“Phùng tiên sinh còn chuyện gì sao?” – Bạch Tiểu Sao tà nghễ nhìn Phùng Nam.

Phùng Nam lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Sao, hừ một tiếng, đứng dậy: “Tôi sẽ không từ bỏ Diệu Sư.” – Giống như một lời tuyên chiến.

“Xin cứ tự nhiên.” – Bạch Tiểu Sao nhún vai.

Phùng Nam cuối cùng cũng ra về. Bạch Tiểu Sao thở phào, đẩy cửa phòng bếp.

Hoàng Diệu Sư quay lưng về phía cửa, Bạch Tiểu Sao tiến đến, ôm eo anh.

Hoàng Diệu Sư quay đầu, Bạch Tiểu Sao tưởng là anh khóc, vì nhìn khóe mắt hơi đỏ, trong lòng chợt thấy chùng xuống.

“Hắn đi rồi?” – Hoàng Diệu Sư hỏi.

“Ừ.” – Bạch Tiểu Sao trả lời – “Không có chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì?” – Hoàng Diệu Sư cười khổ – “Có chuyện cũng không có khả năng đến đây nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” – Bạch Tiểu Sao vỗ vai anh an ủi – “Em đi gọi Đậu Đậu ăn cơm. Anh dọn nốt nhé.”

“Được.” – Hoàng Diệu Sư gật đầu, Bạch Tiểu Sao đi ra ngoài.

Mở cửa phòng, Đậu Đậu hé ra khuôn mặt lo lắng, nhìn Bạch Tiểu Sao đang vuốt tóc mình.

“Chú quấy rối đi rồi chứ?” – Đậu Đậu nhỏ giọng hỏi.

“Đi rồi.” – Bạch Tiểu Sao xoa đầu cô bé – “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Đậu Đậu lại nhìn xung quanh: “Bố đâu rồi? Vừa rồi cháu thấy bố rất tức giận.”

“Bố cháu đi hâm canh rồi, để cho chúng ta ăn trước, lát nữa bố cháu ra ăn sau.”

“Vâng.” – Đậu Đậu gật đầu, sùng bái nhìn Bạch Tiểu Sao – “Chú Bạch thật lợi hại, chú vừa mới ra, chú Phùng quấy rối liền bị dọa chạy mất.”

Bạch Tiểu Sao bật cười: “Chú Bạch là hổ sao? Vừa xuất hiện đã dọa người chạy mất?”

Đậu Đậu ngây ngô cười, ngồi xuống bàn ăn. Bạch Tiểu Sao lấy cơm cho cô bé, Đậu Đậu vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cửa bếp, chờ bố mình đi vào.

Bạch Tiểu Sao giả bộ tức giận, gõ bát của Đậu Đậu: “Không tập trung vào ăn đi còn ngó nghiêng cái gì?”

“Đậu Đậu, con lại không ngoan?” – Hoàng Diệu Sư bê canh từ bếp ra, sắc mặt thoạt nhìn vẫn bình thường.

Đậu Đậu vội xúc mấy miếng cơm, phồng mồm lên, vẫn cố nói: “Có mà. Đậu Đậu ăn cơm rất ngoan.”

Hoàng Diệu Sư đặt bát canh xuống bàn, ngồi bên cạnh Đậu Đậu.

Ăn cơm xong, Hoàng Diệu Sư rửa bát trong bếp, Bạch Tiểu Sao thì pha nước tắm.

Nằm trong bồn tắm lớn, nhớ tới những lời Phùng Nam vừa nói, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái.

Hóa ra người mà Hoàng Diệu Sư yêu lại chính là anh rể của mình, Phùng Nam nói vậy, Hoàng Diệu Sư cũng không hề phủ nhân, Nhớ tới biểu tình của Hoàng Diệu Sư hôm đi thăm mộ, cậu lại thấy buồn.

Chẳng lẽ mình còn muốn tranh đoạt với người chết sao? Ý nghĩ này khiến cho Bạch Tiểu Sao cảm thấy bản thân quá hẹp hòi. Hoàng Tây Ngạn đã mất, vậy mà bản thân cậu lại để ý chuyện cảm tình của Hoàng Diệu Sư với anh ta.

Nhưng mà, chính vì đối phương là người đã mất, cho nên hoàn toàn không thể tranh đấu được. Hơn nữa, Hoàng Tây Ngạn và Hoàng Diệu Sư đã quen biết hơn mười năm, Đậu Đậu lại là con gái của Hoàng Tây Ngạn. Tuy rằng người đã mất, nhưng mà cậu sao có thể chen chân vào đoạn tình cảm này đây?

Vừa suy nghĩ, lại vừa cảm thấy mình nhàm chán, tự dưng lại suy nghĩ vẩn vơ.

Nằm trong bồn tắm suy nghĩ đến lúc nước lạnh, Bạch Tiểu Sao mới giật mình, đứng dậy.

Ra khỏi phòng tắm, Đậu Đậu đang xem ti vi nhảy tới ôm cổ Bạch Tiểu Sao, hít hà.

“Chú đẹp trai thật là thơm.”

“Tiểu sắc nữ.” – Hoàng Diệu Sư kéo Đậu Đậu ra, tiện tay ôm lấy thắt lưng Bạch Tiểu Sao – “Nhưng mà thực sự rất thơm.”

Bạch Tiểu Sao nghĩ tới chuyện mình vừa nằm trong bồn tắm suy nghĩ, cảm thấy bản thân thật khờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương