Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự
-
Chương 44
Trình Mạc nhảy lên, tay giơ cao Thứ Tâm Trùy, chém lên người cổ vương.
Cùng lúc đó, Tử Tiêu cầm kiếm một tay, đâm từ trên đỉnh đầu cổ vương xuống. Trường kiếm dài, khi đâm vào đỉnh đầu cổ vương lại không hề bị lực cản, nháy mắt đã lút cán, cả thanh kiếm bị thịt mềm bao lấy.
Tử Tiêu cảm thấy bất thường, một chân đạp lên đỉnh đầu cổ vương, rút trường kiếm ra, mắt thấy miệng vết thương lập tức khép kín, không để lại một chút dấu vết nào.
Còn Thứ Tâm Trùy trong tay Trình Mạc cũng không đâm vào được trái tim cổ vương. Cả cơ thể to lớn của cổ vương nhồi đầy huyệt động, Trình Mạc khó có thể phán đoán nơi nào là trái tim nó, chỗ Thứ Tâm Trùy đâm vào cũng mềm nhũn giống như nơi tiếp xúc với kiếm của Tử Tiêu, căn bản không thể dùng lực.
Xúc tua của cổ vương bị nắm chặt, nó giận dữ giãy giụa, thân hình đột nhiên phình lên, hai xúc tua cực lực đong đưa.
Tần Phương Xuyên bị xúc tua quật vào ngực, lập tức không thể chống cự, ngã ngửa về phía sau.
Cổ vương lập tức rút xúc tua ra khỏi cơ thể Thư Trường Hoa, đồng thời quật mạnh lên người Thư Trường Hoa.
Trình Mạc thấy thế, vội vàng rút ra Thứ Tâm Trùy, nhảy xuống, ôm lấy thân hình yếu ớt của Thư Trường Hoa, bị xúc tua kia quật ra xa cùng y.
Mắt thấy thân thể sắp va vào trên vách động, Trình Mạc bảo vệ chặt chẽ Thư Trường Hoa trong lòng mình, bỗng nhiên có một lực cản trên vai, vừa lúc đỡ lấy xung lực về sau, giúp Trình Mạc đứng vững.
Trình Mạc thở dốc, quay đầu lại, thấy Tuệ Tịch rút tay từ trên vai hắn lại rồi mới đi qua Trình Mạc, bước về hướng cổ vương.
Lúc này, nhát kiếm thứ hai của Tử Tiêu đã bổ xuống đỉnh đầu cổ vương, trường kiếm kia chém vào theo chiều nghiêng, cứ như muốn cắt đầu cổ vương thành hai nửa, nhưng chiều dài thân kiếm vẫn có hạn, chẳng khác nào chém vào nước, kiếm qua không để lại dấu.
Xúc tua mảnh dài của cổ vương cũng đập về phía Tử Tiêu.
Tử Tiêu hơi nheo mắt, thu kiếm lui về phía sau.
Bỗng nhiên, Tuệ Tịch nhảy lên, phi về hướng thân hình cổ vương, hai tay bắt lấy một cái xúc tua của nó.
Cổ vương ra sức giãy giụa, vẫy xúc tua trên diện rộng, muốn ném Tuệ Tịch đi.
Tuệ Tịch hô lên một tiếng với Tử Tiêu.
Tử Tiêu đang vịn vào vách động để vững người, nghe tiếng quát của Tuệ Tịch liền khoát tay quăng trường kiếm qua.
Trường kiếm bay về hướng cái xúc tua đang đong đưa của cổ vương, Tuệ Tịch lập tức duỗi tay ra chụp lấy, lật tay là một nhát chém.
Tần Phương Xuyên đã gượng người dậy được, vội hô to: “Cẩn thận có độc!”
Tần Phương Xuyên vừa dứt lời, xúc tua của cổ vương đã bị Tuệ Tịch cắt mất phần ngọn, một dòng nọc độc từ chỗ bị đứt phun ra trong nháy mắt.
Tần Phương Xuyên vội vàng nghiêng mình né tránh nọc độc phụt tới.
Tuệ Tịch chau mày, bám vào cái xúc tua kia xoay người về phía sau, dừng ngay chỗ gắn kết giữ thân thể cổ vương và xúc tua, lại vung kiếm, cắt đứt cả một cái xúc tua của nó.
Lúc này, độc chỉ có thể chảy tróc rách từ thân hình của cổ vương xuống.
Cổ vương ăn đau, dùng sức vung một cái xúc tua khác, muốn đánh Tuệ Tịch.
Tuệ Tịch nhân cơ hội, một tay bắt lấy xúc tua của cổ vương, một tay ném trường kiếm cho Tử Tiêu, cao giọng hô lên: “Đến đi!”
Tay phải Tử Tiêu cầm kiếm, tay trái vỗ vào vách động mượn lực bổ tới cái xúc tua còn lại của cổ vương, làm như Tuệ Tịch khi nãy, chặt đứt cả phần gốc của xúc tua.
Tuệ Tịch phi người đáp xuống đất.
Cổ vương nổi giận, thân hình con trùng khổng lồ bắt đầu run lên dữ dội, toàn bộ hang động như chấn động theo cơn phẫn nộ của nó.
Cổ vương cố sức trườn dài thân mình, trên thân thể đen đúa bắt đầu chảy ra những giọt nước xanh biếc, những giọt nước này hội tụ lại, càng lúc càng nhiều, lan rộng toàn thân nó, chẩm chậm chảy xuôi xuống mặt đất.
Tần Phương Xuyên hô lớn: “Tránh đi trước.”
Trình Mạc lập tức ôm lấy Thư Trường Hoa, vịn vách hang mà lên.
Còn Tuệ Tịch quay người giữ chặt một cánh tay của Tần Phương Xuyên, đạp vách hang trở lại đài cao kia.
Tử Tiêu cũng dùng khing công bay lên từ vách hang đối diện.
Cùng lúc đó, Tử Tiêu cầm kiếm một tay, đâm từ trên đỉnh đầu cổ vương xuống. Trường kiếm dài, khi đâm vào đỉnh đầu cổ vương lại không hề bị lực cản, nháy mắt đã lút cán, cả thanh kiếm bị thịt mềm bao lấy.
Tử Tiêu cảm thấy bất thường, một chân đạp lên đỉnh đầu cổ vương, rút trường kiếm ra, mắt thấy miệng vết thương lập tức khép kín, không để lại một chút dấu vết nào.
Còn Thứ Tâm Trùy trong tay Trình Mạc cũng không đâm vào được trái tim cổ vương. Cả cơ thể to lớn của cổ vương nhồi đầy huyệt động, Trình Mạc khó có thể phán đoán nơi nào là trái tim nó, chỗ Thứ Tâm Trùy đâm vào cũng mềm nhũn giống như nơi tiếp xúc với kiếm của Tử Tiêu, căn bản không thể dùng lực.
Xúc tua của cổ vương bị nắm chặt, nó giận dữ giãy giụa, thân hình đột nhiên phình lên, hai xúc tua cực lực đong đưa.
Tần Phương Xuyên bị xúc tua quật vào ngực, lập tức không thể chống cự, ngã ngửa về phía sau.
Cổ vương lập tức rút xúc tua ra khỏi cơ thể Thư Trường Hoa, đồng thời quật mạnh lên người Thư Trường Hoa.
Trình Mạc thấy thế, vội vàng rút ra Thứ Tâm Trùy, nhảy xuống, ôm lấy thân hình yếu ớt của Thư Trường Hoa, bị xúc tua kia quật ra xa cùng y.
Mắt thấy thân thể sắp va vào trên vách động, Trình Mạc bảo vệ chặt chẽ Thư Trường Hoa trong lòng mình, bỗng nhiên có một lực cản trên vai, vừa lúc đỡ lấy xung lực về sau, giúp Trình Mạc đứng vững.
Trình Mạc thở dốc, quay đầu lại, thấy Tuệ Tịch rút tay từ trên vai hắn lại rồi mới đi qua Trình Mạc, bước về hướng cổ vương.
Lúc này, nhát kiếm thứ hai của Tử Tiêu đã bổ xuống đỉnh đầu cổ vương, trường kiếm kia chém vào theo chiều nghiêng, cứ như muốn cắt đầu cổ vương thành hai nửa, nhưng chiều dài thân kiếm vẫn có hạn, chẳng khác nào chém vào nước, kiếm qua không để lại dấu.
Xúc tua mảnh dài của cổ vương cũng đập về phía Tử Tiêu.
Tử Tiêu hơi nheo mắt, thu kiếm lui về phía sau.
Bỗng nhiên, Tuệ Tịch nhảy lên, phi về hướng thân hình cổ vương, hai tay bắt lấy một cái xúc tua của nó.
Cổ vương ra sức giãy giụa, vẫy xúc tua trên diện rộng, muốn ném Tuệ Tịch đi.
Tuệ Tịch hô lên một tiếng với Tử Tiêu.
Tử Tiêu đang vịn vào vách động để vững người, nghe tiếng quát của Tuệ Tịch liền khoát tay quăng trường kiếm qua.
Trường kiếm bay về hướng cái xúc tua đang đong đưa của cổ vương, Tuệ Tịch lập tức duỗi tay ra chụp lấy, lật tay là một nhát chém.
Tần Phương Xuyên đã gượng người dậy được, vội hô to: “Cẩn thận có độc!”
Tần Phương Xuyên vừa dứt lời, xúc tua của cổ vương đã bị Tuệ Tịch cắt mất phần ngọn, một dòng nọc độc từ chỗ bị đứt phun ra trong nháy mắt.
Tần Phương Xuyên vội vàng nghiêng mình né tránh nọc độc phụt tới.
Tuệ Tịch chau mày, bám vào cái xúc tua kia xoay người về phía sau, dừng ngay chỗ gắn kết giữ thân thể cổ vương và xúc tua, lại vung kiếm, cắt đứt cả một cái xúc tua của nó.
Lúc này, độc chỉ có thể chảy tróc rách từ thân hình của cổ vương xuống.
Cổ vương ăn đau, dùng sức vung một cái xúc tua khác, muốn đánh Tuệ Tịch.
Tuệ Tịch nhân cơ hội, một tay bắt lấy xúc tua của cổ vương, một tay ném trường kiếm cho Tử Tiêu, cao giọng hô lên: “Đến đi!”
Tay phải Tử Tiêu cầm kiếm, tay trái vỗ vào vách động mượn lực bổ tới cái xúc tua còn lại của cổ vương, làm như Tuệ Tịch khi nãy, chặt đứt cả phần gốc của xúc tua.
Tuệ Tịch phi người đáp xuống đất.
Cổ vương nổi giận, thân hình con trùng khổng lồ bắt đầu run lên dữ dội, toàn bộ hang động như chấn động theo cơn phẫn nộ của nó.
Cổ vương cố sức trườn dài thân mình, trên thân thể đen đúa bắt đầu chảy ra những giọt nước xanh biếc, những giọt nước này hội tụ lại, càng lúc càng nhiều, lan rộng toàn thân nó, chẩm chậm chảy xuôi xuống mặt đất.
Tần Phương Xuyên hô lớn: “Tránh đi trước.”
Trình Mạc lập tức ôm lấy Thư Trường Hoa, vịn vách hang mà lên.
Còn Tuệ Tịch quay người giữ chặt một cánh tay của Tần Phương Xuyên, đạp vách hang trở lại đài cao kia.
Tử Tiêu cũng dùng khing công bay lên từ vách hang đối diện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook