Vô Hạn Ma Pháp Sư
-
Chapter 1
Chương 1
“Oe! Oe!”
Mới sáng sớm, Vincent đã bị đánh thức bởi tiếng khóc của một đứa trẻ vang khắp ngọn núi.
“Ư.”
Đưa tay lên vuốt mái tóc bù xù của mình, anh vẫn nghe được âm thanh rầu rĩ của đứa bé.
“Chúa ơi, con đã làm gì sai vậy?”
Người thợ săn vươn mình, đạp chiếc chăn ra khỏi giường.
‘Sớm thế này mà có ai vậy?’
Vincent nhìn về phía người vợ đang ngủ, thầm mong rằng cô ấy có một giấc mơ đẹp.
Nếu cô ấy nghe được tiếng động đó thì sẽ có chút rắc rối đấy.
“Haaa…”
Hai vợ chồng anh đã lấy nhau 7 năm rồi mà không có mụn con nào.
Họ đã từng đổ cả mớ tiền vào một lần đi khám, nhưng những gì bác sĩ nói chỉ là không rõ nguyên nhân.
–Có một thứ gọi là độ hợp nhau trên giường. Vậy thôi. Olina với anh dường như không có vấn đề gì cả, nên cứ cố gắng nhé. Haha!
Ban đầu Vincent chỉ cười cho qua chuyện.
Tuy nhiên, tình hình mãi vẫn không được cải thiện. Khi cuộc hôn nhân của họ bước sang năm thứ 5, anh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận nó.
Anh không thể có con.
Vợ anh, Olina, không nói ra nỗi thất vọng của mình. Nhưng đôi khi trên mặt cô sẽ lộ ra vẻ cô đơn. Những lúc như vậy, Vincent không khỏi bực bội với phần thân dưới của mình.
“Cái giống tàn ác gì vậy? Như thể đang xát muối vào vết thương vậy!”
Gạt mớ cảm xúc hỗn độn qua một bên, Vincent rời khỏi nhà với chiếc rìu của mình.
“Ai?! Ai làm loạn giờ này thế?!”
Tiếng hét anh vang khắp các ngọn núi.
Không có phản hồi, Vincent đanh mặt trước sự im lặng đó.
‘Là cái bẫy chăng?’
Hầu hết các thợ săn đều xây nhà trên núi.
Điều này là do họ sẽ phải kiểm tra những cái bẫy mà họ đặt vào đêm và rạng sáng, và đôi khi họ cần phải dành nhiều ngày trên núi để theo dõi những con thú lớn.
Tất nhiên, đảm bảo an toàn là trách nhiệm của anh, có rất nhiều tên thổ phỉ đang rình mò những con mồi để lộ sơ hở.
Mặt khác, đó có thể là thương nhân đến từ quốc gia khác. Nhưng chẳng có ngọn đuốc nào lóe lên trong màn đêm cả.
“Cái đồ-! Tao sẽ băm mày ra thành trăm mảnh!”
Trong trường hợp xấu nhất, chẳng có lựa chọn nào khác ngoài đổ máu.
Anh từ từ tiến đến chuồng ngựa nơi phát ra tiếng ồn. Rồi nhanh chóng mở tung cánh cửa.
Thị lực tuyệt đỉnh của người thợ săn quét qua một lượt bên trong.
Hí hí.
Anh nghe thấy tiếng ngựa hí.
Động vật thì không biết nói dối, Vincent đã dịu lại một chút.
‘Làm gì có nơi nào để trốn.’
Cũng không có dấu hiệu cho thấy có người đột nhập.
“Nhưng làm thế nào…?”
Vincent nhìn cái bọc trên đống rơm.
Đứa bé, cỡ chừng 2 tháng tuổi, đang khóc với vẻ mặt cau có.
Vincent vội giấu chiếc rìu ra sau lưng.
Khi tiến lại quỳ trước cái bọc, anh quăng cái rìu ra một góc.
“Oe! Oe!”
Là một đứa bé, đẹp như mặt trăng vậy.
Một đứa bé chưa biết gì, vừa mới chào đời, một ngày nào đó sẽ vang danh khắp thế giới.
Khi nhìn thấy mặt người lớn, đứa bé ngừng khóc và nở nụ cười trên môi.
Môi Vincent run run.
Đột nhiên anh đứng bật dậy như bị sét đánh, lao ra khỏi chuồng ngựa.
“Ai đấy?! Ai đang chơi khăm tôi thế?! Bỏ rơi một đứa trẻ! Đồ khốn, ra mặt đi!”
Tiếng anh gào vang vọng núi rừng.
“Ra đây đi! Thật đấy à?! Sao có thể bỏ rơi một đứa trẻ chứ?! Đồ quái vật! Có biết không hả?!”
Vẫn không có lời đáp.
“Ngươi thực sự bỏ rơi đứa bé đấy à? Ta không cho thêm cơ hội nào đâu nhé! Nếu xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi ra bã!”
Vincent hét bằng toàn bộ sức mình.
Anh ấy không muốn có chút hối tiếc nào khi nhìn lại ngày này trong tương lai xa.
“Haa. Haaa….”
Vincent thở hồng hộc, quay trở lại chuồng ngựa sau khi nhìn vào bóng tối một hồi lâu.
Đứa bé đã ngủ say, có lẽ do kiệt sức vì khóc.
Ôm đứa bé trong lòng bàn tay còn run rẩy, anh nhẹ nhàng áp tai vào lồng ngực nhỏ bé của nó.
“Ồ…”
Tìm nó đập nhanh hơn người lớn rất nhiều.
“Anh yêu, có chuyện gì thế?”
Vợ anh đã chạy ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng anh hét.
Thay vì trả lời, Vincent chỉ đưa đứa bé đang ngủ trong lòng cho cô xem.
“Đứa bé này là sao thế?”
Vincent do dự, vì anh ấy không biết phải giải thích tình huống này như thế nào.
“Nó… Nó là con của chúng ta đấy.”
Đầu mùa hạ.
Dòng suối se se lạnh, gió hiu hiu thổi.
Vincent vội vã về nhà, trên vai vác theo con hươu nước đã chết.
Thay vì săn con mồi ngon, anh ấy lại háo hức trở về bên gia đình đang đợi ở nhà.
“Shirone! Bố về rồi đây!”
“Bố!”
Cậu bé 12 tuổi chạy ra với nụ cười thật tươi.
Không giống như Vincent, một người cục mịch như tảng đá, khuôn mặt của cậu bé gợi ta nhớ đến một viên ngọc được chế tác đặc biệt.
Mái tóc mượt mà óng vàng và đôi mắt xanh của thằng bé tỏa sáng từ xa.
Mỗi khi nhìn thấy cậu con trai xinh như búp bê này, Vincent không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Ngay khi ném con hươu xuống sàn, anh đã vùi mặt vào con trai mình.
“Con trai yêu quý của bố. Hôm nay con thế nào? Có ngoan không đó?”
“Vâng! Con đã giúp mẹ nấu ăn và đọc rất nhiều sách nữa.”
Nấu ăn và đọc sách.
Vincent, người thấy sự không liên quan giữa hai việc, thấy hơi bối rối nhưng không lộ ra mặt.
“Haha! Con thích sách đến thế ạ?”
“Không ạ, chỉ là… không có gì để làm cả.”
Vincent thấy tội nghiệp mỗi khi thấy con trai mình nao núng, như thể nó đã làm điều gì sai trái.
Thực ra anh biết điều đó.
Anh biết đứa trẻ kỳ diệu đến từ thiên đường này thông minh hơn các bạn cùng trang lứa.
Thằng bé đọc sách nhờ những ký tự mà mẹ đã dạy, và giờ đã đến lúc thằng bé thấy khó khăn khi đọc sách một mình.
‘Hơi đáng thương nhỉ.’
Không dễ để thợ săn kiếm đủ tiền để giáo dục con cái của mình.
Điều duy nhất Vincent có thể dạy là kỹ năng săn bắn cả đời của anh.
–Cuộc sống ổn định nhất cho con trai của nhà thảo dược học là trở thành nhà thảo dược học, và con trai của thợ săn là một thợ săn.
Ngay cả những việc tầm thường nhất cũng cần kiến thức và những thủ thuật không dễ dàng nói ra.
Nhưng Vincent không thể nói ra điều đó.
“Không. Tốt lắm, Shirone. Dù có làm gì thì con cũng phải học để thành công mà. Lần tới vào thành phố bố lại mua sách cho con nhé.”
“Không sao đâu ạ. Con đã đọc hết những cuốn bố mua cho con rồi, nhưng chẳng có gì thú vị hay đặc biệt cả.”
Vincent bật cười trước sự huênh hoang của con trai mình.
Những cuốn sách nổi tiếng thì rất đắt, nên anh không thể nào mua một trong số chúng. Nên anh hay lượn qua mấy cửa hàng sách cũ và mua lại những cuốn sách đã được giới quý tộc sử dụng và vứt bỏ, sẽ rẻ hơn một chút.
Anh đã nghĩ rằng một đứa bé sẽ không thể nào hiểu hết nội dung của chúng.
‘Thật là một đứa trẻ chu đáo.’
Vincent đã rơi nước mắt trước sự chu đáo của Shirone, người luôn quan tâm đến hoàn cảnh của cha mẹ.
“Phải rồi! Mà con nghĩ sao? Muốn đi chặt vài cái cây với bố không? Học cũng quan trọng đấy, nhưng cũng cần phải có sức khỏe và vóc dáng tốt nữa. Hôm nay bố sẽ dạy con cách đốn củi nhé.”
“Wow! Bố sẽ cho con một cái rìu sao?”
“Tất nhiên rồi! Chỉ hai bố con mình thôi, sao ta không đi hạ hết cây nhỉ!”
Vincent đưa cho Shirone một cái rìu, như thể đã chờ khoảnh khắc này lâu rồi.
‘Sau cùng thì… Chắc nó sẽ thành một nhà leo núi đấy.’
Trong mọi trường hợp, điều quan trọng là phải rèn luyện chút cơ bắp trong cơ thể nhỏ con của thằng bé kể từ bây giờ.
‘Nhưng mà có thật vậy không?’
Anh bỗng nghi ngờ.
‘Shirone trông như một đứa trẻ xuất thân giàu có, với khuôn mặt và mái tóc mềm mại. Có khi nào nó là con của một gia đình quý tộc không?’
Vincent lắc đầu. Bất cứ khi nào ngờ vực như vậy, anh đều cảm thấy choáng ngợp. Anh cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá, nhưng mặt khác, anh phải chịu cảm giác tội lỗi.
'Đó là một suy nghĩ linh tinh. Shirone là con mình. Không phải đứa trẻ được mang về từ chuồng ngựa, mà là đứa trẻ mang dòng máu của mình.”
Giữ trái tim vững vàng, Vincent tiến đến khu vực khai thác gỗ, cách cabin một cây số.
“Bố sẽ hướng dẫn, nhìn và làm theo cẩn thận nhé.”
Vincent nhổ lòng bàn tay và bắt đầu đốn cây một cách dễ dàng.
Không lâu sau, cùng với tiếng gỗ tách, cái cây đổ ầm xuống.
Mặc dù nó không đặc biệt quan trọng, nhưng khả năng của một thợ rừng được đánh giá dựa trên số lần vung rìu để chặt một cái cây.
Vì không phải là thợ đốn gỗ nên Vincent phải vung 10 lần, nhưng riêng việc đó đã đòi hỏi kỹ năng tuyệt vời.
“Sau khi chặt vào cùng một chỗ nhiều lần, cái cây sẽ bắt đầu nghiêng và đổ xuống do không thể giữ được trọng lượng của chính nó. Con có làm được không?”
“Vâng, để con thử.”
Khi Vincent chọn một cái cây cho Shirone, cậu bé cũng bắt chước bố mình, nhổ một phát vào lòng bàn tay.
Mặc dù chỉ nhìn một lần, nhưng vị trí, tư thế và cả cách xoa hai tay đều giống bố y đúc.
Đúng như mong đợi về một thiên tài như Shirone. Vincent nhìn con trai đầy hài lòng.
Nhưng lúc sau cậu lại hơi cẩu thả khi vung rìu lên quá cao.
‘Đó không phải việc có thể làm chỉ nhờ trí thông minh.’
Trọng lượng của cây rìu khá lớn nên sức mạnh cơ bắp là điều cần thiết.
‘Thằng bé cần bắt đầu rèn luyện bản thân để sau này có thể kết hôn và sinh con.’
Không người phụ nữ nào chịu lấy một cậu chàng không thể kiếm tiền cả.
“Ế! Éc!”
Shirone nghiến răng vung rìu, nhưng mỗi lần cậu đều nhắm trượt và vung vào những chỗ khác nhau.
Vincent đưa ra một số lời khuyên.
“Đừng có dùng hết sức. Thay vào đó, hãy cố gắng giảm sức mạnh của con và thay vào đó tăng sự chính xác.”
Tuy nhiên, cho dù cậu bé có tiếp tục nhắm và chặt bao nhiêu đi chăng nữa, không có dấu hiệu cho thấy cái cây bị đốn hạ.
‘Con trai mình thực sự yếu đuối như vậy sao?’
Vincent có chút ủ rũ.
“Phù, khó quá.”
“Không sao. Không, bố xin lỗi. Thành thực mà nói, bố biết con không phù hợp để làm công việc như này. Nhưng con là con trai của một thợ săn, nên chẳng còn lựa chọn nào khác…”
Vincent nghẹn ngào.
“Con là một cậu bé rất sáng dạ. Hơn cả Barone, con trai của nhà thảo dược học, hay Stella, con gái của người bán trái cây. Con thông minh hơn tất cả. Đừng run sợ chỉ vì không mạnh. Chỉ là lòng tham của ta…”
Nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt Vincent.
Tuy nhiên, Shirone, vẫn đang bộn bề những suy nghĩ khác, đã hỏi một cách vô tư.
“Mà bố ơi, làm thế nào để con có thể chặt cây giỏi thế?”
Vincent hơi xấu hổ.
Anh cũng ngạc nhiên. Con trai anh, người mà anh cho rằng không có hứng thú, lại đang có ý định đốn hạ một cái cây.
“Con thực sự muốn học sao?”
“Vâng ạ, dạy con đi bố. Vui mà.”
Vincent được động viên bởi những lời nói của con trai mình, anh dẫn Shirone đến chỗ mấy vết lõm trên cây mà thằng bé tạo ra.
“Nhìn này. Sức mạnh sẽ phát huy khi con lớn lên, nhưng điều này không thực sự đòi hỏi nhiều sức mạnh. Có cả những mánh khóe nữa. Lúc này bố đã bảo con nhắm vào một chỗ, nhưng nếu đổi góc một chút và đốn xung quanh những chỗ con đã nhắm trước đó thì sẽ dễ chặt hơn đấy.
“Ồ, con hiểu rồi.”
Vincent cuối cùng cũng nhìn vào vết lõm mà con trai anh đã tạo ra, cách xa vị trí mà anh định đánh.
'Đây là…'
Nó khiến anh khá ngạc nhiên.
Thật khó để nhìn vào nó và nghĩ rằng nó được thực hiện bởi một người mới bắt đầu, vì lưỡi rìu đã được đưa vào cùng một vị trí chính xác, lặp đi lặp lại.
Nếu điều này tiếp tục, sẽ khó hạ gục cái cây mà không sử dụng lực mạnh. Mẹo để chặt cây dễ dàng là đánh xung quanh vị trí mục tiêu, thay vì nhắm nhiều lần vào cùng một vị trí. Vì độ chính xác đáng sợ của Shirone, bản thân anh ấy của hiện tại sẽ không thể đốn hạ nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook