Vô Hạn Ma Pháp Sư
-
Chapter 16
Chương 16
Bischoff chào đón họ với tư cách là đại diện của gia đình Ogent.
"Hân hạnh gặp mặt. Ta là Bischoff Ogent, trưởng tộc.”
Klumph và Rai không đến mà thay vào đó, Rian và Reina đi cùng ông ta.
Rian dũng cảm bước tới.
"Chào cha! Con là Rian, thanh kiếm của Shirone. Trong thời gian tới, con sẽ trở thành kiếm sĩ giỏi nhất thế giới. Ha ha!”
“Tôi là Reina, chị gái của Rian. Tôi đã nghe rất nhiều điều về ông."
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Vincent nhanh chóng nhận ra tình hình và cúi đầu xuống.
"Xin chào! Tôi là cha của Shirone. Tại sao những người quan trọng như mọi người, lại ở đây…?”
“Ôi trời, ông chưa nghe tin gì từ Shirone sao?”
"Hả? Ý cô là sao?"
Điều duy nhất nảy ra trong đầu Vincent là câu chuyện vô nghĩa của con trai anh.
“Ý cô là, tất cả những gì Shirone kể là thật sao?”
“À, tôi hiểu rồi. Lẽ ra chúng tôi nên đến sớm hơn. Dù sao, những gì Shirone nói là đúng. Em trai tôi, Rian và Shirone đã gắn bó với nhau nhờ lời thề hiệp sĩ. Đó là lý do tại sao chúng tôi gọi cho hai người đến đây.”
Khi Vincent nhận ra rằng toàn bộ câu chuyện là sự thật, trái tim anh đã lỡ một nhịp.
Niềm vui của anh thật ngắn ngủi bởi ngay sau đó, nỗi sợ hãi ập đến, nhanh chóng thay thế sự vui mừng. Sao mà đứa con trai ngây thơ của anh có thể gây ra nhiều rắc rối thế này? Thằng bé đang nghĩ gì vậy?
“Đầu tiên, chúng ta hãy ăn đi đã. Chúng ta có thể nói cụ thể hơn sau.”
Bischoff quay đi sau cuộc trò chuyện ngắn của họ.
Bischoff không tỏ ra quá thân thiện, vì vậy Rian chỉ có thể hình dung sơ sơ cha mẹ của Shirone cảm thấy khó chịu như thế nào.
Ngay cả sau khi những người còn lại trong gia đình Ogent rời đi, Vincent vẫn không thể rời khỏi vị trí của mình một lúc. Chỉ đến khi Shirone kéo nhẹ áo anh, anh mới hoàn hồn. Khi đó, anh đi đến phòng khách.
‘Đây có phải là thật không? Shirone của chúng ta? Ở với gia đình Ogent?’
Mọi thứ khiến anh bối rối, và Olina, vẫn còn khiếp sợ trước tình huống này, đã nắm chặt lấy cánh tay chồng mình. Nhưng Olina không biết rằng ngay cả Vincent cũng sợ hãi. Đôi chân anh run lẩy bẩy như chiếc lá bị gió thổi bay. Anh ấy thậm chí không thể đi bộ hẳn hoi được.
'KHÔNG!'
Vincent lắc đầu.
Nếu những lời của Shirone là đúng, anh không được tỏ ra yếu đuối. Vì con trai, anh phải mạnh mẽ lên.
Nhiều món ăn ngon khác nhau được đặt trên bàn ăn có dạng hình vuông. Vincent, một thợ săn, đang được chiêm ngưỡng những món ăn mà anh chưa từng thấy trước đây. Các nguyên liệu được Reina nhập từ cung điện hoàng gia.
Đối với việc sắp xếp chỗ ngồi diễn ra theo thứ hạng của từng người. Chủ nhân của ngôi nhà, Bischoff, ngồi ở đầu bàn, bên trái là Klumph, trong khi Reina ngồi bên phải.
Ngồi ở cuối bàn, Vincent cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái sững sờ khi nhìn thấy những món ngon trước mặt. Trưởng quản gia, Louis, và phó quản gia, Temuran, vô thức ưỡn ngực tự hào.
Nhưng Vincent không thể công khai thể hiện sự nhiệt tình của mình. Anh phải giữ thể diện cho con trai mình. Anh phải lặng lẽ kết thúc bữa ăn, nhưng đôi mắt anh không thể ngăn được. Khi nhìn thấy hơn bảy món ăn khác nhau xung quanh mình, mắt anh lấp lánh.
Hầu hết những người dân thường có thể ăn cả con lợn lòi chỉ bằng một cái nĩa. Tuy nhiên, các món ăn trước mặt Vincent đều có kích cỡ khác nhau. Thậm chí có những loại thức ăn có hình dạng mà anh chưa từng thấy trước đây.
Mặc dù gia đình Vincent không thể cắn miếng đầu tiên một cách tử tế, nhưng các quản gia và người giúp việc cũng không có động thái giúp đỡ họ. Hành động hấp tấp trong trường hợp này chỉ gây hại cho họ mà thôi.
Đương nhiên, quyết định này cũng có cả một chút khinh miệt dành cho gia đình Vincent.
Bischoff đặt bộ dao nĩa xuống bàn và nói.
“Cứ ăn thoải mái đi. Anh không cần phải tuân theo các thủ tục của giới quý tộc đâu.”
"Nhưng mà…"
“Hình thức chỉ là một kỷ luật cần thiết để biến sự tôn trọng thành hành động. Ta thấy anh và vợ mình đang gặp khó, nhưng ta và gia đình đã cảm nhận được sự tôn trọng và quan tâm của hai người rồi, nên hãy cứ ăn một cách thoải mái đi.”
Vincent hơi rùng mình.
Cho dù đó là sự chân thành thực sự hay niềm tự hào của một quý tộc, từ quan điểm của gia đình, lời nói của ngài Bischoff đã thể hiện sự ân cần và ưu ái rất lớn.
Sau đó, khuôn mặt của những người giúp việc trở nên tái nhợt.
Tình cảm của gia đình Ogent đối với Shirone là chân thật. Họ đã thực sự nghĩ đến việc chấp nhận Shirone.
Những người giúp việc hoang mang vội vã dạy gia đình Vincent cách sử dụng bộ đồ ăn.
Thực ra nhìn thì phức tạp thôi, chứ thực tế thì sao mà việc sử dụng dụng cụ và ăn uống bằng những thứ đó phức tạp đến mức đó chứ? Gia đình Vincent, những người hiện đã hiểu rõ về cách sử dụng các dụng cụ ăn uống, cuối cùng đã ăn uống thoải mái.
Sau tất cả những rắc rối đó, lần này Vincent lại lo lắng cho con trai mình. Gia đình này định sẽ làm gì với Shirone?
Anh đã nghe giải thích về lời thề của hiệp sĩ, nhưng điều đó không làm thay đổi suy nghĩ của Vincent.
Shirone vẫn là con trai của một thợ săn, ngoài việc thằng bé rất thông minh, tương lai của nó không được đảm bảo.
Có lẽ họ có ý định gì khác chăng?
Anh không muốn nghi ngờ những người đã giúp đỡ con mình. Nhưng anh không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì liên quan đến con trai mình.
“Tôi rất biết ơn vì ngài đang nghĩ tốt về con trai tôi, nhưng đồng thời, tôi không thể nói rằng tôi không lo lắng được. Chẳng phải gia đình Ogent là một trong những gia đình danh giá nhất ở Creas sao? Và tôi vẫn không thể tin rằng cậu chủ út của một gia đình như vậy đã lập lời thề hiệp sĩ với Shirone nhà tôi.”
“Ha ha! Chú không cần phải lo lắng. Shirone và con…”
Bischoff ngắt lời Rian.
"Nếu phải nói một cách trung thực thì, ta có hơi khó chịu."
Căn phòng bỗng trở nên im lặng trước câu nói của Bischoff, nhưng Bischoff vẫn tiếp tục ăn với con dao trên tay.
“Nhưng đó là lời thề của một hiệp sĩ. Lời thề của hiệp sĩ là một điều thiêng liêng, đặc biệt là với một gia đình như chúng ta. Nó gắn kết con người với nhau suốt đời. Nếu ta tiếp tục giữ những cảm giác khó chịu này chỉ vì sự khác biệt duy nhất giữa chúng ta là địa vị, điều đó sẽ làm hoen ố danh dự của Rian. Vì vậy, đừng quá khó chịu về điều đó vì chúng ta sẽ tiếp tục sử dụng kính ngữ trong tương lai.”
Shirone nhận ra.
Bischoff là một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn. Một người đàn ông đủ lạnh lùng và tàn nhẫn để yêu cầu xử tử một thường dân… Nhưng tất cả chỉ vì lợi ích của gia đình ông ta. Lòng trung thành của ông đối với gia đình thật ngoài sức tưởng tượng.
‘Chiến đấu vì niềm tin của họ. Đó là sự cao quý.’
Bây giờ cậu ấy không thể chọn một con đường dễ dàng, tất cả những gì Shirone phải làm là chiến đấu chống lại thế giới này.
‘Sẽ có vô vàn khó khăn và chỉ trích… Nhưng mình không sợ.’
Đây cũng là danh dự của gia đình Ogent.
Klumph vừa nói vừa cười khúc khích.
“Đã khá lâu kể từ khi trưởng tộc của gia đình ta nói điều gì đó đúng đắn nhỉ. Nhưng chẳng phải con sẽ chết trong cô độc nếu cứ để đứa con trai cuối cùng của mình ra đi sao? Tại sao không dành thêm một năm nữa ở bên Rian trước khi làm điều đó?”
Bischoff không bị câu nói của Klumph làm khó.
“Rai đã mở khóa Giản Đồ cũng như học kiếm thuật của nhà Ogent ta. Do đó, thằng bé có nhiều khả năng giành được sự chấp thuận chính thức. Mặt khác, Rian vẫn chưa mở khóa được Giản Đồ của mình. Con không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ghi danh Rian vào Học viện Kiếm thuật Kaizen này.”
“Có vẻ như con đang khéo léo áp dụng cách tiếp cận người tóc đen. Tuy nhiên, những người tóc xanh như ta, Reina và Rian có nhiệt huyết, và nhiệt huyết đó sẽ không bao giờ tàn lụi. Nếu con coi thường thứ nhiệt huyết cháy bỏng trong lòng bọn ta, con sẽ bị làm cho thức tỉnh một cách thô lỗ đấy.”
Rian vừa gặm miếng thịt cừu vừa giơ ngón tay cái với ông của mình.
Bischoff khịt mũi. Sự khôi hài của cha ông vẫn không có gì mới.
“Màu tóc không quan trọng. Chỉ cần có cùng dòng máu chảy trong huyết quản thì đó là một gia đình. Và gia đình đó là…”
Ngồi thẳng lưng trên ghế, tất cả các thành viên trong gia đình đặt đồ dùng xuống và đồng thanh nói.
“Ogent.”
Sau bữa ăn, mọi người trở lại phòng khách và ngồi xuống.
Họ bắt đầu thảo luận về tình hình của Shirone.
Reina thông báo rằng Shirone muốn học phép thuật, điều mà mọi người đều thống nhất là không sao. Do thể chất và xu hướng của mình, Shirone cuối cùng sẽ đạt đến đỉnh cao về kiếm thuật.
Không giống như bầu không khí thân thiện mà Klumph tạo ra trong bữa ăn, hiện giờ ông ấy nói với Vincent với vẻ mặt nghiêm túc.
“Như cậu đã biết, gia đình ta có ý định hỗ trợ Shirone. Có vẻ như thằng bé muốn trở thành một pháp sư, vì vậy chúng ta đang nghĩ đến việc gửi nhóc đó đến Học viện Phép thuật Alpheas. Học viện đó cũng là một trong năm học viện danh tiếng hàng đầu ở Vương quốc Thormia. Hiệu trưởng Alpheas cũng là một người bạn cũ của ta. Đó là một tổ chức được vương quốc chỉ định, vì vậy nếu một người tốt nghiệp từ đó, họ sẽ nhận được giấy phép không chính thức… Điều đó có nghĩa là họ có thể trở thành một pháp sư.”
“P-Pháp sư…”
Vincent nuốt nước bọt.
Pháp sư là biểu tượng của trí thông minh, vì vậy không cần phải nói, hầu hết đều là quý tộc. Tuy nhiên, đó là một nghề nghiệp rất độc đáo vì tính chất phụ thuộc vào khả năng của họ, địa vị không quyết định một người có thể đạt được bao xa. Và một khi họ có được giấy phép chính thức, họ sẽ được săn đón ở khắp mọi nơi.
Trên thế giới, có những cô gái quê mùa tự nhận ra khả năng phép thuật của mình. Cũng có những người dân thường học phép thuật bằng cách theo học một pháp sư.
Những loại người đó thường trở thành lính đánh thuê. Tuy nhiên, cũng có một lựa chọn khác là kiếm một công việc trong hiệp hội và lấy giấy phép pháp sư theo cách đó.
Tất nhiên, những trường hợp đó là cực kỳ hiếm. Và đối với những người dân bình thường, trở thành một pháp sư chỉ là một điều viển vông.
Nhưng đối với Shirone, đó không chỉ là ảo mộng… Và như vậy, lời đề nghị không phải là thứ mà Vincent có thể từ chối.
Khi Olina xúc động rơi nước mắt, Shirone đã ôm mẹ mình.
Đó là một cảnh tượng ấm áp, nhưng không ngờ, khuôn mặt của Klumph lại u ám.
Rõ ràng, cách nhanh nhất để trở thành pháp sư là vào học viện phép thuật… Nhưng vấn đề là địa vị.
Không giống như những con đường khác, học viện phép thuật phần lớn chỉ cho phép giới quý tộc vào học. Và mặc dù thực tế là có sự thừa nhận đặc biệt dành cho những tài năng đặc biệt, nhưng việc vượt qua được tiêu chuẩn đó giống như mò kim đáy bể.
Cố gắng đạt được điều này không hề dễ dàng, ngay cả đối với gia đình Ogent vốn là quý tộc hạng 2 trong vương quốc.
Trên thực tế, học viện phép thuật cũng thường xuyên nhận được yêu cầu ghi danh từ gia đình hạng nhất.
“Như hai người đã biết, hiện tại tình trạng của Shirone không cho phép cậu ấy ghi danh vào học viện phép thuật. Ngay cả khi chúng ta hỗ trợ thằng bé về tài liệu học tập, học phí và các chi phí khác, thì vẫn sẽ có vấn đề nảy sinh trong việc cậu ấy được chấp nhận.”
Vincent thoát ra khỏi ảo mộng của mình.
“À, tất nhiên rồi… tôi biết. Vâng, đúng là như vậy."
Sự thất vọng và xấu hổ nhuốm màu trong giọng nói của Vincent.
'Con trai mình được thừa nhận bởi một gia đình quý tộc... Nhưng nó không thể vào học viện vì địa vị của mình...'
“Có một cách. Không, đó thực sự là cách duy nhất.”
Vincent ngẩng đầu lên. Shirone cũng rất để tâm vì đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe về điều này.
“Ta muốn nhận Shirone làm con nuôi của gia đình ta.”
Sự im lặng bao trùm phòng khách.
Đề xuất của Klumph nghe có vẻ sai sai… Nhưng trên thực tế, đó không phải là một đề xuất tồi.
Trở thành con của một thợ săn… Hay là con của Ogent… Lựa chọn nào tốt hơn thì không cần phải bàn cãi.
Tuy nhiên, lý do tại sao Vincent do dự không muốn nói ra chính là vấn đề huyết thống.
Vincent nhìn về phía Shirone.
Trong ánh mắt con trai, có chút hờn ghét, nhưng vẫn bình tĩnh.
Anh ấy không thể hiểu được biểu hiện của con trai mình như vậy là do đâu, do Shirone nghĩ rằng bố mình sẽ chấp nhận lời đề nghị này hay vì thằng bé nghĩ rằng lời đề nghị này quá phi lý.
Bischoff tiếp lời Klumph.
“Bọn ta đã thảo luận điều này với nhau và đi đến kết luận rằng đây là lựa chọn tốt nhất. Ta có một người họ hàng chưa có con. Nếu Shirone đăng ký để trở thành một phần của gia đình anh họ ta, Shirone sẽ trở thành một quý tộc và sẽ có thể vào học viện. Nó chỉ đơn thuần là vấn đề trên giấy tờ thôi, vì như vậy sẽ không có gì thay đổi nhiều.”
‘Chỉ là vấn đề giấy tờ… Nó thực sự đơn giản như vậy sao? Mọi thứ trên thế giới đều là vấn đề giấy tờ.’
Thành thật mà nói, Vincent không tự tin cho lắm.
'Mình có đủ tự tin để nói rằng mình sẽ không buồn nếu thấy Shirone đăng ký làm con trai của một gia đình khác không?'
'Shirone, nói gì đi con. Người bố này phải đưa ra lựa chọn nào? Con có thực sự muốn làm gì không?'
Vincent đau khổ nhìn lại con trai mình.
Rồi lông mày của Shirone nhíu lại. Vincent cảm thấy Shirone đang hơi rối vì người cha này không có câu trả lời.
Vì đây là một vấn đề nhạy cảm, mọi người đều cẩn thận với lời nói của mình. Chính Reina là người đã phá vỡ bầu không khí im lặng khi cô ấy tiến tới và hỏi Shirone.
“Shirone, cậu nghĩ sao? Nó chỉ là thủ tục giấy tờ thôi. Cậu sẽ đạt được ước mơ của mình và trở thành một nhà quý tộc. Tất nhiên, bố mẹ cậu vẫn sẽ là bố mẹ cậu. Không có gì thay đổi."
Cái nhìn nhăn nheo của Shirone càng sâu hơn. Như thể không thể hiểu hết những điều này, Shirone nói…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook