Vô Địch Thăng Cấp Vương
-
Chương 160: Bóp chết thiên tài
Nửa canh giờ sau.
Lâm Phi nhìn hai người kia rời đi. Trước lúc đi khỏi, Mục Ninh còn trừng mắt lần nữa, giơ giơ nắm đấm, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận.
Vì sao Mục Ninh lại tức giận? Lý do rất đơn giản, đó là bởi Lâm Phi yêu cầu Mục Ninh gọi hắn là sư huynh, lại còn nhân cơ hội ra điều kiện khiến cô tức điên lên được.
“Hừ hừ, ta với ngươi vẫn chưa xong đâu. Cho dù ta đấu không lại lão hồ ly nhà ngươi nhưng đối phó với ngươi vẫn quá dễ dàng!”
Sau một hồi nói chuyện, những phản cảm trước đó đã biến mất dần.
Bản thân hắn gia nhập Công hội Phù Văn tuy có lợi nhưng cũng có hại. Cân nhắc kỹ lưỡng thì thấy có lợi nhiều hơn, đây là một chuyện tốt.
“Tiểu Lâm, con đừng quên, Công hội Phù Văn là hậu thuẫn vững chắc của con!”
Mục Trường Không đang định bước ra ngoài liền dừng lại, nói với hắn câu này.
Lâm Phi đang chuẩn bị đi nghiên cứu hệ thống tích điểm, bỗng mặt mày nhăn nhó, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Lẽ nào lão già này biết mình muốn làm gì?”
Cùng lúc đó, hộ vệ của Lâm gia vội vàng đi tới, thấp giọng nói với Lâm Phi: “Thiếu gia, gia chủ muốn mời cậu qua đó một chuyến!”
Ánh mắt Lâm Phi thể hiện một chút vui mừng, lẽ nào cha hắn đã bế quan thành công? Chuyện lớn trước mắt, Lâm Phi liền bỏ lại tên hộ vệ, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà trong.
“Ông nội, người thật là xấu, tên tiểu tử thối đó ức hiếp con mà ông không ra tay giúp đỡ gì cả!”
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Mục Ninh lắc lắc cánh tay, bắt đầu làm nũng.
“Tên tiểu tử thối đó muốn làm sư huynh của ta. Hừ! Dám khiến ta mất mặt, ta nhất định sẽ cho hắn sáng mắt ra.” Việc Lâm Phi trở thành sư huynh của mình khiến Mục Ninh vô cùng khó chịu. Cô hận không thể đập cho hắn một trận. Ánh mắt lộ rõ sự tủi thân, uất ức, đáng thương nghĩ về chuyện lúc trước.
Mục Trường Không cười haha: “Ấy, bảo bối của chúng ta tức giận rồi!”
Mục Ninh bực bội, nói: “Ông nội, sao ông lại để hắn làm sư huynh của con. Cháu gái ông bị hắn bắt nạt đây này!”
Mục Trường Không tất nhiên hiểu rõ đứa cháu gái này của mình trước nay không xem đệ tử thiên tài là gì. Nhưng hiện tại lại oán trách Tam thiếu gia của Lâm gia như vậy, ông ta có vẻ như đã hiểu ra chuyện gì đó. Vì thế sắp xếp cho Lâm Phi trở thành sư huynh của Mục Ninh, cũng là thừa nhận đối phương có thực lực này.
“Đừng làm ồn nữa!” Mục Trường Không trách mắng: “Hắn là sư huynh của con, ta thấy rất hợp lí. Ta còn muốn hắn giúp ta mang về chức quán quân của tháp Phù Văn lần này!”
Mục Ninh cũng chỉ muốn lãm nũng một chút, chẳng qua chỉ là muốn ông nội dạy dỗ hắn, đả kích nhuệ khí của hắn một chút chứ cô không dám làm liều.
“Cái tên tiểu tử thối đó thật sự có thể giành được hạng nhất sao? Công hội Phù Văn chúng ta bao nhiêu người tranh nhau đi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?” Mục Ninh gặng hỏi.
Mục Trường Không lại cười: “Thằng nhóc Tiểu Lâm đó nếu việc này cũng không làm được thì làm sao có thể giành được hạng nhất chứ?”
Mục Ninh bỗng bật cười, nói: “Ông nội đối với con thật tốt!”
Hừ hừ, tiểu tử thối, vị trí sư huynh này không dễ dàng mà ngồi vào đâu, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết tay.
Hắt xì!
Trong mật thất, Lâm Phi bỗng nhiên hắt hơi một cái, trong lòng trách thầm: “Lẽ nào có người nguyền rủa ta?”
Trong đầu hắn bỗng chốc xuất hiện hình ảnh một cô gái, đó chẳng phải là Mục Ninh đang giương hai mắt lên lườm hắn sao? Lắc lắc cái đầu, hắn nói: “Ta với nàng ấy không thù không oán, nguyền rủa ta làm gì, nhất định là kẻ khác đang nguyền rủa ta!”
“Tiểu Lâm, ta thấy con trở thành quan môn đệ tử là chuyện rất tốt!”
Lâm Chấn Thiên giọng điệu kiên định, nói tiếp: “Về mặt phù văn, Lâm gia chúng ta luôn ở vị trí yếu thế hơn kẻ khác. Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với tháp Phù Văn, lấy được danh tiếng thì địa vị của Lâm gia chúng ta sẽ càng được củng cố!”
“Con cũng tán thành ý kiến của cha. Mục Trường Không trước nay không tham gia vào thế sự bên ngoài. Nay lại can thiệp vào chuyện của Lâm gia chúng ta, là chuyện mấy chục năm nay chưa từng thấy. Hôm nay cũng may là có Mục Trường Không ra tay uy hiếp người của bang Thiên hạ, nếu không lần này Lâm gia chúng ta chắc sẽ tổn thất không ít người, gây ảnh hưởng không nhỏ đến thế lực của chúng ta.”
Sau khi thấy Lâm Phi trở thành quan môn đệ tử của Mục Trường Không, Lâm Tiêu và Lâm Chấn Thiên đều rất tán thành việc này.
Đích thân Mục Trường Không lên tiếng, loại đãi ngộ này, cả thành Quy nguyên trước nay chưa có một ai vinh dự nhận được.
Có thể coi Lâm Phi là người đầu tiên! Việc này tất nhiên có ý nghĩa không nhỏ, đặc biệt là việc trở thành quan môn đệ tử
Trông thấy ánh mắt mong đợi của cha, đại ca và nhị ca, Lâm Phi liền gật gật đầu, nói: “Con đã suy nghĩ rất lâu, việc trở thành quan môn đệ tử thực ra không có gì xấu cả. Trái lại, nó còn mang lại rất nhiều lợi ích cho Lâm gia chúng ta!”
“Được! Được! Tiểu Phi, lần này con là đại công thần của Lâm gia.” Lâm Chấn Thiên cười lớn, trước nay chưa từng thấy ông ta vui vẻ như vậy.
Vừa xuất quan liền biết được đứa con thứ ba của mình lĩnh hội được ý cảnh, một bước tiến xa, trở thành thiên tài. Tiếp đó lại trở thành quan môn đệ tử của Hội trưởng Công hội Phù Văn, Mục Trường Không.
Bất luận việc gì cũng đều là vinh dự không thể so sánh được. Phải nói đây chính là song hỉ lâm môn.
Từ sau khi con trai thứ ba trở về, trong nhà xảy ra không ít chuyện vui. Lâm Chấn Thiên cảm thấy trong lòng lâng lâng.
“Đây là việc người làm con nên làm.” Lâm Phi khiên tốn, nói tiếp: “Con cho rằng việc quan trọng trước mắt đó là bao vây giết chết ba tên đó.”
Chính miệng cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên Lâm Phi thốt ra câu giết chết người của bang Thiên hạ. Cả quận Sơn Hà này e rằng không tìm được mấy người có gan nói ra câu đó.
“Tam đệ, lẽ nào đệ muốn tôi luyện ý cảnh của bản thân?”
Người làm đại ca như Lâm Tiêu không phải kẻ ngốc, một câu đánh trúng vấn đề. Thực ra trong lòng hắn cũng ngưỡng mộ, vì sao một người ăn chơi lêu lổng như tam đệ lại có thể lĩnh ngộ được ý cảnh, lẽ nào đệ ấy đã thay đổi?
Ánh mắt Lâm Chấn Thiên cũng thể hiện sự vui mừng, chẳng phải cảnh giới Huyền giả mà là dám ra tay đối phó với Huyền giả. Đây mới chính là Võ giả chân chính, luôn luôn quyết chí tiến lên.
Lâm Phi cũng chẳng giấu giếm, ánh mắt để lộ sát khí, nói: “Tôi luyện là có thật nhưng quan trọng hơn là chúng ta cần cho đám người bang Thiên hạ biết rằng, dám đến Lâm gia làm loạn sẽ phải trả giá rất đắt!”
Sát khí mạnh mẽ của Lâm Phi khiến Lâm Tiêu và Lâm Phong không khỏi kinh ngạc. Đứa em thứ ba của mình hóa ra tính tình hung dữ đến thế, dáng vẻ thanh tú thường ngày hóa ra cũng chỉ là trò lừa bịp.
“Có cần sắp xếp người giúp con không?”
Lâm Chấn Thiên cũng là người quyết đoán. Lúc trước, tộc trưởng Lý gia và Trương gia cũng bị giết chết. Nếu khéo léo giết chết ba kẻ kia, ai nào dám nói là do Lâm gia ra tay.
“Không cần.” Lâm Phi lắc lắc đầu: “Cha chỉ cần cho con biết tuyến đường của bọn chúng là được. Bọn chúng một tên thì chết rồi, một tên bị phế, chỉ còn lại ba tên, con đối phó được!”
Lâm Chấn Thiên cảm thấy vui mừng. Nói không chừng Lâm gia thật sự sẽ xuất hiện một cao thủ.
Trong khu rừng phía ngoài thành Quy Nguyên, xuất hiện vài bóng đen vụt qua.
“Ngô chấp sự, tại sao chúng ta không đi đường chính mà lại đi đường rừng thế này? Chúng ta đều là người của bang Thiên hạ. Nếu truyền ra ngoài e rằng cũng bị người đời chê cười.”
Mấy người này chính là đám Ngô Thế Hùng chật vật trốn thoát khỏi thành Quy Nguyên. Độc Nhãn Long đã bị khiêng đi, xác chết kia cũng được xử lí sạch sẽ, tránh khỏi bị phiền toái.
Người hỏi câu này là Triệu Văn với sở trường sử dụng roi dài, trên mặt lộ rõ vẻ u ám. Từ khi nào mà người của bang Thiên hạ lại bị ép đến mức này.
Ngô Thế Hùng sắc mặt hết sức khó coi, lạnh lùng nói: “Ta nghi ngờ Mục Trường Không đã phái người đến truy sát chúng ta. Chúng ta đắc tội với quan môn đệ tử của ông ta, đó chính là Lâm Phi. Tâm địa hắn ác độc, chắc chắn sẽ xúi giục Mục Trường Không đối phó với chúng ta. Không đi rừng mà đi đường chính lẽ nào muốn ngồi chờ Mục Trường Không đến giết?”
Lại nói, Ngô Thế Hùng chưa bao giờ phải chật vật đến vậy. Một cái thành Quy Nguyên nhỏ bé, bọn chúng lại dám cả gan đuổi cùng giết tận. Không chỉ giết hại hai người của họ mà đến chính mình cũng bị ép đến mức phải chạy vào rừng, không dám đường đường chính chính lộ diện. Quả thực là vô cùng nhục nhã, nếu đơn giản chỉ là một Lâm gia nhỏ bé, bọn chúng chắc chắn không có gì phải lo lắng. Suy cho cùng, hủy diệt Lâm gia, kẻ được lợi chính là các gia tộc khác.”
Nhưng trớ trêu thay, ông trời lại trêu ngươi hắn, mang đến cho Lâm gia một thiên tài. Tuổi đời con nhỏ nhưng đã lĩnh ngộ ý cảnh, hơn nữa còn là Phong Chi ý cảnh.
Ngô Thế Hùng có thực lực Huyền giả trung cấp. Loại ý cảnh mờ ảo hư vô đó giống như một bông hoa tuyết của ngày đông mà hắn không thể chạm đến được nhưng trớ trêu ở chỗ một thằng nhóc còn chưa đạt đến cấp Huyền giả lại nắm giữ được sức mạnh khủng khiếp đến vậy. Hơn nữa, hắn còn lĩnh ngộ được ý cảnh, cho nên sẽ rất khó đối phó.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, Ngô Thế Hùng vẫn tự tin có thể tiêu diệt đối phương.
Nhưng sau khi Mục Trường Không nhúng tay vào, kế hoạch của gã đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Bốn chữ “Quan môn đệ tử” có sức nặng quá lớn, lớn đến mức Ngô Thế Hùng không dám thực hiện bất cứ hành động bất lợi nào. Bởi một khi làm thế, gã sẽ là kẻ chết đầu tiên, hơn nữa còn chết một cách vô ích, không ai dám đứng ra can thiệp giúp đỡ.
Ngô Thế Hùng dẫn theo người chạy trốn khỏi thành Quy Nguyên, không đi đường chính mà đi đường rừng để tránh khỏi sự truy sát của địch.
“Bang Thiên hạ chúng ta không dám đắc tội với Công hội Phù Văn. Nhưng không ngờ Lâm gia bé nhỏ các ngươi lại dám giương oai trước mắt chúng ta, Tổng bộ chắc chắn sẽ ra tay. Trừ khi Mục Trường Không bảo vệ cả các ngươi ngày, bằng không, chỉ một sơ xuất nhỏ, các ngươi sẽ chết trong tay ta!” Ánh mắt Ngô Thế Hùng lộ rõ sự thù hận, gã hận Lâm Phi đến tận xương tủy. Hắn không dám đụng tới Mục Trường Không, thế nên tất cả sự tức giận liền trút hết lên người Lâm Phi.
Ngô Thế Hùng tin rằng Tổng bộ nhất định sẽ ra tay. Lí do rất đơn giản, một thiên tài chưa đến hai mươi tuổi, sức mạnh khủng khiếp, lại lĩnh ngộ được ý cảnh. Một khi hắn trưởng thành đồng nghĩa với việc bang Thiên hạ có thêm một kẻ thù mà họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Vì thế, cách duy nhất đó là đem mầm mống nguy hiểm diệt từ trong trứng.
Nếu Lâm Phi giấu được bọn họ thì sẽ chẳng còn gì để nói. Nhưng trước mắt Lâm Phi đã bại lộ, vậy thì đừng trách người của bang Thiên hạ ra tay độc ác. Cho dù đến lúc đó Mục Trường Không có biết thì chuyện cũng đã rồi, người cũng chết rồi.
Sâu trong thâm tâm của Ngô Thế Hùng tồn tại một suy nghĩ độc ác. Nếu biết trước như vậy, việc đầu tiên là giết chết thằng nhãi đó. Khi ấy, quan môn đệ tử, thiên tài lĩnh ngộ ý cảnh cũng chỉ như bát nước đổ đi, không thể khôi phục lại.
Hối hận!
Những tên còn lại nghe những lời của Ngô Thế Hùng liền lộ rõ vẻ mặt sợ hãi. Trong mắt bọn chúng, Ngô chấp sự sát phạt quyết đoán không ngờ bây giờ lại bị người ta truy giết.
Trong giây phút này, Công hội Phù Văn, Mục Trường Không, phù văn sư cấp năm biến thành nỗi sợ hãi khiến họ không thể thở được.
Ngô Thế Hùng với thực lực Huyền giả trung cấp về cơ bản không thể chống lại được phù văn sư cấp năm Mục Trường Không. Cho nên, chúng mới từ bỏ thể diện, lựa chọn việc bỏ chạy.
“Mợ nó! Về được đến bang Thiên hội nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay!”
“Quá hỗn xược! Sớm muộn ta cũng tiêu diệt toàn bộ Lâm gia các ngươi!”
Trên mặt bọn chúng thể hiện sự tức giận tột cùng. Tốc độ ngày càng nhanh hơn, dường như chúng sợ rằng Mục Trường Không có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, giết chết bọn chúng đến một mảnh vải cũng không còn.
Màn đêm buông xuống, cảnh đêm như nước, tối đen một khoảng, đó chính xác là khung cảnh màn đêm đen tối chết chóc.
Đám người Ngô Thế Hùng đã chạy trốn một ngày, rời khỏi phạm vi của thành Quy Nguyên, toàn thân rã rời, cùng nhau tụ lại, nhóm một đống lửa, ngồi xung quanh nhưng chúng không hay biết rằng nguy hiểm đang không ngừng cận kề.
Lâm Phi nhìn hai người kia rời đi. Trước lúc đi khỏi, Mục Ninh còn trừng mắt lần nữa, giơ giơ nắm đấm, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận.
Vì sao Mục Ninh lại tức giận? Lý do rất đơn giản, đó là bởi Lâm Phi yêu cầu Mục Ninh gọi hắn là sư huynh, lại còn nhân cơ hội ra điều kiện khiến cô tức điên lên được.
“Hừ hừ, ta với ngươi vẫn chưa xong đâu. Cho dù ta đấu không lại lão hồ ly nhà ngươi nhưng đối phó với ngươi vẫn quá dễ dàng!”
Sau một hồi nói chuyện, những phản cảm trước đó đã biến mất dần.
Bản thân hắn gia nhập Công hội Phù Văn tuy có lợi nhưng cũng có hại. Cân nhắc kỹ lưỡng thì thấy có lợi nhiều hơn, đây là một chuyện tốt.
“Tiểu Lâm, con đừng quên, Công hội Phù Văn là hậu thuẫn vững chắc của con!”
Mục Trường Không đang định bước ra ngoài liền dừng lại, nói với hắn câu này.
Lâm Phi đang chuẩn bị đi nghiên cứu hệ thống tích điểm, bỗng mặt mày nhăn nhó, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Lẽ nào lão già này biết mình muốn làm gì?”
Cùng lúc đó, hộ vệ của Lâm gia vội vàng đi tới, thấp giọng nói với Lâm Phi: “Thiếu gia, gia chủ muốn mời cậu qua đó một chuyến!”
Ánh mắt Lâm Phi thể hiện một chút vui mừng, lẽ nào cha hắn đã bế quan thành công? Chuyện lớn trước mắt, Lâm Phi liền bỏ lại tên hộ vệ, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà trong.
“Ông nội, người thật là xấu, tên tiểu tử thối đó ức hiếp con mà ông không ra tay giúp đỡ gì cả!”
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Mục Ninh lắc lắc cánh tay, bắt đầu làm nũng.
“Tên tiểu tử thối đó muốn làm sư huynh của ta. Hừ! Dám khiến ta mất mặt, ta nhất định sẽ cho hắn sáng mắt ra.” Việc Lâm Phi trở thành sư huynh của mình khiến Mục Ninh vô cùng khó chịu. Cô hận không thể đập cho hắn một trận. Ánh mắt lộ rõ sự tủi thân, uất ức, đáng thương nghĩ về chuyện lúc trước.
Mục Trường Không cười haha: “Ấy, bảo bối của chúng ta tức giận rồi!”
Mục Ninh bực bội, nói: “Ông nội, sao ông lại để hắn làm sư huynh của con. Cháu gái ông bị hắn bắt nạt đây này!”
Mục Trường Không tất nhiên hiểu rõ đứa cháu gái này của mình trước nay không xem đệ tử thiên tài là gì. Nhưng hiện tại lại oán trách Tam thiếu gia của Lâm gia như vậy, ông ta có vẻ như đã hiểu ra chuyện gì đó. Vì thế sắp xếp cho Lâm Phi trở thành sư huynh của Mục Ninh, cũng là thừa nhận đối phương có thực lực này.
“Đừng làm ồn nữa!” Mục Trường Không trách mắng: “Hắn là sư huynh của con, ta thấy rất hợp lí. Ta còn muốn hắn giúp ta mang về chức quán quân của tháp Phù Văn lần này!”
Mục Ninh cũng chỉ muốn lãm nũng một chút, chẳng qua chỉ là muốn ông nội dạy dỗ hắn, đả kích nhuệ khí của hắn một chút chứ cô không dám làm liều.
“Cái tên tiểu tử thối đó thật sự có thể giành được hạng nhất sao? Công hội Phù Văn chúng ta bao nhiêu người tranh nhau đi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?” Mục Ninh gặng hỏi.
Mục Trường Không lại cười: “Thằng nhóc Tiểu Lâm đó nếu việc này cũng không làm được thì làm sao có thể giành được hạng nhất chứ?”
Mục Ninh bỗng bật cười, nói: “Ông nội đối với con thật tốt!”
Hừ hừ, tiểu tử thối, vị trí sư huynh này không dễ dàng mà ngồi vào đâu, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết tay.
Hắt xì!
Trong mật thất, Lâm Phi bỗng nhiên hắt hơi một cái, trong lòng trách thầm: “Lẽ nào có người nguyền rủa ta?”
Trong đầu hắn bỗng chốc xuất hiện hình ảnh một cô gái, đó chẳng phải là Mục Ninh đang giương hai mắt lên lườm hắn sao? Lắc lắc cái đầu, hắn nói: “Ta với nàng ấy không thù không oán, nguyền rủa ta làm gì, nhất định là kẻ khác đang nguyền rủa ta!”
“Tiểu Lâm, ta thấy con trở thành quan môn đệ tử là chuyện rất tốt!”
Lâm Chấn Thiên giọng điệu kiên định, nói tiếp: “Về mặt phù văn, Lâm gia chúng ta luôn ở vị trí yếu thế hơn kẻ khác. Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với tháp Phù Văn, lấy được danh tiếng thì địa vị của Lâm gia chúng ta sẽ càng được củng cố!”
“Con cũng tán thành ý kiến của cha. Mục Trường Không trước nay không tham gia vào thế sự bên ngoài. Nay lại can thiệp vào chuyện của Lâm gia chúng ta, là chuyện mấy chục năm nay chưa từng thấy. Hôm nay cũng may là có Mục Trường Không ra tay uy hiếp người của bang Thiên hạ, nếu không lần này Lâm gia chúng ta chắc sẽ tổn thất không ít người, gây ảnh hưởng không nhỏ đến thế lực của chúng ta.”
Sau khi thấy Lâm Phi trở thành quan môn đệ tử của Mục Trường Không, Lâm Tiêu và Lâm Chấn Thiên đều rất tán thành việc này.
Đích thân Mục Trường Không lên tiếng, loại đãi ngộ này, cả thành Quy nguyên trước nay chưa có một ai vinh dự nhận được.
Có thể coi Lâm Phi là người đầu tiên! Việc này tất nhiên có ý nghĩa không nhỏ, đặc biệt là việc trở thành quan môn đệ tử
Trông thấy ánh mắt mong đợi của cha, đại ca và nhị ca, Lâm Phi liền gật gật đầu, nói: “Con đã suy nghĩ rất lâu, việc trở thành quan môn đệ tử thực ra không có gì xấu cả. Trái lại, nó còn mang lại rất nhiều lợi ích cho Lâm gia chúng ta!”
“Được! Được! Tiểu Phi, lần này con là đại công thần của Lâm gia.” Lâm Chấn Thiên cười lớn, trước nay chưa từng thấy ông ta vui vẻ như vậy.
Vừa xuất quan liền biết được đứa con thứ ba của mình lĩnh hội được ý cảnh, một bước tiến xa, trở thành thiên tài. Tiếp đó lại trở thành quan môn đệ tử của Hội trưởng Công hội Phù Văn, Mục Trường Không.
Bất luận việc gì cũng đều là vinh dự không thể so sánh được. Phải nói đây chính là song hỉ lâm môn.
Từ sau khi con trai thứ ba trở về, trong nhà xảy ra không ít chuyện vui. Lâm Chấn Thiên cảm thấy trong lòng lâng lâng.
“Đây là việc người làm con nên làm.” Lâm Phi khiên tốn, nói tiếp: “Con cho rằng việc quan trọng trước mắt đó là bao vây giết chết ba tên đó.”
Chính miệng cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên Lâm Phi thốt ra câu giết chết người của bang Thiên hạ. Cả quận Sơn Hà này e rằng không tìm được mấy người có gan nói ra câu đó.
“Tam đệ, lẽ nào đệ muốn tôi luyện ý cảnh của bản thân?”
Người làm đại ca như Lâm Tiêu không phải kẻ ngốc, một câu đánh trúng vấn đề. Thực ra trong lòng hắn cũng ngưỡng mộ, vì sao một người ăn chơi lêu lổng như tam đệ lại có thể lĩnh ngộ được ý cảnh, lẽ nào đệ ấy đã thay đổi?
Ánh mắt Lâm Chấn Thiên cũng thể hiện sự vui mừng, chẳng phải cảnh giới Huyền giả mà là dám ra tay đối phó với Huyền giả. Đây mới chính là Võ giả chân chính, luôn luôn quyết chí tiến lên.
Lâm Phi cũng chẳng giấu giếm, ánh mắt để lộ sát khí, nói: “Tôi luyện là có thật nhưng quan trọng hơn là chúng ta cần cho đám người bang Thiên hạ biết rằng, dám đến Lâm gia làm loạn sẽ phải trả giá rất đắt!”
Sát khí mạnh mẽ của Lâm Phi khiến Lâm Tiêu và Lâm Phong không khỏi kinh ngạc. Đứa em thứ ba của mình hóa ra tính tình hung dữ đến thế, dáng vẻ thanh tú thường ngày hóa ra cũng chỉ là trò lừa bịp.
“Có cần sắp xếp người giúp con không?”
Lâm Chấn Thiên cũng là người quyết đoán. Lúc trước, tộc trưởng Lý gia và Trương gia cũng bị giết chết. Nếu khéo léo giết chết ba kẻ kia, ai nào dám nói là do Lâm gia ra tay.
“Không cần.” Lâm Phi lắc lắc đầu: “Cha chỉ cần cho con biết tuyến đường của bọn chúng là được. Bọn chúng một tên thì chết rồi, một tên bị phế, chỉ còn lại ba tên, con đối phó được!”
Lâm Chấn Thiên cảm thấy vui mừng. Nói không chừng Lâm gia thật sự sẽ xuất hiện một cao thủ.
Trong khu rừng phía ngoài thành Quy Nguyên, xuất hiện vài bóng đen vụt qua.
“Ngô chấp sự, tại sao chúng ta không đi đường chính mà lại đi đường rừng thế này? Chúng ta đều là người của bang Thiên hạ. Nếu truyền ra ngoài e rằng cũng bị người đời chê cười.”
Mấy người này chính là đám Ngô Thế Hùng chật vật trốn thoát khỏi thành Quy Nguyên. Độc Nhãn Long đã bị khiêng đi, xác chết kia cũng được xử lí sạch sẽ, tránh khỏi bị phiền toái.
Người hỏi câu này là Triệu Văn với sở trường sử dụng roi dài, trên mặt lộ rõ vẻ u ám. Từ khi nào mà người của bang Thiên hạ lại bị ép đến mức này.
Ngô Thế Hùng sắc mặt hết sức khó coi, lạnh lùng nói: “Ta nghi ngờ Mục Trường Không đã phái người đến truy sát chúng ta. Chúng ta đắc tội với quan môn đệ tử của ông ta, đó chính là Lâm Phi. Tâm địa hắn ác độc, chắc chắn sẽ xúi giục Mục Trường Không đối phó với chúng ta. Không đi rừng mà đi đường chính lẽ nào muốn ngồi chờ Mục Trường Không đến giết?”
Lại nói, Ngô Thế Hùng chưa bao giờ phải chật vật đến vậy. Một cái thành Quy Nguyên nhỏ bé, bọn chúng lại dám cả gan đuổi cùng giết tận. Không chỉ giết hại hai người của họ mà đến chính mình cũng bị ép đến mức phải chạy vào rừng, không dám đường đường chính chính lộ diện. Quả thực là vô cùng nhục nhã, nếu đơn giản chỉ là một Lâm gia nhỏ bé, bọn chúng chắc chắn không có gì phải lo lắng. Suy cho cùng, hủy diệt Lâm gia, kẻ được lợi chính là các gia tộc khác.”
Nhưng trớ trêu thay, ông trời lại trêu ngươi hắn, mang đến cho Lâm gia một thiên tài. Tuổi đời con nhỏ nhưng đã lĩnh ngộ ý cảnh, hơn nữa còn là Phong Chi ý cảnh.
Ngô Thế Hùng có thực lực Huyền giả trung cấp. Loại ý cảnh mờ ảo hư vô đó giống như một bông hoa tuyết của ngày đông mà hắn không thể chạm đến được nhưng trớ trêu ở chỗ một thằng nhóc còn chưa đạt đến cấp Huyền giả lại nắm giữ được sức mạnh khủng khiếp đến vậy. Hơn nữa, hắn còn lĩnh ngộ được ý cảnh, cho nên sẽ rất khó đối phó.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, Ngô Thế Hùng vẫn tự tin có thể tiêu diệt đối phương.
Nhưng sau khi Mục Trường Không nhúng tay vào, kế hoạch của gã đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Bốn chữ “Quan môn đệ tử” có sức nặng quá lớn, lớn đến mức Ngô Thế Hùng không dám thực hiện bất cứ hành động bất lợi nào. Bởi một khi làm thế, gã sẽ là kẻ chết đầu tiên, hơn nữa còn chết một cách vô ích, không ai dám đứng ra can thiệp giúp đỡ.
Ngô Thế Hùng dẫn theo người chạy trốn khỏi thành Quy Nguyên, không đi đường chính mà đi đường rừng để tránh khỏi sự truy sát của địch.
“Bang Thiên hạ chúng ta không dám đắc tội với Công hội Phù Văn. Nhưng không ngờ Lâm gia bé nhỏ các ngươi lại dám giương oai trước mắt chúng ta, Tổng bộ chắc chắn sẽ ra tay. Trừ khi Mục Trường Không bảo vệ cả các ngươi ngày, bằng không, chỉ một sơ xuất nhỏ, các ngươi sẽ chết trong tay ta!” Ánh mắt Ngô Thế Hùng lộ rõ sự thù hận, gã hận Lâm Phi đến tận xương tủy. Hắn không dám đụng tới Mục Trường Không, thế nên tất cả sự tức giận liền trút hết lên người Lâm Phi.
Ngô Thế Hùng tin rằng Tổng bộ nhất định sẽ ra tay. Lí do rất đơn giản, một thiên tài chưa đến hai mươi tuổi, sức mạnh khủng khiếp, lại lĩnh ngộ được ý cảnh. Một khi hắn trưởng thành đồng nghĩa với việc bang Thiên hạ có thêm một kẻ thù mà họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Vì thế, cách duy nhất đó là đem mầm mống nguy hiểm diệt từ trong trứng.
Nếu Lâm Phi giấu được bọn họ thì sẽ chẳng còn gì để nói. Nhưng trước mắt Lâm Phi đã bại lộ, vậy thì đừng trách người của bang Thiên hạ ra tay độc ác. Cho dù đến lúc đó Mục Trường Không có biết thì chuyện cũng đã rồi, người cũng chết rồi.
Sâu trong thâm tâm của Ngô Thế Hùng tồn tại một suy nghĩ độc ác. Nếu biết trước như vậy, việc đầu tiên là giết chết thằng nhãi đó. Khi ấy, quan môn đệ tử, thiên tài lĩnh ngộ ý cảnh cũng chỉ như bát nước đổ đi, không thể khôi phục lại.
Hối hận!
Những tên còn lại nghe những lời của Ngô Thế Hùng liền lộ rõ vẻ mặt sợ hãi. Trong mắt bọn chúng, Ngô chấp sự sát phạt quyết đoán không ngờ bây giờ lại bị người ta truy giết.
Trong giây phút này, Công hội Phù Văn, Mục Trường Không, phù văn sư cấp năm biến thành nỗi sợ hãi khiến họ không thể thở được.
Ngô Thế Hùng với thực lực Huyền giả trung cấp về cơ bản không thể chống lại được phù văn sư cấp năm Mục Trường Không. Cho nên, chúng mới từ bỏ thể diện, lựa chọn việc bỏ chạy.
“Mợ nó! Về được đến bang Thiên hội nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay!”
“Quá hỗn xược! Sớm muộn ta cũng tiêu diệt toàn bộ Lâm gia các ngươi!”
Trên mặt bọn chúng thể hiện sự tức giận tột cùng. Tốc độ ngày càng nhanh hơn, dường như chúng sợ rằng Mục Trường Không có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, giết chết bọn chúng đến một mảnh vải cũng không còn.
Màn đêm buông xuống, cảnh đêm như nước, tối đen một khoảng, đó chính xác là khung cảnh màn đêm đen tối chết chóc.
Đám người Ngô Thế Hùng đã chạy trốn một ngày, rời khỏi phạm vi của thành Quy Nguyên, toàn thân rã rời, cùng nhau tụ lại, nhóm một đống lửa, ngồi xung quanh nhưng chúng không hay biết rằng nguy hiểm đang không ngừng cận kề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook