Vô Sắc Vô Hoan
Chương 11

Sấm sét giữa trời quang.

Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như heo. Những lời này hôm nay ta rốt cục hiểu được vô cùng thấu đáo.

Cậu của ta phi thường đắc ý lần mua bán này:“Lần này để bán được cho Nam Cung thế gia, ta phải nhờ thất thúc phụ của chất tức của đệ đệ của biểu tỷ phu tìm quan hệ (nino : bắn đại bác mấy lượt mới tới a~), người phụ trách thu người mới là tiểu Vương quản sự, có ấn tượng với Lạc nha đầu nhà chúng ta, nếu không chen bể đầu còn không thể nào vào được, đáng tiếc bọn họ chê Tú Như quá nhỏ, không chịu thu, nếu không hai nha đầu nhà ta đều có tiền đồ .”

Bà ngoại lúc này thanh tỉnh, ở trên giường bệnh vui mừng lau nước mắt:“Cho dù là nha đầu làm việc nặng ở Nam Cung thế gia, đãi ngộ cũng tốt hơn con gái nhà bình thường gia. Hơn nữa nhà bọn họ nhân từ hào phóng, rất ít đánh chửi hạ nhân, việc nhẹ, tiền tiêu vặt hàng tháng lại cao, chỉ cần không làm sai, mười tám tuổi còn cho đi lập gia đình, lại còn đưa chút đồ cưới, nếu vận khí tốt có thể được thưởng nhiều vô cùng. Hơn nữa nha đầu ở nhà giàu người ta, gặp qua quen mặt, tiến thối có lễ, không lo không có người xin cưới.”

Mợ vỗ tay cười:“Nam Cung thế gia cách chúng ta chỉ mấy chục dặm đường, Lạc nha đầu trở về thăm mọi người cũng tiện lợi.”

Tú Như biểu muội cũng bắt tay vào làm khăn, thấp giọng nói:“Chờ thêm hai năm cũng cho ta tìm nhà người ta làm công, kiếm thêm chút tiền cho gia đình.”

Ta hỏi:“Nếu lỡ chủ nhân để ý thì làm sao bây giờ?”

Mợ kêu lên:“Thì đúng là phúc phận tổ tiên, chúng ta phải thắp nhang khấn vái.”

Tú Vân biểu tỷ về nhà thăm nói ngữ khí chua lè:“Chỉ bằng ngươi? Cũng không soi gương? Đừng si tâm vọng tưởng .”

TMD……

Mấy nha đầu nhà bên nhờ quan hệ lại không được tuyển, nhìn thấy ta không phải tiến lên nịnh hót, thì là châm chọc khiêu khích, tất cả đều thật sự đỏ mắt.

Chẳng lẽ bị bán vào Nam Cung thế gia làm nha đầu tương đương trúng tuyển vào công ty trong nhóm Global 500*? (^_^)

Bọn họ khiến ta một bụng tức không chỗ phát tiết, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường tự sát.

Bởi vì Nam Cung gia có quy tắc để nha đầu được gả đi, cho nên bán là tử khế, không đến tuổi, không được chủ nhân cho phép, có tiền cũng không thể chuộc thân, hơn nữa nếu để người nhà biết ta có tiền trong tay, thế nào cũng phải “Mượn” đi cho cậu hai đánh bạc.

Trăm sầu không thể giải, nhìn ánh trăng, ta thật muốn tru lên như sói, trong tay là gói đồ đã sắp xếp gọn gàng, chỉ đợi ngày mai đối phương đến chọn mua heo, thuận tiện phái xe đến đem ta cùng mấy nha đầu, nam hài cùng đi.

Bi phẫn, đầu ta nóng lên, quyết định chạy trốn……

Vừa lúc mở cửa sổ, phát hiện Thạch Đầu ngồi xổm dưới tàng cây cách đó không xa, đang cầm dao chặt đám cỏ loạn thất bát tao, nhìn thấy ta lại đứng lên muốn đi về, đi hai bước lại quay lại, Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn lên hỏi:“ Ngày mai ngươi phải đi rồi ?”

“Ta tuyệt không muốn đi.” Ta thực bi thống nói,“Ngươi nói thử ta vào núi trốn một thời gian, bọn họ có thể tìm người khác hay không?”

Thạch Đầu kinh ngạc nhìn gói đồ trong tay ta:“Nửa đêm ngươi một người vào núi? Ngươi muốn cho sói ăn thịt?”

Tuy rằng vào “Lang” Cung thế gia thực đáng sợ, nhưng dũng khí cho sói thật ăn ta cũng không có. Ý niệm nhất thời xúc động sinh ra trong đầu, nháy mắt héo rút đi xuống.

Thạch Đầu lại bổ sung:“Nô tỳ bỏ trốn sẽ bị truy nã , hơn nữa cả nhà đều bị liên lụy, ngươi mới chín tuổi, rời đi sau này làm sao? Bệnh của ngươi lại phát tác à?”

Hắn thành công rút đi hi vọng gặp may của ta, ta lúc này giống rau xà lách bị sương muối (nino : hình như là giập nát đó), ngượng ngùng từ trong hành lý lấy ra bánh bao chuẩn bị dùng ăn trên đường đưa cho Thạch Đầu:“Đừng nói bệnh bậy bạ gì đó, ta chỉ là ngày mai sắp phải đi, cho ngươi chút đồ ăn làm tiệc tiễn đưa, dù sao sau này cũng không thể đi chơi cùng ngươi.”

Thạch Đầu nhìn bánh bao thật lâu, đột nhiên hỏi:“Kỳ thật là ngươi sợ hãi phải không? Sợ bị khi dễ sao?”

“Ừ.” Ta sợ cầm thú sợ muốn chết .

Thạch Đầu do dự một lát, một ngụm nuốt bánh bao, xoay người chạy đi.

Nhìn bóng dáng tuyệt tình của hắn, đầu ta đầy hắc tuyến, giao tình hai người chúng ta lâu như vậy, ta lại cho hắn nhiều đồ ăn như vậy, hắn tốt xấu cũng có thể lưu luyến không rời, sau đó an ủi tâm tình sợ hãi của ta một chút mới là nhân tình đạo lý đi?

Đứa nhỏ này thật sự rất đáng giận !

Một lần nữa đóng cửa sổ, bò lại nằm úp sấp trên giường, nhất thời không thể ngủ, ngày hôm sau soi gương, lại vì thể chất biến thái của Lâm Lạc Nhi mà cảm thán — cư nhiên đôi mắt không đen chút nào! (nino : tới giờ vẫn lo hủy dung ah~)

Ta ủ rũ tùy ý để mợ giúp mặc vào bộ váy hồi Tết, tóc búi thành hai cái bánh bao, buộc dây buộc tóc màu hồng, chỉ có đám sọc sọc loạn thất bát tao ta chết sống không cho đụng, nàng đành phải thôi. Từ trong hộp trang điểm lấy ra một đôi bông tai hình hoa mai bằng bạc đeo vào, nói là lễ vật đưa cho ta, đến khi mọi người tới đưa tiễn, nàng lại chạy nhanh lấy trong cái gói đồ của ta ra hai cái áo bông cũ của biểu tỷ được sửa lại, còn nhéo hai cái triển lãm quần áo nhồi bông dầy thật, khiến mọi người liên tục khen nàng hiền lành.

Ăn xong điểm tâm, lại đợi nửa ngày, tiểu Vương quản sự mới khoan thai chậm rãi đến, sắp xếp hết đám heo lên xe trước, mới an bài bọn hạ nhân làm việc nặng chúng ta lên một cái xe khác. Trí nhớ của hắn rất tốt, nhìn thấy ta liếc mắt một cái liền nhận ra, kinh ngạc kêu một tiếng:“ Nha đầu hát hí khúc nhà ngươi sao mặt lại trở nên đen như vậy?”

Ta nhỏ giọng đáp:“Trời sinh .”

Cậu đánh ta một cái, cười nói:“ Đứa nhỏ ở nông thôn, đi chơi khắp nơi, phơi nắng bị đen, dưỡng một chút sẽ trắng.”

Cái tên đáng giận này, ít nói một chút sẽ chết sao?! Nếu đã đem ta bán đứt, chờ ngày lão tử cầm tiền tiêu vặt hàng tháng, đừng nghĩ sẽ cho các ngươi!

Lần này Nam Cung thế gia chọn người, tính cả Lân thôn tổng cộng 7 đứa, 3 gái, 4 trai, chúng ta ngồi trên xe nửa ngày, còn có một tên con trai chậm trễ chưa tới, lại qua một hồi lâu, mới thấy cha của hắn vội vàng chạy tới, nói là con trai nhà hắn bỗng nhiễm phong hàn, nằm trên giường dậy không nổi, cầu quản sự khoan dung hai ngày nữa sẽ đi.

Tiểu Vương quản sự tuy rằng thực không kiên nhẫn, lại sợ phong hàn lây bệnh cho người khác, chỉ có thể đồng ý.

Thạch Đầu lập tức từ trong đám người chạy đến, cười hì hì đi vào trước mặt hắn, chỉ vào chính mình nói:“Tiểu Vương đại ca, các ngài còn thu người sao? Không bằng làm cho ta đi thử xem?”

“Là ngươi,” Tiểu Vương quản sự đánh giá hắn cao thấp một phen, dùng roi ngựa chỉ vào hắn,“Ngươi có khả năng gì? Làm được cái gì sao?”

“Ta có khí lực lớn.” Thạch Đầu cũng không giải thích, trực tiếp đi đến xe giữ, gắt gao khớp hàm, dùng sức, con heo gần 200 cân lại bị hắn nâng lên, lắc lắc đi đến trước mặt tiểu Vương quản sự.

Ta biết hắn thần lực trời sinh, ngày thường chỉ dùng một bàn tay có thể giữ ta không thể động đậy, lúc thấy hắn nâng heo, cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần.

Tiểu Vương quản sự lại cả kinh đến roi ngựa cũng rơi xuống, những người khác tròng mắt trừng tròn xoe, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng heo kêu lên quanh quẩn ở không trung.

Thạch Đầu buông heo ra, lại lặp lại:“Để ta đi Nam Cung thế gia đi, ta hỏi qua cha ta rồi, hắn đồng ý .”

“Được, tiểu tử khá lắm.” Tiểu vương quản sự sửng sốt đã lâu mới hỏi,“Vì sao ngươi muốn đến nhà của ta làm nô bộc?”

Thạch Đầu trả lời thật sự sảng khoái:“Kiếm tiền.”

Tiểu vương quản sự hỏi tiếp:“Kiếm tiền làm cái gì?”

Thạch Đầu trả lời càng sảng khoái:“Cưới vợ!” (nino:*cười lăn*)

Chung quanh bộc phát ra một trận cười, tiểu Vương quản sự cũng không thể nhịn cười, vỗ bả vai hắn nói:“Hảo tiểu tử, có chí khí, ta ngay lập tức cùng cha ngươi nói một tiếng, ngoại lệ nhận lấy ngươi đi.”

Thạch Đầu lập tức quay người lại, tìm ra Thiết Đầu đại thúc nói:“Cha, ngươi đã đáp ứng, nếu ta có thể làm cho bọn họ nhận lấy ta, liền để ta đi làm nô bộc!”

“Xú tiểu tử.” Thiết Đầu đại thúc nghiêm mặt đen lại, bất đắc dĩ phải đáp ứng.

Thạch Đầu nghênh ngang cầm túi đồ đã sớm chuẩn bị tốt, lên xe, đặt mông ngồi xuống bên cạnh ta, hướng về phía ta làm cái mặt quỷ.

Ta giật nhẹ vạt áo của hắn, mắng:“Ngươi điên rồi?”

“Ai điên?” Thạch Đầu giật lại quần áo, cũng gõ ta một cái,“Không nên động thủ động cước! Nghe lời một chút, nếu không bị người ta khi dễ đừng mong ta hỗ trợ!”

Ta có chút cảm động:“ Chẳng lẽ ngươi vì sợ ta bị khi dễ mới đi theo?”

Thạch Đầu khinh thường liếc mắt một cái, quay đầu đi chỗ khác:“Đừng có không biết xấu hổ ! Ai thèm để ý ngươi? Ta chỉ là cảm thấy tìm cơ hội tiến vào Nam Cung thế gia, nói không chừng có thể làm cho chủ nhân coi trọng tố chất tập võ vĩ đại của ta, thu làm đệ tử, tương lai có thể làm một thế hệ đại hiệp đâu!”

Trong nháy mắt ta muốn đập chết tên ngu ngốc này……

=========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Độc giả bỗng nhiên nhiều hơn ~ thực vui vẻ

=========================================

Global 500*: nhóm 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới do tạp chí Fortune của Mỹ bình chọn, ko phải giải thưởng Global 500 về Môi trường của LHQ đâu nhé ^_^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương