Vô Hạn Ma Pháp Sư
-
Chapter 17
Chương 17
“Điều này thật sự vớ vẩn mà. Rõ ràng, tôi là con trai của bố tôi. Sẽ không có chuyện tôi nhận làm con của người khác đâu.”
“S-Shirone.”
Vincent xúc động.
Thằng bé nói điều đó không chút do dự, và thậm chí cả giọng điệu của nó cũng chứa đầy sự ghê tởm như thể chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng thấy khó chịu.
Trong khi những thành viên còn lại trong gia đình chết lặng, Klumph lạnh lùng hỏi.
“Cậu có hoàn toàn chắc chắn rằng cậu thấy ổn với điều đó không? Cậu có cơ hội trở thành quý tộc. Đây không phải là cơ hội mà ai cũng có thể có được.”
“Nếu phải trở thành con trai của người khác thì tôi thà sống như một thường dân còn hơn.”
“Thường dân không thể vào học viện phép thuật.”
"Vậy thì tôi sẽ không vào."
“Nếu cậu không vào học viện phép thuật, cậu không thể trở thành một pháp sư.”
“Vậy thì tôi sẽ không trở thành một pháp sư.”
“Shirone!”
Klumph đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thái độ ngay thẳng của Shirone khiến ông thấy thật khó chịu.
‘Những lúc khác, nó là một cậu bé thông minh, vậy tại sao bây giờ lại quá chú tâm vào một vấn đề đơn giản như vậy?’
“Là tội lỗi à? Sống trong thế giới này không giống như đi dã ngoại. Có những thứ cậu phải hy sinh để thành công. Giấc mơ đó của cậu tầm thường đối với cậu à?”
Chỉ cần nhìn lên cơ thể to lớn của Klumph hẳn đã cảm thấy choáng ngợp, nhưng Shirone trả lời một cách bình tĩnh.
“Có lẽ đó là lý do.”
"Gì cơ?"
“Cho dù ước mơ của tôi lớn hay nhỏ, đó là điều tôi được thừa hưởng từ bố mẹ mình. Họ là gốc rễ đã nuôi dưỡng tôi và cho tôi ước mơ. Ý tôi là, hãy nhìn tôi này, con của một thợ săn được làm việc trong một biệt thự. Và thậm chí không chỉ những điều đó, việc đọc sách… Nhờ họ mà tôi có thể đọc được. Nếu phải so sánh, thì cơ hội duy nhất mà tôi có ngay bây giờ thậm chí còn không sánh bằng vô số cơ hội khác mà bố mẹ tôi đã trao cho tôi. Bảo tôi phủ nhận cội nguồn của mình và được người khác nuôi dưỡng không khác gì bảo tôi chết đi vậy.”
Sự im lặng bao trùm phòng khách.
Họ không chỉ bị ấn tượng bởi lời nói của Shirone… Cậu ấy khiến họ phải suy ngẫm.
Klumph đã rất sốc.
‘Đó không phải là mặc cảm về tội lỗi. Cậu ấy hiểu cách con người chúng ta lớn lên.’
Ngay cả khi một người bỏ lỡ một cơ hội ngay trước mắt họ, những cơ hội mới cuối cùng sẽ xuất hiện.
Tuy nhiên, khoảnh khắc một người từ bỏ những người đã giúp họ đến được nơi họ đang ở, họ sẽ mất tất cả.
Đột nhiên ông có ý tưởng này.
Có lẽ ông ấy đã suy nghĩ sai ngay từ đầu chăng? Ngay cả khi không có sự giúp đỡ của ai đó, liệu đứa trẻ này cuối cùng sẽ trở thành một pháp sư không?
‘Rian, có lẽ cháu mới là người may mắn.’
'Nếu ngay cả danh dự của gia đình Ogent cũng chỉ là một cơ hội thoáng qua cho đứa trẻ này...'
‘Vậy thì không ai có thể kiềm chế đứa trẻ này!’
Sau một lúc lâu, vì không ai buồn mở miệng, Shirone mới mỉm cười.
“Tôi rất cảm kích về lời đề nghị của ngài. Nhưng tôi không thể chấp nhận nó. Những người duy nhất tôi có thể gọi là bố mẹ mình là hai người ở đây lúc này.”
Vincent nắm chặt tay lại.
Anh thấy xấu hổ. Anh muốn chui xuống gầm ghế và không bao giờ quay trở lại.
‘Tại sao lại cảm thấy bị tổn thương bởi những tài liệu vô nghĩa chứ? Con trai mình tin tưởng vào mình, kể cả khi mình đã không làm gì cho nó cả.’
“Shirone…”
"Bố."
Vincent gục đầu xuống.
“Xin hãy nhận Shirone làm con nuôi!”
Không ai coi cậu là người thiếu cha mẹ vì họ cũng có gia đình riêng.
Tuy nhiên, đây không phải là một vấn đề đơn giản có thể giải quyết bằng cách kiên trì.
“Tôi hiểu cảm giác của ông, nhưng không thể khác được. Làm sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ trước trái tim của Shirone chứ?”
“Thành thật mà nói, Shirone… Shirone không thực sự là con ruột của tôi.”
"Mình ơi!"
Hàng loạt đôi mắt mở to sau lời nhận xét của Vincent, nhưng trong số tất cả mọi người, Shirone là người sốc nhất.
Không phải vì điều này là bí mật, mà thực tế là mọi người trong phòng đã ít nhất một lần nghĩ về nó.
Shirone trông hoàn toàn khác với bố mẹ mình. Cả về ngoại hình lẫn vóc dáng.
Tuy nhiên, dù không cùng huyết thống nhưng vì con trai, Vincent sẵn sàng từ bỏ tất cả.
“Chúng tôi không thể có con. Shirone là một đứa trẻ được ông trời trao cho chúng tôi một cách tình cờ. Tôi chắc chắn rằng thằng bé là một đứa con của giới quý tộc. Tôi không xứng đáng có được đứa trẻ này. Ngược lại, nếu Shirone trở thành con nuôi của một quý tộc, điều đó giống như đưa thằng bé trở lại vị trí ban đầu. Chắc chắn nó sẽ không phủ nhận nguồn gốc của mình đâu.”
Nghe xong lý do đằng sau lời nói của Vincent, những người ngồi ở đó đã suy nghĩ về nó.
Nhưng Shirone hét lên với vẻ mặt rất đau đớn, phá vỡ suy nghĩ của họ.
"Bố!"
“Sh-Shirone.”
"Bố đang làm gì vậy?! Sao bố lại tự tiện nói ra điều đó mà không thảo luận trước với con chứ?! Trước đây bố chưa từng nói điều đó cho con nghe đấy!”
“Ta xin lỗi, Shirone. Nhưng vì bây giờ con đã lớn, nên cũng đã đến lúc–”
“Bố có biết tại sao con không thắc mắc điều gì không? Vì ai cũng chỉ có một cha và một mẹ thôi. Bố sẽ kiếm thêm bao nhiêu bố và mẹ cho con đây? Đến mức mà con sắp có đến sáu bố mẹ vì bố đấy.”
Vincent sững sờ.
Hai người là bố mẹ mới sẽ nhận nuôi Shirone, hai bố mẹ nuôi - là Vincent và Olina, và hai người đã bỏ rơi Shirone từ khi cậu mới lọt lòng. Tổng cộng là sáu. Nếu nghĩ theo cách đó, những gì anh ấy sắp làm với con mình thật nực cười.
“Bố chỉ buồn khi thấy con từ bỏ ước mơ của mình vì bố thôi…”
“Ai nói là con sẽ từ bỏ ước mơ của mình chứ? Nếu con tiếp tục làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ có một cơ hội khác! Bố có biết cảm giác bị bỏ rơi hai lần như thế nào không?!”
Ngay khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của con trai, Vincent đã nhận ra sai lầm của mình.
“Shirone, bố xin lỗi! Bố đã làm cái quái gì vậy? Bố sẽ không bao giờ đem con cho người khác chăm sóc đâu. Bố sẽ làm mọi thứ để biến ước mơ của con thành hiện thực!”
"Bố!"
Vincent kéo cậu vào lòng một cái ôm thật chặt, Shirone đã lau nước mắt và nhảy vào vòng tay của bố mình.
Chắc hẳn cậu đã buồn biết bao, cậu là một đứa trẻ chu đáo thậm chí không thể hiện cảm xúc của chính mình, vì sợ rằng mình sẽ làm tổn thương ai đó.
Gia đình Ogent đang nhìn với khuôn mặt hài lòng, hơn nữa Bischoff còn là người đặc biệt bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng này.
Ông là người cha phải một mình nuôi bốn người con trai và một đứa con gái khi vợ ông 'bỏ đi' mà không có ông.
Bischoff lặng lẽ nói với Klumph.
“Con không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu cha sử dụng một chút quyền lực của mình nhỉ.”
“Con yêu cầu đủ thứ từ ông già này rồi đấy. Ta sẽ sử dụng sức mạnh của mình như thế nào chứ? Ngay cả những học giả, những người nhanh trí, cũng đều cứng lưỡi trước sự ngoan cố của Alpheas.”
Mặc dù Klumph đang than vãn về điều đó, nhưng biểu cảm của ông ấy không quá u ám.
“Vậy thì con sẽ phải ra lệnh với tư cách là chủ gia đình. Làm thế nào có thể qua được nhập học đặc biệt? Con nghe nói có một món nợ cũ…”
“Hừm! Alpheas hả? Lão khọm già đó á? Con nghĩ rằng ông ta chỉ nợ ta một thứ thôi sao? Vấn đề là, gã đó không phải là người phá vỡ các quy tắc.”
“Vậy là không được à?”
“Chà, ai mà biết được? Không phải chơi liều là cách tốt nhất để chống lại những người đàn ông có nguyên tắc sao?”
Bischoff cười thầm.
Điều này khiến ông ta nhớ lại hoàn cảnh mà bản thân buộc phải tiếp quản gia đình do những chiến thuật liều lĩnh như vậy.
Shirone ở lại gia đình Ogent cho đến ngày Rian nhập học Học viện Kiếm thuật.
Shirone cũng vậy, không biết liệu việc nhập học đặc biệt của mình có vượt qua hay không. Nhưng dù có thi đậu thì sang năm cậu ấy cũng mới nhập học, nên cậu ấy vẫn còn sáu tháng để ở bên bố mẹ.
Vài ngày sau, một chiếc xe ngựa giống như đồ cổ đậu gần cổng chính, chờ khởi hành.
Đó là một chiếc xe ngựa sẽ đưa cả gia đình đến lâu đài hoàng gia.
Rai đã ở trên xe từ trước, còn Klumph quyết định gặp Alpheas trước rồi đi cùng họ sau.
Rian không muốn nói lời tạm biệt, cậu không cầm được nước mắt.
Cho dù đó là học viện phép thuật hay học viện kiếm thuật, thời gian tốt nghiệp của một học viện không được ấn định cụ thể.
Nếu một người trượt kỳ thi tốt nghiệp, họ sẽ bị mắc kẹt trong học viện hàng năm trời. Vì vậy, nếu họ chia tay bây giờ, không biết ngày nào mới được gặp lại nhau.
Rian nắm lấy vai Shirone.
“Shirone, cậu phải trở thành một pháp sư! Tôi sẽ viết thư cho cậu!”
“Được rồi, cũng không phải là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, thỉnh thoảng chúng ta cũng được quay về. Đừng khóc nữa."
“Tôi chắc chắn rằng cậu có thể tốt nghiệp! Tôi đảm bảo điều đó đấy!"
Reina đánh vào đầu cậu ta.
"Cho chừa cái nết khóc to! Lo cho chính mình đi! Em mới là người khiến chúng ta lo lắng nhất đấy!”
"Này! Em cũng sẽ thật chăm chỉ mà! Em sẽ trở thành hiệp sĩ giỏi nhất và trở thành thanh kiếm của Shirone.”
Shirone tin lời cậu ta, không chút nghi ngờ. Chắc chắn rằng Rian sẽ làm tốt.
Mặc dù không phải là thiên tài như Rai, nhưng cậu ấy sở hữu những thứ mà Rai không có.
Reina quay sang Shirone và mỉm cười.
“Shirone, cậu không cần phải lo lắng quá đâu, hãy vui vẻ với gia đình của mình trong thời gian này nhé. Tôi chắc rằng ông sẽ tìm được cách cho cậu đăng ký vào học viện. Ông ấy là người biết giữ lời.”
"Vâng. Và… Cảm ơn vì sự giúp đỡ của chị.”
Shirone nói với sự chân thành.
Ngay cả khi cậu ấy là bạn với Rian, mọi thứ sẽ không diễn ra tốt đẹp như vậy nếu không có sự hỗ trợ của Reina.
Reina nhìn chằm chằm vào Shirone.
‘Đúng là một đứa trẻ độc nhất vô nhị!’
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ về cậu như một chàng trai kém mình bốn tuổi, nhưng cô đã thay đổi suy nghĩ sau vụ việc lần này.
Có thể cậu ấy chưa trưởng thành về mặt thể chất, nhưng tâm trí của Shirone là một điều đáng kinh ngạc.
Và trên hết, việc quan trọng nhất là Shirone quan tâm đến cô ấy.
“Shirone, cậu có…”
Ngay khi Reina định nói điều gì đó, cô ấy dừng lại và bắt đầu cười khi nhận ra ý tưởng đó thật ngớ ngẩn.
‘Mới 16 tuổi… Tương lai của cậu ấy thật tươi sáng.’
'Nếu Shirone vào học viện phép thuật, cậu ấy sẽ gặp rất nhiều người tài năng. Và đôi mắt của cậu ấy… đôi mắt đó chắc chắn sẽ thay đổi…’
"Không. Không có gì đâu. Hãy làm việc chăm chỉ nhé, cả hai chúng ta. Tôi cũng nghĩ rằng cậu có thể trở thành một pháp sư đấy.”
“Vâng, xin hãy chăm sóc Rian thật tốt nhé.”
“Ha ha, đừng lo lắng. Vì thằng bé ấy đã tuyên thệ, nên nó sẽ cố gắng hết sức. Tôi cũng không cần phải cằn nhằn nữa.”
Reina nhìn lại Shirone một lần nữa. Cô vẫy tay, và lên xe ngựa.
Ngay khi bốn con ngựa bước ra ngoài, Rian đã mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
“Shirone! Cậu là giỏi nhất! Khi vào học viện phép thuật, hãy nghiền nát tất cả ra bã nhé!”
Shirone vẫy tay và hét thật to.
"Chị cũng thế! Nhất định phải tốt nghiệp!”
Do đó, cuộc đời làm thuê cho nhà Ogent của cậu ấy đã kết thúc.
“Phù.”
Cuối cùng nó đã kết thúc, trái tim cậu cảm thấy hơi nặng nề.
Quảng Lộ của gia đình Ogent, thứ khiến cậu sợ hãi khi lần đầu tiên đến, giờ giống như một thứ gì đó chúc cậu may mắn.
“Cậu chủ, đi thôi. Tôi sẽ hộ tống cậu về nhà.”
Nhìn thấy chiếc xe ngựa đang đợi, Shirone cuối cùng cũng nhận ra…
Cậu thực sự đã được về nhà.
Shirone cúi đầu trước biệt thự của gia đình Ogent.
"Cảm ơn."
Học viện Phép thuật Alpheas, buổi trưa.
Mặc dù đó là thời gian lên lớp, nhưng có hai ông già đang ngồi đối diện nhau, cả hai đều uống trà trong văn phòng Hiệu trưởng.
Một người đàn ông lớn, tóc xanh và một người khác nở một nụ cười dịu dàng trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Alpheas Myrhe và Klumph Ogent. Cả hai đều là bạn suốt hơn 50 năm qua.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã dừng lại từ hơn nửa giờ trước.
Cụ thể hơn, chính Klumph là người đang chờ đợi câu trả lời của Alpheas.
Ông ấy không quan tâm nó mất bao lâu.
Đó là lượt trả lời của Alpheas, vì vậy Klumph chỉ chờ đợi.
“Dù đó có là lời đề nghị từ cậu thì tôi không thể thiên vị như vậy được.”
Xem xét mất bao lâu cho một câu trả lời ngắn như vậy, hầu hết sẽ bị thất vọng vì điều đó, nhưng Klumph chỉ cười toe toét.
Ông ta chỉ đang cố tình câu giờ, như thể đưa ra một quyết định khó khăn, nhưng thực tế là chỉ đang diễn thôi…
Bởi vì Alpheas mà ông biết là tinh nghịch như thế.
“Ngay cả khi nó từ tôi á? Cậu có biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu vì cậu khi chúng ta còn trẻ không?”
“Hahaha! Để mấy lời ‘tâng bốc’ như vậy thoát ra khỏi miệng, hẳn cậu phải rất vội vàng đấy nhỉ. Nhưng cậu phải biết rằng, nhập học đặc biệt không được thực hiện chỉ để trở thành vé vào cổng miễn phí cho các quý tộc. Vô số yêu cầu được đưa lên mỗi năm, nhưng hầu hết không đáp ứng các tiêu chí nặng nề.”
“Khặc khặc, thật nực cười. Vé vào cửa miễn phí cho quý tộc…Nhưng lần này thì khác.”
Alpheas trở nên hơi khó chịu.
Đôi mắt của Klumph không bướng bỉnh đầy trò nghịch ngợm, cảnh báo Alpheas rằng bất cứ điều gì ông ta nghĩ là không bình thường.
"...Gì đây?"
“Tôi không yêu cầu cậu chấp nhận một số kẻ vô lại. Ngược lại là đằng khác. Thằng nhóc ấy là bạn của cháu trai út của tôi, và cậu ấy rất tài năng. Tôi có thể thấy dáng vẻ hồi trẻ của cậu trong thằng bé đó.”
Nhớ lại quá khứ của mình, đôi mắt Alpheas mờ đi, khi ông nhận ra rằng thời gian thực sự đã trôi qua nhanh chóng.
“Hừm, cháu trai út của cậu… Ý cậu là nhóc Rian non nớt và liều lĩnh đó sao? Thằng bé đó rất giống cậu.”
“Kekeke! Tôi đã ném nó vào một học viện kiếm thuật vì không đủ tài năng rồi. Dù sao thì, tôi không ở đây để nói về Rian. Tôi ở đây để nói về người bạn Rian cơ.”
“Nếu cậu ấy có tài năng, tại sao không đăng ký vào học viện một cách bình thường? Nhưng vì cậu đang ở đây, tôi nghĩ có một lý do khiến cậu không thể làm điều đó.”
“Đúng vậy, có một vấn đề. Vấn đề lớn ấy chứ. Cậu bé ấy không phải là một quý tộc.”
Lông mày Alpheas nheo lại một chút. Một ký ức ngắn nhưng mãnh liệt từ bốn năm trước lóe lên trong tâm trí ông.
“Không thể nào… Đó có phải là một cậu bé tóc vàng, mắt xanh không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook