Chương 5

 

Shirone giữ im lặng về những gì đã xảy ra trong thành phố.

 

Đó không phải là chuyện đơn giản. Bởi vì một khi cậu ấy nói ra, cậu sẽ phải kể cho họ nghe về những gì đã xảy ra ở học viện phép thuật.

 

Shirone nghĩ về những trải nghiệm đáng kinh ngạc ngày hôm đó.

 

Cho dù đó là may mắn hay bất hạnh, rõ ràng những chuyện xảy ra đều là do cậu đã vượt qua ranh giới, nên không thể quay lại được.

 

Thiên tài biết họ có phải là thiên tài hay không, và Shirone ít nhiều đã nhận ra rằng mình có một chút khác biệt so với những người khác từ khi còn nhỏ.

 

Và mặc dù cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy vượt trội, nhưng mong muốn vượt qua những giới hạn của cậu luôn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.

 

Nhưng cậu không thể tiết lộ điều đó.

 

Bố mẹ của cậu là những người quý giá nhất trên đời đối với Shirone, và cậu không muốn trở thành gánh nặng của họ vì những điều như vậy, bởi dù họ nghèo nhưng họ không bao giờ bắt cậu phải đi vào con đường vô vọng.

 

Do vậy, cuộc sống hàng ngày không thay đổi.

 

Cậu giúp mẹ làm việc nhà và đi đến khu rừng gần đó để chặt cây.

 

Tuy nhiên, giờ đây Shirone dành phần lớn thời gian để thiền định chứ không vung rìu.

 

Mỗi ngày kể từ khi thức dậy, Shirone đã bí mật luyện tập thâm nhập Linh Khu.

 

Nhờ vậy, khi một tháng đã trôi qua, Shirone đã rút ngắn được thời gian để cậu tiến vào Linh Khu.

 

Có một số giai đoạn không dễ dàng như cậu nghĩ.

 

Cho dù có quen thuộc với Linh Khu đến đâu, cậu cũng không thể tái tạo phép thuật mà bản thân đã thi triển như sự việc ở con hẻm.

 

‘Cái này cũng dễ đoán thôi.’

 

Cậu ấy chỉ làm được điều đó trong tiềm thức do bản năng của mình đã trỗi dậy.

 

Vì vậy, ngay cả khi một tình huống tương tự xảy ra, và những cảm xúc tương tự lại trỗi dậy, cậu biết rằng sẽ rất khó để làm điều đó khi bản thân đã nhận thức rất rõ về nó.

 

'Nếu muốn sử dụng phép thuật một cách hợp lý, mình sẽ phải bỏ qua các thông tin chi tiết và thay vào đó học quy trình trung gian để biết mọi thứ!'

 

Nhưng không có thông tin nào dành cho Shirone, người chưa chính thức học phép thuật.

 

Thay vào đó, cậu ấy tập trung vào việc đào sâu vào Linh Khu, đó là điều duy nhất cậu có thể làm lúc này.

 

Ngồi thiền xong, cậu thi triển Lôi Công.

 

Không giống như lần đầu tiên, tỷ lệ thành công giảm xuống bởi cậu bắt đầu có nhận thức về kỹ năng này.

 

'Sức mạnh của cái nhìn sâu sắc thật phi thường!'

 

Đôi khi, những người mới bắt đầu thi triển thành công không phải vì kiến thức, mà vì họ có sự sáng suốt.

 

Tuy nhiên, đốn củi thì khác với phép thuật, vì bạn có thể thực hiện nó ngay.

 

Với mỗi cú vung, Shirone sửa từng lỗi của mình.

 

Rắc!

 

Cái cây ngã xuống, trông thật thỏa mãn.

 

Nhưng Shirone vẫn tiếp tục vung rìu mà không có vẻ hài lòng hay hạnh phúc gì hết.

 

Cậu chỉ đang sửa chữa một sai lầm mà thôi.

 

‘Ngày mai, cũng như ngày kia…’

 

Đó là cách cậu lặp lại những điều cơ bản.

 

‘Vì một ngày nào đó được thi triển phép thuật.’

 

Trong khi kéo những khúc gỗ về nhà, đôi mắt của Shirone tỏa sáng mãnh liệt vì đây là động lực lớn nhất mà cậu từng có.

 

 

Đứng bên cửa sổ, Shirone ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của những chiếc lá cuối thu bay qua những ngọn núi.

 

3 năm đã trôi qua, và cậu giờ đã là một cậu bé 15 tuổi.

 

Cậu vẫn mặc quần áo trẻ con, nhưng có một khuôn mặt đẹp trai đủ để khiến ai cũng phải quay đầu nhìn.

 

“Con đi rồi về nhé mẹ.”

 

"Thư thả thôi con. Nhà mình còn nhiều gỗ mà.”

 

“Sắp đến mùa đông rồi. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chứ ạ.”

 

Cậu thở ra một hơi lạnh khi rời khỏi lán.

 

Vì các mùa ở vùng núi đến nhanh hơn ở thành phố nên tuyết đã chất đầy trên đỉnh núi.

 

“Phải đi bộ thật nhanh nếu muốn về trước khi mặt trời lặn.”

 

Shirone không sợ lạnh bởi cậu ấy đã trải qua ba năm tập luyện trong Linh Khu, và nhờ đó, sức mạnh tinh thần của cậu đã vượt qua mức của một người lớn bình thường.

 

Sau khi bỏ đi được tính cách nhút nhát, cậu có đi chơi với những đứa trẻ khác, nhưng không có người bạn nào đặc biệt thân thiết cả.

 

Họ khác với Shirone.

 

Những đứa trẻ trên núi đều thô lỗ, và hầu hết các cô gái cũng nghĩ như vậy.

 

Chẳng hạn như một năm trước, một người phụ nữ tên Hauran ở làng Hwajeonmin đã từng quyến rũ Shirone.

 

TL/N: Làng Hwajeonmin là nơi sinh sống của những người thực hiện các kỹ thuật làm nương rẫy.

 

Khi đó cô ấy lớn hơn cậu 6 tuổi, luôn cố gắng tiếp cận thể xác cậu, vì thế Shirone đã hoảng sợ và từ chối.

 

Sau đó, cô ấy đột ngột thay đổi và đe dọa sẽ lục tung nhà cậu lên nếu nói với bất kỳ ai về chuyện đã xảy ra.

 

Shirone nhớ lại sự kiện, phá lên cười.

 

Cuối cùng thì chuyện đó đã không xảy ra, nhưng cậu ấy nhớ rằng mình đã thực sự lo lắng về việc cô ấy sẽ đến.

 

'Cá là giờ cô ấy vẫn ổn!'

 

Đến khu vực khai thác gỗ, Shirone tìm một cái cây thích hợp và vung nhẹ chiếc rìu của mình. Sau đó, cậu ấy xem xét cẩn thận vết lõm mà mình đã tạo ra.

 

‘......’

 

Nếu bạn đang nghĩ về khái niệm thường được gọi là 'nhìn', thì thực ra cậu ấy đang không nhìn vào bất cứ thứ gì cả.

 

'Đó không phải là thứ có thể thấy bằng mắt thường!'

 

Ta có thể nhận ra quy tắc nếu lặp đi lặp lại cùng một hành động hoặc suy nghĩ về nó.

 

Shirone, người đã vung rìu theo nhiều cách trong suốt ba năm qua, cuối cùng cũng đã hiểu được.

 

‘Cảm nhận bằng mắt thôi.’

 

Đó là một phương thức tên là Nội Nhãn.

 

Đôi mắt của Shirone thay đổi trong giây lát khi vung mạnh chiếc rìu vào vết lõm, không giống như trước đây.

 

Theo tiếng sấm, cây đổ xuống.

 

'Thử hai lần thôi mà đã thành công rồi!'

 

Mặc dù lần này may mắn đứng về phía cậu, nhưng dù sao thì cậu cũng đã thành công với 10 lần thử trước đó rồi.

 

'Phù.'

 

Sau khi hoàn thành chỉ tiêu của mình, Shirone ngồi xuống gốc cây đổ và tiến vào Linh Khu.

 

Hiện tại, lãnh thổ Linh Khu của cậu ấy là một hình cầu có đường kính khoảng 40 mét, là cấp độ của một học sinh lớp trên tại học viện phép thuật nơi tập hợp những người tài giỏi.

 

Cậu có thể cảm nhận được sự rung chuyển của bụi cây, tiếng giun luồn lách và âm thanh thẩm thấu từ cây cối lọt vào tai cậu một cách sống động. Cứ như thể trái đất đã hòa làm một với Shirone.

 

Thiên nhiên thay đổi liên tục, và Shirone cảm nhận được điều đó.

 

Năm giờ tận hưởng thế giới năng động trôi qua trong nháy mắt.

 

"Huh? Trời đã tối rồi sao?”

 

Sau khi thiền định xong, Shirone xẻ gỗ thành nhiều mảnh và đem đến chỗ cái gùi.

 

Về đến nhà, Shirone tìm thấy một chiếc xe ngựa trong sân và kiểm tra chuồng ngựa.

 

Hai con ngựa trắng mà cậu chưa từng thấy bao giờ đang ăn cỏ khô.

 

"Con về rồi đây ạ."

 

Không có lời chào đón cậu về như mọi khi.

 

Bầu không khí thật kỳ lạ.

 

Khuôn mặt của mẹ tối sầm lại, và trong phòng khách, một ông già mà cậu nhìn thấy lần đầu đang nói chuyện với bố.

 

"Ơ? Bố? Bố về lúc nào thế ạ?”

 

"Con về rồi đấy à?"

 

Đối với một người rời đi từ lúc rạng sáng để đi bán nguyên vật liệu, thì bố của cậu trở về khá sớm.

 

Ngoài ra, bình thường cậu sẽ chìm trong những nụ hôn của bố, nhưng lần này ông ấy vẫn ngồi trên ghế của mình.

 

“Con chào đi, Shirone. Ngài ấy là phó quản gia của gia đình Ogent.”

 

Ông già đến gần.

 

“Xin chào, tôi là Temuran.”

 

"Hân hạnh được biết ngài. Tên cháu là Shirone.”

 

Shirone lịch sự chào hỏi.

 

Shirone tuy sống sâu trong núi, cũng biết về gia đình quý tộc Ogent.

 

Họ là những quý tộc hạng 2 ở Creas. Họ được biết đến với việc đào tạo các chiến binh và binh lính lành nghề.

 

"Ta đến để gặp cậu."

 

Mặc dù phó quản gia là một thường dân, nhưng giọng điệu của Temuran thấm nhuần sự nhạy cảm đặc trưng như một quý tộc.

 

Hệ thống địa vị của Thormia được chia thành quý tộc và thường dân, nhưng trên thực tế, nó không đơn giản như vậy.

 

Những người làm việc gần với tầng lớp quý tộc có nhiều quyền lực hơn, và những người sống bên ngoài lâu đài, như gia đình Vincent, thường bị đối xử như những thường dân thấp kém nhất.

 

'Ngay cả như vậy…'

 

Tại sao một người có địa vị cao nhất trong số những người bình thường lại đến khu thung lũng hẻo lánh trong núi này chứ?

 

“Vậy ta sẽ xem qua một chút.”

 

Temuran sờ khắp người Shirone và kiểm tra ngoại hình, vóc dáng và đôi mắt của cậu ấy.

 

Shirone cảm thấy bị xúc phạm vì bị đối xử như gia súc, nhưng đang suy nghĩ vậy thì Temuran nói.

 

"Cậu có biết đọc không?"

 

"Có ạ. Cháu đã biết đọc từ khi còn nhỏ rồi.”

 

“Hừm.”

 

Sự kiên nhẫn của Shirone cũng đã đạt đến giới hạn.

 

“Cháu muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Ngài có thể cho cháu biết không?”

 

Đôi mắt của Temuran trở nên lạnh lùng.

 

“Danh tiếng của cậu tốt đấy chứ. Là con trai của một thợ săn, cậu biết đọc và tận tụy với cha mẹ mình.”

 

Temuran nói với giọng chế giễu.

 

'Cái gì-'

 

Ngay khi Shirone cố gắng đáp lại, Temuran đã đưa ra một lời đề nghị gây sốc.

 

“Cậu có muốn làm việc cho gia đình Ogent không?”

 

"Sao cơ?"

 

Shirone cảm thấy như bị sét đánh.

 

'Gì nữa đây?'

 

Không, điều đó không quan trọng vì điều đó có nghĩa là cậu sẽ được làm việc cho một gia đình quý tộc hạng hai.

 

“Gia đình đó đang di dời Đại Thư viện đi nơi khác. Đó không phải là công việc mà ai cũng có thể làm được. Có khoảng 10.000 cuốn sách không thể bị rò rỉ. Những người khuân vác sẽ làm công việc nặng nhọc, nhưng công việc phân loại sẽ chỉ có ta và cậu làm. Chắc sẽ mất khoảng hai năm.”

 

'Thư viện!'

 

Trái tim của Shirone gần như vỡ òa.

 

Cái nhìn sâu sắc tuyệt vời của cậu có linh cảm rằng có điều gì đó đáng ngờ ẩn sau lời đề nghị này, nhưng lúc này cậu thấy mình có thể thu nạp bất kỳ chất độc nào.

 

Temuran nói với Shirone về loại thuốc độc mà cậu phải uống.

 

Đó là niềm tự hào của ông khi không sử dụng những mánh khóe rẻ tiền đối với thường dân.

 

“Cậu và gia đình cậu là những người duy nhất biết về điều này. Nếu vì bất kỳ lý do gì mà một cuốn sách bị thất thoát, hoặc nếu tin đồn lan truyền, cả cậu và gia đình sẽ chết.”

 

Shirone sau đó hiểu tại sao biểu hiện của bố mẹ lại u ám tới vậy.

 

Ngay cả khi đã hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, không ai biết điều gì có thể xảy ra trong 2 năm đó. Nó giống như giao phó cuộc sống của mình cho người khác hoàn toàn vậy.

 

Chưa hết, lý do khiến Shirone không thể từ chối lời đề nghị có lẽ là vì…

 

“Chúng tôi sẽ chu cấp đủ tiền để cậu có một cuộc sống tốt. Cậu sẽ kiếm được nhiều hơn so với cha của mình. Ha ha, nhờ có đứa con ngoan, coi như cả nhà cũng ăn nên làm ra đấy chứ.”

 

Vincent nói với khuôn mặt đỏ bừng.

 

“Tôi không nghe đề nghị này của ngài vì tiền! Tôi chỉ mong rằng Shirone… Thằng bé…!”

 

Nước mắt trào ra.

 

Một cơ hội hiếm có được mang đến bởi một người cha yêu thương, người chỉ muốn giúp con trai mình đạt được ước mơ của mình… Tuy nhiên, cơ hội này lại nói rằng nó có thể giết chết con trai ông.

 

“...Mong muốn duy nhất của tôi là con trai tôi đạt được ước mơ của mình.”

 

Temuran khịt mũi.

 

"Anh đang nghĩ gì vậy? Có đang nhầm lẫn gì không đấy? Tỉnh lại đi. Ta chỉ thuê cậu bé về làm thôi. Chính anh là người đã yêu cầu ta sử dụng con trai mình mà. Nếu không phải vì tiền thì hà cớ gì phải yêu cầu như vậy chứ.”

 

"Ngài nói rằng thằng bé có thể đọc sách!"

 

“Tất nhiên được đọc sách nếu cậu bé thích. Nhưng ta không yêu cầu cậu ấy đọc nó, ta chỉ đang nói rằng không thể để mắt đến nó một cách tuyệt đối được. Đó là lý do tại sao ta nói rằng cậu ấy sẽ chết nếu bất cứ điều gì bị rò rỉ ra bên ngoài. Đó là một biện pháp bảo vệ tối thiểu.”

 

Vincent nghiến răng.

 

Anh nghe nói khi anh ta đi bán hàng rằng, phó quản gia của một gia đình quý tộc đang tìm kiếm một thường dân biết đọc.

 

Anh đã nghĩ đó là cơ hội trời cho nên đã chạy đến gặp Temuran và cầu xin anh ta thu nhận Shirone.

 

Nhưng anh không ngờ ông ta lại nói như vậy.

 

Tưởng tượng cảnh con trai mình bị tổn thương… Là điều khiến anh ấy sợ hãi nhất. Điều gì sẽ xảy ra nếu thằng bé nghĩ rằng bố mình đã bán con đi vì bị đồng tiền làm mờ mắt chứ?

 

"Xin ngài hãy đi đi. Chúng tôi không cần tiền. Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi đã không cầu xin. Vì vậy, xin ngài về cho.”

 

"Bố, con sẽ làm việc đó."

 

“Shirone!”

 

Temuran nhìn lại Shirone, không mong đợi điều đó.

 

"Cậu sẽ phải mạo hiểm cuộc sống của mình đấy."

 

Đó là công việc khá đáng sợ đối với một cậu bé 15 tuổi.

 

"Cậu chắc chưa? Ta không cố làm cậu sợ. Ta nói trước, ngay cả một tin đồn nhỏ cũng sẽ khiến cổ cậu có dao kề bên đấy.”

 

“Vâng, cháu sẽ làm. Cháu sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì và cháu cũng sẽ không đổ lỗi cho bất cứ điều gì hay bất cứ ai nếu một tin đồn lan truyền vì một lý do nào đó. Vì vậy, hãy để cháu làm việc đó.”

 

Temuran không thể không tin tưởng Shirone.

 

Tất cả các điều kiện đều hoàn hảo.

 

Cậu ta là một thường dân thấp hèn có thể bị giết bất cứ lúc nào, có lòng hiếu thảo sâu sắc và thông minh.

 

Cảm thấy chuyến đi của mình rất đáng đồng tiền, Temuran quay lại.

 

“Tuần sau ta sẽ đến đón cậu, nhưng trong thời gian chờ đợi nếu cậu đổi ý, cậu có thể cho ta biết bất cứ lúc nào. Nhưng hãy nhớ rằng, một khi đã ở trong dinh thự, cậu sẽ không thể rời đi cho đến khi chúng ta xong việc.”

 

Temuran mở cửa và bước ra ngoài, nhưng gia đình Shirone không có tâm trạng mở cửa cho ông ta nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương