Trình Mạc nhìn về phía Tần Phương Xuyên, Tần Phương Xuyên hít sâu một hơi, đi dọc theo bãi đá bên cạnh vách động xuống phía dưới.

Trình Mạc căng thẳng trong lòng, định đi theo thì bỗng nhiên bị Tuệ Tịch kéo lại, “Nhìn đã.”

Tần Phương Xuyên đáp xuống mặt đất, hai chân trần đạp trên lớp dịch nhầy xanh biếc càng làm nổi bật đôi chân trắng ngần như ngọc. Y đi từng bước một đến phía trước, còn Thư Trường Hoa vẫn đang vất vả chống người quỳ lên.

Tần Phương Xuyên tới gần Thư Trường Hoa, không gợi phản ứng của cổ vương.

Y cực kỳ cẩn thận đề phòng, đứng bên cạnh Thư Trường Hoa, từ từ quỳ xuống, hai tay vòng ôm lấy eo Thư Trường Hoa, không để y tiếp tục quỳ dậy nữa.

Thư Trường Hoa dường như sửng sốt, quay đầu lại, nhìn Tần Phương Xuyên bằng vẻ mờ mịt.

Tần Phương Xuyên biết lúc này Thư Trường Hoa đang phải chịu sự thống khổ thế nào, cổ họng y đắng nghét, hai tay ôm chặt lấy Thư Trường Hoa, y nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đừng nhúc nhích.”

Thư Trường Hoa bỗng nhiên hé miệng, cổ họng khô gắt khổ nhọc phát ra một tiếng, y nói: “Giết cổ vương.”

Tần Phương Xuyên đáp lời y: “Còn chưa phải lúc.”

Thư Trường Hoa như đã nghe hiểu, y cúi đầu, nhìn xúc tua của cổ vương đang cắm trong thân thể mình, y có thể cảm thấy được một lượng máu lớn đã rời khỏi cơ thể, chỉ còn lại một ít đủ để giữ lại nhịp đập của trái tim, tuần hoàn qua lại từ xúc tua của cổ vương, chảy qua cơ thể mình.

Thư Trường Hoa lắc đầu, nắm chặt Thứ Tâm Trùy trong tay, giãy tránh Tần Phương Xuyên. Y biết chính là lúc này, y đã sớm có kế hoạch rồi, thời điểm y suy yếu nhất, thời điểm cổ vương đang hấp thụ lượng máu lớn nhất, chính là lúc ra tay.

Nhưng thân thể y đã yếu ớt đến mức như vậy, làm sao có thể giãy ra khỏi Tần Phương Xuyên? Tần Phương Xuyên không ngừng khuyên can y, “Sư huynh, chờ một chút.”

Trình Mạc cuối cùng cũng nhảy khỏi đài cao kia, Tử Tiêu và Tuệ Tịch thì vẫn nhìn chằm chặp vào từng cử động của cổ vương.

Trình Mạc chậm rãi đến gần Thư Trường Hoa, hắn quỳ một chỗ khác cạnh Thư Trường Hoa, vươn tay lấy Thứ Tâm Trùy trong tay y.

Thư Trường Hoa nắm chặt không buông.

Trình Mạc nhẹ giọng nói: “Thư Trường Hoa, là ta.”

Thư Trường Hoa nói: “Giết cổ vương.”

Trình Mạc thì thầm, “Chúng ta cùng nhau giết cổ vương, không tốt sao?”

Thư Trường Hoa hỏi: “Ngươi là ai?”

Trình Mạc đáp: “Ta là Trình Mạc đây.”

Giọng nói thô ráp của Thư Trường Hoa bỗng nhiên run rẩy, y nói: “Nhớ kỹ, lấy máu ở tim nó, cứu Trình Mạc.”

Hai tay Trình Mạc vòng qua cổ Thư Trường Hoa, áp má lên má y, “Được,” Trình Mạc nói, “Ngươi yên tâm.”

Cơ thể Thư Trường Hoa đột nhiên run rẩy càng dữ dội hơn.

Trình Mạc sốt ruột gọi: “Thư Trường Hoa?”

Tần Phương Xuyên đè lại cánh tay Trình Mạc, “Cổ vương đã hút vào cổ độc, đang chuẩn bị đưa máu vào lại cơ thể sư huynh.”

Trình Mạc lập tức quỳ thẳng người, dùng sức đoạt lấy Thứ Tâm Trùy trong tay Thư Trường Hoa.

Tần Phương Xuyên cũng căng người, nói với Trình Mạc: “Như thế này, chừng nào ta bảo ngươi ra tay, ngươi lập tức ra tay.”

Trình Mạc dùng sức gật đầu một cái.

Thư Trường Hoa ngẩng đầu, khàn giọng la lên, rõ ràng đã đau đến tột độ.

Một tay Trình Mạc cầm chắc Thứ Tâm Trùy, một tay siết chặt bàn tay Thư Trường Hoa.

Trán Thư Trường Hoa phủ đầy mồ hôi, chảy dọc hai má xuống.

Tần Phương Xuyên hít thở thật sâu, vừa phải quan sát vẻ mặt Thư Trường Hoa, vừa phải đè lại cơ thể y, không cho y giãy giụa.

Trình Mạc tập trung tinh thần, bỗng nhiên nghe được tiếng Tần Phương Xuyên bắt đầu nhỏ giọng đếm ngược, “Ba… hai… một!” Đột nhiên hai tay y nhanh chóng đè lại một đôi xúc tua của cổ vương, không để nó rút ra khỏi cơ thể Thư Trường Hoa, đồng thời quát lớn: “Động thủ đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương