Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 37
Đoàn Dự lần này đến đây cũng chỉ vì Đoàn Chính Thuần bắt ép quá mức, y không thể không nghe theo chứ cũng chẳng ham hố gì với việc làm phò mã của Tây Hạ. Tôn Tán Vương Tử nhìn thấy Đoàn Dự đang chuẩn bị tiến lên thì lại nghĩ rằng đối phương là vương tử, bản thân cũng là vương tử, không thể thua kém y được, không nhịn được bèn sấn sổ tiến lên phía trước.
Tôn Tán Vương Tử khẽ mỉm cười, lớn tiếng nói:
- Vương tử nước Thổ Phồn là Tôn Tán xin diện kiến công chúa!
Hiểu Lôi khẽ gật đầu, kính cẩn nói:
- Vương tử quang lâm, tệ quốc rất lấy làm vinh hạnh. Công chúa có ba vấn đề muốn hỏi, thứ nhất chính là: Trong đời vương tử thấy nơi nào là khoái lạc tiêu dao nhất?
Tôn Tán Vương Tử bật cười ha hả, thản nhiên đáp:
- Nơi khoái lạc tiêu dao nhất trong đời ta đương nhiên chính là chốn động phòng hoa chúc, sau khi được làm phò mã, kết nghĩa phu thê với công chúa. Ha ha! Theo ngươi thì ta có trúng tuyển không?
Hiểu Lôi khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Trúng tuyển hay không thì tiểu nữ cũng chẳng biết, chuyện đó hoàn toàn là do công chúa quyết định. Bây giờ đến vấn đề thứ hai: Bình sinh vương tử yêu ai nhất, người đó tên gọi là gì?
Tôn Tán Vương Tử không suy nghĩ gì mà trả lời luôn, tươi cười đáp:
- Người ta yêu nhất chính là Ngân Xuyên Công Chúa, dĩ nhiên nàng họ Lý, còn khuê danh thì ta chưa được rõ, sau này nên duyên vợ chồng thì nàng nhất định sẽ cho ta biết.
Hiểu Lôi khẽ mỉm cười, tiếp tục hỏi:
- Vấn đề thứ ba, tướng mạo người mà vương tử yêu đẹp xấu ra sao?
Tôn Tán Vương Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp:
- Tướng mạo của công chúa thì mỹ lệ như tiên, trên trời đã hiếm, dưới đất vô song.
Trong đám đông có đến quá nửa cũng suy nghĩ giống như Tôn Tán Vương Tử, lúc này đều hối hận không thôi, trong lòng thầm nghĩ: "Biết thế mình tiến lên trả lời trước có phải hay hơn không? Bây giờ mà cũng trả lời như vậy thì hóa ra là học theo người ta ư?"
Hiểu Lôi bật cười khúc khích, thong thả nói:
- Mời vương tử qua bên cạnh nghỉ ngơi, xin mời vị kế tiếp trả lời.
Đúng lúc này, Mộ Dung Phục đột nhiên cất giọng nói:
- Tại hạ là Mộ Dung Phục ở Yến Tử Ổ, hâm mộ phương danh công chúa đã lâu, hôm nay đến xin bái kiến!
Hiểu Lôi khẽ gật đầu, ngữ khí có chút ngưỡng mộ nói:
- Thì ra là Mộ Dung công tử nổi danh với tuyệt kỹ lấy đạo của người trả lại cho người. Tuy Tây Hạ ở chốn biên cương hẻo lánh, nhưng cũng từng được nghe thanh danh "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung". Tiểu nữ nghe nói Bắc Kiều Phong đại hiệp đã đổi sang họ Tiêu, hiện đang là trọng thần ở Đại Liêu. Công tử cùng với Tiêu đại hiệp nổi danh ngang nhau, chắc là bằng hữu chi giao, không biết nhân phẩm Tiêu đại hiệp thế nào, võ công hai vị thì ai cao ai thấp?
Mộ Dung Phục vừa nghe đã đỏ mặt tía tai, quần hùng đều biết y đã thảm bại dưới tay Tiêu Phong ở Thiếu Lâm Tự, nếu y phủ nhận thì sẽ bị anh hùng thiên hạ chê cười, bèn đánh trống lảng hỏi:
- Câu hỏi này có phải là một trong ba vấn đề của công chúa chăng?
Hiểu Lôi cũng biết mình đã thất lễ, áy náy nói:
- Không phải đâu, xin công tử đừng trách. Chẳng qua là mấy năm nay tiểu nữ nghe người ta nói đến Tiêu đại hiệp cùng với Vô Cực tiên sinh rất nhiều nên trong lòng ngưỡng mộ, hỏi cho biết mà thôi.
Mộ Dung Phục khẽ lắc đầu, hằn học nói:
- Tiêu đại hiệp thì ta không biết, nhưng Vô Cực tiên sinh lần này cũng đến đây, nếu cô nương cao hứng thì cũng có thể hỏi hắn.
Lời nói vừa dứt, mọi người lập tức nhốn nháo cả lên. Mặc dù không được nổi danh như Tiêu Phong nhưng bản lĩnh của Vô Cực Tử cũng vô cùng huyền diệu, nhân sĩ võ lâm nghe đến tên hắn thì không ai là không chấn động.
Hiểu Lôi cũng vô cùng xúc động, run giọng nói:
- Thì ra Vô Cực tiên sinh cũng hạ cố đến đây, thế mà tệ quốc chẳng một ai hay biết, thật là mạo phạm. Tiểu nữ xin hỏi Mộ Dung công tử trước, làm phiền Vô Cực tiên sinh đợi cho một chút.
Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, hắn cũng chẳng quan tâm gì đến một chút hư danh, chỉ là ba vấn đề của Ngân Xuyên Công Chúa, vấn đề đầu tiên còn dễ trả lời, đến vấn đề thứ hai thì đúng là đại nạn lâm đầu. Vô Cực Tử đang định xoay người rời đi thì đã bị chúng nữ cản lại, người thì mặt cứ hầm hầm, người lại vui thú vì thấy kẻ khác gặp nạn. Vô Cực Tử không thể làm gì khác hơn ngoài việc giận dữ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phục, y nhất định phải trả giá cho hành động của mình.
Hiểu Lôi quay sang nhìn Mộ Dung Phục, hòa nhã hỏi:
- Xin hỏi công tử, đối với công tử thì nơi nào là khoái lạc tiêu dao nhất?
Vấn đề này Mộ Dung Phục đã nghe Hiểu Lôi hỏi Tôn Tán Vương Tử trước đó, thế mà lúc đến lượt mình, y cũng cứng lưỡi không biết trả lời ra sao. Suốt đời Mộ Dung Phục luôn lo lắng, bôn tẩu vì mục tiêu phục quốc, chưa có một lúc nào khoái lạc, người ngoài thấy y là một thiếu niên anh tuấn, võ công cao cường vang danh thiên hạ thì tưởng y đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng thực ra trong lòng y chưa bao giờ cảm thấy khoái lạc thật sự.
Mộ Dung Phục ngẩn ra một lúc rồi thở dài đáp:
- Nơi khoái lạc tiêu dao của ta là ở tương lai, chứ không phải ở hiện tại, cũng không phải ở quá khứ.
Hiểu Lôi cứ tưởng Mộ Dung Phục trả lời giống như Tôn Tán Vương Tử là sau này được làm phò mã cùng công chúa thành thân, gật đầu hỏi:
- Bình sinh công tử yêu ai nhất? Tên người đó là gì?
Mộ Dung Phục khẽ thở dài một hơi, buột miệng đáp:
- Ta chưa từng yêu ai cả.
Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, giả giọng ồm ồm hỏi:
- Mộ Dung công tử, tại hạ nghe nói ngươi cùng với một vị cô nương tên Vương Ngữ Yên vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng khăng khít. Giữa hai người không có chuyện gì xảy ra, ngươi đang lừa con nít hay sao?
Mộ Dung Phục khẽ nhíu mày, sẵng giọng đáp:
- Không biết các hạ nghe được tin đồn thất thiệt ở đâu, tại hạ cùng với biểu muội hoàn toàn trong sạch, ta chỉ xem muội ấy như là muội muội mà thôi.
Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Nghe nói Vương cô nương tình hữu độc chung với ngươi. Vậy mà ngươi lại bỏ nàng ấy đi đến Tây Hạ cầu thân, ngươi làm như vậy xứng với Vương cô nương, xứng với Ngân Xuyên Công Chúa sao?
Mộ Dung Phục cả kinh vội vàng dựng thẳng ngón tay lên trời phát thệ, dõng dạc nói:
- Mộ Dung Phục ta xin thề, ta tuyệt đối không có tình cảm gì với biểu muội, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch. Các hạ muốn sử dụng cách này để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, không phải là quá hèn hạ hay sao?
Vương Ngữ Yên nghe thấy Mộ Dung Phục nói như vậy thì không nhịn được mà phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó lập tức ngất đi, Vô Cực Tử cả kinh vội vàng hủy bỏ lớp hóa trang của nàng rồi nhanh chóng vận nội lực trị thương, khuôn mặt xanh xao dần hồng hào trở lại. Cũng may chỉ là khí huyết công tâm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sẽ hồi phục trở lại.
Hiểu Lôi nhận thấy tình hình không ổn liền vội vàng nói:
- Nếu như Mộ Dung công tử không có người trong lòng thì tiểu nữ không hỏi vấn đề thứ ba nữa.
Mộ Dung Phục khẽ lắc đầu, cuống quýt nói:
- Ta cũng mong được gặp công chúa, sau đó sẽ trả lời cô nương về vấn đề này.
Hiểu Lôi cũng không trả lời mà bình tĩnh nói:
- Xin Mộ Dung công tử hãy qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Hiểu Lôi ngừng lại một chút rồi nhiệt tình nói:
- Vô Cực tiên sinh, nếu tiên sinh đã đến tệ quốc thì tiểu nữ cũng xin tuân lệnh công chúa mà đưa ba vấn đề đó ra thỉnh giáo.
Hiểu Lôi hỏi đi hỏi lại mấy lần mà vẫn không có tiếng người đáp lại. Vô Cực Tử lúc này đang chuyên tâm chữa trị cho Vương Ngữ Yên, làm gì có thời gian để trả lời mấy câu hỏi hóc búa đó, chúng nữ cũng biết mạng người quan trọng nên cũng không dám làm phiền. Đại sảnh lúc này đang tối om, Hiểu Lôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng lo lắng bản thân chiêu đãi không tốt, khiến cho đối phương bỏ đi mất.
Đoàn Dự cũng chỉ có thể chậm rãi tiến lên, chắp tay nói:
- Tại hạ là Đoàn Dự ở Đại Lý, kính cẩn vấn an công chúa. Vô Cực tiên sinh lúc này đang bận một chút việc riêng, không tiện trả lời câu hỏi của công chúa, tại hạ xin mạn phép thay mặt hắn vậy.
Hiểu Lôi khẽ thở dài một hơi, cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung kính nói:
- Thì ra là thế tử của Trấn Nam Vương nước Đại Lý, vương tử hà tất phải khiêm nhường như vậy. Vương tử chẳng quản đường xa đến đây, xin hãy trả lời ba vấn đề của công chúa. Vấn đề thứ nhất, vương tử cảm thấy nơi nào là khoái lạc tiêu dao nhất?
Đoàn Dự trong lòng bất giác nhớ lại cảnh tượng yên bình trước đây, chân thành đáp:
- Nơi khoái lạc tiêu dao nhất của tại hạ là trên một ngọn núi tuyết.
Bỗng nhiên có thanh âm thiếu nữ bật cười khúc khích, sau đó Hiểu Lôi lại dịu dàng hỏi:
- Bình sinh vương tử yêu ai nhất? Tên người đó là gì?
Đoàn Dự bất giác mặt đỏ bừng bừng, ngại ngùng đáp:
- Nàng ấy... nàng ấy là một cô nương rất xinh đẹp. Tại hạ... tại hạ cũng không biết nàng ấy là ai, chỉ biết... chỉ biết nàng ấy họ Lý...
Mọi người nghe vậy thì cười ồ cả lên, ai cũng nghĩ rằng Đoàn Dự quá mức si ngốc, làm gì có ai lại yêu một người mà ngay cả tên cũng không biết. Bốn người Chử Cổ Phó Chu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đoàn Dự đến đây cầu hôn công chúa mà lại tuyên bố mình yêu một vị cô nương khác thì làm sao công chúa có thể ưng thuận lấy y, bọn họ cũng không biết làm sao để ăn nói với Đoàn Chính Thuần nữa.
Đúng lúc này, bên tai Đoàn Dự đột nhiên có giọng nói ôn nhu vang lên:
- Chàng ngốc, tổ mẫu của thiếp là hoàng thái phi của Tây Hạ, thiếp không phải chính là công chúa của Tây Hạ hay sao?
Đoàn Dự vô cùng sửng sốt, kích động nói:
- Lý cô nương, nàng... nàng...
Một thanh âm quen thuộc khẽ thì thầm vào tai Đoàn Dự, nhỏ nhẹ hỏi:
- Đoàn công tử, người chàng yêu tướng mạo thế nào?
Đoàn Dự đỏ mặt tới tận mang tai, bối rối nói:
- Ta... ta...
Thiếu nữ vừa nói rất khẽ vừa dắt tay Đoàn Dự âm thầm xuyên qua bức màn đi vào nội đường. Trong thạch thất, mọi người vẫn cười nói cực kỳ huyên náo, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hiểu Lôi vẫn lần lượt đưa ba vấn đề ra hỏi mọi người, sau khi đã hỏi xong hết thì mới khách sáo nói:
- Xin các vị hãy ra phòng ngoài dùng trà. Những bức thư họa treo trên vách chính là quà tiễn khách, xin các vị hãy tự chọn lấy. Công chúa muốn cùng vị nào tương kiến thì sẽ cho người đến mời sau.
Mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lũ lượt kéo ra bên ngoài, vừa thư thả uống trà vừa tranh cãi lung tung, cố đoán xem trong vô số câu trả lời vừa rồi thì câu nào là hợp ý Ngân Xuyên Công Chúa nhất. Qua một hồi lâu thì đám cung nữ cũng bưng ra tranh vẽ cùng với câu đối cho mọi người lựa chọn, thế nhưng trong lòng ai cũng hồi hộp, chỉ thấp thỏm về chuyện công chúa có mời mình vào tương kiến không, còn lòng dạ nào mà nghĩ tới mấy chuyện vặt vãnh này.
Vương Ngữ Yên lúc này cũng đã từ từ tỉnh lại, chỉ là tâm trạng nàng cứ như ngây ngốc người mất hồn, đả kích lần này đối với nàng thực sự quá lớn. Vô Cực Tử cùng với chúng nữ cũng chỉ có thể thở dài một hơi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Đúng lúc này, A Tử đột nhiên bật cười khanh khách, không nhịn được mà hỏi:
- Xin hỏi Vô Cực tiên sinh, đối với tiên sinh thì nơi nào là khoái lạc tiêu dao nhất?
Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, ngữ khí có chút trách móc nói:
- Muội thật là... Ngữ Yên đã như vậy rồi mà cũng không hỏi thăm lấy một câu tử tế, cứ tò mò những chuyện nhảm nhí thôi!
Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Đối với ta mà nói, chỉ cần được ở bên mọi người thì nơi nào cũng sẽ khoái lạc tiêu dao. Cần gì phải so sánh nhất với không nhất?
Chung Linh cũng không chịu thua kém, nhanh miệng hỏi:
- Thế thì người huynh yêu nhất là ai?
Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, giả vờ như không nghe thấy, vội vàng nhìn sang Vương Ngữ Yên, quan tâm hỏi:
- Ngữ Yên, muội thấy trong người như thế nào rồi? Đừng bận tâm đến chuyện của Mộ Dung Phục nữa nhé, nam nhân tốt trên đời vẫn còn rất nhiều...
Vương Ngữ Yên khẽ lắc đầu, ngẩn ngơ nói:
- Muội không sao đâu...
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Nam nhân tốt, chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của Linh Nhi đâu!
Vô Cực Tử cũng biết lần này không thể trốn tránh được nữa, bất đắc dĩ cười khổ, bối rối nói:
- Trên thế gian này, người mà ta yêu nhất chính là… chính là người sinh ra ta.
Mộc Uyển Thanh cũng chỉ bất mãn hừ lạnh một tiếng, Vô Cực Tử cưỡng từ đoạt lý, người ta đang hỏi về tình yêu nam nữ thì hắn lại nói về tình yêu gia đình. Vô Cực Tử cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, câu hỏi này quả thực là vô cùng hóc búa, nếu ở đây chỉ có một người thì hắn còn có thể trả lời qua loa một chút, thế nhưng tất cả mọi người đều ở đây thì đó lại là một câu chuyện khác.
A Bích bật cười khanh khách, thắc mắc hỏi:
- Tướng mạo của lệnh tôn và lệnh đường thế nào, có giống huynh không? Sao muội chưa bao giờ nghe huynh nhắc đến bọn họ?
Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời trong xanh hồi lâu cũng không nói gì, phụ mẫu của hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại tàn nhẫn bỏ rơi hắn như vậy, Vô Cực Châu và Vô Cực Kinh lại từ đâu mà đến, thân thế lai lịch của hắn là thế nào... Chúng nữ cũng biết Vô Cực Tử tâm trạng không tốt nên cũng không đùa nghịch hắn nữa, mọi người nghỉ ngơi một lúc thì cũng được Ngân Xuyên Công Chúa mời đến gặp mặt.
Đoàn Dự lúc này có thể nói là xuân phong đắc ý, sung sướng vô cùng, không ngờ rằng đối phương lại chính là ý trung nhân mà mình ngày nhớ đêm mong. Ngân Xuyên Công Chúa tên thật là Lý Thanh Lộ, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, tướng mạo thanh nhã, đoan trang hiền thục, trước đây nàng cùng với Lý Thu Thủy đi đến Phiêu Diểu Phong dạo chơi, cũng gặp được Đoàn Dự đang tu luyện ở đây. Hai người xứng đôi vừa lứa, vừa gặp đã yêu, chỉ là Đoàn Dự rụt rè nhút nhát, cuối cùng lại để cho con gái người ta phải chủ động. Thế cục thiên hạ hiện nay vô cùng phức tạp, Tây Hạ cũng không thể trực tiếp tuyên bố kết minh với Đại Lý, vậy nên Lý Thanh Lộ mới phải đưa ra hạ sách tuyển chọn phò mã lần này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook