Vô Hạn Ma Pháp Sư
-
Chapter 6
Chương 6
Vincent nắm lấy vai Shirone và hét lên.
“Shirone! Tại sao con lại- Công việc đó thật sự rất nguy hiểm! Không, tất cả là lỗi của bố! Đó là bởi vì người bố này của con thật ngu dốt! Chúng ta hãy từ chối việc đó đi!”
“Không sao đâu, bố. Việc duy nhất chúng ta phải làm là giữ kín miệng thôi mà.”
“Không đơn giản như vậy đâu con! Sao con có thể giữ bí mật về công việc của mình chứ? Nghĩ thế nào cũng thấy thật điên rồ! Bố sẽ lo việc từ chối cho con!”
Shirone lắc đầu nguầy nguậy.
Cậu ấy thật may mắn vì có người bố mẹ tốt.
"Bố."
Vincent sững lại, lần đầu tiên trông có vẻ choáng váng trước cách mà Shirone gọi anh.
Tuy nhiên, điều gây sốc hơn là những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Shirone.
“S-Shirone.”
"Con cảm ơn bố."
Shirone nói, mở rộng vòng tay với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Bố đã cho con món quà lớn nhất trên đời rồi."
“Hức!”
Vincent khóc, không còn quan tâm liệu mình có mất mặt hay không.
Trong cả cuộc đời mình, có bao giờ anh nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình tràn đầy niềm vui như vậy chưa?
“Đừng lo, Shirone! Dù có chuyện gì xảy ra, bố sẽ bảo vệ con! Đừng lo lắng về bất cứ điều gì và cứ làm việc thật chăm chỉ nhé! Bố nhất định sẽ bảo vệ con!”
"Bố, con sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ, con trai! Con trai yêu quý của bố!”
Còn người mẹ, Olina, cũng lau nước mắt hạnh phúc trước cảnh tượng cảm động của chồng và con trai.
Một tuần sau.
Các quản gia của gia đình Ogent đến đón Shirone.
Đây là công việc sẽ mất khoảng hơn hai năm, nhưng Shirone, người thường sống rất đơn giản, chỉ xách theo một chiếc túi.
Temuran quyết định đưa 20 lượng vàng mỗi tháng với điều kiện Shirone phải sống cùng ông ta. Thu nhập hàng tháng của gia đình Shirone chỉ là bốn đồng, vì vậy đó là một khoản tăng rất lớn đối với một gia đình thợ săn.
'Ngôi nhà này sẽ khang trang hơn một chút khi mình trở lại chứ?'
Cậu biết bố mẹ mình là những người như thế nào, nhưng Shirone cố tưởng tượng ra điều gì đó hạnh phúc và gạt đi nỗi buồn đang chất chứa trong lòng.
Các quản gia tiến hành làm theo hợp đồng một cách vội vàng, và Vincent đã phải tiễn con trai mình lên xe ngựa mà không có nổi một lời từ biệt đàng hoàng.
'Đây chỉ là khởi đầu thôi!'
Trái ngược với những lo lắng của anh ấy, tâm trí của Shirone rất bình tĩnh.
Cậu ấy đã không cho bố mẹ biết, nhưng cậu đã quyết định rằng từ giờ trở đi sẽ chỉ đưa ra những quyết định hợp lý, có tính toán và không phụ thuộc vào cảm xúc.
Bước vào Linh Khu, Shirone cảm nhận được sự lo lắng của cha mẹ mình thông qua các cảm giác kèm.
TL/N: Cảm giác kèm (Tiếng Anh: Synesthesia) còn gọi là chứng liên kết giác quan. Người mắc hội chứng này sẽ có những cảm giác độc đáo giữa hai giác quan hay tri giác mà người bình thường không cảm nhận được.
'Đừng lo lắng nhé ạ!'
Trái tim của Vincent và Olina đã được sưởi ấm.
“Shirone…”
Đó không phải là phép thuật.
Đó chỉ đơn thuần là cảm xúc của con trai họ đã đến được với họ thôi.
"Đi nào!"
Khoảnh khắc chiếc xe ngựa kêu lạch cạch, Shirone thoát ra khỏi Linh Khu, nhưng đôi mắt nhắm nghiền của cậu không mở ra.
‘Đừng để bị lung lay!’ Phải thật tập trung!
Mặc dù gia nhập gia đình Ogent là cơ hội chỉ có một lần trong đời, nhưng nó cũng đi kèm với những rủi ro lớn. Cơ hội là một con dao hai lưỡi.
Liệu cậu có thể sống sót sau hai năm khi sống giữa những người giàu có và đầy quyền lực đó không?
‘Mình phải tập trung!’
Bỏ mặc bản thân đi đến một tương lai không xác định, Shirone quay trở lại Linh Khu.
Gia đình Ogent là một gia đình sản sinh ra những kiếm sĩ Cấp 3 được quốc gia công nhận, trong quân đội tương ứng với cấp bậc Đại tướng.
“Người đứng đầu gia tộc, Hầu tước Bischoff Ogent, là một hiệp sĩ Cấp 4 được quốc gia công nhận. Ông hiện đang phục vụ với tư cách là chỉ huy quân sự tại thành phố Creas. Nói tóm lại, ông ấy là một tay súng cừ khôi, là người lãnh đạo quân đội của thành phố này.”
Khi họ đến nơi, Shirone nhìn vào cổng chính của gia đình Ogent trong khi nghe quản gia giải thích.
"Ồ!"
Ở trung tâm của dinh thự khổng lồ, một con đường lớn mở ra.
'Đó là Đại Lộ của gia đình Ogent. Nhắc đến gia đình Ogent là sẽ nghĩ đến Đại Lộ.’
Con đường trải dài mà không có bất kỳ chướng ngại vật nào đã tiết lộ đôi chút những đặc điểm của gia đình này.
“Ha ha, sợ à? Cậu cảm thấy ngạc nhiên lắm, phải không? Đây là thật cả đấy.”
"Chú ý lời nói đi. Muốn đầu lìa khỏi cổ không?”
Một người hầu nam lớn tuổi gắt lên.
Tuy nhiên, do thực tế là anh ta có thể liên quan đến một mức độ nào đó, người quản gia không nói gì nữa.
"Đi lối này."
Đại Lộ không phải là con đường dành cho quản gia hay người hầu.
Shirone rẽ vào lối đi trong vườn bên cạnh con đường và đi vòng qua dinh thự.
Nơi các người làm nam đang ở là một tòa nhà dạng hình cầu bốn tầng. Và trong văn phòng của tòa nhà nói trên là nơi ở của phó quản gia, Temuran.
"Cậu tới rồi sao? Đi theo ta, ta sẽ giải thích qua về công việc.”
"Vâng. Cháu sẽ cố hết sức."
Temuran, người thậm chí không nhận lấy lời chào đó, đi đến thư viện với những tài liệu dày cộp.
Ngay khi cánh cổng sắt cũ được mở ra, một khung cảnh mà Shirone từng mơ ước hiện ra.
Một thế giới sách.
Ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn, tất cả những gì cậu có thể thấy là những giá chất đầy sách.
"Ái chà…"
Ngửi thấy mùi thơm của giấy, Shirone nắm chặt tay lại.
Đáng để mạo hiểm cuộc sống của mình đấy chứ.
“Chúng ta sẽ chuyển những cuốn sách ở đây đến thư viện mới. Tất cả những gì cậu phải làm là phân loại các cuốn sách. Ta sẽ cung cấp cho cậu một danh sách mỗi tuần, vì vậy hãy tìm và thu thập chúng. Cậu sẽ làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối. Không được phép ra ngoài và không được vào biệt thự nếu không có mệnh lệnh đặc biệt. Nhưng ngoài ra, cậu có thể tự do làm những gì cậu muốn. Đối với các quy tắc của người lao động, một quản gia khác sẽ cho cậu biết rõ hơn về chúng. Hiểu rồi chứ?"
"Rồi ạ. Vậy khi nào thì cháu bắt đầu làm?"
"Ngày mai. Hôm nay sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi đi. Trong thời gian chờ đợi, hãy chắc chắn rằng cậu đã hiểu tất cả các quy tắc mà một lao động nam cần tuân theo.”
Ngày hôm sau, Shirone đến thư viện để làm việc.
Khi bắt tay vào làm, cuối cùng cậu cũng nhận ra tại sao công việc này chỉ có một người làm.
Danh sách do Temuran đưa ra có hàng trăm đầu sách, và trong số đó, tiêu chí phân loại là chủ quan.
Ví dụ, không rõ cuốn sách Lịch sử Kiếm thuật nên được phân loại là sách lịch sử hay sách về kiếm thuật.
'Ngài Temuran dù sao cũng đã thiết lập khuôn khổ rồi. Miễn là nó không đi quá xa so với tiêu chí mình đặt ra là được!’
Shirone đã sắp xếp lại thứ tự ưu tiên của mình.
Vì lịch sử là thứ có tính toàn diện còn kiếm thuật có tính kỹ thuật, Lịch sử Kiếm thuật được phân loại là một cuốn sách thuộc thể loại kiếm thuật.
Cậu ấy đã mất tới hai tuần để đặt ra các tiêu chí của riêng mình theo cách này.
Tất nhiên, làm kiểu này cũng có cái lợi của nó.
Điều này là do trong quá trình thiết lập hệ thống phân loại của riêng mình, Shirone đã nhận ra một sự thật mà trước đây cậu không hề biết.
Tất cả các kiến thức đều có sự liên kết với nhau.
Công việc dần trở nên dễ dàng hơn và ngay sau đó, cậu ấy đã có thể hoàn thành phân loại số sách theo đúng hạn và đúng chỉ tiêu mỗi ngày được đặt ra.
'Bắt đầu đọc sách thôi!'
Cậu ấy muốn sử dụng thời gian của mình một cách hiệu quả vì tất cả kiến thức ở đây sẽ trở thành vũ khí khổng lồ cho cậu ấy trong tương lai gần.
‘Được rồi, có khoảng 10.000 cuốn sách trước mặt mình nhỉ.’
Còn khoảng hai năm nữa, cũng không thể đọc hết chỗ sách này được.
'Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Tốt nhất là bắt đầu với một cuốn sách ngẫu nhiên ha?”
Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.
"Phải rồi!"
Mọi kiến thức đều có mối liên hệ với nhau, vì vậy chỉ cần đào sâu vào một lĩnh vực này trước thì sẽ có thể củng cố lĩnh vực khác sau.
‘Vậy mình nên học lĩnh vực nào trước nhỉ?’
Sau nhiều lần suy nghĩ về nó, khóe miệng Shirone nhếch lên.
"Lịch sử."
Đó là cốt lõi của mọi kiến thức. Các sự kiện và những cuộc khai phá đã được ghi lại theo trình tự thời gian.
Shirone hình dung khái niệm lịch sử là một đường nằm ngang.
Nếu được phóng to, dòng này sẽ chứa tất cả kiến thức của con người, bao gồm tôn giáo, khoa học, phép thuật, thần thoại, văn học, nghệ thuật, chính trị, chiến tranh và kinh tế.
“Học lịch sử sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian học các ngành học khác. Lịch sử thực sự là Cốt lõi của Tri thức.”
Theo danh sách phân loại do cậu tự viết, có khoảng 850 cuốn sách.
Shirone đã quyết định rồi.
‘Mình sẽ đọc hết 850 cuốn sách trong hai năm còn lại. Đây sẽ là nền tảng phát triển của mình!”
Kể từ ngày đó, Shirone đọc sách mà không quay lại chỗ ở của mình, ngay cả khi phần việc của mình đã xong.
Cậu ấy có thể bỏ qua việc chấm công bằng cách lấy cớ tăng ca.
Trên thực tế, ngoại trừ Temuran, phó quản gia, không có người làm nào quan tâm đến một nhân viên thời vụ như Shirone cả.
'Khó quá!'
Đọc sách lịch sử là một niềm đau đối với Shirone.
Một cậu bé sống trên núi 15 năm, chưa bao giờ nghe về điều gì như Shirone thấy rằng chẳng dễ để nhớ tên cụ thể của các địa điểm trên lục địa, các nhân vật nổi tiếng và các sự kiện đã xảy ra cả.
‘Mình có nên ghi nhớ toàn bộ không?’
Shirone lắc đầu.
'Mặc dù việc ghi nhớ nó là quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là có thể nghĩ đến nó bất cứ lúc nào. Hiểu từng sự kiện đơn lẻ là cách nhanh nhất để xây dựng một nền tảng phù hợp!’
Không dễ để hiểu về lịch sử chút nào.
Đó là bởi cậu ấy phải tìm hiểu sâu tại sao một sự cố như vậy là không thể tránh khỏi và nó đã ảnh hưởng đến tương lai như thế nào.
Hiệu quả đã giảm đáng kể và nó đã chạm đến mức mà Shirone không thể hoàn thành một cuốn sách ngay cả sau một tuần.
Đương nhiên, những ngày cậu ngủ trong thư viện trở nên thường xuyên hơn, và đôi khi sẽ ngã quỵ như sắp ngất đi.
Bốn giờ sáng.
Cánh cổng sắt mở ra và Temuran với chiếc đèn pha lê bước vào.
Temuran sẽ đến vào giờ này mỗi ngày để kiểm tra Shirone, còn cậu thì không hề hay biết về việc này của ông.
Mắt ông hướng về cuốn sách dưới chân Shirone.
'Vẫn là cuốn sách đó!'
Mặc dù nó không phải là một cuốn sách khó đọc nhưng cuốn sách vẫn không thay đổi trong 15 ngày qua.
Temuran khịt mũi.
Nếu Shirone điên cuồng muốn thông thạo hết những cuốn sách đó, ông ấy sẽ cấm cậu vào thư viện ngoài giờ làm việc.
Nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Cậu ta là một kẻ ngốc đã mơ một giấc mơ hão huyền.
"Tất nhiên. Là con của một thường dân thấp kém thì thành công kiểu gì được chứ?”
Ngoài việc phải thông minh để vượt lên trong học tập, bạn cũng phải sáng suốt và biết cách suy nghĩ thật thông minh.
Temuran chỉ nghĩ rằng Shirone là một đứa trẻ với một giấc mơ vĩ đại, vô nghĩa, nghĩ rằng cậu bé còn lâu mới có triển vọng.
Ba tháng sau.
Shirone dần quen với công việc phân loại hơn. Cậu cũng biết được một số thông tin thông qua những người hầu nam.
Sự thật gây sốc nhất là các quý tộc không quan tâm nếu những cuốn sách bị rò rỉ.
Những quý tộc bận rộn đã có rất nhiều vấn đề phải lo rồi nên họ không quan tâm đến việc một vài cuốn sách có biến mất hay không.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ít nguy hiểm hơn.
Một quý tộc chỉ tỏ ra thoải mái nếu họ có được lòng trung thành của thường dân.
Những người hầu, để ngăn chặn những sai lầm dù là nhỏ nhất, có thể trở nên lạnh lùng và vô tâm.
Thường dân phải liều mạng để không thu hút sự chú ý của giới quý tộc.
Shirone có thể biết hai dòng suy nghĩ khác nhau như thế nào.
Rồi một buổi chiều, cửa thư viện mở ra và cậu nghe thấy giọng nói của một cậu bé xa lạ.
“Haah… Ông già đó. Ngày như này nghỉ ngơi chút thì ai quan tâm chứ.”
Shirone vừa chợp mắt thì một vị khách không mời xuất hiện.
‘Đó là…’
Đó là Rian Ogent, con trai út của Hầu tước Ogent.
Mang trong mình dòng máu của một hiệp sĩ hùng mạnh, cậu ta có khuôn mặt nam tính, thô kệch, mặc dù họ bằng tuổi nhau nhưng cậu ta cao hơn Shirone một cái đầu.
Dòng suy nghĩ của Shirone đột nhiên bị gián đoạn bởi một tiếng hét phát ra từ bên ngoài thư viện.
“Rian! Sao cậu dám chạy trốn chứ! Tôi mà bắt được thì cậu sẽ phải chạy thêm một trăm vòng nữa!
“Argh! Chết tiệt!"
Rian, người đang chạy giữa các giá sách, cuối cùng cũng tìm thấy Shirone.
Rian, người đang chạy về phía Shirone, bất ngờ nắm lấy vai Shirone và nói.
"Này! Đừng nói với ông ấy là ta ở đây nhé?”
Sau đó, cậu ta giấu mình dưới giá sách, rồi có một tiếng gầm như sấm sét của một ông già làm rung chuyển thư viện.
“Rian! Tôi biết cậu đang trốn ở đây mà!”
Tuy đã là một ông già tóc bạc nhưng có sức dài vai rộng. Ông ta cao đến mức khiến Shirone liên tưởng đến một người khổng lồ.
"Nhóc con! Một cậu bé cao bằng hạt lạc với mái tóc xanh đã vào đây phải không?”
Shirone nghĩ về nó.
Cậu ấy biết cậu bé tóc xanh, nhưng nếu cậu bé tóc xanh chỉ nhỏ bằng hạt lạc thì cậu ta trông như thế nào trong mắt ông già này?
“Trông cậu ấy giống với cậu chủ nhỏ tuổi nhất nhỉ. Nhưng xin lỗi, ngài là ai vậy?”
Shirone định thay đổi chủ đề, nhưng người cựu chiến binh đã nhìn thấu tâm trí cậu bé.
“Ta là một thầy dạy kiếm thuật! Ta là người có quyền đập nát hạt đậu đó. Tốt hơn là cậu nên nói cho ta biết nhanh lên nếu không muốn bị đánh.”
Shirone mím môi.
Bất cứ ai có nhiệm vụ dạy cậu chủ nhỏ theo lệnh của Hầu tước đều không phải là người có thể bị lừa bởi lời nói của một cậu bé.
“À, ra là vậy. Cậu chủ nhỏ đang trốn dưới giá sách đằng kia ạ.”
"Này! Ngươi bị điên à? Ngươi muốn chết sao?"
Rian cau mày bò ra.
Sau đó, cậu phát hiện ra thầy dạy kiếm thuật của mình đã đến gần. Cậu bắt đầu run lên vì sợ hãi.
"Thầy! Đây là một sự hiểu lầm thôi!”
“Tên lưu manh này!”
Người thầy nắm lấy cổ áo Rian và quăng cậu ta xuống đất.
Ngay khi cơ thể Rian ngã xuống, Shirone nhắm mắt lại.
Rian ngã xuống sàn với một tiếng động lớn, tay chân của cậu ta nằm dài trên mặt đất vì cú va chạm.
“Đi theo tôi ngay! Quên chuyện dạy dỗ đi! Cậu cần phải được rèn luyện bị giáo huấn một lần nữa!”
Thầy giáo lôi hai chân của cậu ấy ra ngoài. Với góc nhìn lộn ngược, Rian nhìn thẳng vào Shirone.
Và nói cái gì đó.
Mặc dù không nghe thấy giọng nói, và chỉ có khẩu hình, nhưng Shirone vẫn hiểu rất rõ ràng.
- Ngươi sẽ phải trả giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook