Chương 7

 

Sau ngày hôm đó, gần như hôm nào Shirone cũng thấy khó chịu. Nhưng Rian vẫn không xuất hiện.

 

Nghe đồn cậu ta đã bị thầy giáo bắt và đưa lên núi.

 

Mãi đến một tháng sau, Shirone mới thấy thoải mái.

 

Con người là những sinh vật vô tri. Miễn là không có gì lớn hoặc quan trọng xảy ra, nó sẽ sớm bị lãng quên.

 

'Không đời nào cậu ta sẽ có ác cảm với mình chỉ vì chuyện đó được.'

 

Shirone bắt đầu đọc về sự thành lập của Vương quốc Thormia, đất nước của mình với trái tim nhẹ nhõm.

 

Số sách cậu ấy đã đọc được trong bốn tháng qua là 82 cuốn.

 

Mặc dù không phải là một con số lớn nhưng tốc độ đọc của cậu dần dần nhanh hơn khi số lượng sách hoàn thành tăng lên.

 

‘Mình đoán không sai mà!’

 

Cuốn sách đầu tiên mất 20 ngày để hoàn thành.

 

Tuy nhiên, sau khi hiểu rõ cuốn sách đầu tiên, rất nhiều thứ trở nên dễ dàng hơn với Shirone.

 

Sau cuốn đầu tiên, Shirone thấy rằng những cuốn sau không có thông tin hay dữ liệu gì mới cả.

 

Chỉ có sự khác biệt về mức độ phức tạp, nhưng cùng một thông tin đó sẽ lặp đi lặp lại ở những quyển sách khác nhau.

 

‘Không phải sợ hãi. Nó chỉ khó lúc đầu thôi!’

 

Nếu cậu đã nắm được cơ bản nhờ khoảng 200 cuốn sách đầu tiên, thì 650 cuốn sách còn lại sẽ dễ dàng tiếp thu hơn nhiều.

 

Phần yêu thích của Shirone trong lĩnh vực lịch sử chắc chắn là vai trò tích cực của các pháp sư.

 

Nếu một học giả nghiên cứu một lý thuyết, thì các pháp sư là những người hiện thực lý thuyết đó.

 

Theo mối quan hệ này, có bao nhiêu lĩnh vực nghiên cứu thì có bấy nhiêu nghề nghiệp trong giới pháp sư.

 

Tuy nhiên, lý do tại sao tất cả các học giả không phải là pháp sư là bởi vì họ không thể tiến vào trạng thái tinh thần cực kỳ nhạy cảm, hay còn gọi là Linh Khu.

 

Ngoài kiến thức đa dạng, một pháp sư phải có giác quan nhạy bén.

 

Do đó, Shirone, người đã thành thục Linh Khu, giờ đây thậm chí còn đắm chìm trong việc củng cố kiến thức của mình một cách đáng sợ hơn.

 

Cậu kìm nén sự tò mò của mình đối với những chủ đề linh tinh hơn và chỉ đào sâu vào lịch sử.

 

‘Mình phải kiềm chế bản thân lại thôi!’

 

Shirone kìm nén sự thôi thúc của mình để đạt được hiệu quả vô tận đi kèm với Cốt lõi của Tri thức.

 

Khi hiệu quả đó cuối cùng cũng đến, Shirone sẽ trở thành loại pháp sư nào nhỉ?

 

Nghĩ về những thứ như thế chỉ tổ phí thời gian.

 

“Phù.”

 

Sau khi đọc trang cuối cùng của lịch sử thành lập, Shirone đóng cuốn sách lại với vẻ hài lòng.

 

Đúng lúc đó, cánh cửa bật tung.

 

“Này, tên khốn kia! Ta đã trải qua địa ngục trong khi chờ đợi ngày hôm nay đến đấy!”

 

Đó là Rian Ogent, người vừa trở về từ địa ngục.

 

Không quá khi gọi cậu ta là hiện thân của ác quỷ nếu nhìn khuôn mặt độc ác kia.

 

‘Kiên trì thật đấy!’

 

Cậu ta đang tức giận giống hệt như khi bị người thầy dạy kiếm thuật của mình kéo đi lúc trước.

 

Nếu Shirone phải chỉ ra bất kỳ sự khác biệt nào, thì đó là đôi mắt của cậu ấy trũng sâu và cơ thể cậu có vẻ gầy hơn.

 

“Cậu thực sự đến đây chỉ vì chuyện đó sao?”

 

"Tất nhiên. Ngươi có biết ta đã trải qua bao nhiêu rắc rối không? Ta đã leo lên vách đá không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi nghĩ rằng mình sẽ gục ngã vì sức lực suy yếu, ta đã cố gắng trụ vững vì  TA PHẢI TRẢ THÙ!”

 

Shirone lo lắng.

 

Nếu cậu ta ngày nào cũng ôm lòng thù hận như vậy thì Shirone phải giống như một kẻ thù không đội trời chung với cậu.

 

“Ngươi không định trả lời sao? Định nói mấy lời sáo rỗng à? Ta đang không biết vì cái quái gì mà ngươi lại đâm sau lưng ta vào ngày hôm đó, đồ hèn nhát! Ta cảm thấy phát ốm khi nhìn thấy những kẻ như ngươi!”

 

“Tôi không có đâm sau lưng cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi.”

 

“Ta nhờ ngươi có một việc đó thôi. Ban đầu sao không nói là sẽ không giúp ta? Ta đã tin tưởng ngươi mà.”

 

Shirone từ bỏ việc thuyết phục vì cậu không thể cãi lại lý lẽ của một quý tộc.

 

“Vậy thì tôi nên làm gì lúc đó ạ?”

 

Rian có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ đó.

 

Trông cậu giống như một quản gia mới bắt đầu làm việc cho gia đình này, nhưng lại rất bình tĩnh.

 

“Được rồi, đến cả ngươi cũng phớt lờ ta đúng không? Chắc hẳn ngươi đã nghe được điều gì đó từ đâu đó, nhưng ta sẽ cho ngươi thấy rõ ta là ai. Theo ta."

 

Shirone đi theo Rian.

 

Xét theo mức độ tức giận, dường như Rian đang nghĩ đến việc đưa Shirone đi đâu đó để đánh cậu tới chết.

 

‘Còn hơn là chết. Cứ để cậu ta làm bất cứ điều gì cậu muốn làm đi. Cho dù đó là đánh hay ngược đãi mình cũng kệ vậy.’

 

Cậu không thể vứt bỏ cơ hội mà bố mẹ đã liều mạng để có được này.

 

Bất cứ khi nào cảm thấy sợ hãi, cậu lại tưởng tượng ra cảnh bố mẹ mình đang thưởng thức bữa ăn.

 

Nơi họ đến là một phòng tập nhỏ.

 

Vì gia đình thiên về võ thuật, nên có một số phòng tập lớn nhỏ trong biệt thự. Nhưng nơi họ đang đứng bây giờ là nơi dành riêng cho Rian, và sẽ không ai nghe thấy nếu có la hét đi chăng nữa.

 

Trong khi Rian thắp đuốc, Shirone miệng khô khốc đứng chờ ở phía bên cạnh.

 

Cậu ước họ có thể bắt đầu thật nhanh vì mỗi giây trôi qua khiến cậu ngày càng khó chịu hơn.

 

Có lẽ đó là cố tình.

 

Nhưng nếu Shirone là một kiếm sĩ, cậu sẽ biết mức độ căng thẳng này trên chiến trường là bình thường.

 

“Đây, cầm lấy cái này.”

 

Khi sân tập sáng lên, Rian ném thanh kiếm gỗ về phía Shirone.

 

Thanh kiếm gỗ rơi vào tay Shirone với một tiếng bốp lớn, chuôi thanh kiếm dày hơn rìu.

 

“Tại sao cậu lại đưa cái này cho tôi ạ?”

 

“Đấu tay đôi với ta. Ta không hèn nhát như ngươi. Ta được định sẵn sẽ trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất trong tương lai. Nhưng nói vậy đủ rồi. Đây là cách ta đáp trả vì ngươi đã phản bội lại ta.”

 

Shirone thấy điều đó thật lố bịch.

 

“Sao tôi lại là kẻ hèn nhát chứ?”

 

“Là một người hầu của Ogent, ngươi phải bảo vệ Ogent. Ngươi đã bán đứng ta cho thầy giáo của ta chỉ vì ngươi sợ bị đánh đòn. Một người đang gặp khó khăn, vậy mà ngươi lại bán đứng họ. Cho dù ta có bị gia đình phớt lờ như thế nào đi chăng nữa, thì ta cũng không thể bị một gã như ngươi đối xử như vậy được, vì vậy hãy chiến đấu đi. Trước khi bắt đầu, xét về chênh lệch giữa hai ta, ta sẽ cho phép ngươi tấn công ta 3 lần.”

 

Cái nhìn của Rian đã thay đổi.

 

Mặc dù cậu ta có vẻ là người có tính cách đơn giản, thiếu hiểu biết, nhưng đôi mắt đó của cậu ta chắc chắn đến từ Ogent.

 

Shirone đáp lại tinh thần chiến đấu đó, nắm chặt thanh kiếm gỗ bằng cả hai tay.

 

Nói cách khác, sau khi có ba cơ hội, cậu biết xương của mình sẽ bị gãy.

 

Rất nhiều suy nghĩ khác nhau lướt qua trong đầu.

 

'Làm gì bây giờ? Mình có thể làm được gì?'

 

Giữa lúc tuyệt vọng, Shirone đã chọn không bỏ cuộc.

 

Cho dù điều đó khó xảy ra đến đâu, cậu cũng không thể không thử.

 

"Tôi đến đây!"

 

Tinh thần của Shirone đã được bộc lộ thông qua nhát kiếm hung hãn của cậu, thật bất ngờ, nhưng Rian chỉ khịt mũi.

 

‘Tư thế xấu kinh khủng.’

 

‘Cậu ta chưa bao giờ sử dụng kiếm!’

 

Khi Rian chặn đòn tấn công của Shirone, cậu ta hét lên.

 

"Một!"

 

Bốp! Một âm thanh thỏa mãn lan khắp sân tập.

 

Đối với Shirone, nó giống như tiếng bước chân của một con sư tử đang siết cổ ai đó.

 

Cậu đã biến nỗi sợ hãi trong bụng thành một tiếng hét lớn và cố gắng chém thanh kiếm của mình theo chiều ngang.

 

"Hai!"

 

Lần này, một bên khóe miệng của Rian nhếch lên khi cậu lại dễ dàng chặn nhát chém.

 

Shirone nghẹn ngào, cậu lấy lại bình tĩnh và bước vào trạng thái tập trung cao độ.

 

‘Linh Khu!’

 

Khi tất cả các loại thông tin được tích hợp cảm giác đồng thời, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu cậu.

 

Rian khịt mũi.

 

‘Chém dọc, chém ngang, chém dọc?’

 

Cho dù một người mới bắt đầu có như thế nào, không chặn được một quy luật đơn giản như vậy còn khó hơn.

 

Rian, người đã giơ thanh kiếm gỗ của mình lên để chặn đòn tấn công của Shirone, tiến lên một bước và hét lên.

 

“Bây giờ đến lượt ta—”

 

Rắc!

 

Thân thanh kiếm gỗ của Rian vỡ tan, và thanh kiếm gỗ của Shirone cũng gãy theo.

 

Những mảnh gỗ bay qua Rian, người đang trưng ra bộ mặt kinh ngạc.

 

"Huh?"

 

Rian nhanh chóng tỉnh lại và lùi lại vài bước để nhìn vào thanh kiếm gỗ.

 

Mặt cắt ngang của thanh kiếm trông thật thô ráp.

 

Đây là một đặc điểm xảy ra khi lực tác động không được giải phóng đúng cách và vẫn ở bên trong.

 

“Đó… Đó là Đao Phá Thuật, phải không?”

 

Một kỹ năng phá hủy vũ khí.

 

Có vô số cách để thực hiện một nhát chém trong kiếm thuật, và cũng có nhiều hơn một phương pháp để phá hủy vũ khí trong mỗi trường phái khác nhau.

 

Gia đình Ogent gọi đó Đao Phá Thuật, và đó là một bí thuật chỉ được truyền lại trực tiếp trong gia tộc.

 

Lý do tại sao nó được gọi là bí thuật bởi vì nó không phải là một kỹ năng mà một người có thể thành thạo chỉ bằng sức mạnh.

 

Trong cận chiến, sự hấp thụ sức mạnh cũng đa dạng như trọng lượng của nó.

 

Để thực hiện Đao Phá Thuật thành công, người ta cần xác định chính xác khu vực mà sát thương sẽ không lan rộng. Cũng cần phải hiểu đối thủ để đảm bảo họ không thể tự phá tan nó.

 

Rian bị sốc.

 

Ngay cả Rian, người đã cầm kiếm từ khi sinh ra, cũng chưa bao giờ thành công trong việc thực hiện Đao Phá Thuật.

 

Trên hết, cậu ta cảm thấy bị xúc phạm vì là thành viên duy nhất trong gia đình chưa thành thạo kỹ thuật này.

 

"Ngươi là cái quái gì vậy? Ngươi học kiếm thuật đó ở đâu thế?”

 

Shirone thả thanh kiếm gãy của mình xuống đất.

 

Cậu đã cảm thụ bằng đòn đầu tiên và phân tích Rian bằng đòn thứ hai.

 

Và đến đòn thứ ba, cậu đã thực hiện được, Lôi Công mà cậu đã luyện tập trong suốt ba năm trời.

 

"Tôi chưa bao giờ học bất kỳ lớp kiếm thuật nào!"

 

"Câm miệng! Ngươi nát đến tận cùng rồi! Sao mà ngươi thực hiện thành công Đao Phá Thuật cơ chứ?! Nếu ngươi đang cố chế nhạo ta thì ta sẽ không bỏ qua đâu!”

 

“Đó là Lôi Công ạ.”

 

“Lôi Công?”

 

“Bố tôi là một thợ săn. Vì tôi từng sống ở vùng núi nên tôi đã từng chặt rất nhiều cây. Vì không cao to cũng không khỏe mạnh nên tôi phải học cách chặt cây bằng các kỹ thuật. Nó đến với tôi một cách tự nhiên thôi. Những người thợ đốn gỗ gọi kỹ năng này là Lôi Công.”

 

Mọi suy nghĩ của Rian đều rối tung lên.

 

‘Người leo núi? Nó chỉ đi xung quanh chặt cây á? Nó đang nói cái quái gì vậy? Mình đã cầm kiếm được 15 năm rồi. Đao Phá Thuật không phải là kỹ năng mà nó có thể học được thông qua việc chặt cây.’

 

'Không ai tầm tuổi mình từng thành công trong việc sử dụng Đao Phá Thuật cả. Nhưng nếu phải kể tên một người có thể…”

 

Rian nghĩ về một người.

 

‘Rai Ogent!’

 

Anh là con trai thứ hai của gia đình Ogent. Anh lớn hơn Rian hai tuổi.

 

Anh cũng là một thiên tài trong giới kiếm thuật. Anh ấy được coi là người tài giỏi nhất trong lịch sử của gia đình Ogent.

 

Rian nắm chặt tay lại vì mường tượng ra cảnh anh trai đang cười nhạo mình.

 

'Chết tiệt!'

 

Rai lần đầu tiên thực hiện thành công Đao Phá thuật khi mới 12 tuổi.

 

Gia đình cậu tụ tập để ăn mừng và cha của họ đã tổ chức một bữa tiệc kéo dài một tuần.

 

Rian nhớ rõ cảm xúc của mình vào ngày hôm đó, vì bây giờ, ngay cả đứa trẻ của một thợ săn cũng đã vượt qua cậu ta.

 

"Không thể chấp nhận được!"

 

Cậu khóc òa lên và trút hết cảm xúc của mình ra ngoài.

 

'Nhưng… tại sao?'

 

'Tại sao cậu ta lại trở thành một thứ gì đó rồi... Trong khi mình vẫn chẳng là ai cả...'

 

“Cậu chủ nhỏ, tôi đã thể hiện sự thiếu tôn trọng nghiêm trọng…”

 

"Câm miệng! Chưa xong đâu! Không ai thua hết!”

 

Rian ra khỏi vùng đấu của sân tập.

 

Ở đó, được trang bị nhiều vũ khí khác nhau, cậu ta quay trở lại với một thanh kiếm dài cao cấp được sử dụng bởi giới quý tộc.

 

Hình ảnh của thanh kiếm khiến Shirone rùng mình.

 

'Có lẽ…'

 

Thanh kiếm, phát ra âm thanh khi nó được rút ra, phản chiếu ánh lửa từ ngọn đuốc.

 

Sau khi kiểm tra xong thanh kiếm, Rian cho nó trở lại vỏ và quăng nó cho Shirone.

 

Ngẩng đầu lên trong sự bối rối, cậu bước về phía trước để bắt lấy thanh kiếm bằng cả hai tay.

 

Rian vừa nói vừa duỗi ngón tay ra.

 

“Vì vũ khí của cả hai ta đều bị hỏng rồi, chúng ta hãy coi trận đấu này là hòa. Nếu ngươi thực sự thành thạo Đao Phá thuật, thì chúng ta phải lý giải được điều đó. Một tháng kể từ bây giờ, hãy thi đấu ở đây bằng những thanh kiếm thực thụ.”

 

"Ah…"

 

Trái tim Shirone rụng rời.

 

Cậu chỉ muốn sống sót, nhưng bằng cách nào đó cậu đã làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

 

Kiếm gỗ và kiếm thật ở các cấp độ hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, Rian sẽ không cho cậu ấy ba cơ hội như trước.

 

“Lần này mình thực sự có thể chết mất!”

 

Vào thời điểm cảm thấy sợ hãi cái chết đó, khuôn mặt của bố mẹ hiện lên trong tâm trí Shirone.

 

“Cậu chủ nhỏ, xin cậu hãy đổi ý! Tôi thậm chí còn chưa từng học qua kiếm thuật!”

 

“Đó là lý do tại sao ta cho ngươi một tháng. Ngươi nói đã học được Đao Phá thuật trong khi chặt cây sao? Ta vẫn không thể tin được, nhưng nếu ngươi thông minh đến vậy, có lẽ ngươi sẽ có thể nghĩ ra thứ gì đó trong một tháng ấy chứ.”

 

Rian không nghĩ điều đó là vô lý. Nếu đó là Ogent Rai thì có thể lắm.

 

Cậu ta nhìn thấy anh trai mình ở Shirone.

 

‘Ừ, chỉ là ta không có đủ quyết tâm thôi.’

 

“Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn. Bất kể cá nhân ta thấy sao, chắc chắn ta sẽ vượt qua ngươi.”

 

Những lời cuối cùng của Rian đã ghim Shirone lại.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương