Hoàng Diệu Sư lùi về sau vài bước, mặt tái mét.

“Phùng Nam, anh đừng có ngậm máu phun người, lúc trước chúng ta là anh tình tôi nguyện, tôi không ép buộc anh, anh đừng có đổi trắng thay đen.”

Phùng Nam tà mị nhìn Hoàng Diệu Sư, cười lạnh: “Cái gì gọi là ngươi tình ta nguyện chứ, chẳng qua tôi chỉ là thế thân của Tây Ngạn mà thôi. Em không có được anh ta, thế nên mới đến quấy rầy tôi, không phải sao?”

Hoàng Diệu Sư mỉa mai: “Tôi chẳng qua cũng là thế thân mà thôi, anh có tư cách gì mà hoa tay múa chân với tôi? Giờ lại còn làm bộ thân tình, anh không thấy buồn cười sao?”

Ánh mắt Phùng Nam hiện lên một tia hung ác: “Năm đó không phải là em si tình đó sao? Nói cái gì vĩnh viễn, cái gì cả đời chứ? Cả đời dài được đến đâu? Thiểu chút nữa thì tôi cũng bị em lừa. Lúc trước vì trốn tránh Tây Ngạn với chị gái em kết hôn, nên muốn bắt đầu lại, hóa ra không phải là ghét, chỉ là trốn tránh mà thôi.”

Hoàng Diệu Sư tức giận đến run cả người: “Nói vớ vẩn, là anh đến gặp chị tôi nói những lời này, cho nên tôi mới không thể đi. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn lấy thủ hướng của tôi để ép buộc tôi, tốt thôi, dù sao anh cũng muốn phá đám, chả lẽ tôi lại tiếp tục chịu cho anh tra tấn hay sao?”

Phùng Nam đột nhiên tóm lấy tay Hoàng Diệu Sư: “Giờ tất cả đều đã qua rồi, không bằng chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi. Không có ai hiểu em hơn tôi đâu, em cần…….”

“Anh ấy cần tôi.” – Cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Tiểu Sao tựa đầu vào cửa, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt nheo lại, lạnh lùng – “Hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi, còn anh không là gì cả.”

Vì tiếng cãi nhau của Phùng Nam với Hoàng Diệu Sư trong phòng cũng nghe rất rõ ràng, khiến cho Bạch Tiểu Sao bực mình, không nhịn được phải ra ngoài.

Đậu Đậu cũng muốn ra xem, Bạch Tiểu Sao quay đầu đẩy cô bé vào phòng, đóng cửa lại.

“Bạn trai?” – Phùng Nam cười nhạo, quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư –“Tội của em còn chưa trả xong, thế mà đã lo tìm bạn trai rồi sao?”

“Phùng Nam, anh câm đi!” – Hoàng Diệu Sư quát to.

Phùng Nam làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Diệu Sư, em nghiệp chướng nặng nề, em nên biết rõ điều ấy. Ngoài tôi ra, không kẻ nào có thể giảm bớt tội nghiệt của em được đâu.”

Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư nắm chặt tay, run rẩy, liền bước tới nắm chặt tay anh, kéo vào người mình.

“Nơi này không chào đón anh, mời anh về cho.” – Bạch Tiểu Sao lạnh lùng.

“Nơi này……Còn không đến lân cậu lên tiếng.” – Phùng Nam cười nhẹ -“Huống hồ, chuyện của chúng tôi cậu biết được bao nhiêu? Cậu hiểu được em ấy đến đâu chứ?”

Bạch Tiểu Sao tức giận bước đến, vung tay, lại bị Hoàng Diệu Sư bắt được.

Hoàng Diệu Sư lắc đầu: “Phùng Nam, vẫn là câu nói đấy, tôi không muốn dây dưa với anh nữa. Chuyện trước kia chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, hiện tại mối liên hệ của chúng ta đã không còn nữa, tôi có cuộc sống của tôi, chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc đến nữa.”

“Vì cái gì?” – Phùng Nam đột nhiên gào to – “Vì cái gì mà em có thể bỏ được……..”

“Không cần nói nữa.” – Hoàng Diệu Sư gào lên ngắt lời Phùng Nam – “Phùng Nam, là anh nói anh không phải đồng tính luyến ái, là anh nói anh ghê tởm nhất là đồng tính luyến ái, vì sao hiện tại anh lại muốn dây dưa với tôi? Tôi rời đi không phải là đúng như mong muốn của anh hay sao? Anh còn không hài lòng chỗ nào? Rốt cuộc thì anh muốn cái gì chứ?”

Phùng Nam nhắm mắt, sau đó trừng lên nhìn Hoàng Diệu Sư: “Em nói, khi đó là em xúc động, em đã xúc động, vậu sao em không thể tha thứ cho xúc động lúc đó của anh?”

Hoàng Diệu Sư chịu không nổi, hạ giọng: “Phùng Nam, không còn gì để nói nữa, chúng ta có nói cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt mà thôi. Chị tôi nói tôi có hạnh phúc thì chị ấy mới yên tâm, nhưng mà hạnh phúc tôi muốn anh không cho tôi được, chúng ta đã cho nhau tổn thương quá nhiều rồi, tôi không muốn tiếp tục hơn nữa.”

Phùng Nam nhìn Hoàng Diệu Sư, lại nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Sao.

“Tôi sẽ không buông tay.” – Phùng Nam nói – “Tôi đã mất một rồi, và tôi không nghĩ sẽ để mất thêm lần nữa.”

“Tùy anh thôi.” – Hoàng Diệu Sư xoay người cầm tay Bạch Tiểu Sao – “Anh đi hâm lại canh, giúp anh tiếp khách nhé.”

“Được.” – Bạch Tiểu Sao mỉm cười cho anh an tâm, Hoàng Diệu Sư buông tay, đi vào bếp, không hề nhìn Phùng Nam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương