Dưới đèn đường mờ vàng.

Võ Tiểu Đức đang cố gắng khống chế dục vọng muốn gãi ngứa của bản thân.

Càng ngày càng ngứa a!

Hắn liều mạng di chuyển lực chú ý, đưa ánh mắt nhìn về phía Vong Linh Chi Thư.

Vong Linh Chi Thư đã sớm lặng yên lật ra, bên trên xuất hiện ra từng hàng băng tinh chữ nhỏ:

"Ngươi đạt được một chút tán thưởng từ Tiêu Bạch Hồng."

"Độ tán thành hiện tại: Nửa sao."

"Bản thư đã hoàn thành một lần cộng minh với Tiêu Bạch Hồng, cũng dựa theo độ tán thành rút lấy vật có giá trị từ trên người hắn."

"Ngươi nhận được kỹ nghệ: Trắc Thiểm (tả bộ)."

"Đây là một kỹ năng thân pháp, có thể khiến cho ngươi dịch chuyển khỏi vị trí hiện tại một cách nhanh nhất, từ đó tránh né mọi loại công kích bằng súng ống, bất quá ngươi mới chỉ lấy được một nửa."

Quả nhiên là vậy.

Nếu những người này đều có tiêu chuẩn 10 điểm hồn lực trở lên, chính mình nhất định phải gia nhập bọn hắn, từ đó rút ra năng lực của bọn hắn!

Có lẽ chuyện này rất nguy hiểm, nhưng bảy ngày sau chính mình còn phải xuất hiện ở trong miệng của cự nhân.

Sợ cái cọng lông a!

Trong đầu Võ Tiểu Đức xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh nói: "Ta có thể gia nhập, bất quá trước tiên ta phải sắp xếp nơi ở an toàn cho bằng hữu của ta đã."

"Không có vấn đề, có cao thủ cổ võ như ngươi gia nhập cũng là vinh hạnh của chúng ta."

Tiêu Bạch Hồng cười vui vẻ, lấy ra một chiếc laptop từ trong balo sau lưng, sau đó mở ra, thao tác một chút.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Ta đã gửi video cảnh ngươi chiến đấu trên thao trường cho lão bản và các thành viên trong đoàn đội, sau đó ngươi cần phải trả lời bốn câu hỏi. Như vậy thì mới có thể gia nhập." Tiêu Bạch Hồng nói.

"Trả lời câu hỏi?" Võ Tiểu Đức nhíu mày.

"Đúng, ngươi cũng đã từng trải qua rồi đấy. Chính là gia hoả đáng ghét kia." Tiêu Bạch Hồng nói.

"Ngươi làm đi, ta chờ." Võ Tiểu Đức nói.

Tiêu Bạch Hồng gật đầu, tiếp tục gõ bàn phím, dường như đang mở cuộc gọi video nhóm.

Lúc này mũi của Võ Tiểu Đức đã ngứa đến mức không thể chịu nổi.

Chỉ cần không dùng tay gãi là được chứ gì?

Hắn đi về phía góc tường.

Tiêu Bạch Hồng cũng là thao tác xong, nói khẽ: "Cùng hoan nghênh cao thủ đỉnh cao thuộc lưu phái Thiết Tuyến quyền chỉ mới 17 tuổi - Võ Tiểu Đức gia nhập!"

Hắn quay xoay laptop lại, để camera chỉ thẳng Võ Tiểu Đức.

Trên màn hình mở ra rất nhiều cửa sổ video, bên trong là đám người muôn hình muôn vẻ nhìn chăm chú Võ Tiểu Đức.

Nhưng mà lúc này Võ Tiểu Đức đã đi ra ngoài mấy bước.

Hắn dán mặt vào tường vây ven đường, hai tay chắp sau lưng, dùng mũi của mình cọ cọ vào mặt tường.

Đám người trong cuộc gọi lập tức trở nên trầm mặc.

"17 tuổi đã có thực lực như vậy, xác thực có tư cách gia nhập chúng ta." Một bóng đen ở chính giữa màn hình lên tiếng.

Tiêu Bạch Hồng nhếch miệng cười nói: "Lão bản nói đúng lắm."

"Chúng ta đang thiếu võ giả cường đại, như vậy thì cùng biểu quyết đi." Bóng đen nói.

"Người muốn phản đối thì lên tiếng, đồng ý thì giữ im lặng."

Một người đeo mặt nạ tê giác màu xám ở phía trên bên trái màn hình lên tiếng: "Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy hắn đang cọ tường sao? Đây cũng là một tên điên giống như Tiêu Bạch Hồng. Hơn nữa hắn quá nhỏ tuổi, không hiểu cái gì cả, ta không đồng ý, mọi người thì sao?"

Tất cả đều im lặng.

Tiêu Bạch Hồng ngoẹo đầu nhìn về phía hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sát ý khó phát giác.

Bóng đen được Tiêu Bạch Hồng gọi là lão bản nói: "Một phiếu phản đối, những người còn lại đều đồng ý, thông qua."

Người đeo mặt nạ tê giác xám bất mãn hừ một tiếng, nói:

"Bây giờ đến khâu cuối cùng, nhất định hắn phải trả lời bốn câu hỏi, không thể nói láo, nói dối chính là đang coi thuòng tất cả mọi người, sẽ bị tất cả mội ngưi cùng ra tay giết chết."

Tiêu Bạch Hồng vội vàng gọi Võ Tiểu Đức: "Này này, đến lúc làm bài thi rồi, nhớ kỹ đừng có nói láo a. Chúng ta có một cao thủ có thể phân biệt lời nói dối."

"Tại sao ngươi phải nhắc nhở hắn? Cứ để hắn nói dối, sau đó ta sẽ xé nát hắn, như vậy không phải tốt hơn sao?" Nam nhân đeo mặt nạ tê giác xám nói.

Tiêu Bạch Hồng không để ý tới hắn, chỉ nhìn Võ Tiểu Đức.

Vách tường rất cứng, sau khi cọ xát một hồi thì mũi của Võ Tiểu Đức đã hết ngứa.

Hắn chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái dễ chịu, không nhanh không chậm đi về, nói: "Hình như ta đã bị người khác nhắm vào."

Tiêu Bạch Hồng nở nụ cười nghiền ngẫm, gật đầu.

Lúc này, bóng đen ở giữa hỏi: " Thiết Thủ Lan Giang của ngươi mới chỉ dùng một chút xíu lực, có chút nhìn không ra thật giả. Thẳng thắn mà nói thì một chiêu này đã thất truyền hơn 300 năm. Rốt cục Thiết Thủ Lan Gian mà ngươi dùng là thật hay giả?"

Vừa rồi Võ Tiểu Đức vẫn luôn nghe bọn hắn nói chuyện, thỉnh thoảng cũng quay đầu nhìn một chút, tự nhiên biết bóng đen này là nhân vật quan trọng của đội ngũ, trực tiếp đáp:

"Là hàng thật được tổ tiên của Triệu gia truyền xuống, hàng thật giá thật, già trẻ không gạt."

Nam tử đeo mặt nạ tê giác màu xám loay hoay một hồi, sau đó lấy ra một con rối.

Khi Võ Tiểu Đức trả lời xong, con rối kia lập tức mở miệng nói:

"Nói thật! Nói thật!"

Vẻ mặt của Võ Tiểu Đức cứng lại.

Thì ra là thế. Giọng nói của con rối này và giọng nói của nữ thi trong nhà Hạ Huệ Lan giống nhau như đúc.

Thì ra là ngươi!

Khó trách từ nãy đến giờ vẫn nhằm vào ta.

Khó trách trên mặt Tiêu Bạch Hồng lại nở nụ cười khó hiểu như vậy.

Hắn lườm Tiêu Bạch Hồng một chút.

Thì ra chính là tên này sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương