Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 161: Mở được nhiệm vụ

“Xui xẻo, thật xui xẻo!”

Cả một ngày đi đường mệt nhọc, ngoại trừ Ngô Thế Hùng, trong lòng những người còn lại đều rất bất mãn, kìm nén một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết.

Đường đường là người của bang Thiên Hạ lại bị bức bách đến mức này, truyền ra ngoài chắc chẳng có ai tin. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bọn họ cũng chẳng thể nói gì được nữa. 

Vì thế chỉ có thể nguyền rủa Lâm Phi ở trong lòng.

“Sau khi trở về, nhất định phải kêu gọi người trong bang, cho tên Lâm Phi kia biết mặt!” Một tên thủ hạ khác ném thanh củi khiến ngọn lửa vọt lên, gương mặt tràn ngập giận dữ.

Năm người tới, một người chết, một người tàn phế, chật vật mà chạy, vô cùng nhục nhã. 

Rất nhanh đã đến nửa đêm.

Đêm nay không có trăng, toàn bộ rừng cây chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng có tiếng yêu thú rống vang lên trong rừng, không ngừng vọng lại.

Liên tục chạy trốn, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi, bọn hắn không sợ Lâm gia nhưng với phù văn sư cấp năm, Mục Trường Không, bọn hắn không dám có ý nghĩ chống lại. Người ta mà bày ra trận pháp phù văn, người đầu tiên xong đời chính là bọn hắn. 

Phù văn sư cấp thấp, cùng lắm chỉ có thể lợi dụng phù văn để công kích nhưng từ sau khi trở thành phù văn sư cấp năm, bọn họ có thể triển khai trận pháp phù văn, biến hóa ra công kích mạnh hơn rất nhiều.

Không thể đối đầu với phù văn sư cấp năm.

Trên đại lục bắt đầu lưu truyền một câu nói như vậy, điều này chứng tỏ phù văn sư cấp năm rất lợi hại, hoàn toàn không phải người mà người bình thường có thể đối kháng. 

Bọn hắn đắc tội với quan môn đệ tử của một phù văn sư cấp năm, lo lắng bị truy sát cũng là điều rất bình thường. Đại nhân vật có suy nghĩ của đại nhân vật, nói không chừng một lúc nào đó lại xuất hiện ý nghĩ muốn giết người.

Bang Thiên Hạ là một trong mười bang phái đứng đầu ở vương triều Bất Lạc. Bối cảnh xuất thân rất lớn nhưng đối đầu với Công hội Phù Văn, thắng bại sẽ nghiêng về bên khác.

Vì thế, ban đêm lưu lại một người canh gác. 

Thật ra cảm giác của bọn hắn lúc này là chim sợ cành cong. Mục Trường Không như một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu bọn hắn, khiến bọn hắn không thể nào thở nổi, tựa như tùy thời bọn họ không để ý sẽ bị đè chết.

Bên trong bóng đêm.

Yêu thú rống không ngừng. 

Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây đong đưa, ngọn cả lung lay. Tất cả đều là quy luật của tự nhiên. 

Mà trong bóng đêm, một bóng đen chợt lóe, nhanh đến nỗi người khác không phát hiện được động tĩnh, tửa như một phần của gió, theo gió lướt đi.

“Phong Chi Ý Cảnh, quả nhiên là thứ tốt!” 

Lâm Phi đứng trên một cây đại thụ, tại nơi cách đó không xa, ánh lửa bập bùng vô cùng dễ thấy, tựa như ánh đèn dẫn lối chiếu sáng trong đêm tối.

Từ khi hiểu rõ Phong Chi ý cảnh, xử lý đám người Ngô Thế Hùng đã sớm trở thành chuyện mà Lâm Phi phải làm.

Trước khi đi, Mục Trường Không dường như cũng ở trong bóng tối giúp đỡ hắn. Thế là, Lâm Phi xung phong nhận việc, chuẩn bị đánh giết mấy người bang Thiên Hạ. 

Lâm Phi không muốn để bọn họ trở về.

Mười bảy tuổi có thể lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, tuyệt đối là một sự tồn tại đáng sợ, bang Thiên Hạ chắc chắn sẽ xuống tay với mình. Việc bóp chết thiên tài trong mấy quyển tiểu thuyết cẩu huyết, Lâm Phi biết rất rõ.

Ra tay trước để chiếm được lợi thế không bao giờ là sai. 

Giết bọn họ có thể ngăn không cho tin tức bị truyền ra. Khoảng giữa thành Quy Nguyên và quận Sơn Hà xa như vậy, thời gian quay về cũng rất lâu, bang Thiên Hạ muốn biết tin ít nhất cũng phải sau một tháng.

Một tháng sau, mình nhất định có thể trở thành Huyền giả.

Lâm Phi rất yên tâm, đây là đang tranh thủ thời gian cho mình. 

Đây là lý do thứ nhất, phòng ngừa tin tức bị lộ, nhất định phải tranh thủ thời gian. Dù sao, chuyện hôm nay, mọi người đều biết, muốn giấu đi rất khó, lộ ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hiện tại tranh thủ thời gian trước đã, thế là đủ.

Thứ hai, thích ứng với việc chiến đấu. 

Sau khi lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, mặc kệ là trên phương diện công kích hay tốc độ đều tăng lên trên diện rộng. Có thể đánh bại Độc Nhãn Long chính là dựa vào ưu thế về phương diện tốc độ.

Trước đó, tốc độ của đối phương rất nhanh, đây quả thực là mối nguy hiểm. Sau khi thực lực tăng lên, Độc Nhãn Long am hiểu tốc độ trong mắt hắn bỗng chốc trở lên vô cùng chậm chạp, chỗ nào cũng có sơ hở.

Vì thế mới có một màn Lâm Phi đánh bại Độc Nhãn Long. 

Từ sau lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên không còn là đối thủ, mục tiêu mà Lâm Phi để mắt tới là Huyền giả trung kỳ Ngô Thế Hùng.

Lâm Phi thu hồi ánh mắt, trong mắt lộ ra sát khí, liếm liếm khóe miệng, vô cùng hưng phấn.

“Điểm kinh nghiệm lớn như vậy, sao có thể để cho các ngươi trốn, tất cả đều của Lâm Phi ta.” 

Đang chuẩn bị lẩn vào trong bóng đêm, Lâm Phi không khỏi kinh ngạc, trên mặt tràn ngập mờ mịt cùng ngạc nhiên.

“Mẹ kiếp! chẳng lẽ lại bắt đầu một nhiệm vụ chi nhánh!”

“Tích! Nhiệm vụ tích lũy điểm bắt đầu, hạn trong một ngày giết được Ngô Thế Hùng, ngăn cản bọn họ trở về báo tin. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng 1000 điểm tích lũy. Nhiệm vụ thất bại, hạ một cảnh giới thực lực.” 

Nghe được âm thanh của hệ thống, trong lòng Lâm Phi lại phiền muộn. Điểm tích lũy này rốt cục có tác dụng gì, chẳng lẽ lại giống như giá trị danh vọng? Hạ một cảnh giới thực lực, quả thật không hề nể mặt.

“Xui xẻo! Thật xui xẻo!”

Trên khoảng đất trống, bên cạnh đống lửa, một người gẩy gẩy đống lửa, miệng không ngừng chửi mắng, tựa như coi đống lửa này là kẻ thù của mình. 

Vương Quân là một thủ hạ của Ngô Thế Hùng, thực lực Võ đạo cửu trọng thiên, trời sinh am hiểu ám sát, một sát thủ hắc ám tương đối lượi hại. Vốn muốn lập công, kết quả lại đi không một chuyến, thậm chí còn phải chật vật chạy về.

Tay trái nhoáng một cái, trên tay lập tức xuất hiện một thanh đao màu đen, ánh lửa chiếu xuống liền phóng ra hàn mang màu trắng, lộ ra một luồng khí nguy hiểm.

“Nếu hôm nay để cho ta xuất thủ, tiểu tử kia nhất định sẽ chết dưới đao của ta, không chừng một đao của ta cũng chẳng đỡ nổi, đến lúc đó sẽ chẳng cần phải chật vật như bây giờ 

Vương Quân vuốt ve đao, ánh mắt thoả mãn, tựa hồ như đang vuốt ve vợ mình vậy.

Bỗng nhiên, lỗ tai hắn khẽ động, xoay đầu lại, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ thần sắc không hiểu.

“Vừa rồi giống như có một cơn gió thổi qua nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy bất an? Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều? Đúng! Nhất định là như vậy, áp lực mà lão già Mục Trường Không kia mang tới quả thật không nhỏ!” 

Vừa xoay đầu lại, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt.

“Có người!”

Yết hầu bị cắt, hai tay Vương Quân nắm lấy yết hầu, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo. Chợt cả người gã ngã xuống, trước mắt tối đen, mất đi ý thức, trong lòng hắn vẫn không hiểu được người kia xuất hiện như thế nào. 

“Dung nhập bản thân vào trong gió, thế mà có thể qua được tai mắt của cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên, quả nhiên thần thông không bằng về sau gọi là Tiềm Hành Thần Thông đi.”

Bóng dáng của Lâm Phi lộ ra bên cạnh đống lửa, nhìn thi thể dưới nặt đất, không khỏi nghĩ thầm.

Lần thứ nhất âm thầm giết người mà thuận lợi như vậy. 

Bởi vì là lần đầu tiên, mặc dù động tác của Lâm Phi rất nhanh nhưng vẫn gây ra chút tiếng động.

“Tiểu Vương!”

Phản ứng của Võ giả đều vô cùng nhạy bén. 

“Không xong! Vương Quân bị giết, vừa mới chết!”

Có người lập tức nhào lên, nhìn thi thể vẫn còn hơi ấm trên đất, trên mặt tràn ngập lửa giận, không nghĩ tới lại có người dám ra tay với bọn họ.

Người này cũng là một trong các thủ hạ của Ngô Thế Hùng, am hiểu dùng roi. Lúc này tay cầm chiếc roi màu đen, roi giống như rắn độc, tựa như muốn cắn người ta một cái. 

Ngô Thế Hùng cũng rất tức giận.

Thật sự có người dám giết bọn hắn, Vương Quân là cao thủ ám sát, không biết làm sao lại chết, thậm chí không kịp báo cho bọn hắn.

“Nhất định là Mục Trường Không đến.” 

Ngô Thế Hùng nhìn thoáng qua, sắc mặt trầm xuống, đề phòng, con ngươi co rút lại. Đó là một loại sợ hãi, một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.

“Mục Trường Không! Ngươi ra tay ám sát người bang Thiên Hạ chúng ta, hèn hạ vô sỉ, có gan thì xuất hiện, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.

Giọng nói của Ngô Thế Hùng trầm thấp, vang vọng quanh quẩn gần đó. 

Một đòn giết chết Vương Quân. Ngô Thế Hùng cho rằng ngoài Mục Trường Không ra thì không có người thứ hai. Công hội Phù Văn có quá nhiều phù văn thần thông.

Cho tới bây giờ, phù văn sư nổi tiếng vì sự thần bí.

Có thể không thèm để ý đến phù văn sư cấp thấp nhưng nhất định phải cẩn thập với phù văn sư trung cấp. Thủ đoạn của phù văn sư thiên biến vạn hóa, không thể tưởng tượng. 

“A!”

Lúc Ngô Thế Hùng vội vàng đề phòng.

Vị thủ hạ phía sau bỗng nhiên che lấy yết hầu, đầu tựa trên đất, máu tươi chảy ra. Ánh mắt không cam lòng kia tựa như muốn nói điều gì đó. 

“Cút ra đây!”

“Ngươi cút ra đây cho ta!”

Sắc mặt Ngô Thế Hùng lạnh lùng đến đáng sợ, không ngừng gào thét, tựa như một con sói bị dọa sợ. 

“Đừng giết ta, ta không muốn chết…”

Độc Nhãn Long đã bị phế cách đó không xa, đong đưa hai tay, kêu lên một tiếng, lùi lại theo bản năng, vẫn là một đao cắt đứt yết hầu. Cho dù có thần tiên cũng không thể cứu được.

Năm thủ hạ, mất mạng trong nháy mắt. 

Con ngươi của Ngô Thế Hùng co lại, đáy lòng sợ hãi. Là một Huyền giả trung kỳ, trên thực tế không nên bối rối như vậy. Có lẽ do ba chữ Mục Trường Không này mà bị dọa đến nỗi hoang mang lo sợ, lại thêm thủ hạ của mình bị một đao cắt đứt yết hầu, thân là Huyền giả trung kỳ mà không thể phát hiện được động tĩnh gì, chắc chắn đây là một loại đả kích.

Điều này đủ để chứng minh thực lực của đối phương mạnh hơn gã. Hơn nữa cách nhau có một gang tấc, thế mà không thể tìm ra đối phương.

“Nhất Đao Vạn Lý!” 

Sợ hãi trong lòng đã khiến Ngô Thế Hùng mất đi tỉnh táo, đột nhiên một đạo đao mang vọt tới, khí tức bén nhọn khiến gã tê cả do đầu, thân hình cấp tốc lùi lại, rời ra xa mấy trượng.

Nhanh, quá nhanh.

Xoẹt. 

Một đao mang chém lên người Ngô Thế Hùng, lập tức tạo thành vô số vết thương, máu tươi chảy ra không ngừng.

“Ầm ầm”

Ngô Thế Hùng bị một đao đánh vào, bay lên đâm vào một tảng đá lớn, tảng đá lập tức chia năm xẻ bảy nhưng bản thân hắn cũng không chịu được, phun ra từng ngụm máu tươi. 

“Ngươi không phải Mục Trường Không, Mục Trường Không không có công kích mạnh mẽ thế này!”

Ngô Thế Hùng gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

“Không hổ là chấp sự của bang Thiên Hạ, ánh mắt sắc bén, nhanh như vậy đã nhận ra tại hạ không phải Mục Trường Không.” 

Trong bóng tối có người đi tới.

“Là ngươi!”

Một tiếng “Là ngươi!” này mang theo phẫn nộ vô tận, tựa như kẻ thù sinh tử. 

“Là ngươi, là ngươi giết bọn họ!”

Ánh mắt Ngô Thế Hùng tràn ngập sợ hãi cùng ngạc nhiên, gắt gao nhìn Lâm Phi, biểu tình kia cũng vô cùng thống khổ. Gã không hề nghĩ tới, người thần bí giết thủ hạ của gã lại là Lâm Phi, chỉ một Lâm Phi đã khiến cho bọn gã ngã nhào xuống.

Lâm Phi nhìn Ngô Thế Hùng bị thương, âm thầm giật mình: “Năng lực phòng ngữ của Huyền giả trung kỳ thật mạnh, “Nhất Đao Vạn Lý” là chiến kỹ trung cấp, vẫn không thể giết chết gã, chỉ có thể đả thương. Thực lực của Huyền giả quả nhiên là danh bất hư truyền. Nếu như là người khác, chắc chắn phải chết dưới một đao vừa rồi!” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương