn kiến khoan rỗng lập tức sụp lở.
Kha Tiểu Lục sống tạm hơn mười năm, bây giờ không muốn sống nữa, nhưng mà Mộc Vô Tâm! Ngươi cũng phải theo giúp ta cùng chết!
Ta nắm chặt nắm tay, cùng các nàng đi đến phòng chính nhà kề, thừa dịp hai thị nữ xoay người trong khoảng thời gian ngắn, lặng lẽ dùng móng tay chạm và rượu trên bàn, sau đó chờ đợi thời khắc cuối cùng đi đến.
Đêm mờ dần, khắp bầu trời đầy sao, phụ cận của biệt viện có một tòa chùa miếu lớn, trong miếu có bảy tầng bảo tháp, gió thổi rung chuông Phật, có thể nhìn thấy bóng của thuyền đánh cá ở xa trên sông. Mộc Vô Tâm cả cuộc đời thích nhất chỗ cao, nhưng lại ở đỉnh tháp say rượu, các hòa thượng giận mà không dám nói gì.
Nhóm thị nữ hộ vệ như cây phi lao đứng thẳng, ta nhu thuận cúi đầu ngồi ở bên giường chờ a chờ. Đợi đến khi ngọn đèn dập tắt hết, mùi rượu nồng đậm lướt qua mặt mà đến, là Mộc Vô Tâm từ trên tầng tháp thứ bảy trực tiếp nhảy xuống, bước qua mái hiên, mang theo bầu rượu bay tới cửa. Hắn ngửa đầu, uống cạn vài giọt rượu ngon cuối cùng, thuận tay ném bầu rượu vào trong hồ, duỗi tay một chưởng, tắt ngọn nến.
Ánh sao nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ giấy, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ bóng người, hắn tựa như mãnh thú đêm tối, không có nửa điểm cảm tình nhìn chăm chú vào con mồi, lẳng lặng muốn cắn nuốt nó. Mỗi bước đi về phía trước của hắn, mùi rượu càng nặng thêm một phần , đợi đi đến gần chỗ này, ta hết sức che giấu sát ý, duỗi tay muốn cầm lấy bầu rượu trên bàn để mời rượu.
Còn chưa kịp mở miệng mời rượu, bàn tay của Mộc Vô Tâm như cái vòng sắt, một tay chặn lại ta rồi tóm lên, quăng thật mạnh lên trên giường, sau đó cười lạnh hai tiếng, cúi người xuống, chậm rãi đè trụ, từ sau lưng trực tiếp lên ngựa. Ta vừa định giãy dụa, cánh tay trái lập tức trật khớp, đau đớn kịch liệt, đau đến mức ta hô hấp không thuận, nghĩ đến thủ đoạn rút gân chặt xương của hắn, e sợ gặp phải càng ngược càng cầm thú, đành phải quay đầu đưa lưng về phía hắn, gắt gao nhìn chằm chằm rượu độc trên bàn, không ngừng suy tính, lại không nói chuyện.
Động tác không kiên nhẫn, không có ôn nhu, không có săn sóc, không có màn dạo đầu, không có kỹ xảo, như dã thú trong rừng rậm, chính là hành vi theo bản năng nguyên thủy nhất, hắn thậm chí lười cởi xuống quần áo trên người.
Ta có cái đau đớn gì mà chưa từng trải qua? Nghe thấy tiếng cười giễu cợt, liền nắm chặt ga giường, gắt gao cắn gối đầu, không chịu mở miệng cầu xin tha thứ.
Phảng phất như có cây kiếm sắc bén thiêu nóng đỏ rực xé rách thân thể, giống như đang chịu khổ hình ngựa gỗ thời Trung Cổ.
Thời gian trở nên rất chậm, thống khổ bao trùm lên tấm thân thể trời sinh mẫn cảm, ý thức của ta trở nên mơ mơ hồ hồ, có trực giác mãnh liệt, hắn chính là đem ta trở thành một con búp bê bơm khí hàng thật giá thật (phụ trợ trong tình dục), không có một chút tia thương hại nào hết.
Cuối cùng, hắn không ngừng khẽ vuốt ve lưng ta, sau đó vùi đầu vào tóc của ta, trong miệng thống khổ lặp lại nỉ non hai chữ, thanh âm lại cực thấp cực mơ hồ, không nghe ra là đang kêu gọi cái gì.
Ta cũng không muốn nghe.
Một thời gian thật dài, màn tra tấn này rốt cục chấm dứt.
Hắn thấy ta biểu hiện thành thật, thuận tay thay ta nối lại bả vai. Sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo, xốc lên chiếc rém bên ngoài giường Bạt Bộ[1] , chuẩn bị rời đi.“Đợi đã!” Ta thấy rượu độc chưa được phát huy công dụng, khẩn trương đến đòi mạng, bất chấp thân thể không một mảnh che đậy, từ trên giường nhảy xuống, giữ chặt quần áo của hắn, suy nghĩ tìm lý do tốt khiến cho hắn lưu lại, sau đó rót rượu.
[1] Giường Bạt Bộ: khoang giường to, như gian phòng nhỏ, bên ngoài có một khoảng để ghế ngồi, bên trong là giường- trừ mặt trước được che kín bằng rèm, 3 phía xung xung quanh được dựng bằng gỗ
Hắn nghe ta nói, giật mình một cái. Lực đạo trên tay ta quá lớn, rốt cuộc kéo rớt vạt áo ra khoảng một tâc.
Ánh sao xuyên qua cửa sổ giấy mỏng manh, lờ mờ chiếu vào trên mặt hắn.
Có hai ngôi sao nhỏ màu vàng lặng lẽ trượt ra từ cần cổ của hắn, dừng ở trước ngực nhẹ nhang đung đưa.
“Thạch Đầu?”
Ta trợn to mắt, run run vươn tay, đón lấy ngôi sao nhỏ.
[ Linh hồn ở trên ngôi sao, sau khi đi rồi sẽ ở trên ngôi sao nhìn chàng, bảo hộ chàng cả đời bình an.]
[ nơi đó thật sự là tiên cảnh. Bốn mùa hoa tươi thay phiên nhau nở rộ, phòng ở nguy nga cao ngất, từng tầng xếp lên từng tầng, hơn một ngàn thước. Sao băng là xe ngựa chuyên chở linh hồn mới rơi xuống trần gian.]
[ Ngôi sao đưa cho chàng, ban đêm vào lúc nhớ đến cha thì lấy ra nhìn xem, lúc ngủ cũng đeo, nói không chừng có thể mơ thấy Thiết Đầu đại thúc .]
Hai ngôi sao, có vết khắc của ngón tay.
Vẫn cũ như trước, thay đổi mới là ở mặt trên có khắc ba chữ nhỏ nhắn tinh xảo ,“Lâm Lạc Nhi”.
Ta ngã ngồi ở trên mặt đất.
Ngoài cửa sổ là ánh sao sáng tràn ngập bầu trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook