Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1307: Yêu Hoàng tinh huyết (1)
- Chết!
Gào lên một tiếng, bàn tay của Thiên Thực Man Tôn thò ra, thời gian lúc này như dừng lại, tất cả mọi người không cách nào nhúc nhích, chỉ còn lại bàn tay to lớn che phủ bầu trời, bắt lấy Thiên Ngạc Vương đã hóa thành bản thể, dùng sức nắm chặt, phốc phốc, Thiên Ngạc Vương đạt tới sinh tử tam trọng yêu vương hậu kỳ đã bị bóp vỡ, ngay cả đạo văn không gian của hắn cũng tan nát, mọi người vô cùng sợ hãi.
Giết đến bây giờ, cả thạch điện trong đã không có còn lại mấy người, trên mặt đất máu tươi giàn dụa, hội tụ thành biển máu, mà trên không bienr máu, Thiên Thực Man Tôn giống như ma thần đi ra từ địa ngục, trấn áp hết thảy, không thể ngăn cản.
Đây là Thần Vọng Cảnh Tôn Giả, không thể địch nổi!
- Đám người còn lại, tất cả phải chết!
Tinh Thực Man Tôn lạnh quát một tiếng, mang theo áp bách vô hạn đi tới.
- Thật sao?
Tịnh Thiên Huyên lạnh lùng mở miệng, trên người nàng hào quang vạn trượng, một loại khí tức ngủ say trăm triệu năm thức tỉnh trong người nàng, ông, cổ ấn cực lớn rung động, bàn tay ngọc Tịnh Thiên Huyên nâng lên, vừa mới tiếp xúc cổ ấn, nó đã biến lớn.
- Chút tài mọn.
Thiên Thực Man Tôn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, cổ ấn bị đánh trúng, bắn vào vách đá, đồng thời hắn tiến tới một bước, một búa bổ ra như xé rách tất cả, trực tiếp đánh tan phòng ngự trước người Tịnh Thiên Huyên, sóng xung kích cường hãn làm Tịnh Thiên Huyên phun máu tươi như cánh hoa điêu linh.
- Nữ oa ngươi thú vị, có thể ngăn cản một búa của ta,.
Đôi mắt Thiên Thực Man Tôn sáng lên, chợt lắc đầu hờ hững nói,
- Đáng tiếc cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
- Hô!
Bàn tay của hắn như vượt qua thời không, bắt lấy Tịnh Thiên Huyên, tránh cũng không thể tránh, nếu Tịnh Thiên Huyên bị hắn bắt lấy thì phải chết không nghi ngờ.
- Dừng tay.
Lâm Tiêu tức giận quát một tiếng, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tịnh Thiên Huyên, nhìn qua bàn tay Thiên Thực Man Tôn, trong đôi mắt không có chút sợ hãi nào, có chỉ là vô tận phẫn nộ, hắn giơ thiên phạt đạo lên, tam trọng đao hồn vận chuyển tới cực hạn, mấy đại thuộc tính áo nghĩa liều lĩnh thi triển, sau đó bổ mạnh một cái.
Ầm ầm.
Dường như cảm nhận được ý chí bất khuất của Lâm Tiêu, thời khắc mấu chốt Lâm Tiêu vận dụng mấy đại thuộc tính áo nghĩa đã đột phá ngắn ngủi, theo chín thành đại thành đột phá đến mười thành viên mãn, ầm ầm, trong thiên địa, áo nghĩa sôi trào, lôi, hỏa, băng, phong, tứ đại áo nghĩa kết hợp cùng một chỗ, hóa thành biển cả sôi trào mênh mông.
Tịnh Thiên Huyên là nữ nhân của hắn, Lâm Tiêu tuyệt không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới.
- Châu chấu đá xe!
Thiên Thực Man Tôn cười lạnh, hóa trảo thành chưởng đánh ra một cái.
Rầm rầm rầm!
Bốn màu áo nghĩa đánh thẳng vào bàn tay Thiên Thực Man Tôn, hòa quang sáng lạn không ngừng bắn ra ngoài, nhưng mà mặc cho Lâm Tiêu ra tay như thế nào, chỉ có thể ngăn cản tiến công của Thiên Thực Man Tôn, Lâm Tiêu trơ mắt nhìn bàn tay Thiên Thực Man Tôn chụp về phía mình.
- Long gia.
Lâm Tiêu lo lắng kêu to một tiếng.
Dùng thực lực bản thân hắn thì không cách nào ngăn cản công kích của Thiên Thực Man Tôn, thời khắc mấu chốt hắn chỉ có thể xin giúp đỡ Long gia, nhưng mà Long gia bên trong Thương Long Tí không có động tĩnh gì cả.
- Không tốt.
Lâm Tiêu đành phải điều động toàn bộ Man vương sáo trang, cắn răng ngăn cản trước người.
Chỉ nghe đông một tiếng, tam tinh man vương sáo trang sáng lên, phù văn bên trong hỗn loạn, một lực lượng to lớn như biển đánh tới, trực tiếp chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, càng làm hồn hải của hắn sinh ra sóng to gió lớn, há mồm phun ra một máu tươi mang theo mảnh nhỏ nội tạng, Lâm Tiêu bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào Tịnh Thiên Huyên sau lưng hắn, hai người ngã xuống đất.
Xuy xuy xùy!
Sinh tử chi lực lưu chuyển trong người, lực lượng sôi trào, thân thể Lâm Tiêu khôi phục với tốc độ kinh người.
Sau lưng Lâm Tiêu.
Tịnh Thiên Huyên kinh ngạc nhìn qua khóe miệng Lâm Tiêu chảy máu, không biết vì cái gì, trong nội tâm nàng đột nhiên đau xót, giờ phút này trong nội tâm nàng dường như có thứ gì đó hòa tan, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một hình ảnh, chính là thời khắc nguy nan, Lâm Tiêu không chút do dự xuất hiện trước mặt của nàng, thay nàng ngăn cản một chưởng.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, không nên phản kháng, nhận thức lực lượng vừa rồi.
Trong lúc chữa thương, giọng Long gia đột nhiên vang lên trong nội tâm Lâm Tiêu.
- Long gia, ngươi vừa rồi chạy đi đâu.
Lâm Tiêu căm giận nói.
- Khục khục, ta xử lý chút chuyện, nhưng mà ngươi trúng một chưởng của Thiên Thực Man Tôn lại là chuyện tốt, Thần Vọng Cảnh Tôn Giả, không chỉ cảm ngộ không gian chi lực, càng đụng chạm thời gian chi lực, tiếp nhận lực lượng của hắn trùng kích và tẩy lễ, tương lai rất có lợi cho việc tu luyện của ngươi.
Long gia cười hắc hắc nói.
Lâm Tiêu im lặng, trên quan điểm gia hỏa này không đáng tin cậy, cũng không biết là phúc là họa, bị người ta đập một chưởng lại bảo là chuyện tốt, loại chuyện này cũng chỉ có Long gia mới nghĩ ra.
- Tiểu tử này vậy mà cũng không chết.
Lâm Tiêu im lặng, Thiên Thực Man Tôn càng phiền muộn, Tịnh Thiên Huyên trúng một chưởng của hắn không chết còn tiếp nhận được, dù sao đối phương cũng đạt tới sinh tử nhị trọng đỉnh phong, mà thực lực của hắn cũng mới chỉ khôi phục một bộ phận, nhưng mà Lâm Tiêu chỉ là một vương giả sinh tử nhị trọng, rõ ràng cũng không chết, chuyện này làm cho hắn hoài nghi mình ngủ say nhiều năm như vậy có phải thực lực thụt lùi lợi hại hay không..
- Còn lại năm tên, tất cả phải chết!
Mắt nhìn đám người Phi Loan Vương, ánh mắt Thiên Thực Man Tôn triệt để lạnh lùng xuống.
- Xem ra là không có biện pháp.
Trong nội tâm Phi Loan Vương rùng mình, lập tức hóa thành bản thể, một đầu xích loan hiện ra trên thạch điện, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Thực Man Tôn.
- Thiên Thực Man Tôn đúng không, ta nghĩ ngươi nên biết đây là cái gì?
Phi Loan Vương hé miệng, trong miệng đột nhiên xuất hiện một huyết châu lớn bằng nắm tay, huyết châu vừa xuất hiện, hư không cứng lại, uy áp khủng bố của Thiên Thực Man Tôn tỏa ra, thân thể mạnh như Lâm Tiêu cũng trầm xuống, trong nội tâm sinh ra nguy cơ mạnh mẽ.
- Đây là... Yêu Hoàng tinh huyết!
Thiên Thực Man Tôn nhíu mà, mở miệng nói.
- Đúng vậy, Yêu Hoàng tinh huyết là tổ tiên Xích Loan nhất tộc lưu lại, Xích Loan nhất tộc của ta bài danh thứ năm trong yêu tộc, các hạ nếu là viễn cổ Man Tôn, chắc hẳn cũng không phải là không có nghe qua tổ tiên của ta, một khi kíp nổ, các hạ nên biết hậu quả thế nào.
- Xích Loan nhất tộc.
Thiên Thực Man Tôn gật gật đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn qua Phi Loan Vương:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Buông tha hai chúng ta.
Phi Loan Vương một ngón tay chỉ vào phân thân Toản Địa Giáp, nói:
- Nếu như các hạ đồng ý, ta sẽ giao chí bảo đoạt được trong đại điện ra, lui ra ngoài, nếu không như vậy ta cũng chỉ có thể kích nổ Yêu Hoàng tinh huyết mà thôi.
- Phi Loan Vương đúng là có can đảm!
Gào lên một tiếng, bàn tay của Thiên Thực Man Tôn thò ra, thời gian lúc này như dừng lại, tất cả mọi người không cách nào nhúc nhích, chỉ còn lại bàn tay to lớn che phủ bầu trời, bắt lấy Thiên Ngạc Vương đã hóa thành bản thể, dùng sức nắm chặt, phốc phốc, Thiên Ngạc Vương đạt tới sinh tử tam trọng yêu vương hậu kỳ đã bị bóp vỡ, ngay cả đạo văn không gian của hắn cũng tan nát, mọi người vô cùng sợ hãi.
Giết đến bây giờ, cả thạch điện trong đã không có còn lại mấy người, trên mặt đất máu tươi giàn dụa, hội tụ thành biển máu, mà trên không bienr máu, Thiên Thực Man Tôn giống như ma thần đi ra từ địa ngục, trấn áp hết thảy, không thể ngăn cản.
Đây là Thần Vọng Cảnh Tôn Giả, không thể địch nổi!
- Đám người còn lại, tất cả phải chết!
Tinh Thực Man Tôn lạnh quát một tiếng, mang theo áp bách vô hạn đi tới.
- Thật sao?
Tịnh Thiên Huyên lạnh lùng mở miệng, trên người nàng hào quang vạn trượng, một loại khí tức ngủ say trăm triệu năm thức tỉnh trong người nàng, ông, cổ ấn cực lớn rung động, bàn tay ngọc Tịnh Thiên Huyên nâng lên, vừa mới tiếp xúc cổ ấn, nó đã biến lớn.
- Chút tài mọn.
Thiên Thực Man Tôn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, cổ ấn bị đánh trúng, bắn vào vách đá, đồng thời hắn tiến tới một bước, một búa bổ ra như xé rách tất cả, trực tiếp đánh tan phòng ngự trước người Tịnh Thiên Huyên, sóng xung kích cường hãn làm Tịnh Thiên Huyên phun máu tươi như cánh hoa điêu linh.
- Nữ oa ngươi thú vị, có thể ngăn cản một búa của ta,.
Đôi mắt Thiên Thực Man Tôn sáng lên, chợt lắc đầu hờ hững nói,
- Đáng tiếc cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
- Hô!
Bàn tay của hắn như vượt qua thời không, bắt lấy Tịnh Thiên Huyên, tránh cũng không thể tránh, nếu Tịnh Thiên Huyên bị hắn bắt lấy thì phải chết không nghi ngờ.
- Dừng tay.
Lâm Tiêu tức giận quát một tiếng, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tịnh Thiên Huyên, nhìn qua bàn tay Thiên Thực Man Tôn, trong đôi mắt không có chút sợ hãi nào, có chỉ là vô tận phẫn nộ, hắn giơ thiên phạt đạo lên, tam trọng đao hồn vận chuyển tới cực hạn, mấy đại thuộc tính áo nghĩa liều lĩnh thi triển, sau đó bổ mạnh một cái.
Ầm ầm.
Dường như cảm nhận được ý chí bất khuất của Lâm Tiêu, thời khắc mấu chốt Lâm Tiêu vận dụng mấy đại thuộc tính áo nghĩa đã đột phá ngắn ngủi, theo chín thành đại thành đột phá đến mười thành viên mãn, ầm ầm, trong thiên địa, áo nghĩa sôi trào, lôi, hỏa, băng, phong, tứ đại áo nghĩa kết hợp cùng một chỗ, hóa thành biển cả sôi trào mênh mông.
Tịnh Thiên Huyên là nữ nhân của hắn, Lâm Tiêu tuyệt không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới.
- Châu chấu đá xe!
Thiên Thực Man Tôn cười lạnh, hóa trảo thành chưởng đánh ra một cái.
Rầm rầm rầm!
Bốn màu áo nghĩa đánh thẳng vào bàn tay Thiên Thực Man Tôn, hòa quang sáng lạn không ngừng bắn ra ngoài, nhưng mà mặc cho Lâm Tiêu ra tay như thế nào, chỉ có thể ngăn cản tiến công của Thiên Thực Man Tôn, Lâm Tiêu trơ mắt nhìn bàn tay Thiên Thực Man Tôn chụp về phía mình.
- Long gia.
Lâm Tiêu lo lắng kêu to một tiếng.
Dùng thực lực bản thân hắn thì không cách nào ngăn cản công kích của Thiên Thực Man Tôn, thời khắc mấu chốt hắn chỉ có thể xin giúp đỡ Long gia, nhưng mà Long gia bên trong Thương Long Tí không có động tĩnh gì cả.
- Không tốt.
Lâm Tiêu đành phải điều động toàn bộ Man vương sáo trang, cắn răng ngăn cản trước người.
Chỉ nghe đông một tiếng, tam tinh man vương sáo trang sáng lên, phù văn bên trong hỗn loạn, một lực lượng to lớn như biển đánh tới, trực tiếp chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, càng làm hồn hải của hắn sinh ra sóng to gió lớn, há mồm phun ra một máu tươi mang theo mảnh nhỏ nội tạng, Lâm Tiêu bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào Tịnh Thiên Huyên sau lưng hắn, hai người ngã xuống đất.
Xuy xuy xùy!
Sinh tử chi lực lưu chuyển trong người, lực lượng sôi trào, thân thể Lâm Tiêu khôi phục với tốc độ kinh người.
Sau lưng Lâm Tiêu.
Tịnh Thiên Huyên kinh ngạc nhìn qua khóe miệng Lâm Tiêu chảy máu, không biết vì cái gì, trong nội tâm nàng đột nhiên đau xót, giờ phút này trong nội tâm nàng dường như có thứ gì đó hòa tan, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một hình ảnh, chính là thời khắc nguy nan, Lâm Tiêu không chút do dự xuất hiện trước mặt của nàng, thay nàng ngăn cản một chưởng.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, không nên phản kháng, nhận thức lực lượng vừa rồi.
Trong lúc chữa thương, giọng Long gia đột nhiên vang lên trong nội tâm Lâm Tiêu.
- Long gia, ngươi vừa rồi chạy đi đâu.
Lâm Tiêu căm giận nói.
- Khục khục, ta xử lý chút chuyện, nhưng mà ngươi trúng một chưởng của Thiên Thực Man Tôn lại là chuyện tốt, Thần Vọng Cảnh Tôn Giả, không chỉ cảm ngộ không gian chi lực, càng đụng chạm thời gian chi lực, tiếp nhận lực lượng của hắn trùng kích và tẩy lễ, tương lai rất có lợi cho việc tu luyện của ngươi.
Long gia cười hắc hắc nói.
Lâm Tiêu im lặng, trên quan điểm gia hỏa này không đáng tin cậy, cũng không biết là phúc là họa, bị người ta đập một chưởng lại bảo là chuyện tốt, loại chuyện này cũng chỉ có Long gia mới nghĩ ra.
- Tiểu tử này vậy mà cũng không chết.
Lâm Tiêu im lặng, Thiên Thực Man Tôn càng phiền muộn, Tịnh Thiên Huyên trúng một chưởng của hắn không chết còn tiếp nhận được, dù sao đối phương cũng đạt tới sinh tử nhị trọng đỉnh phong, mà thực lực của hắn cũng mới chỉ khôi phục một bộ phận, nhưng mà Lâm Tiêu chỉ là một vương giả sinh tử nhị trọng, rõ ràng cũng không chết, chuyện này làm cho hắn hoài nghi mình ngủ say nhiều năm như vậy có phải thực lực thụt lùi lợi hại hay không..
- Còn lại năm tên, tất cả phải chết!
Mắt nhìn đám người Phi Loan Vương, ánh mắt Thiên Thực Man Tôn triệt để lạnh lùng xuống.
- Xem ra là không có biện pháp.
Trong nội tâm Phi Loan Vương rùng mình, lập tức hóa thành bản thể, một đầu xích loan hiện ra trên thạch điện, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Thực Man Tôn.
- Thiên Thực Man Tôn đúng không, ta nghĩ ngươi nên biết đây là cái gì?
Phi Loan Vương hé miệng, trong miệng đột nhiên xuất hiện một huyết châu lớn bằng nắm tay, huyết châu vừa xuất hiện, hư không cứng lại, uy áp khủng bố của Thiên Thực Man Tôn tỏa ra, thân thể mạnh như Lâm Tiêu cũng trầm xuống, trong nội tâm sinh ra nguy cơ mạnh mẽ.
- Đây là... Yêu Hoàng tinh huyết!
Thiên Thực Man Tôn nhíu mà, mở miệng nói.
- Đúng vậy, Yêu Hoàng tinh huyết là tổ tiên Xích Loan nhất tộc lưu lại, Xích Loan nhất tộc của ta bài danh thứ năm trong yêu tộc, các hạ nếu là viễn cổ Man Tôn, chắc hẳn cũng không phải là không có nghe qua tổ tiên của ta, một khi kíp nổ, các hạ nên biết hậu quả thế nào.
- Xích Loan nhất tộc.
Thiên Thực Man Tôn gật gật đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn qua Phi Loan Vương:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Buông tha hai chúng ta.
Phi Loan Vương một ngón tay chỉ vào phân thân Toản Địa Giáp, nói:
- Nếu như các hạ đồng ý, ta sẽ giao chí bảo đoạt được trong đại điện ra, lui ra ngoài, nếu không như vậy ta cũng chỉ có thể kích nổ Yêu Hoàng tinh huyết mà thôi.
- Phi Loan Vương đúng là có can đảm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook