Vô Hạn Tử Linh Sư
-
Chapter 30 Đột nhập (3)
Chương 30: Đột nhập (3)
Tôi nặng nề nâng kiếm lên khi vầng aura kia lấn át hơi thở của mình.
“Sao lại có một người đến được đây mà không cần chiến đấu?”
Thành thật mà nói, tôi muốn báo cáo với quản trị viên hoặc ai đó nhưng…
"Sao im răm rắp thế, tên tối cổ?"
“…”
Hệ thống đã xác nhận hắn là kẻ thù của tôi, vậy nên tôi không thể làm vậy.
"Mình phải tìm cách sống sót."
Tôi không có ý định từ bỏ… ngay cả khi cơ hội sống sót chỉ còn một phần trăm.
Tôi nhìn xung quanh và quan sát trang bị của kỵ sĩ.
Thanh kiếm với ánh bạc nổi bật trên tông màu đen tuyền của bộ hắc giáp; thế trận đang có phần nghiêng về hắn ta.
'Trường kiếm có tầm đánh hơn dao găm, và áo giáp thì bao kín người hắn. "
Nhìn sơ qua có thể biết được rằng tôi sẽ thua.
Phải mạnh hơn nữa thì mới có thể chiến thắng được.
"Nhưng cũng khá khó khăn đây."
Đống xác của lũ sói đã đủ để nói lên bản lĩnh và kỹ năng của anh ta.
Ở cấp độ hiện tại, tôi không có cơ hội chiến thắng nếu đấu một chọi một.
"Mình cần phải tạo ra yếu tố bất ngờ."
Tôi cẩn thận hỏi một câu trong khi đề cao cảnh giác.
“Tôi chưa nghe về một vụ xâm nhập trái phép bao giờ cả. Anh đến từ đâu?"
“Quả là những kẻ mới vào đây lần đầu, thậm chí còn không biết ‘Xâm nhập tầng tháp’ là gì. Heh.”
Cái điệu cười khinh khỉnh ấy biến thành tiếng cười hả hê.
"Thằng ngu này là ai vậy..."
Tôi gần như nổi điên trước những lời xúc phạm đó, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Chí ít thì hắn ta nghĩ rằng tôi gà hơn hắn.
"Mình phải tận dụng lợi thế."
“Xâm nhập tầng tháp— nó là gì vậy?”
"Đầu óc của ngươi cũng kém cỏi y như văn hoá của ngươi vậy?”
“…”
“Nếu là tôi, liệu anh có muốn nhận được câu trả lời không? ”
Khác với cách ăn nói trẻ trâu của mình, hắn ta suy nghĩ có vẻ khá thấu đáo.
Rõ ràng là hắn ta sẽ không đáp lại những câu hỏi trực tiếp như—
"Sao cũng được, ngươi kiểu gì cũng chết thôi."
Không, tôi nghĩ là có
‘…Hắn ta đang đánh trống lảng dù đã định trả lời mình.”
Hắn đã quá coi thường tôi.
“Một trong những tính năng được mở khóa ở tầng 8 được gọi là ‘Xâm nhập tầng tháp’. Ngươi có thể mua vé thông hành trên thị trường để can thiệp vào quá trình thử thách của người khác”.
Anh ta tiếp tục nói.
"Dĩ nhiên thì với cái chiều không gian nguyên thuỷ đó thì ngươi sẽ chẳng thể nào lên nổi tầng 8 đâu."
“…Vậy là anh đến từ một chiều không gian khác, phải không?”
"Ta có thể đến từ nơi nào khác được chứ?"
"…Tôi hiểu rồi."
Sau khi đáp lại anh ta, tôi khẽ lẩm bẩm.
Tập trung hết mức có thể vào những gì tên kỵ sĩ đã nói—
"Con mắt của sự thật."
「Kích hoạt kỹ năng ‘Con mắt của sự thật’.」
「Người đó đang nói sự thật. 」
Kỹ năng đã xác nhận rằng anh ta thực sự đến từ một chiều không gian khác.
"Mẹ kiếp, phức tạp quá."
Chà, tháp thử thách và ngục tối được tính là chiều không gian nên có vẻ vẫn còn chiều không gian khác.
"Chỗ này lớn hơn tôi tưởng..."
Ngay sau đó-
“Thật lái xược. Dám thách thức ta sao.”
Anh ta hẳn đã nhận thấy rằng tôi đã kích hoạt kỹ năng của mình.
Tôi cố cười tươi nhất có thể trước mặt anh ta.
"Anh định làm gì?"
Tôi đã moi được mọi thông tin cần thiêt về hắn và tên này có vẻ khá căm thù tôi.
Và có vẻ như hắn ta sẽ không tiết lộ cho tôi bất cứ điều gì khác vào thời điểm này.
Vậy thì không cần phải vòng vo nữa.
“Cái... cái gì? Sao ngươi dám…"
Hắc kỵ sĩ run lên vì tức giận, nhưng tôi đã nhân cơ hội này để tấn côn.
Khi anh ta đang nói dở, tôi lao về phía trước với lưỡi kiếm của mình.
Pss— kang!
"Ngươi thực sự nghĩ rằng chiêu này có thể đánh bại được ta à?"
Tên kỵ sĩ trừng mắt nhìn qua chiếc mũ sắt của mình khi hắn đỡ được thanh kiếm.
"Cứ nghĩ rằng mình đã khiến anh ta mất cảnh giác rồi chứ..."
Tôi phải dành lời khen anh ta vì chuyện này.
Anh ta không phải là người mà tôi có thể đánh bại bằng một số mánh khóe rẻ tiền.
Kang!
Tôi vung dao găm thêm một lần nữa rồi lùi lại một bước.
Tôi đã ngộ ra vài điều sau khi cuộc trao đổi kỹ năng nhè nhẹ.
"Các chỉ số của tên này không quá vượt trội so với của tôi."
Bọn tôi đều vung kiếm bằng một tay nhưng có vẻ tôi mạnh hơn hắn ta.
Có vẻ hắn ta đã bị đẩy lùi lại trong tức khắc.
Tuy vậy, nếu không nhầm thì…
Tên này hoànt thành thử thách thứ 5 mà không tốn tý sức nào.
Chỉ riêng điều đó đã chứng tỏ kinh nghiệm và năng lực của tên này rồi.
"Đáng lưu tâm nhất có lẽ là kỹ năng của hắn ta."
Tôi phải cẩn thận trước hắn ta.
Nghĩ về tất cả các kỹ năng có sẵn, tôi lùi lại để thủ thế.
Kỹ năng hữu ích nhất trong kho trang bị của tôi là ‘Tăng tốc tức thời’.
'Lì Đòn chỉ được kích hoạt khi mạng sống của mình bị đe dọa và kháng sát thương vật lý ở thế bị động. "
Tôi có rất nhiều kỹ năng khác, nhưng về cơ bản thì chúng đều là những kỹ năng bị động.
Có thể nói rằng kỹ năng chủ động duy nhất mà tôi có là Tăng tốc tức thời.
'Tốc độ là điểm mạnh nhất của mình, vì vậy nên mình phải tận dụng nó.”
Tôi phải làm vậy… hoặc nếu không, tôi sẽ bị những thứ mà hắn ta đang che giấu hạ gục.
Tên kỵ sĩ đứng trước mặt tôi cứ bồn chồn không dứt, rồi hắn ta tặc lưỡi.
“Chậc, có phải do đây là tầng 5 không? Giới hạn thật là lớn. ”
Tôi đã nghĩ điều này một lúc nhưng— tại sao anh ta lại như thế này?
Hắn đang độc thoại giữa trận chiến.
Thật kỳ lạ.
"Hay chỉ là vì hắn ta là một kẻ tự luyến?"
Có thể hắn đang nói dối về ‘Giới hạn’ nhưng…
Tôi không nghĩ hắn đủ thông minh để đe doạ tôi bằng những lời nói đó.
"Ta đang trở nên nghiêm túc đấy, kẻ kém cỏi."
Hắn ta rút kiếm và giơ nó lên.
Có thể hắn chuẩn bị sử dụng một kỹ năng nào đó.
Koong.
Lưỡi kiếm của hắn lao vút về phía trước khi hắn ta nhảy lên.
Đó là một đòn đánh từ xa, nhưng nó không thể làm tôi bị thương.
Tôi đã từng gặp thứ tương tự trong thử thách thứ ba.
Koonphh!
Mũi kiếm của tên kỵ sĩ mở rộng và lao vút về phía trước.
Tôi xoay mình né tránh, suýt thì thanh kiếm đã ghim vào sương sườn tôi.
Vút.
"Hừm."
Vết thương làm tôi kêu lên một tiếng.
「Kích hoạt kỹ năng ‘Phục hồi nhanh chóng.’」
Kỹ năng tôi mới thăng cấp này đã chữa lành vết thương ngay lập tức, nhưng cơn đau nhức vẫn kéo dài.
"Hắn ta đánh giá thấp mình là có lý do cả."
Tôi quắc mắt nhìn thanh kiếm của hắn ta, lưới kiếm đã trở lại hình dáng ban đầu .
Chẳng trách hệ thống đánh giá hắn ta cao đến vậy.
“Nhìn cho kỹ đi, đồ ẻo lả. Nếu không thì ngươi sẽ chết đấy. "
Hắc kỵ sĩ tiếp tục nói như thể trận chiến này là một trò chơi vậy.
“…”
Như một đứa trẻ dẫm lên một con kiến.
Đó là tôi dưới góc nhìn của hắn.
‘Đồ khốn kiếp.’
Đây là những gì hắn đang làm sau khi xâm nhập vào thử thách của một người lạ?
Cơn giận gần như chiếm lấy tôi, nhưng tôi phải kiềm chế.
Tôi phải bình tĩnh nghĩ cách đối phó…
Vút!
Lưỡi kiếm của hắn ta lại vung về phía tôi làm tôi không kịp suy nghĩ .
Lần này tôi đã né thành công, nhưng tên kiếm sĩ vẫn rất tự tin.
“Ồ, ngươi khá nhanh nhẹn đó chứ? Không tồi đối với một kẻ thách đấu tầng 5 đâu nhỉ. ”
Tôi không dám đáp lại hắn ta.
Tôi phải vận thêm sức lực.
"Mình phải giữ lại Tăng tốc tức thời như con át chủ bài, nhưng mình vẫn tiếp tục có thể sử dụng nó."
Không phải ngẫu nhiên tôi không bán Áo choàng sát thủ ở thương hội thợ săn.
「Sử dụng khả năng chủ động của Áo choàng sát thủ (C).」
「Tốc độ di chuyển +15%」
「Thời gian kích hoạt còn lại - 00:00:59」
Đây là lý do.
Koong.
Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại khi tôi nhảy lên khỏi sàn.
Tất nhiên, kỵ sĩ dường như đã đoán trước được điều này và không hề hoảng sợ.
“Thu hẹp khoảng cách… Ngươi nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội sao?”
Hắn ta đâm một nhát kiếm nhanh và mạnh.
Ssssp!
Tôi chắc chắn nhỉnh hơn hắn về sức mạnh và tốc độ, nhưng các đòn tấn công của anh ta nhanh một cách bất ngờ.
Aura xung quanh thanh kiếm của anh ta chắc chắn không phải là một kỹ năng bình thường.
'Cái gì…!'
Ầm ầm…!
Chiếc khiên gắn trên cánh tay của tôi bị tách làm đôi cùng với đó là một sự đau đớn thấu xương.
Tôi lùi lại khi thanh kiếm đâm được non nửa cánh tay, trước khi nó chạm đến xương.
Kwang!
Khi thấy tôi lùi về phía sau, kỵ sĩ tiếp tục nhếch mép.
“Ôi không, sẽ bớt đau đớn hơn nếu cánh tay đó đứt lìa đi đó.”
Tôi phớt lờ kẻ đó và dùng cánh tay phải ấn chặt vết thương.
Nỗi đau đớn tột cùng khiến tôi muốn hét lên, nhưng nó đã sớm biến mất.
「Kỹ năng ‘Chịu đau’ được kích hoạt.」
「Tất cả các hình thức đau đớn người dùng cảm nhận sẽ giảm 15%」
「Kỹ năng ‘Lì Đòn’ được kích hoạt.」
「Tất cả các hạn chế đối với người dùng sẽ bị suy yếu.」
Hai kỹ năng đã giúp tôi thoát khỏi nỗi đau.
Tôi phải giữ bình tĩnh, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
Sau khi giữ vết thương một lúc, Phục hồi Nhanh chóng bắt đầu chữa lành cánh tay của tôi.
Có lẽ giới hạn của những thứ 'nguy hiểm đến tính mạng' đã trở nên rộng hơn sau khi thăng cấp.
Tôi không chắc lắm nhưng tôi dần lấy lại bình tĩnh sau khi vết thương bắt đầu lành.
"Haha, ngươi có vài kỹ năng thú vị đấy."
Trong khi hắn ta cười nhạo về tình trạng của tôi thì đầu óc tôi lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi không chắc hắn đã sử dụng kỹ năng gì, nhưng aura xung quanh thanh kiếm của tên này rất nguy hiểm.
‘…Hẳn phải là một kỹ năng liên quan đến lực cắt.’
Kỹ năng có thể tăng lực cắt khi tăng cường mana.
Bên cạnh các kỹ năng vũ khí thì những loại kỹ năng đó khá hiếm nhưng…
Tôi có nghe nói rằng chúng tồn tại.
Mặc dù chưa từng có bất kỳ thông tin nào về việc aura lại đáng nguy hiểm đến thế này.
"Dù có là gì thì nó cũng không dễ đối phó ở cấp độ hiện tại."
Và đây là hậu quả của việc ‘đương đầu’ với nó.
Chiếc khiên mà tôi đã bỏ một đống tiền ra để mua bị chém làm hai mảnh và cánh tay tôi gần như bị cắt rời.
“…Mình sống sót là nhờ có chiếc áo choàng.”
Nếu chậm hơn, tôi sẽ bay đầu.
"Có lẽ không có cách nào cả."
Tôi vặn cánh tay trái của mình ra sau và nhìn chằm chằm vào hắc kỵ sĩ.
Kỹ năng của hắn hẳn là rất đáng sợ.
"Nhưng theo như các chỉ số, mình vẫn có một chút lợi thế."
Vậy thì chỉ có một cách để giết chết tên điên này.
Tôi nhanh chóng di chuyển tay để kích hoạt Triệu hồn.
「Tăng vĩnh viễn chỉ số của bạn bằng cách sử dụng linh hồn. 」
「Sức mạnh +2.」
「Tốc độ +3.」
「Thể lực +3.」
「Mana +5.」
「Độ bền +7.」
Kỵ sĩ dường như nhận thấy sự thay đổi này trong cơ thể tôi và cười trừ.
"Tăng cường thể chất, vui đấy."
Như thể hắn ta biết tôi sẽ bất lực trước hắn cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa.
Tôi kiểm tra thời gian hiệu lực trên Áo choàng sát thủ và sẵn sàng chiến đấu.
Cánh tay trái của tôi về cơ bản đã được chữa lành và các chỉ số của tôi đang cao hơn bao giờ hết.
"Mình đã cố hết sức ..."
Chỉ còn lại một thứ.
“Tăng tốc tức thời”.
Tôi giải phóng Mana và cơ thể tôi lao vút.
Một cấp độ hoàn toàn khác so với bất kỳ kỹ năng nào mà tôi từng sử dụng.
Kỵ sĩ cũng giật bắn người, như thể hắn biết điều gì đó vừa thay đổi.
“Thế quái nào mà một tên gà mờ chết tiệt lại có nhiều kỹ năng như vậy…”
Hắn ta lẩm bẩm rồi đứng dậy.
Giống như một chiếc lò xo bị nén, tôi lao về phía trước với tốc độ nhanh khủng khiếp.
"...Tên kém cỏi chết tiệt!"
Hắc kỵ sĩ quấn quanh mình một tấm áo choàng đỏ.
Tôi không biết chính xác hắn đã làm gì, nhưng chuyển động của hắn cũng được tăng cường.
Mặc dù vẫn không đủ để bắt kịp tôi.
Kể cả với thuộc tính công thêm từ áo choàng và kỹ năng.
Lưỡi kiếm của kỵ sĩ suýt đâm trúng tôi, và tôi dang chân ra ngoài.
Chang!
Âm thanh của cú đá và tiếng lách cách của bộ giáp vang lên khắp hang động.
“…”
Kỵ sĩ kịp gượng lại ngay trước khi khuỵu xuống.
Tôi nhịn cười trước sự suy yếu của hắn ta.
Có vẻ hắn đã không thể cười vui như trước nữa.
"Giờ đây mình mới là kẻ đi săn.”
Nếu tôi có thể tận dụng tốc độ của mình một lần nữa…
Tôi sẽ không để hắn ta chế ngự tôi aura nữa.
Nếu tôi có thể làm được…
"Mình có cơ hội chiến thắng."
Cuối cùng tôi cũng có thể hy vọng trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook