Chương 2

 

“Con sẽ thử lại.”

 

Vincent lùi lại, nhưng Shirone vẫn bất động và quan sát vết móp trên thân cây.

 

Vincent thoáng nghĩ rằng có thể thằng bé chỉ đang đùa giỡn, rồi lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó.

 

‘Nó không phải đứa sẽ chơi khăm cha mẹ đâu.’

 

Anh chờ đợi, kìm lại sự thiếu kiên nhẫn của mình, nhưng Shirone không có động thái nào tiếp tục công việc.

 

‘Nó đang nhìn cái gì vậy? Khi chặt cây thì dùng cơ thể quan trọng hơn dùng cái đầu đấy. Thôi nào, nâng rìu lên đi, Shirone. Con chỉ cần chặt mạnh hết sức có thể thôi.’

 

Trái ngược với sự bồn chồn của Vincent, Shirone cảm thấy một cơn run nhẹ chạy dọc cơ thể mình.

 

“Con biết rồi.”

 

Đánh vào cùng một vị trí, nhưng với một chút thay đổi về góc độ.

 

Thật khó để giải thích các nguyên tắc, nhưng nó có lẽ là một trong những nhận thức lâu đời nhất trong lịch sử loài người.

 

Và nhận thức đó đang phát triển thành một dạng mạnh mẽ hơn theo cách hiểu của Shirone.

 

'Chắc là được đấy. Chặt vào đây, như thế này.’

 

Cuối cùng, Shirone chỉ vào gốc cây, nơi cậu tạo ra vết lõm.

 

"Bố ơi."

 

“Hửm?”

 

“Con có nên đốn hạ nó trong một nhát rìu không?”

 

“Hahaha! Con còn chưa đi được nửa đường kìa. Con nghĩ nó có đổ chỉ sau một cú vung không?”

 

“Với một chút may mắn, ai biết được? Có thể chứ ạ."

 

Tất nhiên, một thợ đốn gỗ có kinh nghiệm có thể bẻ gãy một cái cây chỉ trong vài cú chém bằng cách nhắm vào phần dễ bị tổn thương của cây.

 

“Được thôi! Hãy tin vào sự may mắn của con nào!”

 

Bất chấp điều đó, Vincent đồng ý bất cứ điều gì con trai anh nghĩ trong đầu.

 

Đó là bởi vì anh ấy tự hào về tham vọng của Shirone, bất kể nó làm đúng hay sai.

 

“Nếu con hạ được cái cây này, bố hãy ban cho cho con một điều ước nhé.”

 

"Một điều ước?"

 

Vincent lo lắng.

 

'Nếu thằng bé nói rằng muốn đi học thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó yêu cầu mình gửi đưa đến một học viện như các quý tộc?’

 

“Lần tới vào thành phố bố cho con đi theo nhé.”

 

Thành thật mà nói, yêu cầu của cậu bé khiến Vincent không ngờ tới chút nào. Tuy nhiên, anh không biểu hiện điều đó và cười đáp lại.

 

“Nếu chỉ có vậy thì cũng không khó lắm! Bố sẽ hiện thực điều ước này của con nhé!”

 

Shirone mỉm cười vung rìu lên.

 

Một lúc sau, nụ cười biến mất trên môi cậu. Vincent thấy hơi kinh hoàng.

 

Cảnh tượng Shirone nhìn chằm chằm vào cái cây thật kỳ lạ. Có vẻ như cậu đang nhìn vào thứ gì đó mà chỉ mình cậu có thể nhìn thấy.

 

Chiếc rìu vung lên.

 

Lần này, mặc dù đã nhắm chính xác vào vị trí của vết lõm trước đó, nhưng có một chút thay đổi mà người bình thường sẽ không thể phân biệt được.

 

Rắc!

 

Đôi mắt của Vincent mở to khi một âm thanh giống như sấm sét vang lên.

 

“Đó là…?”

 

Những vết nứt xuất hiện ở nơi chiếc rìu giáng xuống. Cây không chịu được sức nặng nên đổ xuống.

 

“Yay! Con làm được rồi!”

 

Điều mà Shirone đã làm thành công được gọi là 'Lôi Công', được coi là một huyền thoại trong giới thợ rừng.

 

'Đó là một kỹ năng mà ngay cả mình cũng chỉ rất hiếm khi thành công, và đó cũng là ăn may thôi.'

 

Phải có một điểm yếu hoặc một điểm quan trọng nào đó.

 

Một xác suất rất nhỏ, một xác suất tồn tại với các biến số như hình dạng, trọng lượng hoặc sự thiếu hụt về hình thành.

 

Hầu hết những người thợ đốn gỗ đều đã làm được điều đó một lần, nhưng để làm điều đó một cách có ý thức thì giống như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy.

 

Không nhất thiết phải đốn một cái cây theo cách đó, nhưng nếu bạn vung rìu với suy nghĩ đó trong đầu, mong đợi và hy vọng điều gì đó, thứ nhận lại chỉ là cảm giác mệt mỏi và muốn bỏ cuộc mà thôi.

 

Nó khác với giới kiếm sĩ, nơi họ tập trung vào tầm quan trọng của kỹ thuật vung kiếm.

 

Vincent không biết chi tiết, nhưng đó là một hiện tượng đã được nghiên cứu giữa những kiếm sĩ. Mặc dù vậy, những người mới bắt đầu trong số những bậc thầy kiếm thuật đó thậm chí không thể nghĩ đến việc thử một thứ như thế này.

 

“Con làm được! Con làm được rồi!”

 

Shirone vui mừng vì được vào thành phố hơn là về những gì cậu đã làm được.

 

“Bố! Bố phải giữ lời hứa, nhé?”

 

Tâm trí của Vincent, trong khi thẫn thờ nhìn con trai mình nhảy cẫng lên, nội tâm dần trở nên mâu thuẫn.

 

‘Phải làm gì đây?’

 

Anh cảm thấy lạc lõng giữa biển khơi, không biết liệu mình có nên nuôi đứa trẻ này thành một người đốn gỗ hay không.

 

 

Chiếc xe vượt qua cổng thành.

 

Khi Vincent nắm lấy dây cương, Shirone đang ngồi trong khoang hành lý, mắt lấp lánh phấn khích.

 

‘Đã lâu lắm rồi.’

 

Chỉ nhìn dòng người qua lại trên phố thôi cũng khiến tim anh đập loạn nhịp.

 

‘Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.’

 

Khoang hành lý nơi Shirone đang ngồi chứa đầy nguyên liệu và tài nguyên từ các ngọn núi.

 

Da cho các cửa hàng vũ khí, thịt cho chợ và ruột cho các nhà thảo dược hoặc cửa hàng ma thuật.

 

Con đường khá dài, họ sẽ phải bán và mặc cả hàng hóa của mình. Điều đó sẽ mất khoảng 4 tiếng.

 

Khi Vincent đến chợ, anh cầm một túi thịt và nhìn Shirone.

 

“Con phải quay lại trước khi mặt trời lặn đấy nhé.”

 

“Bố đừng lo. Con thuộc hết đường đi rồi ạ.”

 

“Chỉ đi đường chính thôi. Đừng lang thang những nơi vắng vẻ. Nếu ai đó tiếp cận và hỏi sao con ở một mình, hãy chỉ vào cửa hàng gần nhất và nói rằng đang đợi bố nhé.”

 

“Vâng ạ. Lần trước con đến đây cũng không có chuyện gì đâu mà.”

 

Vincent đau lòng vì có vẻ như anh đang bỏ bê con trai mình, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi vì kế sinh nhai của gia đình anh đang bị đe dọa. Bây giờ phải đi bán hàng thôi..

 

Nơi đầu tiên khiến Shirone như tìm thấy chính mình, sau khi bước ra khỏi khu mua sắm, là thư viện lớn nhất ở Creas.

 

Trái tim của cậu bé, khi nhìn lên tòa nhà to lớn và tráng lệ, bắt đầu đập rộn lên.

 

'Kiến thức.'

 

Có phải nơi đó chứa đựng tất cả những kiến thức được viết ra từ thuở sơ khai của lịch sử không?

 

Cách để thỏa mãn trí tò mò của một người là tự mình xem nó, nhưng mọi người đều bị cấm vào trong ngoại trừ giới quý tộc.

 

Hai cô gái bước ra với một cuốn sách trên tay, và Shirone vội vàng bước sang một bên.

 

‘Họ là quý tộc.’

 

Kẻ ác ở khắp mọi nơi trên thế giới, và trong số những người quý tộc cũng có những người tốt.

 

Tuy nhiên, khi nói về quý tộc, Vincent luôn nói như thể họ là mối đe dọa giống như yêu tinh.

 

- Đừng bao giờ chống lại họ hoặc nói trái ý họ.

 

Các quý tộc có tiền và quyền lực có thể dễ dàng nghiền nát cuộc sống của một gia đình thường dân.

 

'Họ có thể. Nhưng mà…'

 

Shirone nhìn lại những nữ sinh đang thờ ơ đi ngang qua cậu.

 

‘Mình chỉ muốn đọc một cuốn sách thôi mà.’

 

Với một chút cố chấp và háo hức, cậu đi theo hai người về phía khu quý tộc.

 

‘Họ đang sống cuộc đời thế nào nhỉ?’

 

Tuy nhiên, suy nghĩ ban đầu đó đã bị choáng ngợp bởi hào quang quý tộc của các tòa nhà. Cậu không thể ngẩng đầu lên.

 

‘Cái này được xây dựng để cho người ở à?’

 

Trong số đó, học viện tốt nhất lớn bằng vài ngọn núi cộng lại.

 

Shirone dừng bước và đọc dòng chữ cổ trên vòm cổng chính.

 

Học viện Phép thuật Alpheas.

 

***

 

‘Phép thuật.’

 

Đó là từ duy nhất Shirone không thể hiểu hết,

 

Đó là bởi, dù từ đó đã được nhắc đến nhiều lần trong những cuốn sách, nhưng không cuốn nào miêu tả chính xác cả.

 

Nếu không phải pháp sư thì giải thích về nó chỉ vô ích. Bạn sẽ chỉ bị coi là một kẻ ngạo mạn nghĩ rằng đã biết mọi thứ.

 

“Cái gì…?! Này, cậu là ai?”

 

Đó là tiếng hét của người lính gác cổng.

 

Lỗi tại bộ quần áo tồi tàn của Shirone, nó khiến cậu nổi bật hơn ai hết ở khu quý tộc này.

 

“Quay lại đi! Đây không phải là nơi cho người như nhóc đâu.”

 

“Ơ, cháu xin lỗi.”

 

Shirone chạy vội đi, nhưng dù có chạy bao nhiêu thì vẫn chưa chạy hết các bức tường, điều này buộc cậu phải dừng lại.

 

‘Nơi này rộng đến đâu cơ chứ?’

 

Ngay lúc này, cậu nghe được giọng nói của một ông già bên kia bức tường.

 

“Thế, hôm nay ta sẽ nói về phép thuật nhé.”

 

“Không, con không muốn! Cho tụi con xem phép thuật đi. Một cái nữa thôi!”

 

“Lửa! Cái có lửa ấy, thầy Hiệu trưởng!”

 

Shirone nhìn chằm chằm vào bức tường.

 

Shirone nhận ra thầy hiệu trưởng hình như đang dạy học dưới bóng râm.

 

Những giọng nói có vẻ khá non trẻ.

 

Tất nhiên điều đó không có gì lạ, vì các quý tộc được dạy dỗ từ khi mới sinh ra.

 

“Hohoho, ta sẽ gặp rắc rối nếu đốt cháy học viện mất. Thay vào đó, nếu các trò trả lời đúng câu này, ta sẽ cho các trò xem một trò ảo thuật thú vị.”

 

“Yay! Câu hỏi là gì thế ạ? Nhanh hỏi tụi con đi thầy!”

 

Shirone tò mò lắng nghe.

 

“Tài năng cần thiết nhất khi học phép thuật là gì?”

 

Có một khoảng lặng.

 

Theo Shirone, đó là một câu hỏi khá chủ quan, nhưng những đứa trẻ đó đã được công nhận khả năng phép thuật rồi. Chúng lần lượt đưa ra câu trả lời.

 

“Nỗ lực. Phép thuật có rất nhiều, đến mức không thể học hết được dù dành cả đời để học. Vì vậy, nỗ lực là rất quan trọng ạ.”

 

Có một số câu trả lời khác cũng hợp lý - chẳng hạn như sự tập trung và trí nhớ, nhưng chẳng câu nào lọt tai hiệu trưởng cả.

 

Có lẽ thầy ấy đang ấp ủ một nụ cười.

 

“Tiền. Con sẽ cần mua rất nhiều vật dụng để học phép thuật.”

 

Lũ trẻ phá lên cười, lẫn vào đó là tiếng của Hiệu trưởng.

 

‘Nếu không phải nỗ lực, kiến thức hay tiền bạc… Vậy tài năng nào sẽ cần để học phép thuật?’

 

Cuối cùng thầy Hiệu trưởng cũng lên tiếng.

 

“Quan trọng nhất là sự sáng suốt. Nói đơn giản thì là có cái nhìn sâu sắc.”

 

Một khoảng lặng diễn ra nữa.

 

“ ‘Cái nhìn sâu sắc’ là gì ạ?”

 

Hiệu trưởng khẽ trầm ngâm, nhưng sau đó giải thích với giọng từ tốn.

 

“Cái nhìn sâu sắc là thứ chính xác hơn cả kiến thức và nhanh hơn cả nỗ lực.”

 

“Chà! Thế thì như kiểu, phép thuật tối thượng rồi.”

 

“Haha! Hiểu vậy chắc cũng được. Không, trò nói đúng đó. Tất cả phép thuật có trên đời này đều bắt đầu từ cái nhìn sâu sắc. Thầy cho ví dụ nhé. Trò biết 1 cộng 1 là bao nhiêu không?”

 

“Tất nhiên là 2 rồi ạ.”

 

Bọn trẻ đồng thanh trả lời, như thể chúng đang tự hỏi làm thế nào mà thầy có thể hỏi một câu dễ như vậy.

 

“Rồi. Thế các trò có thể giải thích tại sao 1 cộng 1 bằng 2 không?”

 

“Hả? Tất nhiên là…”

 

Lũ trẻ chẳng nói gì hết.

 

Chúng không biết phải bắt đầu từ đâu, giải thích cái gì và giải thích như thế nào.

 

Alpheas mỉm cười.

 

“Cảm giác kỳ lạ mà các trò đang thấy lúc này gọi là ‘cái nhìn sâu sắc’. Cách đây rất lâu, đó có lúc trò không biết rằng 1 cộng 1 bằng 2. Nhưng sau này bằng rất nhiều kiến thức và nỗ lực cộng lại thì điều đó đã được xác mình. Nhưng các trò không hiểu 1 cộng 1 bằng 2 mà không trải qua chuyện đó sao?”

 

Shirone đắm mình vào câu chuyện.

 

“Phép thuật là hiện tượng đã tồn tại ngàn đời nay. Giống như cách trò biết đáp án là 2, ngay cả khi không biết 1 cộng 1 bằng 2. Cách một người nỗ lực và kiến thức để tìm ra nó, và cách một người, giống như các trò, hiểu và nhận ra nó một cách tự nhiên. Như vậy, cái nhìn sâu sắc là cách nhanh nhất để hiểu các quy tắc nhất định.”

 

“Vậy nghĩa là chúng ta không phải học hay cố gắng sao?”

 

“Hohoho, vậy sao? Liệu nó có đúng như vậy không nhỉ? Nhưng thành thật mà nói… đó là sự thật.”

 

Việc theo ý thích của một người là điều bình thường, nhưng trong một số trường hợp, đó là lẽ thường vì nó dễ hiểu.

 

Shirone có thể đoán được áp lực mà hiệu trưởng cảm thấy khi nói về thực tế tàn khốc này.

 

“Cái nhìn sâu sắc không phải là thứ trò có thể có được bằng một cái búng tay. Sở dĩ một cộng một bằng hai là do các học giả đã kiểm chứng qua nhiều năm. Tất nhiên, có những trường hợp ai đó có thể nhận ra câu trả lời đúng mà không cần trải qua quá trình như vậy. Thầy sẽ gọi những người đó là thiên tài.”

 

“Mẹ nói con là một thiên tài.”

 

“Ta chắc chắn điều đó không sai. Mỗi con người sinh ra đều có tài năng, và nếu họ mài giũa tài năng đó của mình, bất cứ ai cũng có thể trở thành thiên tài.”

 

Khoảnh khắc cậu nghe thấy điều đó, cổ họng Shirone như nghẹn lại. Cậu cảm thấy choáng ngợp.

 

-Ai cũng có thể trở thành thiên tài.

 

Nhưng, điều đó có thực sự đúng không?

 

Liệu cậu có cơ hội trèo qua bức tường xa vời đó không?

 

"Có chứ. Đó, người đứng sau bức tường. Ta muốn nghe những gì cậu nghĩ.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương