Chương 14

 

Đột nhiên, một giọng nói lớn từ tầng hai vang lên.

 

“HAHAHA! Quả là cực phẩm! Không ngờ những năm cuối đời rồi còn được chứng kiến cảnh này! Tuổi trẻ quả nhiên là nhất mà!”

 

Những người giúp việc giật mình thốt lên, còn các thành viên trong gia đình thở dài khi nhìn về phía sau.

 

Một ông già với mái tóc xanh đang đứng dựa lưng vào ban công tầng hai.

 

Shirone lơ đãng nhìn về phía đó.

 

Ngay cả khi cho rằng người đàn ông này là người mà Rian sẽ trở thành, cậu cũng không thể hình dung ra được một Rian có cơ bắp như muốn nổ tung ra vậy được.

 

Ông già đó là ông nội của Rian, Klumph Ogent.

 

"Ông nội!"

 

Reina đứng dậy với vẻ mặt hạnh phúc.

 

Vì chỉ mình Reina và Rian thôi chắc chắn sẽ không đủ để thuyết phục Hầu tước Bischoff, thế nên sự xuất hiện của ông ấy vào lúc này thật hoàn hảo.

 

'Bây giờ thì tốt rồi. Nếu đó là ông nội…'

 

Bischoff hỏi, ngó lơ biểu hiện của con gái mình.

 

“Cha đã đến rồi đấy ạ. Con nghe Reina nói phải mấy hôm nữa cha mới tới được đây mà.”

 

Haha!

 

“Ta đến sớm hơn dự kiến vì lão bạn già của ta trốn đi chơi với gái trẻ rồi. Dù sao thì nơi này vẫn ồn ào như mọi khi. Đúng như dự đoán, tuổi trẻ quả nhiên là một điều tốt đẹp.”

 

“Trong trường hợp này thì đó không hẳn là một điều tốt đâu ạ. Thể diện của gia đình chúng ta đang chạm đáy đó.”

 

“Chúng ta đừng vội kết luận điều gì ở đây. Ta đã quan sát xung quanh một chút và rõ ràng là mọi người ở đây đều có rất nhiều điều muốn nói. Vì vậy, sao chúng ta không quyết định lại sau khi nghe ý kiến của của từng người một về chuyện này nhỉ?”

 

Reina hét thầm trong lòng, 'Ông nội là tuyệt nhất!'

 

Mặc dù Klumph đã để lại vị trí Trưởng Tộc cho con trai mình, nhưng tiếng nói của một kiếm sĩ Cấp 3 vẫn có ảnh hưởng lắm.

 

Reina lấy hết can đảm và đứng dậy.

 

"Cháu xin phép nói trước. Dù chỉ mới gặp Shirone lần đầu tiên vào ngày hôm qua, nhưng cháu đã nhận thấy cậu ấy là một đứa trẻ thông minh và tài năng. Ngoài ra, Shirone đã hoàn thành tất cả các yêu cầu của hợp đồng và lẽ ra sẽ được về nhà trong ngày hôm nay. Vì vậy, thật khó để nói rằng Shirone đã tiếp cận Rian với ý định ác độc. Hơn nữa, cháu không tin rằng hành động của cậu ấy đã làm hoen ố thanh danh của gia đình mình.”

 

Reina tràn đầy niềm tin, ngồi xuống một cách đầy tự hào.

 

Tuy rằng hiện tại hai bên đối địch cân bằng, thế nhưng tình hình vẫn không xoay chuyển.

 

So với những người có mái tóc đen, có thể nói rằng mối quan hệ được chia sẻ giữa những người có mái tóc xanh mạnh mẽ hơn. Tuy vậy, Klumph, Trưởng Tộc tiền nhiệm, rất công bằng.

 

Do đó, Rai đã được trao cơ hội để nói lên ý kiến của mình.

 

"Cháu trai thứ hai của ta, cháu nghĩ sao?"

 

Rai trả lời với giọng lịch sự, lạnh lùng.

 

“Cháu không thích đứa trẻ đó.”

 

Ý kiến của những người hầu lại một lần nữa bị lung lay bởi nhận xét về người triển vọng nhất của gia đình.

 

“Nhưng cháu không quan tâm nữa. Vấn đề này không liên quan gì đến cháu cả.”

 

Bischoff hỏi anh ta.

 

"Ý con là sao? Con nói là không thích nó, nhưng lại không muốn bị làm phiền nữa hả?”

 

"Chính xác là vậy, thưa cha. Con không thích đứa trẻ đó. Nhưng nếu chỉ vì không thích tên đó thôi thì con không muốn đưa ra mấy ý kiến sai lệch. Thế nên con chỉ nói sự thật. Con không quan tâm vì con không muốn. Con không quan tâm Rian kết bạn với ai, con chỉ muốn chuyện này được giải quyết xong để chúng ta có thể đến cung điện hoàng gia thôi.”

 

Reina câm nín.

 

Mặc dù là em trai của cô, nhưng Rai rất ích kỷ.

 

Tuy nhiên, ít nhất là trong trường hợp này, tính cách của Rai lại khá có lợi cho Rian.

 

Klumph cười khúc khích như một nữ sinh.

 

Ông ấy thích thú khi thấy rằng các thành viên trong gia đình mình có những tính cách độc đáo của riêng họ.

 

“Vậy để kết luận, chúng ta hãy nghe ý kiến của phó quản gia, người hẳn đã quan sát cậu bé Shirone trong thời gian lâu nhất.”

 

Khi Temuran tiến lên một bước, Louis liếc xéo về phía ông ta, cảnh báo ngầm rằng phải chọn đúng phe.

 

Những lời nào không thể nói giữa các thành viên trong gia đình? Nhưng điều quan trọng đối với những người hầu là suy nghĩ và sở thích của chủ nhân.

 

“Shirone đã làm công việc mà tôi yêu cầu cậu ấy làm và đã hoàn thành nó một cách hoàn hảo. ”

 

Trán Louis nhăn lại.

 

'Ông thậm chí không thể thay đổi một vài từ hoặc bịa ra một lời nói dối hả. Đó là lý do tại sao ông không thể lên cao hơn và thoát khỏi vị trí phó quản gia của mình đấy.’

 

“Ngươi có biết chúng là bạn không?”

 

“Tôi biết cậu ấy thường xuyên qua lại với cậu chủ út, nhưng tôi không biết họ là bạn bè. Nhưng theo tôi, nếu là một đứa trẻ như vậy, tôi không nghĩ cậu ấy có thể phân loại được 10.000 cuốn sách đó đâu.”

 

Đôi mắt của Shirone mở to đầy kinh ngạc. Cậu không ngờ Temuran lại nói về mình như vậy. Quản gia trưởng Louis bước lên.

 

“Bây giờ ông đang đứng về phía nào?”

 

Có sự tức giận trong giọng nói của ông ấy, nhưng Temuran bình tĩnh lắc đầu.

 

“Không, tôi cũng bị sốc khi Shirone, một nhân viên hợp đồng, đã kết bạn với cậu chủ út. Nhưng với tư cách là phó quản gia, tôi chỉ nói sự thật thôi.”

 

Điều này có chút buồn cười.

 

Bischoff là người duy nhất khăng khăng trừng phạt Shirone, và ngay cả Trưởng Tộc là ông cũng không thể phớt lờ ý kiến của những người còn lại trong gia đình.

 

Sau cùng thì ông cũng trở thành Hầu tước vì gia đình này mà.

 

Rian thở phào nhẹ nhõm khi sự căng thẳng dịu lại, và biểu hiện của Shirone cũng có vẻ thoải mái hơn một chút.

 

“Ta không thể chấp thuận.”

 

Klumph đưa ra quyết định cuối cùng.

 

"Cha."

 

"Ông nội!"

 

Bischoff và Rian hét lên cùng một lúc, nhưng mặt họ thể hiện thái cực đối lập.

 

“Ta hiểu rằng chúng coi nhau như bạn bè. Nhưng tình bạn này nên kết thúc ngay bây giờ. Nếu mối quan hệ vẫn tiếp tục, những tin đồn cuối cùng sẽ lan rộng và điều này có thể trở thành điểm yếu để các đối thủ chính trị chộp lấy và sử dụng để chống lại chúng ta. Điều đó cũng không tốt cho tương lai của Rian. Vì vậy, hãy cứ nghĩ rằng hai đứa đã cùng nhau xây dựng đủ những kỷ niệm đẹp và kết thúc mối quan hệ tại đây. Ta nghĩ đó là điều nên làm.”

 

Một mặt, Reina thất vọng với ông của mình. Nhưng mặt khác, cô cũng hiểu lý do tại sao.

 

Các vấn đề liên quan đến gia đình là quan trọng. Trên thực tế, chúng quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

 

Các thành viên trong gia đình vẫn tích cực làm nhiệm vụ, và trên hết, Rai sắp có kỳ thi lấy chứng chỉ.

 

Nhiệm vụ của họ là loại bỏ mọi mối lo về xung đột chính trị.

 

'Cậu ấy nên biết ơn vì còn giữ được mạng sống của mình!'

 

Nhưng suy nghĩ của Rian lại khác.

 

Klumph đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ với đứa cháu trai út của mình, người đang có đôi mắt rực lửa thù địch.

 

'Ta thấy cháu có năng lượng khá tuyệt vời đấy, Rian'

 

Mặc dù ông hiểu cảm giác của đứa cháu trai quý giá, nhưng rất nhiều sinh mạng khác đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc.

 

Không ai phản đối ý kiến của Klumph. Quyết định có vẻ như đã được chốt.

 

“Shirone, cậu nghĩ sao? Ta muốn cảm ơn cậu vì đã dạy cho đứa cháu trai ngây thơ của ta về tình bạn thực sự, nhưng cậu có thể kết thúc nó ở đây không? Rất khó để quý tộc và thường dân có thể làm bạn với nhau.”

 

Shirone, đã suy nghĩ về điều này một lúc rồi nói.

 

“Tôi không thể làm như vậy được.”

 

Câu trả lời bất ngờ của cậu không chỉ khiến Bischoff mà cả Reina và Rai bất ngờ.

 

Nhưng người ngạc nhiên nhất là Rian.

 

“S-Shirone.”

 

“Nếu tôi là trở ngại cho tương lai của Rian, tôi không ngại cắt đứt quan hệ với cậu ấy. Nhưng điều đó không thể ngăn cậu ấy làm bạn với tôi được. Nếu ngài có tính đến điều đó, tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài.”

 

Đôi mắt của Rian đầy nước mắt.

 

'Thật hổ thẹn.'

 

Trong thâm tâm, cậu nghĩ chỉ cần Shirone may mắn thoát chết là đủ rồi.

 

'Mình đã thiếu niềm tin vào bạn mình rồi.'

 

Shirone biết rằng bỏ rơi một người bạn cũng giống như bỏ rơi chính mình.

 

'Đó là điều không thể thương lượng. Đúng không, Shirone?’

 

Rian giơ cao thanh kiếm của mình và hét lên.

 

"Xin tuyên thệ…"

 

Khuôn mặt Reina đầy lo lắng.

 

‘Đừng làm thế.’

 

Khác với Shirone, khi Rian nổi cáu, rắc rối luôn xảy ra.

 

Và nỗi lo của cô đã được chứng minh.

 

Quay sang Shirone, Rian đâm thanh kiếm của mình xuống sàn trước khi bất cứ ai có thể nói bất cứ điều gì.

 

Rian quỳ một chân trong lúc gia đình cậu đang thẫn thờ nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua sàn nhà bằng đá cẩm thạch.

 

“Tôi, Rian Ogent, con trai thứ ba của gia đình Ogent, sẽ trở thành thanh kiếm của Shirone kể từ thời khắc này.”

 

"Cái gì?! Thằng ngốc này!"

 

Bischoff quăng hình tượng Hầu tước đi và hét lên. Ngay cả khi Rian thực sự có ý đó, thì đó không phải là điều nên nói khi cậu ấy còn trẻ như vậy.

 

Reina hỏi cậu.

 

“Có phải em vừa lập lời thề của hiệp sĩ không?”

 

Lời thề của hiệp sĩ.

 

Đó là một lời thề không thể đảo ngược và là một quyết định mà người ta chỉ có thể đưa ra nếu họ đủ quyết tâm… Đủ quyết tâm để trở thành một thanh kiếm cho người mà họ đã tuyên thệ.

 

Ngay cả trong xã hội quý tộc đầy rẫy những lời vu khống, lý do tại sao lời thề này luôn được giữ gìn là bởi danh dự là tất cả đối với một hiệp sĩ. Một hiệp sĩ càng có danh dự, gia đình quý tộc của họ càng có thể tự hào lâu hơn.

 

Đây là thứ chỉ có một lần trong đời. Rian đã thực hiện lời hứa đáng sợ đó với Shirone.

 

Bischoff  không nói nên lời.

 

Khoảnh khắc một người đã tuyên thệ hiệp sĩ, không thể rút lại được. Ngay cả khi không lời thề không được thực hiện nghiêm túc, giây phút một người giải trù lời thề này, họ sẽ trở thành một kẻ không đáng trân trọng, thua cả chó dại.

 

“Rian, cậu đang làm cái quái gì vậy?”

 

Shirone không thể che giấu sự kinh ngạc của mình, nhưng Rian nghĩ thế là đủ.

 

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ chọn không gặp lại bạn mình mãi mãi à? Cậu nghĩ gì vậy? Bây giờ, cậu đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan đấy.”

 

Khi Rian quay đầu lại, gia đình cậu đã nhìn thấy một thứ mà họ chưa từng thấy trước đây.

 

'Thầy, có vẻ như lần này tôi đã gây được tiếng vang lớn rồi.'

 

Tuy nhiên, đối với Klumph, dù sao điều này cũng rất sảng khoái.

 

“Hừm…”

 

Klumph xoa xoa cái cằm to của mình.

 

'Thành thật mà nói, ta không ngờ thằng bé ấy lại non nớt như vậy, nhưng hành động của nó không khiến ta khó chịu hay tức giận... Khiến ta nhớ lại  bản thân mình.'

 

'Chà, nếu thằng bé tính làm một người chưa trưởng thành, thì cũng có thể đi hết con đường.'

 

Che giấu cảm xúc thật của mình, Klumph nghiêm nghị hỏi.

 

“Rian, khi cháu nói rằng sẽ trở thành thanh kiếm của Shirone, điều đó có nghĩa là cậu bé đó có đủ điều kiện sao?”

 

“Cháu tin rằng cậu ấy có thừa khả năng.”

 

“Vậy thì hãy trả lời ta: Cậu bé đó thừa khả năng vì cậu ấy sáng dạ, hay cậu ấy tỏa sáng vì cháu thấy thua kém?”

 

Rian suy nghĩ.

 

‘Shirone là người tự có hào quang rực rỡ, hay cậu ấy tỏa sáng bởi vì mình cảm thấy thấp kém? Tại sao ông nội hỏi câu hỏi này?’

 

Rian đã trả lời.

 

“Một thanh kiếm không phán xét. Chỉ bảo vệ thôi.”

 

Một câu nói đáng ngưỡng mộ.

 

Klumph hài lòng.

 

‘Ơn trời, gốc rễ của thằng bé rất vững!’

 

Như Rian đã nói, một thanh kiếm không suy nghĩ.

 

Công việc duy nhất của nó là chém theo hướng mà chủ nhân của nó muốn.

 

“Cháu nói thì hay lắm. Nhưng với trình độ kiếm thuật khập khiễng của cháu thì ta cảm thấy tiếc cho Shirone, người đã có một thanh kiếm như cháu đấy.”

 

Rian lườm ông.

 

"Ông nội!"

 

Tất nhiên, mọi căng thẳng đã tan biến vào thời điểm này.

 

Một phần là vì họ đã đi trên con đường không ai có thể lùi lại, nhưng hơn thế nữa, phần vì họ không còn sức lực để quan tâm nữa.

 

Klumph cảm thấy rằng mọi thứ đã đi đến hồi kết. Một cái kết hài lòng.

 

“Được rồi, vậy thôi. Giúp chủ nhân của cháu đứng lên đi. Ồ, và Shirone, mặc dù thằng bé chưa phải là thanh kiếm sáng bóng nhất, nhưng nó sẽ không bao giờ phản lại cậu đâu. Hãy chăm sóc tốt cho cháu trai của ta nhé.”

 

Shirone cúi đầu. Cậu ấy cảm thấy rằng ít nhất phải thể hiện một chút tôn trọng, dù sao thì hành động của cậu ấy đã làm tổn hại đến danh dự của gia đình Ogent.

 

“Cảm ơn sự chấp thuận của ngài.”

 

“Tất cả là nhờ Rian đấy. Ta chẳng làm gì hết. Nghe nói rằng cậu đã hoàn thành công việc của mình ở đây rồi hả? Cậu đang định về nhà, đúng không?”

 

“Vâng, chắc hẳn bố mẹ tôi đang đợi.”

 

“Hẳn là cậu nhớ họ lắm. Tuy nhiên, vì hai người đã hứa sẽ là bạn suốt đời nên quay về thế này chắc buồn lắm. Này, Louis.”

 

“Vâng, thưa ngài.”

 

“Xe đó sẽ chở Shirone về nhà phải không? Hãy dùng nó để đón bố mẹ cậu ấy đến đây đi.”

 

"Ngay lập tức."

 

Quản gia trưởng lập tức rời khỏi biệt thự.

 

Tình hình này với Shirone không còn là thứ mà cậu ấy có thể giải quyết được nữa.

 

Lúc đó Louis lại nhận ra rằng lối suy nghĩ của một quý tộc hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương