– Vô Tình, chúng ta đi thôi.

– Lãnh Huyết, ta không muốn đi, thật sự không muốn đi mà! – Lâm Phong lấy giọng năn nỉ nói.

– Vô Tình, đây là ý của Hoàng Thượng. Thiên hạ này, có chỗ nào không phải đất của nhà vua? – Lãnh Huyết lấy giọng văn vẻ nói.

– Lãnh Huyết, chúng ta ra nước ngoài sống đi – Lâm Phong đột nhiên đề nghị.

– Ra nước ngoài? – Lãnh Huyết càng nghe càng không hiểu.

– Ra khỏi lãnh thổ Đại Tống! Lâm Phong kích động nói.

– Huynh muốn cùng ta bỏ trốn? – Lãnh Huyết trong lòng mừng như điên, thì ra Vô Tình thật sự thích mình!

– Bỏ trốn…? không phải đâu nha! Thì ra Lãnh Huyết thật sự thích mình sao? Nhưng thôi, phóng lao thì phải theo lao thôi, chỉ cần không cùng hắn thành thân là được. Nếu lập gia đình cùng hắn thì xong đời, mình cũng sẽ trở thành một kẻ Đoạn Bối giống hắn.

– Vô Tình, không lẽ…thì ra xưa nay huynh cũng có …để ý đến ta à? – Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Huyết vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.

– Lại chuyện gì nữa đây? – Mặt Lâm Phong dần tối đen lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương