Vô Sắc Vô Hoan
-
Chương 5
Biểu tỷ lấy khăn mặt thay ta lau đi vết máu trên người, mợ dùng rượu thuốc tẩy trừ miệng vết thương, đau khiến ta nhe răng nhếch miệng, kêu rên từng trận, sau đó thoa thuốc trị thương, thay áo đã bị rách , lại đi ra nghe bà ngoại mắng.
Bà ngoại thật ra thiệt tình yêu thương Lâm Lạc Nhi , vừa mắng vừa lau nước mắt, mợ mặc dù thấy chuyện không liên quan mình, nhưng nàng trước giờ thanh danh hiền lành, ở bên cạnh an ủi ôn nhu khuyên giải, vừa chọc cười ta, lại chọc cười lão thái thái, rất là săn sóc. Nhưng thật ra biểu tỷ biểu muội tránh ở bên cạnh âm thầm cười trộm, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Một lát sau, truyền đến hai tiếng đập cửa thật mạnh, cậu co đầu rụt cổ bị bà ngoại thúc dục, mới giả bộ vẻ mặt tươi cười đi ra mở cửa.
Phụ thân Thạch Đầu Lý Thiết Đầu, mang theo con trai, đứng ở ngoài cửa giống cái tháp sắt.
Ta lần đầu tiên thật sự đánh giá hai cha con, bọn họ bộ dáng thật giống , đều là đôi mắt dài nhỏ, môi mỏng, răng khểnh, màu da như lúa tiểu mạch. Nhưng khuôn mặt Thạch Đầu so với phụ thân có chút tinh tế lại có thêm 1 đôi má lúm đồng tiền thật đáng yêu. Thiết Đầu đại thúc trên mặt có vết sẹo, râu tóc đã lâu không để ý, có vẻ mặt dữ dằn, không cần hoá trang cũng giống tội phạm, hơn nữa không thích nói chuyện, lại một thân cậy mạnh, chẳng trách người trong thôn sợ hãi.
Thạch Đầu ngày thường thực kiêu ngạo, ở trước mặt phụ thân không dám ngẩng đầu, chỉ lén lút hướng bên này nhìn ta.
Thiết Đầu đại thúc trừng mắt nhìn con một cái, mở miệng :“Lạc nha đầu đâu? Bị thương nặng không?”
Hai mắt đỏ bừng, nắm tay còn gắt gao nắm sợi roi ngựa, không giận mà uy, cậu sợ tới mức đem bà ngoại công đạo hết thảy bỏ sau đầu, cười làm lành:“Không có gì, con nít nghịch ngợm, gãy hai cái răng, qua mấy tháng liền mọc trở lại.”
“Như thế nào không nghiêm trọng!” Bà ngoại dắt ta đi ra ngoài, lau lau nước mắt, ngẩng đầu trách mắng,“Con trai ngươi so với ngươi hồi xưa còn muốn hơn! Nhìn xem khuôn mặt cháu ngoại ta, tương lai làm sao bây giờ a?”
Thiết Đầu đại thúc đi tới, cúi người, nhìn vết thương của ta nửa ngày, bỗng nhiên mệnh lệnh:“Hé miệng.”
Ta xem xem bà ngoại, do do dự dự há mồm, cho hắn xem hai cái răng cửa bị rụng mất tiêu.
Thiết Đầu đại thúc trở nên càng dữ tợn , trong mắt lộ vẻ tơ máu, khiến cho người ta sợ hãi. Hắn bỗng nhiên quay đầu, hung hăng vung roi ngựa, hét to:“Quỳ xuống!”
Thạch Đầu lập tức thẳng tắp quỳ, cậu của ta cũng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi .
Thiết Đầu đại thúc nổi giận đùng đùng cầm roi ngựa giơ tay hướng người Thạch Đầu đánh xuống, vừa đánh, vừa mắng:“Lớn lên như vậy, sách không chịu đọc, học đường không đi, chỉ biết mỗi ngày đùa giỡn, mỗi ngày quậy phá, ta rõ ràng đánh chết ngươi còn thua kém súc sinh! Sau đó đi xuống làm bạn với mẹ ngươi, cũng xong hết mọi chuyện!”
Thạch Đầu cắn răng, nắm chặt tay, mặc cho cha đánh như thế nào cũng không rên một tiếng.
Mới đầu mọi người đều cảm thấy roi của Thiết Đầu đại thúc kia là sấm to mưa nhỏ (nino : hình như ý là chỉ hung hăng hù dọa thực chất không có gì) lại cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường nhiều trò, quả thật nên phạt một chút, cho nên cũng chưa khuyên. Sau lại phát hiện không ổn, Thạch Đầu quần áo lại thấm ra nhè nhẹ vết máu, mới hoảng hốt , chạy lại ôm cánh tay Thiết Đầu đại thúc, liều mạng đoạt roi, e sợ cho hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh chết đứa nhỏ .
Bạo hành gia đình nghiêm trọng như vậy ở hiện đại phải gọi cảnh sát . Ta bình thường nhìn Thạch Đầu không vừa mắt, giờ phút này cũng sợ hãi, đành phải đi theo mọi người đi lên ngăn đón, dùng tiếng nói hút gió cầu tình :“Thúc thúc tha thứ Thạch Đầu lần này đi, hắn về sau không dám nữa .”
Thạch Đầu chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Thiết Đầu đại thúc nhìn đứa con trai quật cường, rốt cục vẫn ngừng tay. Hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt thở dài một hơi, bỏ roi, sờ sờ đầu của ta, khàn khàn nói:“Lạc nha đầu ngươi biết, Thạch Đầu thuở nhỏ không có mẫu thân dạy, ta lại bận rèn sắt kiếm tiền, không có dạy hắn cho tốt, thường tùy hứng làm bậy, thật sự là ta không làm phụ thân tốt, sau này sẽ hảo hảo quản thúc, không cho hắn tiếp tục như thế……”
“Quên đi quên đi, việc đã đến nước này, nhưng thật ra ngày sau Lạc nha đầu làm sao bây giờ ?” Bà ngoại thở dài lắc đầu.
Thiết Đầu đại thúc nghĩ nghĩ, xoay người nói với bà ngoại :“Để Lạc nha đầu dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ xa, chuyện này chúng ta có thể thương lượng.”
Sau đó bọn họ lục tục vào nhà nghị sự, ta muốn đi theo, lại bị mợ đuổi ra ngoài, nói đại nhân bàn chuyện không liên quan tới con nít , đi ngủ sớm một chút.
Ta đứng ngây một hồi, thấy Thạch Đầu còn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, trên người vết máu loang lổ, sợ hắn bị uốn ván, liền đem rượu thuốc lại, kêu hắn cởi áo, xử lý vết thương.
Thạch Đầu nhăn nhó nửa ngày, mới chịu cởi áo, ta thấy những vết roi đều sưng đỏ, giống như con rết, tung hoành trải rộng, vài chỗ da tróc ra, nhìn đều cảm thấy thật khủng bố, rượu thuốc vừa thoa lên, hắn nắm chặt tay làm các đốt ngón tay kêu răng rắc, khớp hàm khanh khách rung động, toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng không chịu kêu một tiếng đau.
“Này, nếu đau thì khóc đi, nghẹn không tốt đâu.” Ta vừa xoa vừa khuyên.
Thạch Đầu hít sâu vài cái, mới từ hàm răng nghẹn ra tiếng:“Nam tử hán đại trượng phu, quyết không khóc nhè ở trước mặt con gái!”
Tên tiểu quỷ này khổ thân muốn chết còn sĩ diện, ta bất đắc dĩ cố gắng làm càng nhẹ tay càng tốt, thật vất vả mới thoa xong thuốc, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:“Đứng lên đi, chúng ta đến phòng bếp chờ cha ngươi đi ra.”
Thạch Đầu quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói:“Cha ta còn chưa nói có thể đứng lên.”
Ta thật hết chỗ nói rồi, đành phải ngồi xổm chờ chung với hắn, hai người cùng nhau đếm kiến……(^_^)
Đếm tới lượt thứ ba, Thiết Đầu đại thúc rốt cục cũng đi ra , vẻ mặt thoải mái, hắn bước nhanh đi tới, lại sờ sờ đầu của ta, ôm Thạch Đầu bị thương đi về nhà. Bà ngoại và cậu hai người bọn họ nhìn ta, cười ngọt ngào như mật, không hề đề cập đến chuyện hủy dung, giống như vân đạm phong khinh, cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Ta thực không hiểu vì sao……
Nhưng mà lần này té bị thương đối ta mà nói là trong cái rủi có cái may, cái miệng bị thương, chóp mũi cũng bị trầy, không có 2 cây răng cửa, , tiếng nói hút gió, biến thành người quái dị, hơn nữa kiểu tóc khó coi, phối hợp quần áo lộn xộn, ai cũng không muốn nhìn ta thêm một cái.
Nếu Nam Cung Hoán muốn một nghĩa nữ như vậy, khẳng định là mắt chó bị mù!
Ta soi gương, vì không cần tự mình động thủ đi hủy dung mà cảm thấy thật cao hứng, cũng mỗi ngày ngồi ở trà liêu hỗ trợ, chờ mong hai tên cầm thú trong lúc răng cửa chưa kịp mọc lại đại giá quang lâm, bằng cái bộ dáng này, 21+ hắc ám sẽ nhanh chóng chuyển hướng thành điền văn ấm áp.
Trời cao cuối cùng cũng chiếu cố ta một lần, ngồi ở trà liêu đến ngày thứ bảy,người của Nam Cung thế gia rốt cục đến đây, bạch long câu xinh đẹp đang ăn cỏ bên cạnh hắc vân câu cao lớn uy vũ, đeo yên cương tinh xảo, thể hiện khí phách mười phần.
Ta giữ vững tinh thần, kiểm tra gương mặt trang điểm đỏ như mông khỉ, sau đó bước thấp bước cao, cầm khay run run, đi đến trước mặt hai đại cầm thú, đặt chén trà xuống, nhìn về phía bọn họ “Thản nhiên” cười một cái, cúi đầu lặng lẽ quan sát hiệu quả.
Một tiếng xoảng trong treo vang lên, là tiếng Nam Cung Minh khiếp sợ làm rớt chén trà, ngồi ở bàn kế bên đám thủ vệ người người không dám nhìn, có vài tên còn phun trà, hết thảy quay đầu đi chỗ khác, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Có đại thúc mặt đen còn trêu ghẹo:“Nha đầu kia bộ dạng cũng thật như hoa như ngọc……”
Ừ, hiệu quả tốt lắm, Nam Cung Hoán đâu rồi?
Nghe từng trận trào phúng, ta vừa lòng phản ứng xung quanh, đã thấy chỗ rẽ không xa đi tới một vị nam nhân hơn ba mươi tuổi, bộ dạng cùng Nam Cung Minh có vài phần tương tự, nhã nhặn tư văn đứng ở góc tường, diện mạo không thật đặc biệt cũng không nổi bật, nhưng rất có khí thế, giống như sư tử tuyệt không bị nhận sai thành con chó nhỏ, làm cho người ta không thể không nhìn chăm chú.
Ta bày ra biểu tình chân chó, hé miệng hướng về phía hắn cười, hết sức lộ ra 6 cây răng nhỏ.
Nam Cung Hoán thực bình tĩnh, khóe mắt hơi hơi giựt giựt, hắn nhìn về phía Nam Cung Minh nâng nâng cằm, hỏi:“Người ngươi nói chính là nàng?”
=========
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn hôm nay thật sự là chịu khó a ~
Bà ngoại thật ra thiệt tình yêu thương Lâm Lạc Nhi , vừa mắng vừa lau nước mắt, mợ mặc dù thấy chuyện không liên quan mình, nhưng nàng trước giờ thanh danh hiền lành, ở bên cạnh an ủi ôn nhu khuyên giải, vừa chọc cười ta, lại chọc cười lão thái thái, rất là săn sóc. Nhưng thật ra biểu tỷ biểu muội tránh ở bên cạnh âm thầm cười trộm, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Một lát sau, truyền đến hai tiếng đập cửa thật mạnh, cậu co đầu rụt cổ bị bà ngoại thúc dục, mới giả bộ vẻ mặt tươi cười đi ra mở cửa.
Phụ thân Thạch Đầu Lý Thiết Đầu, mang theo con trai, đứng ở ngoài cửa giống cái tháp sắt.
Ta lần đầu tiên thật sự đánh giá hai cha con, bọn họ bộ dáng thật giống , đều là đôi mắt dài nhỏ, môi mỏng, răng khểnh, màu da như lúa tiểu mạch. Nhưng khuôn mặt Thạch Đầu so với phụ thân có chút tinh tế lại có thêm 1 đôi má lúm đồng tiền thật đáng yêu. Thiết Đầu đại thúc trên mặt có vết sẹo, râu tóc đã lâu không để ý, có vẻ mặt dữ dằn, không cần hoá trang cũng giống tội phạm, hơn nữa không thích nói chuyện, lại một thân cậy mạnh, chẳng trách người trong thôn sợ hãi.
Thạch Đầu ngày thường thực kiêu ngạo, ở trước mặt phụ thân không dám ngẩng đầu, chỉ lén lút hướng bên này nhìn ta.
Thiết Đầu đại thúc trừng mắt nhìn con một cái, mở miệng :“Lạc nha đầu đâu? Bị thương nặng không?”
Hai mắt đỏ bừng, nắm tay còn gắt gao nắm sợi roi ngựa, không giận mà uy, cậu sợ tới mức đem bà ngoại công đạo hết thảy bỏ sau đầu, cười làm lành:“Không có gì, con nít nghịch ngợm, gãy hai cái răng, qua mấy tháng liền mọc trở lại.”
“Như thế nào không nghiêm trọng!” Bà ngoại dắt ta đi ra ngoài, lau lau nước mắt, ngẩng đầu trách mắng,“Con trai ngươi so với ngươi hồi xưa còn muốn hơn! Nhìn xem khuôn mặt cháu ngoại ta, tương lai làm sao bây giờ a?”
Thiết Đầu đại thúc đi tới, cúi người, nhìn vết thương của ta nửa ngày, bỗng nhiên mệnh lệnh:“Hé miệng.”
Ta xem xem bà ngoại, do do dự dự há mồm, cho hắn xem hai cái răng cửa bị rụng mất tiêu.
Thiết Đầu đại thúc trở nên càng dữ tợn , trong mắt lộ vẻ tơ máu, khiến cho người ta sợ hãi. Hắn bỗng nhiên quay đầu, hung hăng vung roi ngựa, hét to:“Quỳ xuống!”
Thạch Đầu lập tức thẳng tắp quỳ, cậu của ta cũng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi .
Thiết Đầu đại thúc nổi giận đùng đùng cầm roi ngựa giơ tay hướng người Thạch Đầu đánh xuống, vừa đánh, vừa mắng:“Lớn lên như vậy, sách không chịu đọc, học đường không đi, chỉ biết mỗi ngày đùa giỡn, mỗi ngày quậy phá, ta rõ ràng đánh chết ngươi còn thua kém súc sinh! Sau đó đi xuống làm bạn với mẹ ngươi, cũng xong hết mọi chuyện!”
Thạch Đầu cắn răng, nắm chặt tay, mặc cho cha đánh như thế nào cũng không rên một tiếng.
Mới đầu mọi người đều cảm thấy roi của Thiết Đầu đại thúc kia là sấm to mưa nhỏ (nino : hình như ý là chỉ hung hăng hù dọa thực chất không có gì) lại cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường nhiều trò, quả thật nên phạt một chút, cho nên cũng chưa khuyên. Sau lại phát hiện không ổn, Thạch Đầu quần áo lại thấm ra nhè nhẹ vết máu, mới hoảng hốt , chạy lại ôm cánh tay Thiết Đầu đại thúc, liều mạng đoạt roi, e sợ cho hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh chết đứa nhỏ .
Bạo hành gia đình nghiêm trọng như vậy ở hiện đại phải gọi cảnh sát . Ta bình thường nhìn Thạch Đầu không vừa mắt, giờ phút này cũng sợ hãi, đành phải đi theo mọi người đi lên ngăn đón, dùng tiếng nói hút gió cầu tình :“Thúc thúc tha thứ Thạch Đầu lần này đi, hắn về sau không dám nữa .”
Thạch Đầu chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Thiết Đầu đại thúc nhìn đứa con trai quật cường, rốt cục vẫn ngừng tay. Hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt thở dài một hơi, bỏ roi, sờ sờ đầu của ta, khàn khàn nói:“Lạc nha đầu ngươi biết, Thạch Đầu thuở nhỏ không có mẫu thân dạy, ta lại bận rèn sắt kiếm tiền, không có dạy hắn cho tốt, thường tùy hứng làm bậy, thật sự là ta không làm phụ thân tốt, sau này sẽ hảo hảo quản thúc, không cho hắn tiếp tục như thế……”
“Quên đi quên đi, việc đã đến nước này, nhưng thật ra ngày sau Lạc nha đầu làm sao bây giờ ?” Bà ngoại thở dài lắc đầu.
Thiết Đầu đại thúc nghĩ nghĩ, xoay người nói với bà ngoại :“Để Lạc nha đầu dưỡng thương cho tốt, không cần nghĩ xa, chuyện này chúng ta có thể thương lượng.”
Sau đó bọn họ lục tục vào nhà nghị sự, ta muốn đi theo, lại bị mợ đuổi ra ngoài, nói đại nhân bàn chuyện không liên quan tới con nít , đi ngủ sớm một chút.
Ta đứng ngây một hồi, thấy Thạch Đầu còn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, trên người vết máu loang lổ, sợ hắn bị uốn ván, liền đem rượu thuốc lại, kêu hắn cởi áo, xử lý vết thương.
Thạch Đầu nhăn nhó nửa ngày, mới chịu cởi áo, ta thấy những vết roi đều sưng đỏ, giống như con rết, tung hoành trải rộng, vài chỗ da tróc ra, nhìn đều cảm thấy thật khủng bố, rượu thuốc vừa thoa lên, hắn nắm chặt tay làm các đốt ngón tay kêu răng rắc, khớp hàm khanh khách rung động, toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng không chịu kêu một tiếng đau.
“Này, nếu đau thì khóc đi, nghẹn không tốt đâu.” Ta vừa xoa vừa khuyên.
Thạch Đầu hít sâu vài cái, mới từ hàm răng nghẹn ra tiếng:“Nam tử hán đại trượng phu, quyết không khóc nhè ở trước mặt con gái!”
Tên tiểu quỷ này khổ thân muốn chết còn sĩ diện, ta bất đắc dĩ cố gắng làm càng nhẹ tay càng tốt, thật vất vả mới thoa xong thuốc, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:“Đứng lên đi, chúng ta đến phòng bếp chờ cha ngươi đi ra.”
Thạch Đầu quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói:“Cha ta còn chưa nói có thể đứng lên.”
Ta thật hết chỗ nói rồi, đành phải ngồi xổm chờ chung với hắn, hai người cùng nhau đếm kiến……(^_^)
Đếm tới lượt thứ ba, Thiết Đầu đại thúc rốt cục cũng đi ra , vẻ mặt thoải mái, hắn bước nhanh đi tới, lại sờ sờ đầu của ta, ôm Thạch Đầu bị thương đi về nhà. Bà ngoại và cậu hai người bọn họ nhìn ta, cười ngọt ngào như mật, không hề đề cập đến chuyện hủy dung, giống như vân đạm phong khinh, cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Ta thực không hiểu vì sao……
Nhưng mà lần này té bị thương đối ta mà nói là trong cái rủi có cái may, cái miệng bị thương, chóp mũi cũng bị trầy, không có 2 cây răng cửa, , tiếng nói hút gió, biến thành người quái dị, hơn nữa kiểu tóc khó coi, phối hợp quần áo lộn xộn, ai cũng không muốn nhìn ta thêm một cái.
Nếu Nam Cung Hoán muốn một nghĩa nữ như vậy, khẳng định là mắt chó bị mù!
Ta soi gương, vì không cần tự mình động thủ đi hủy dung mà cảm thấy thật cao hứng, cũng mỗi ngày ngồi ở trà liêu hỗ trợ, chờ mong hai tên cầm thú trong lúc răng cửa chưa kịp mọc lại đại giá quang lâm, bằng cái bộ dáng này, 21+ hắc ám sẽ nhanh chóng chuyển hướng thành điền văn ấm áp.
Trời cao cuối cùng cũng chiếu cố ta một lần, ngồi ở trà liêu đến ngày thứ bảy,người của Nam Cung thế gia rốt cục đến đây, bạch long câu xinh đẹp đang ăn cỏ bên cạnh hắc vân câu cao lớn uy vũ, đeo yên cương tinh xảo, thể hiện khí phách mười phần.
Ta giữ vững tinh thần, kiểm tra gương mặt trang điểm đỏ như mông khỉ, sau đó bước thấp bước cao, cầm khay run run, đi đến trước mặt hai đại cầm thú, đặt chén trà xuống, nhìn về phía bọn họ “Thản nhiên” cười một cái, cúi đầu lặng lẽ quan sát hiệu quả.
Một tiếng xoảng trong treo vang lên, là tiếng Nam Cung Minh khiếp sợ làm rớt chén trà, ngồi ở bàn kế bên đám thủ vệ người người không dám nhìn, có vài tên còn phun trà, hết thảy quay đầu đi chỗ khác, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Có đại thúc mặt đen còn trêu ghẹo:“Nha đầu kia bộ dạng cũng thật như hoa như ngọc……”
Ừ, hiệu quả tốt lắm, Nam Cung Hoán đâu rồi?
Nghe từng trận trào phúng, ta vừa lòng phản ứng xung quanh, đã thấy chỗ rẽ không xa đi tới một vị nam nhân hơn ba mươi tuổi, bộ dạng cùng Nam Cung Minh có vài phần tương tự, nhã nhặn tư văn đứng ở góc tường, diện mạo không thật đặc biệt cũng không nổi bật, nhưng rất có khí thế, giống như sư tử tuyệt không bị nhận sai thành con chó nhỏ, làm cho người ta không thể không nhìn chăm chú.
Ta bày ra biểu tình chân chó, hé miệng hướng về phía hắn cười, hết sức lộ ra 6 cây răng nhỏ.
Nam Cung Hoán thực bình tĩnh, khóe mắt hơi hơi giựt giựt, hắn nhìn về phía Nam Cung Minh nâng nâng cằm, hỏi:“Người ngươi nói chính là nàng?”
=========
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn hôm nay thật sự là chịu khó a ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook