Vô Sắc Vô Hoan
-
Chương 17
Kỳ thật ta còn ôm một chút hy vọng, muốn giả bộ không phát hiện ra người ở trên cây, kết quả là ta được thấy khinh công trong truyền thuyết……
Nam Cung Minh thả người từ trên cây nhảy xuống, tay áo phiêu phiêu, vạt áo tung bay, tư thái như Thanh Loan giương cánh, xẹt qua ngọn cây, chạm lên ngọn cỏ, nháy mắt liền đến trước mặt ta, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhấp nháy lộ vẻ ý cười.
Muốn trốn cũng không được, tránh cũng không xong, hắn tiếp tục bước tới, ta cũng không thể lui thêm bước nào nữa.
Nay là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Sau khi hoảng sợ quá độ, lá gan của ta lại lớn lên, hai chân cũng không còn run nữa, đầu óc tiếp tục hoạt động.
Hết thảy vẫn còn có thể thay đổi, Nam Cung Minh không như Nam Cung Hoán, hiện tại hắn mới có mười ba tuổi, có lẽ chỉ là cảm thấy hứng thú với ta, tình cảm không quá sâu nặng. Tình huống tệ nhất, cho dù lúc này trong đầu hắn có ý xấu, thân thể cũng không có năng lực ăn thịt (^_^). Cho nên ta không thể tỏ ra sợ hãi, nếu lộ ra thần thái điềm đạm đáng yêu như Lâm Lạc Nhi trong nguyên tác, ngược lại càng dễ dàng gợi lên dục vọng cầm thú.
Nam Cung Minh thu hồi sáo ngọc, mở miệng nói trước :“Ta nhớ muội là tiểu cô nương ở Lý gia trang đúng không? Nghe nói muội vào nhà của ta làm việc, nhưng ta vẫn không biết muội tên gì, ta lại ngượng ngùng không dám hỏi thăm tên của nữ tử, đành phải để ý xung quanh, hôm nay rốt cục tìm được rồi, muội ở nhà của ta tốt không?”
Ta thể hiện khả năng trấn định khi đi phỏng vấn xin việc, bình tĩnh chuyển hướng đề tài:“Thiếu chủ giờ này không đi luyện thi họa à? Sao lại ở Lâm Hương Các thổi sáo?”
Việc tối kỵ của hạ nhân là hỏi đến việc riêng của chủ tử, nặng thì bị đánh, nhẹ thì cũng bị mắng.
Ta cố ý chọc cho chủ tử chán ghét, không ngờ tới Nam Cung Minh không hề nổi giận, ngược lại còn nhã nhặn giải thích:“Hà tiên sinh bị nhiễm phong hàn, cho ta tạm nghỉ một ngày, ta liền tới chỗ này luyện tập khúc nhạc mới học hôm trước, muội nghe thấy được không?”
“Ta không hiểu âm luật, Minh thiếu chủ thổi sáo mà nghe vào tai ta cũng như đàn gảy tai trâu thôi.” Câu trả lời của ta đúng là vô duyên siêu cấp.
“Cũng không phải ai cũng thích âm nhạc, kỳ thật ta cũng không thích vẽ tranh, mỗi lần học giờ của Hà tiên sinh đều rất đau đầu,” Nam Cung Minh le lưỡi cười khẽ, sau đó cúi đầu, lại nháy mắt với ta 1 cái, có chút thẹn thùng lại thêm chút chờ mong hỏi,“Muội tên là gì?” (nino: so cute ah~)
Thân là nha hoàn của nhà hắn, tên thì hỏi thăm một chút là biết, cho dù muốn nói dối cũng không được, ta cũng không ngốc đến nỗi giả danh lừa chủ tử của mình, đành phải thành thành thật thật nói ra ba chữ “Lâm Lạc Nhi”.
Nam Cung Minh có chút kinh ngạc:“Muội ở Lý gia trang, sao không phải họ Lý?”
“Mẹ của ta đúng là họ Lý, nhưng cha ta không ở rể, họ của ta dĩ nhiên là theo cha, thiếu chủ hồ đồ rồi.” Ở chung với cầm thú một ngày đúng là dài như một năm, ta vừa bi phẫn dùng mũi chân giấu ở dưới váy họa quyển quyển ở trên cỏ, vừa cố tình ra vẻ bất đắc dĩ trả lời câu hỏi của hắn.(nino: tiểu Minh đáng iu thế mà bạn nỡ …>__
Nam Cung Minh thả người từ trên cây nhảy xuống, tay áo phiêu phiêu, vạt áo tung bay, tư thái như Thanh Loan giương cánh, xẹt qua ngọn cây, chạm lên ngọn cỏ, nháy mắt liền đến trước mặt ta, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhấp nháy lộ vẻ ý cười.
Muốn trốn cũng không được, tránh cũng không xong, hắn tiếp tục bước tới, ta cũng không thể lui thêm bước nào nữa.
Nay là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Sau khi hoảng sợ quá độ, lá gan của ta lại lớn lên, hai chân cũng không còn run nữa, đầu óc tiếp tục hoạt động.
Hết thảy vẫn còn có thể thay đổi, Nam Cung Minh không như Nam Cung Hoán, hiện tại hắn mới có mười ba tuổi, có lẽ chỉ là cảm thấy hứng thú với ta, tình cảm không quá sâu nặng. Tình huống tệ nhất, cho dù lúc này trong đầu hắn có ý xấu, thân thể cũng không có năng lực ăn thịt (^_^). Cho nên ta không thể tỏ ra sợ hãi, nếu lộ ra thần thái điềm đạm đáng yêu như Lâm Lạc Nhi trong nguyên tác, ngược lại càng dễ dàng gợi lên dục vọng cầm thú.
Nam Cung Minh thu hồi sáo ngọc, mở miệng nói trước :“Ta nhớ muội là tiểu cô nương ở Lý gia trang đúng không? Nghe nói muội vào nhà của ta làm việc, nhưng ta vẫn không biết muội tên gì, ta lại ngượng ngùng không dám hỏi thăm tên của nữ tử, đành phải để ý xung quanh, hôm nay rốt cục tìm được rồi, muội ở nhà của ta tốt không?”
Ta thể hiện khả năng trấn định khi đi phỏng vấn xin việc, bình tĩnh chuyển hướng đề tài:“Thiếu chủ giờ này không đi luyện thi họa à? Sao lại ở Lâm Hương Các thổi sáo?”
Việc tối kỵ của hạ nhân là hỏi đến việc riêng của chủ tử, nặng thì bị đánh, nhẹ thì cũng bị mắng.
Ta cố ý chọc cho chủ tử chán ghét, không ngờ tới Nam Cung Minh không hề nổi giận, ngược lại còn nhã nhặn giải thích:“Hà tiên sinh bị nhiễm phong hàn, cho ta tạm nghỉ một ngày, ta liền tới chỗ này luyện tập khúc nhạc mới học hôm trước, muội nghe thấy được không?”
“Ta không hiểu âm luật, Minh thiếu chủ thổi sáo mà nghe vào tai ta cũng như đàn gảy tai trâu thôi.” Câu trả lời của ta đúng là vô duyên siêu cấp.
“Cũng không phải ai cũng thích âm nhạc, kỳ thật ta cũng không thích vẽ tranh, mỗi lần học giờ của Hà tiên sinh đều rất đau đầu,” Nam Cung Minh le lưỡi cười khẽ, sau đó cúi đầu, lại nháy mắt với ta 1 cái, có chút thẹn thùng lại thêm chút chờ mong hỏi,“Muội tên là gì?” (nino: so cute ah~)
Thân là nha hoàn của nhà hắn, tên thì hỏi thăm một chút là biết, cho dù muốn nói dối cũng không được, ta cũng không ngốc đến nỗi giả danh lừa chủ tử của mình, đành phải thành thành thật thật nói ra ba chữ “Lâm Lạc Nhi”.
Nam Cung Minh có chút kinh ngạc:“Muội ở Lý gia trang, sao không phải họ Lý?”
“Mẹ của ta đúng là họ Lý, nhưng cha ta không ở rể, họ của ta dĩ nhiên là theo cha, thiếu chủ hồ đồ rồi.” Ở chung với cầm thú một ngày đúng là dài như một năm, ta vừa bi phẫn dùng mũi chân giấu ở dưới váy họa quyển quyển ở trên cỏ, vừa cố tình ra vẻ bất đắc dĩ trả lời câu hỏi của hắn.(nino: tiểu Minh đáng iu thế mà bạn nỡ …>__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook