Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1306: Sinh tử tồn vong
Ông ông ông.
Tinh thần lực của hắn bị trùng kích chia năm xẻ bảy, chẳng khác gì cây trúc trong gió bão.
So sánh với Lâm Tiêu, mấy người khác không tốt như vậy, trong đó thương thế nghiêm trọng nhất là Diệt Linh Vương, Long Tượng Vương, Thiết Lân Vân, toàn thân máu tươi đầm đìa, nhìn không ra bộ dáng tốt đẹp gì, kế tiếp chính là Huyền Diệu Vương, Thiên Uyên vương, Thiên Ngạc Vương, Phi Loan Vương và bản tôn Lâm Tiêu, mà không có bao nhiêu tổn thương chính là Tịnh Thiên Huyên cùng phân thân Toản Địa Giáp.
- Ồ, Nhân tộc, Yêu tộc hai tiểu gia hỏa này lại không tổn hao gì, thú vị!
Thiên Thực Man Tôn hiếu kỳ mắt nhìn Tịnh Thiên Huyên cùng phân thân Toản Địa Giáp, khóe miệng tươi cười.
- Đáng tiếc, tất cả các ngươi đều phải chết!
Chữ chết thứ ba vừa xuất hiện, một sóng uy áp lao tới, mọi người cảm nhận được khí tức linh hồn và uy áp to lớn đang ập tới.
- Không!
Rầm rầm rầm!
Dưới trùng kích cường đại như thế, Diệt Linh Vương, Long Tượng Vương và Thiết Lân Vương bị nổ đầu, máu tươi phun trào, đây là linh hồn của bọn họ triệt để sụp đổ, chân nguyên không bị khống chế, linh hồn tắt đi, sinh cơ tiêu tán nhanh chóng.
Đối mặt sinh tử tam trọng vương giả, chỉ có đánh tan thân thể của họ mới có thể tiêu diệt tất cả sinh cơ, mới đánh chết bọn họ, nhưng mà hôm nay Thiên Thực Man Tôn lại dạy cho bọn họ bài học mới, trừ tiêu diệt sinh cơ ra, đánh thẳng vào linh hồn cũng có thể đánh chết vương giả sinh tử tam trọng, nhưng linh hồn vương giả sinh tử tam trọng không kém nhau, căn bản không có người nào làm được điểm này, mà Thiên Thực Man Tôn với tư cách là một trong những Man Tôn cao cấp của Man tộc thời viễn cổ, linh hồn mạnh mẽ quả thực kinh thiên động địa, gạt bỏ linh hồn Diệt Linh Vương không phải là chuyện khó khăn gì.
Linh hồn Huyền Diệu Vương, Thiên Uyên vương, Thiên Ngạc Vương, Phi Loan Vương bốn người tuy mạnh hơn đám người Diệt Linh Vương, chưa bị tiêu diệt, nhưng cũng đã bị trọng thương, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khí tức trên người vô cùng yếu ớt.
Về phần Lâm Tiêu, Tịnh Thiên Huyên, phân thân Toản Địa Giáp thì là bị thương nhẹ nhất, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, không thể làm gì.
- Mới chết ba tên, thật làm cho ta thất vọng.
Thiên Thực Man Tôn nhìn thấy cường giả nhân yêu hai tộc chỉ chết ba người, hắn hết sức bất mãn, chợt nhếch miệng cười cười, thả người lên một búa bao phủ đám người còn lại, búa quang lăng lệ bao phủ tất cả.
- Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?
Mọi người cuối cùng vẫn bị linh hồn, ý chí, uy áp trùng kích, nhìn qua Thiên Thực Man Tôn đang lơ lửng trên mặt đất, trên mặt đắng chát, đối phương chỉ nói ba chữ chết đã kích giết bọn họ, nếu như một chiêu công tới chẳng phải thập tử vô sinh sao?
Ông!
Trong tay Thiên Uyên Vương cầm một cái mâm tròn, mâm tròn đen như mực, giống như một khối gỗ đen, nhưng mà nó lại mang theo nhân khí.
- Toái!
Thiên Uyên Vương hét lớn một tiếng, mâm tròn trong tay vỡ nát, hóa thành quang điểm màu đen, những quang điểm màu đen này cực kỳ có linh tính, vậy mà hóa thành một dòng nước màu đen, nhanh chóng bao phủ Thiên Thực Man Tôn, trong phúc chốc bao phủ vào trong đó và hóa thành một người đen, quang điểm nhúc nhích bao phủ hắn lại, không lưu nửa điểm khe hở.
Một kích vừa trúng, sắc mặt Thiên Uyên Vương trắng bệch, hắn cũng không trị liệu thương thế trong người, không nói hai lời quay người chạy tới cánh cửa lớn.
Mấy người còn lại thấy thế cũng nhanh chóng lướt đi.
- Huyền Diệu Chi Môn!
Huyền Diệu Vương khẽ quát một tiếng, tay của hắn xuất hiện chí tôn kiếm, ánh mắt nhắm lại, lúc mở ra thì đôi mắt như mặt trời ló dạng, quang ảnh lướt động, đột nhiên trước mặt Huyền Diệu Vương xuất hiện cánh cửa không gian, cũng không biết có bao nhiêu trọng.
- Lâm Tiêu, đi theo ta!
Thời khắc mấu chốt, Huyền Diệu Vương vẫn không quên Lâm Tiêu, lo lắng truyền âm cho đối phương sau đó vội vàng bước vào trong cánh cửa không gian.
Huyền Diệu Chi Môn chính là một chiêu mạnh nhất của Huyền Diệu Vương, một khi thi triển có thể giam cầm hư không mở ra một thông đạo, thông đạo dài ngắn hoàn toàn có quan hệ tới cường độ giam cầm không gian, Huyền Diệu Vương cũng không dám cam đoan Huyền Diệu Chi Môn của mình có thể giam cầm bọn họ lâu, nhưng tối thiểu vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi thạch điện.
Đôi mắt Lâm Tiêu lóe lên, lướt vào cánh cửa không gian.
- Thú vị, nhưng nếu để mấy tiểu gia hỏa các ngươi thoát khỏi tay Thiên Thực Man Tôn ta, uy nghiêm của Thiên Thực Man Tôn ta còn đâu?
Trong thạch điện, Thiên Thực Man Tôn cười cười, ngay sau đó quang điểm màu đen bao phủ toàn thân của hắn chấn động, giống như con kiến rơi xuống, trong quá trình màu đen rơi xuống đã tan biến trong hư không, đồng thời chiến phủ trong tay hắn cũng bổ ra.
Thiên Uyên vương chạy trốn trước tiên đứng mũi chịu sào, chỉ thấy một búa kia bao phủ thân thể của hắn, sau một khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiên Uyên vương chia năm xẻ bảy.
Chỉ một kích, Thiên Uyên Vương vẫn lạc.
- Chút tạo nghệ không gian như vậy lại không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang.
Thiên Thực Man Tôn ngay sau đó đánh ra một quyền vào Huyền Diệu Chi Môn.
Ầm ầm!
Một quyền cực lớn bao phủ thiên địa, xuyên qua thời không, xuyên thủng thiên địa, cửa không gian của Huyền Diệu Vương nát bấy, cánh cửa bị nát bấy, thân hình Huyền Diệu Vương bị nhiếp ra, toàn thân máu tươi giàn giụa, trùng trùng điệp điệp ngã xuống thạch điện, Thiên Thực Man Tôn cũng không ra tay với hắn, Huyền Diệu Chi Môn nghiền nát đã cắn trả mạnh mẽ làm hắn ngất đi.
- Đáng giận, trảm!
Bản thể to lớn của Thiên Ngạc Vương hiển hiện ra, đôi mắt lạnh lùng, miệng to mở ra, trong miệng đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đen, ánh sáng này vừa xuất hiện thì không gian lắc lư, giống như thuấn phát, trong phút chốc đã lao tới trước mặt Thiên Thực Man Tôn
Thiên Thực Man Tôn lạnh lùng cười cười, hắn chụp vào ánh sáng màu đen kia, đột nhiên hắn biến sắc, hóa chưởng thành quyền đánh ra một cái.
Ánh sáng màu đen rung động lắc lư, quyền uy của Thiên Thực Man Tôn đánh tới trước mặt của hắn, chỉ nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ánh sáng màu đen khuếch tán ra ngoài, hóa thành một đạo quang mang cắn nuốt tất cả, hình thành một lỗ đen cực lớn, mà Thiên Thực Man Tôn bị lỗ đen cắn nuốt vào trong.
- Thiên Thực Man Tôn đại nhân.
Đám người đại tế ti khẩn trương xông lên, đôi mắt lo lắng.
- Thật là một kích khủng khiếp.
Những người sống sót cảm thấy kinh hãi, một kích này hiển nhiên cũng không phải sinh tử tam trọng vương giả Thiên Ngạc Vương có thể phóng xuất ra, thân là một trong ba vương giả trong Vạn Thú sơn mạch, quả nhiên không giống người thường.
Trong nội tâm khiếp sợ thì khiếp sợ, một kích trúng đích thì mọi người lao tới cánh cửa điện, nổi giận trong tiếng, cánh cửa điện chậm rãi mở ra một khe hở.
- Ngươi, chọc giận ta.
Lỗ đen to lớn ở giữa không trung vặn vẹo, trong đó có tiếng tức giận của Thiên Thực Man Tôn truyền ra, đông, cả lỗ đen chấn động mạnh, sau một khắc sóng xung kích lấy lỗ đen làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, xé rách lỗ đen thành phấn vụn, dáng người Thiên Thực Man Tôn cao lớn từ đó chậm rãi đi ra, trong mắt đầy tức giận.
Tinh thần lực của hắn bị trùng kích chia năm xẻ bảy, chẳng khác gì cây trúc trong gió bão.
So sánh với Lâm Tiêu, mấy người khác không tốt như vậy, trong đó thương thế nghiêm trọng nhất là Diệt Linh Vương, Long Tượng Vương, Thiết Lân Vân, toàn thân máu tươi đầm đìa, nhìn không ra bộ dáng tốt đẹp gì, kế tiếp chính là Huyền Diệu Vương, Thiên Uyên vương, Thiên Ngạc Vương, Phi Loan Vương và bản tôn Lâm Tiêu, mà không có bao nhiêu tổn thương chính là Tịnh Thiên Huyên cùng phân thân Toản Địa Giáp.
- Ồ, Nhân tộc, Yêu tộc hai tiểu gia hỏa này lại không tổn hao gì, thú vị!
Thiên Thực Man Tôn hiếu kỳ mắt nhìn Tịnh Thiên Huyên cùng phân thân Toản Địa Giáp, khóe miệng tươi cười.
- Đáng tiếc, tất cả các ngươi đều phải chết!
Chữ chết thứ ba vừa xuất hiện, một sóng uy áp lao tới, mọi người cảm nhận được khí tức linh hồn và uy áp to lớn đang ập tới.
- Không!
Rầm rầm rầm!
Dưới trùng kích cường đại như thế, Diệt Linh Vương, Long Tượng Vương và Thiết Lân Vương bị nổ đầu, máu tươi phun trào, đây là linh hồn của bọn họ triệt để sụp đổ, chân nguyên không bị khống chế, linh hồn tắt đi, sinh cơ tiêu tán nhanh chóng.
Đối mặt sinh tử tam trọng vương giả, chỉ có đánh tan thân thể của họ mới có thể tiêu diệt tất cả sinh cơ, mới đánh chết bọn họ, nhưng mà hôm nay Thiên Thực Man Tôn lại dạy cho bọn họ bài học mới, trừ tiêu diệt sinh cơ ra, đánh thẳng vào linh hồn cũng có thể đánh chết vương giả sinh tử tam trọng, nhưng linh hồn vương giả sinh tử tam trọng không kém nhau, căn bản không có người nào làm được điểm này, mà Thiên Thực Man Tôn với tư cách là một trong những Man Tôn cao cấp của Man tộc thời viễn cổ, linh hồn mạnh mẽ quả thực kinh thiên động địa, gạt bỏ linh hồn Diệt Linh Vương không phải là chuyện khó khăn gì.
Linh hồn Huyền Diệu Vương, Thiên Uyên vương, Thiên Ngạc Vương, Phi Loan Vương bốn người tuy mạnh hơn đám người Diệt Linh Vương, chưa bị tiêu diệt, nhưng cũng đã bị trọng thương, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khí tức trên người vô cùng yếu ớt.
Về phần Lâm Tiêu, Tịnh Thiên Huyên, phân thân Toản Địa Giáp thì là bị thương nhẹ nhất, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, không thể làm gì.
- Mới chết ba tên, thật làm cho ta thất vọng.
Thiên Thực Man Tôn nhìn thấy cường giả nhân yêu hai tộc chỉ chết ba người, hắn hết sức bất mãn, chợt nhếch miệng cười cười, thả người lên một búa bao phủ đám người còn lại, búa quang lăng lệ bao phủ tất cả.
- Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?
Mọi người cuối cùng vẫn bị linh hồn, ý chí, uy áp trùng kích, nhìn qua Thiên Thực Man Tôn đang lơ lửng trên mặt đất, trên mặt đắng chát, đối phương chỉ nói ba chữ chết đã kích giết bọn họ, nếu như một chiêu công tới chẳng phải thập tử vô sinh sao?
Ông!
Trong tay Thiên Uyên Vương cầm một cái mâm tròn, mâm tròn đen như mực, giống như một khối gỗ đen, nhưng mà nó lại mang theo nhân khí.
- Toái!
Thiên Uyên Vương hét lớn một tiếng, mâm tròn trong tay vỡ nát, hóa thành quang điểm màu đen, những quang điểm màu đen này cực kỳ có linh tính, vậy mà hóa thành một dòng nước màu đen, nhanh chóng bao phủ Thiên Thực Man Tôn, trong phúc chốc bao phủ vào trong đó và hóa thành một người đen, quang điểm nhúc nhích bao phủ hắn lại, không lưu nửa điểm khe hở.
Một kích vừa trúng, sắc mặt Thiên Uyên Vương trắng bệch, hắn cũng không trị liệu thương thế trong người, không nói hai lời quay người chạy tới cánh cửa lớn.
Mấy người còn lại thấy thế cũng nhanh chóng lướt đi.
- Huyền Diệu Chi Môn!
Huyền Diệu Vương khẽ quát một tiếng, tay của hắn xuất hiện chí tôn kiếm, ánh mắt nhắm lại, lúc mở ra thì đôi mắt như mặt trời ló dạng, quang ảnh lướt động, đột nhiên trước mặt Huyền Diệu Vương xuất hiện cánh cửa không gian, cũng không biết có bao nhiêu trọng.
- Lâm Tiêu, đi theo ta!
Thời khắc mấu chốt, Huyền Diệu Vương vẫn không quên Lâm Tiêu, lo lắng truyền âm cho đối phương sau đó vội vàng bước vào trong cánh cửa không gian.
Huyền Diệu Chi Môn chính là một chiêu mạnh nhất của Huyền Diệu Vương, một khi thi triển có thể giam cầm hư không mở ra một thông đạo, thông đạo dài ngắn hoàn toàn có quan hệ tới cường độ giam cầm không gian, Huyền Diệu Vương cũng không dám cam đoan Huyền Diệu Chi Môn của mình có thể giam cầm bọn họ lâu, nhưng tối thiểu vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi thạch điện.
Đôi mắt Lâm Tiêu lóe lên, lướt vào cánh cửa không gian.
- Thú vị, nhưng nếu để mấy tiểu gia hỏa các ngươi thoát khỏi tay Thiên Thực Man Tôn ta, uy nghiêm của Thiên Thực Man Tôn ta còn đâu?
Trong thạch điện, Thiên Thực Man Tôn cười cười, ngay sau đó quang điểm màu đen bao phủ toàn thân của hắn chấn động, giống như con kiến rơi xuống, trong quá trình màu đen rơi xuống đã tan biến trong hư không, đồng thời chiến phủ trong tay hắn cũng bổ ra.
Thiên Uyên vương chạy trốn trước tiên đứng mũi chịu sào, chỉ thấy một búa kia bao phủ thân thể của hắn, sau một khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiên Uyên vương chia năm xẻ bảy.
Chỉ một kích, Thiên Uyên Vương vẫn lạc.
- Chút tạo nghệ không gian như vậy lại không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang.
Thiên Thực Man Tôn ngay sau đó đánh ra một quyền vào Huyền Diệu Chi Môn.
Ầm ầm!
Một quyền cực lớn bao phủ thiên địa, xuyên qua thời không, xuyên thủng thiên địa, cửa không gian của Huyền Diệu Vương nát bấy, cánh cửa bị nát bấy, thân hình Huyền Diệu Vương bị nhiếp ra, toàn thân máu tươi giàn giụa, trùng trùng điệp điệp ngã xuống thạch điện, Thiên Thực Man Tôn cũng không ra tay với hắn, Huyền Diệu Chi Môn nghiền nát đã cắn trả mạnh mẽ làm hắn ngất đi.
- Đáng giận, trảm!
Bản thể to lớn của Thiên Ngạc Vương hiển hiện ra, đôi mắt lạnh lùng, miệng to mở ra, trong miệng đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đen, ánh sáng này vừa xuất hiện thì không gian lắc lư, giống như thuấn phát, trong phút chốc đã lao tới trước mặt Thiên Thực Man Tôn
Thiên Thực Man Tôn lạnh lùng cười cười, hắn chụp vào ánh sáng màu đen kia, đột nhiên hắn biến sắc, hóa chưởng thành quyền đánh ra một cái.
Ánh sáng màu đen rung động lắc lư, quyền uy của Thiên Thực Man Tôn đánh tới trước mặt của hắn, chỉ nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ánh sáng màu đen khuếch tán ra ngoài, hóa thành một đạo quang mang cắn nuốt tất cả, hình thành một lỗ đen cực lớn, mà Thiên Thực Man Tôn bị lỗ đen cắn nuốt vào trong.
- Thiên Thực Man Tôn đại nhân.
Đám người đại tế ti khẩn trương xông lên, đôi mắt lo lắng.
- Thật là một kích khủng khiếp.
Những người sống sót cảm thấy kinh hãi, một kích này hiển nhiên cũng không phải sinh tử tam trọng vương giả Thiên Ngạc Vương có thể phóng xuất ra, thân là một trong ba vương giả trong Vạn Thú sơn mạch, quả nhiên không giống người thường.
Trong nội tâm khiếp sợ thì khiếp sợ, một kích trúng đích thì mọi người lao tới cánh cửa điện, nổi giận trong tiếng, cánh cửa điện chậm rãi mở ra một khe hở.
- Ngươi, chọc giận ta.
Lỗ đen to lớn ở giữa không trung vặn vẹo, trong đó có tiếng tức giận của Thiên Thực Man Tôn truyền ra, đông, cả lỗ đen chấn động mạnh, sau một khắc sóng xung kích lấy lỗ đen làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, xé rách lỗ đen thành phấn vụn, dáng người Thiên Thực Man Tôn cao lớn từ đó chậm rãi đi ra, trong mắt đầy tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook