Chương 15

 

Khi Shirone và Rian trở lại phòng là đã gần trưa rồi.

 

“Ha ha! Cậu có thấy khuôn mặt của họ không?! Cảm giác đó thật tuyệt!”

 

“Nhưng cậu có thực sự ổn không? Lời thề hiệp sĩ đó… tôi nghĩ cậu đang làm lớn mọi chuyện lên rồi.”

 

Vẻ mặt của Rian trở nên nghiêm túc. Dù còn non nớt nhưng cậu hiểu sức nặng của lời thề hiệp sĩ.

 

“Shirone, tôi không tuyên thệ vì cậu là bạn tôi. Cậu khác với anh trai tôi. Cậu có sức mạnh để thu hút mọi người.”

 

Shirone cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy của Rian.

 

Nhưng nghe những lời khen ngợi như vậy khiến cậu cảm thấy khó xử, vì vậy để cải thiện tâm trạng một chút, Shirone cố nói mấy câu đùa giỡn.

 

“Ha ha! Tôi thấy hơi áp lực đấy. Nhưng nếu cậu muốn bảo vệ tôi, cậu sẽ phải cải thiện kỹ năng hơn nữa cơ.”

 

Rian nao núng.

 

“Này, đừng chọc vào chỗ đau của tôi chứ. Tôi biết điều đó mà. Mà này, lúc đó cậu làm tôi ngạc nhiên đấy. Nói những lời như vậy trước cả gia đình tôi. Cậu không sợ sao?”

 

“Hehe, có bí mật đó.”

 

Shirone giải thích cách cậu ấy tưởng tượng ra cảnh nhảy khỏi vách đá, điều mà bản thân đã nhận ra trong trận đấu kiếm với Rian.

 

Nghĩ rằng nó sẽ giúp ích cho việc cải thiện kiếm thuật của mình, Rian đã rất bối rối khi nghe câu chuyện.

 

“Nhảy xuống vách đá? Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu là… một thằng ngốc hả?”

 

“…Một thằng ngốc á?”

 

Shirone không thể tin rằng Rian lại gọi cậu là đồ ngốc.

 

“Không, nghe cẩn thận lại đi. Ý tôi không phải là cậu thực sự nên nhảy khỏi vách đá. Đơn giản chỉ cần tưởng tượng nó ra thôi. Cậu sẽ chưa chết cho đến khi cậu ngã hẳn xuống đất. Điều đó có nghĩa là cậu cần tập trung vào hiện tại thay vì tưởng tượng quá nhiều về tương lai một cách không cần thiết.”

 

“Nhưng nếu cậu nhảy xuống thì cậu sẽ chết mất. Chính cậu mới là người cần suy nghĩ lại đấy, Shirone. Nếu nhảy thì chết thật luôn quá.”

 

“Argh, thiệt tình! Nếu cậu không chịu nhảy khỏi vách đá thì cuối cùng cậu sẽ chẳng làm được gì hết!”

 

“Aha, nếu chỉ có vậy thì tôi có thể làm được. Ví dụ, tôi sẽ không do dự nhảy xuống để cứu cậu. Bởi vì đó là những gì một hiệp sĩ nên làm.”

 

Shirone chớp mắt.

 

Nó hoàn toàn khác với những gì cậu ấy muốn truyền đạt, nhưng cậu nghĩ rằng đó chính là con người của Rian.

 

'Cậu với tôi đúng là khác nhau một trời một vực.'

 

Đúng lúc đó, có một người bước vào. Một người mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.

 

Khi Reina ló đầu vào trong phòng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Mặt Shirone đỏ bừng khi nhìn thấy cô ấy.

 

"Xin chào. Bầu không khí bên phe địch căng thẳng quá, nên chị đến căn cứ của đồng minh để sơ tán đây.”

 

"Thôi biến đi bà chị. Bọn em đang nói chuyện của đàn ông với nhau.”

 

Shirone vẫy tay vội vã khi Rian tiễn Reina đi.

 

“Có chuyện gì với cậu thế, Rian? Chị gái của cậu đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều mà. Chị vào đây đi, Reina.”

 

“Này, cậu không hiểu đâu. Bà phù thủy đó hẳn là…”

 

Rian, người đang phun ra những lời vu khống, suy nghĩ một lúc và ngậm miệng lại.

 

Shirone và Reina. Reina và Shirone. Hai cái tên đó cứ quanh quẩn trong đầu Rian.

 

Reina đến gần hơn, bước nhanh như một con mèo và ngồi giữa hai người.

 

“Dù sao đi nữa. Rian, lúc đó em ngầu đấy. Chị không thể tin ngờ em lập lời thề của hiệp sĩ cơ. Đúng là không thể hiểu nổi.”

 

“Sao nghe cứ như đang chọc ghẹo em vậy?”

 

“Heheh, bị bắt bài rồi à?”

 

"Thật đấy hả?! Sao chị lại ở đây chứ?! Đến để gây sự với em hay gì?!”

 

"Ầy sao lại mắng chị chứ? Chị vừa làm gián điệp cho chúng ta đó. Đằng đó đang có một cuộc trò chuyện, nghe chừng khá nghiêm túc đấy.”

 

“Còn gì tệ hơn chuyện ban nãy nữa?”

 

“Thực ra, cha đang nghĩ đến việc gửi em và Rai đến cung điện.”

 

Đây là lần đầu tiên Rian nghe thấy điều này.

 

Bên cạnh đó, mặc dù thực tế anh ấy là một thiên tài, nhưng không ai biết liệu Rai có được chấp thuận hay không, vậy tại sao cậu lại phải đi theo?

 

“Chị đang nói về cái gì vậy? Họ muốn em đi thực địa à?”

 

“Không, họ muốn ghi danh em vào Học viện Kiếm thuật Kaizen. Em biết đấy, cái học viện lớn nhất ở Vương quốc Thormia ấy? Học viện đã đào tạo ra 10 kiếm sĩ cấp 1 được chứng nhận trong 200 năm á?”

 

"Gì cơ? Tại sao mọi người lại quyết định điều đó mà không bàn với em? Em còn đang nghĩ là mình sẽ được chơi đùa với Shirone thỏa thích, vậy mà giờ phải đến học viện đó sao? Còn thầy dạy hiện tại của em thì sao?”

 

“Thầy Kite đã biết trước rồi. Thế nên hôm qua ông ấy đã chấm dứt hợp đồng và về nhà trong sáng hôm nay rồi. Nghe nói em đã gửi lời chào rồi cơ mà. Không biết sao?”

 

Rian nhìn thanh kiếm của Kite. Chính nhờ thanh kiếm này mà cậu có thể thực hiện được ý nguyện của mình.

 

'Thầy!'

 

Ông ấy là người quan tâm đến Rian hơn bất kỳ ai khác.

 

Lý do khiến ông kết thúc hợp đồng mà không có sự phản đối nào là vì ông muốn học trò của mình trưởng thành hơn một chút.

 

“Nhưng chuyện này quá đột ngột. Còn Shirone thì sao?”

 

“Đó là lý do tại sao gia đình ta đang nói chuyện. Họ đang nghĩ về việc gửi cả em và Shirone đến học viện cùng nhau. Hôm qua em đã nói rằng Shirone sử dụng kiếm giỏi hơn mình mà.”

 

Shirone giật mình.

 

Xét về tính cách của Rian, cậu ta sẽ không nói về chuyện đó trước, và Reina dường như cũng cảm thấy bối rối vì điều này.

 

'Tại sao lại là mình ...'

 

Trong khi những ý tưởng lướt qua đầu Shirone, Rian đã suy nghĩ thực tế hơn.

 

“Chà, đó là sự thật. Nhưng Shirone sẽ không đến học viện kiếm thuật. Có một cái khác mà cậu ấy muốn làm. Thực ra, em đang nghĩ về một điều… Nhưng đã đến nước này thì phải hỏi ông nội một việc.”

 

"Hả? Ý em là gì?"

 

Reina quay đầu lại đối mặt với Shirone, nhưng Shirone không mở miệng. Đó không phải là điều mà cậu ấy có thể nói một cách thoải mái.

 

Ngay từ đầu, việc cố gắng ghi danh một thường dân vào học viện kiếm thuật là điều không tưởng.

 

Tuy nhiên, không ai trong gia đình Ogent hiện phản đối việc ủng hộ Shirone.

 

Vì Rian đã thực hiện lời thề hiệp sĩ của mình, nên dù chỉ vì danh dự của gia tộc Ogent, Shirone cũng phải thành công. Cậu phải trở thành một người đặc biệt.

 

Khi Rian nhìn thấy sự do dự của Shirone, Rian đã lên tiếng thay cho cậu ấy.

 

“Bởi vì Shirone sẽ trở thành một pháp sư. Cậu ấy không có hứng thú với kiếm thuật.”

 

Reina mở to mắt.

 

"Gì cơ? Một pháp sư? Em thực sự thua một pháp sư tham vọng trong một cuộc đấu kiếm sao? Rian à… Thật thảm hại.”

 

"Im đi! Em biết mà! Nhưng Shirone thực sự là một thiên tài! Em chắc rằng cậu ấy sẽ giỏi hơn Rai rất nhiều nếu cậu ấy là một kiếm sĩ.”

 

“Oho, mạnh tới mức đó à?”

 

Rian không phải kiểu người coi thường kẻ thù của mình, vì vậy với cậu ấy, Shirone trông khác hẳn. 

 

“Kh-Không. Làm sao tôi có thể…”

 

Cảm nhận được ánh mắt của Reina, Shirone không biết phải nhìn vào đâu, nên cuối cùng cậu ấy đã cụp mắt xuống.

 

"Được rồi. Chị sẽ đề xuất điều đó với phía bên kia. Nhưng em vẫn phải ghi danh vào học viện kiếm thuật, Rian. Cha là người sẽ tận dụng triệt để điểm yếu của đối thủ.”

 

“Chậc! Sao cũng được. Để em suy nghĩ đã."

 

Rốt cuộc, vì lợi ích của chủ nhân, cậu ta sẽ không chỉ vào học viện mà còn cả gia nhập quân đội nếu cần thiết.

 

'Thực ra, điều này cũng quan trọng với mình!'

 

Cậu sẽ không thể bảo vệ Shirone với kỹ năng kiếm thuật hiện tại của mình.

 

Có tiếng gõ cửa, một quản gia bước vào.

 

“Gia đình của cậu chủ Shirone vừa mới đến. Họ đáng lẽ phải được hộ tống đến biệt thự, nhưng nếu cậu muốn chào đón họ, Hầu tước đã ra lệnh cho tôi dẫn cậu tới chỗ của họ ạ.”

 

Rian đập đầu gối.

 

"Ồ! Cha mẹ của Shirone? Cậu muốn làm gì, Shirone?”

 

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

 

Shirone đang nhảy cẫng lên vì phấn khích, mắt cậu ấy đã dán chặt vào hướng cổng trước của dinh thự.

 

Reina cười khúc khích nói với cậu.

 

“Dẫn họ tới đây đi, Shirone. Gia đình tôi sẽ đợi ở phòng khách. Làm ơn dẫn Shirone đến chỗ gia đình của cậu ấy.”

 

“Tôi sẽ đi ngay, thưa cô chủ.”

 

Shirone theo quản gia ra khỏi dinh thự.

 

"Hướng này ạ. Cầu thang khá cao, vì vậy hãy cẩn thận.”

 

Thái độ của quản gia khiến cậu thấy không thoải mái. Mới một ngày trước, bọn họ còn không thèm để ý đến cậu, còn giờ thì sao? Họ đối xử với cậu như một quý tộc vậy.

 

“Xin lỗi, mọi người cứ như mọi khi đi ạ. Tôi đâu có trở thành quý tộc đâu.”

 

"Không! Xin đừng nói vậy. Đầu tôi sẽ lìa khỏi cổ mất.”

 

Shirone, người đã từng mạo hiểm mạng sống của mình chỉ vì những cuốn sách, hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác những người hầu trải qua sự căng thẳng.

 

“Có phạm sai lầm thì tôi cũng sẽ không nói cho ai đâu, đừng hành xử như vậy với tôi nhé.”

 

Đôi mắt của người quản gia lộ ra một chút nhẹ nhõm, nhưng anh ta vẫn thấp thỏm lo âu.

 

'Thôi kệ.'

 

Shirone không quan tâm nữa. Không, cậu phải quan tâm hơn chứ.

 

Một chiếc xe ngựa đã đến cuối Quảng Lộ.

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ mình, tầm nhìn của Shirone bị mờ đi. Những giọt nước mắt kìm nén khi sống trong một môi trường không thoải mái cứ như vậy mà tuôn ra.

 

Shirone thậm chí không nghe thấy tiếng hét của quản gia, chạy ào về phía cổng trước.

 

"Bố! Mẹ!"

 

Shirone đưa bố mẹ đến phòng tiếp khách. Mắt họ sưng húp. Họ không kìm được cảm xúc của mình.

 

Phải mất một lúc để họ xốc lại tinh thần.

 

Cuộc gặp mặt với gia đình Ogent đã bị hoãn lại, có lẽ là do ngài Klumph, và nhờ đó, Shirone đã có thể giải phóng những cảm xúc mà cậu ấy đã kìm nén trong lòng bấy lâu.

 

“Để ta nhìn con nào, con trai. Khuôn mặt con trông mệt mỏi quá. Hẳn là con đã trải qua rất nhiều chuyện, con trai của ta. Làm tốt lắm. Tốt lắm.”

 

Nước mắt lại trào ra trong mắt Vincent.

 

Nước da của Shirone thực sự đã thực sự tốt hơn, nhưng từ góc nhìn của cha mẹ cậu ấy, có vẻ như cậu ấy đã không ăn ngủ đủ giấc trong thời gian ở đây.

 

“Không tệ đâu bố, con đã có thể đọc rất nhiều sách. Con cũng đã có rất nhiều niềm vui. Bố thế nào rồi ạ? Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?”

 

"Tất nhiên! Cả bố và mẹ đều ổn cả. Ừm, có lẽ là hơi tốt quá ấy chứ nhỉ? Hãy nhìn mẹ của con mà xem. Bà ấy xinh đẹp đến mức con suýt thì có em trai đấy.”

 

“Anh yêu, anh đang lảm nhảm cái gì trước mặt con trai chúng ta vậy?”

 

Shirone cười buồn.

 

Bố mẹ cậu gầy đi nhiều so với lúc cậu rời đi.

 

Làm sao họ có thể ăn uống đàng hoàng khi hàng ngày còn bận lo cho con chứ?

 

Khi nghĩ về những điều đó, cậu lại nghẹn ngào.

 

Đột nhiên, Vincent trở nên tò mò.

 

Lúc đầu, anh rất lo lắng vì nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với con trai mình. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Shirone, anh ấy cảm thấy như không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

 

“Vậy, tại sao chúng ta được đưa đến đây vậy? Nếu con đã hoàn thành công việc của mình, con nên được phép về nhà ngay lập tức chứ. Chắc họ không ngăn cản con quay trở về nhà đâu, phải không?

 

"Không không. Không có gì đâu bố. Chỉ là con đã tận dụng được một cơ hội tốt thôi.”

 

“Hửm? Một cơ hội tốt?”

 

Shirone kể cho họ nghe câu chuyện đã xảy ra sáng nay.

 

Cậu có thể kể cho họ nghe câu chuyện mà không gặp bất kỳ khó khăn nào vì cậu ấy đã lên sẵn trong đầu một dàn ý về cách nên kể câu chuyện rồi.

 

Nhưng từ quan điểm của người nghe, câu chuyện gây ấn tượng sâu sắc đến mức khiến họ không nói nên lời.

 

Càng nghe chuyện, Vincent càng trở nên kinh ngạc hơn.

 

Thành thật mà nói, anh ấy đã ngừng lắng nghe Shirone từ lúc nào đó.

 

Anh không thể hiểu những gì con trai mình đang nói.

 

Thằng bé kết thân với cậu chủ út của gia tộc Ogent? Và cũng chính người đó đã lập lời thề hiệp sĩ với nó? Hơn nữa, gia đình có chấp nhận và cho phép chúng tiếp tục làm bạn không?

 

Câu chuyện cứ thế tiếp tục phá vỡ lẽ thường, cảm giác như sấm sét vang dội trong đầu cậu.

 

Khi câu chuyện đến hồi kết, Vincent gãi đầu trong im lặng.

 

Anh biết con trai mình là một đứa trẻ thông minh và sáng dạ. Nhưng ngay cả như vậy, câu chuyện này vẫn thật vô lý…

 

Não thằng bé có vấn đề gì chăng? Có phải nó đã gặp ảo giác sau khi bị dày vò ở đây trong một thời gian dài không?

 

“Shirone, nói thật cho bố nghe đi. Người bố này có thể, và sẽ, làm bất cứ điều gì cho con. Điều gì đang xảy ra với con thế? Ai đã khiến con trở nên như thế này?”

 

“Tất cả đều là sự thật mà bố. Tại sao con lại nói dối chứ?”

 

"Okay! Con không phải là một kẻ nói dối. Nên là hãy nói cho ta biết, ai đã bắt nạt con?! Ai đã đối xử không ra gì với con?!”

 

Vincent thực sự tức giận.

 

Anh ấy đã nghe nói về rất nhiều trường hợp thường dân mắc lỗi với các quý tộc và trở nên tàn phế mãi mãi.

 

Ngay cả Shirone cũng nghĩ câu chuyện thật lố bịch, nhưng cậu ấy không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để giải thích cho họ.

 

Trong lúc đang kẹt giữa thế khó, đang cố nghĩ cách trả lời thì gia đình Ogent bước vào phòng tiếp khách.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương