Võ Đức Dồi Dào (Dịch)
-
Chương 47
Trong lòng của hắn xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nói:
"Nếu như là người khác mời ta gia nhập tổ chức ngầm nào đó thì chắc chắn ta sẽ từ chối. Nhưng ngươi lại khác, chẳng biết tại sao ta lại cảm thấy rất thân thiết với hương vị giết chóc trên người ngươi."
Tiêu Bạch Hồng nhịn không được hỏi: "Ngươi có thể cảm giác được cái gì?"
"Thi thể —— ta từng nhìn thấy thi thể chồng chất như núi, ngươi cho ta cảm giác giống như ngọn thi sơn kia." Võ Tiểu Đức nói.
"Thi sơn. . ."
Tiêu Bạch Hồng tưởng tượng đến tràng cảnh mà Võ Tiểu Đức vừa miêu tả, trên mặt dần toát ra vẻ mơ ước.
"Đúng rồi, ta vừa mới giúp ngươi một chuyện." Tiêu Bạch Hồng nói.
"Chuyện gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Ta đã giúp ngươi giết chết đám ăn mày kia, bọn hắn đã gây không ít án mạng, giết bọn hắn rất sướng tay." Tiêu Bạch Hồng nói.
Võ Tiểu Đức nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, chợt nhớ tới vẻ mặt của mình hồi bé khi hoàn thành một vài việc cực kỳ khó khăn hoặc là lúc cầm bài thi được điểm cao về nhà. Khi đó vẻ mặt của mình cũng giống như vậy.
Cho nên mình có nên khen hắn không?
Không, nếu mình mở miệng khen hắn thì có khi hắn lại cảm thấy mình không thú vị.
Người này….. không thể dựa theo lẽ thường để phỏng đoán.
Võ Tiểu Đức duyệt qua một lần tất cả những lời hắn nói từ khi xuất hiện, trong lòng dần dần có kế hoạch.
"Như vậy đi, ta cũng đề xuất một vài đề nghị thú vị." Hắn nói.
"Cái gì?" Quả nhiên Tiêu Bạch Hồng cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi.
Thân thể Võ Tiểu Đức nghiêng về phía trước, ghé sát vào tai Tiêu Bạch Hồng nói khẽ: "Ta muốn mời ngươi cùng ta giết chết gia hỏa biết dùng tà thuật kia, đặt thi thể của hắn ở trên đỉnh thi sơn."
Vẻ mặt Tiêu Bạch Hồng cứng lại, nghiêm nghị nói: "Không được, hắn cũng là người trong câu lạc bộ, chúng ta cũng không thể chém giết đồng bạn trước mặt mọi người."
Hắn vừa nói vừa lắc đầu, nhưng hai tay lại nắm chặt lấy chiếc ô trong tay, phảng phất đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Võ Tiểu Đức nhìn thấy.
"Thật sao? Không thể làm sao? Thật đáng tiếc, không bằng chúng ta hãy….. "
Võ Tiểu Đức hạ giọng nói: "Lặng lẽ xử lý hắn."
Tiêu Bạch Hồng lẳng lặng nhìn Võ Tiểu Đức, hồi lâu sau mới gật đầu mỉm cười nói:
"Tiểu Võ, chúng ta thật sự là mới quen đã thân."
Cạch!
Một tiếng vang thật lớn, trong hư không xuất hiện một ngọn đèn chói mắt, nó nhanh chóng hóa thành nửa ngôi sao, lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Bạch Hồng.
Đảo.
Hải đảo.
Đây là một đảo hoang cách lục địa hơn sáu vạn hải lý.
Thay vì gọi là đảo thì cũng có thể gọi nó là 1 bãi đá ngầm lớn.
Thiên Hải mênh mông, bóng đêm thâm trầm.
Trên biển không có bất kỳ thứ gì cả.
Theo lý thuyết thì nơi này không thể xuất hiện dấu vết của con người.
Nhưng khi gần tới 12h đêm, đột nhiên lại có năm tên nam tử xuất hiện trên mặt bãi đá ngầm.
Cơ thể của bọn hắn cứng ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, nhìn qua giống như là người đã chết.
Không có ai biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.
Năm tên nam tử cứ yên lặng đứng đấy, đứng im bất động.
"Soạt" !
Một tiếng đập nước vang lên, lại có thêm một tên nam tử ngoi lên trên mặt biển, bò lên trên đá ngầm.
Hắn nhìn lướt qua năm người khác, mở miệng nói: "Người đã đến đông đủ, có thể bắt đầu."
Năm người đồng loạt chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Bắt đầu đi, nơi này không có bất kỳ thiết bị theo dõi nào, Trí Não Trung Ương cũng không thể biết những gì chúng ta nói tại đây." Một người nói.
"Hoàng đế sắp chết." Người thứ hai nói.
"Kế hoạch mà các ngươi thiết kế tỉ mỉ đã thất bại. Đứa con trai nhiều bệnh của hắn đã được người khác cứu." Người thứ ba nói.
"Kế hoạch lần này thất bại quá đáng tiếc. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, mặc cho Trí Não Trung Ương phân tích kiểu gì thì cũng không thể phát hiện chân tướng bởi vì tình cảm chính là phản ứng tự nhiên của nhân loại.." Người thứ tư thở dài nói.
"Tất cả đều tại tên Thủ hộ giả kia, Thiết Tuyến Quyền mà hắn dùng hắn là hoàng thất chân truyền. Ta đã sai người đi kiểm tra ghi hình tại hiện trường, ít nhất hắn cũng phải là cao thủ có mười điểm hồn lực trở lên." Người thứ năm nói.
Trầm mặc một hồi.
" Trí Não Trung Ương đã tăng lên quyền hạn và giai cấp cá nhân của hắn, không cho phép tiếp tục triển khai truy nã đối với hắn." Người thứ sáu nói.
"Các bên có ý kiến gì về việc này?" Người thứ nhất hỏi.
"Nếu bây giờ chúng ta tiếp tục ám sát Triệu Quân Vũ thì được không bù mất, nhất định sẽ bại lộ." Người thứ hai nói.
"Đúng là như vậy, Trí Não Trung Ương đã tăng lên toàn bộ đẳng cấp cảnh giới, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được con mắt của nó." Mấy người khác cũng đồng ý.
"Vậy thì. . ."
"Nhất định phải giết chết tên Thủ hộ giả kia, chỉ cần những người như hắn chết hết thì kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
"Đúng vậy, dù sao những người khác rất dễ bị mua chuộc."
"Còn ai có ý kiến gì không?"
Bãi đá ngầm lại trở nên yên tĩnh.
Không có người lên tiếng.
"Được rồi, nhất trí thông qua. Bây giờ chúng ta cần nghĩ biện pháp để xử lý tên Thủ hộ giả của hoàng thất.”
"Về phần phương pháp, tự nhiên phải mượn bộ cơ giáp kia làm lý do, nó không nằm trong phạm vi quản lý của Trí Não Trung Ương."
Sáu người nhìn lẫn nhau một phen, gật đầu biểu thị đồng ý.
"Chia ra hành động."
"Nhớ kỹ xóa hết dấu vệt tại nơi này!" Một người nói.
"Cùng vận hành chương trình đi."
Sáu người lập tức tụm lại, ôm chặt lẫn nhau…
Một giọng nói máy móc vang lên từ cơ thể của người nào đó:
" Đã kích hoạt chương trình hủy diệt của cơ giáp hình người, bắt đầu đếm ngược."
"Năm, "
"Bốn, "
"Ba, "
"Hai, "
"Một!"
Dung nham nóng bỏng tràn ra từ trong cơ thể của sáu bộ cơ giáp hình người, bao trùm lấy bọn chúng, dần dần hòa tan thân thể của bọn chúng.
Chỉ chốc lát sau tất cả cơ giáp đều biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cùng lúc đó, sâu trong đại dương.
Mấy chiếc tàu ngầm cách xa nhau mấy vạn hải lý bắt đầu trở về địa điểm xuất phát.
. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook