Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
Chương 50: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay

Vốn dĩ hắn ta còn cảm thấy Huyết Tiên chưa đến mức không còn lương tâm, nên mới giữ cho hắn ta và mấy người vợ một mạng, bây giờ nghĩ lại, thụ tinh này đang giữ hắn lại để phối giống chứ gì!

Tính cách chim ưng mỏ nhọn mạnh mẽ, không có ai ở biên quan nuôi loài này, sợ bất cẩn sẽ bị mổ cho mù mắt, Chu Vân Nghiên cũng không yên tâm, sợ những con chim này khiến Huyết Tiên bị thương.

Nhưng kì lạ là những con chim ưng tác oai tác quái ở trên bầu trời biên quan này, nhìn thấy Huyết Tiên lại như chuột thấy mèo, đến cả móng vuốt cũng không dám vươn ra, thật là kì lạ.

Trong tay Huyết Tiên không cầm binh khí gì, đến cả cành cây cũng không có, nhưng chim ưng mỏ nhọn lại như bị dọa sợ vỡ mật, đứng ở đó bất động.

Sao mà Chu Vân Nghiên biết được, đám chim ưng mỏ nhọn cũng là sinh linh, đương nhiên sợ tinh quái đầy mùi máu tanh như Huyết Tiên rồi. Những vật sống ngoài Chu Vân Nghiên ra, Huyết Tiên không có kiên nhẫn để đối xử như vậy đâu.

Cho nên chim ưng mỏ nhọn chỉ có thể lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là mất mạng nhỏ ngay bây giờ.

Huyết Tiên nhìn chằm chằm chúng rồi ra lệnh: “Phối giống đi.”

Chu Vân Nghiên ở bên cạnh: “...” Chim này có nghe hiểu được không vậy?

Sau đó liền thấy còn chim lớn run bắn lên, rồi bắt đầu mổ chim mái bên bên cạnh, vô cùng ngoan ngoãn.

Mặt Chu Vân Nghiên thộn cả ra.

Biên quan không có gì chơi, lúc Viên Phó tướng tới tìm Chu Vân Nghiên bẩm báo chuyện thì nhìn thấy chim ưng mỏ nhọn đầy một sân, rung động vô cùng, muốn nuôi một con để chơi.

Đây là đồ của Huyết Tiên, thế là Chu Vân Nghiên bèn hỏi ý kiến của Huyết Tiên.



Huyết Tiên: “Cho hắn hai con, một trống một mái.”

Chu Vân Nghiên còn nghĩ Huyết Tiên rất hào phóng, liền nghe thấy Huyết Tiên nói: “Đợi đẻ trứng ấp nở rồi thì bảo hắn trả lại hai con.”

Tinh quái không vô tư phụng hiến, chỉ có trao đổi ngang hàng, mà như thế còn là nể mặt mũi Chu Vân Nghiên rồi đấy.

Lần này tốc độ trồng cây non rất nhanh, có lẽ là vì Huyết Tiên cho bọn họ ăn thêm mấy ngày liên tục, các hộ nông làm việc trở nên vô cùng tích cực, thêm vào đó còn có nguồn nước, không cần phải chuyển nước tưới cây nữa, thừa lại rất nhiều thời gian và nhân lực vật lực.

Thủ Tri huyện biết ơn mà không biết phải làm sao, nhìn thấy Chu Vân Nghiên liền khen Huyết Tiên một trận.

Chu Vân Nghiên cảm thấy mình cũng lạ, người khác khen Huyết Tiên, hắn nghe mà cảm thấy như chung niềm vinh dự, còn vui hơn cả mình được khen.

Thủ Tri huyện khen như nước chảy mây trôi, từ khi Huyết Tiên chủ động bắt chim cho các hộ nông ăn thêm, vừa phòng ngừa được việc chim ưng mỏ nhọn tới mổ cây non, vừa có thể khiến các hộ nông được ăn bữa ngon.

Rồi lại tới Huyết Tiên không để cho các hộ nông mệt mỏi, dùng thời gian nghỉ ngơi để tìm nguồn nước nữa.

“Không ngờ Huyết huynh không những biết trồng cây, biết cày bừa, mà còn biết tìm cả nguồn nước!”

Chu Vân Nghiên thừa nhận những chuyện mà Huyết Tiên làm, kết quả tạo ra đều tốt cả, thế nhưng, xuất phát điểm của nàng chắc hẳn... không thuần túy như vậy.

Nhưng hắn chắc chắn không thể nói rằng, nàng đào nguồn nước là vì tìm nước cho hắn uống, còn về bắt chim, Chu Vân Nghiên suy nghĩ, với tính cách của Huyết Tiên, có thể đơn thuần là cảm thấy con chim lớn này khiến nàng ngứa mắt...



Chu Vân Nghiên hắng giọng, căng da đầu lừa gạt qua loa.

Thủ Tri huyện lại nói tới chuyện cày bừa vụ xuân, tỏ ý cũng để Huyết Tiên dẫn đầu đi chỉ đạo cày bừa luôn.

Về chuyện này, Chu Vân Nghiên giữ nguyên ý kiến. Huyết Tiên là thụ tinh, có thể có bản năng tự nhiên với việc trồng cây.

Nhưng hoa màu thì khác, cái này liên quan tới cả vấn đề lương khẩu một năm của người dân biên quan, chuyện không thể qua loa được.

Qua sự bàn bạc với Thủ Tri huyện, quyết định chia ra một mảnh nhỏ để Huyết Tiên thử, nếu như thành công thì năm sau hẵng giao cho nàng làm.

Thủ Tri huyện chần chờ: “Năm sau Huyết huynh vẫn còn ở đây chứ?”

Y biết rõ, chỗ bọn họ chẳng phải nơi tốt lành gì, không giữ được người.

Chu Vân Nghiên sững lại, hôm nay hắn mặc cẩm bào Huyết Tiên biến ra cho hắn, trong tay áo là một bông hoa nhỏ, đúng lúc dán lên mạch máu của hắn.

Chu Vân Nghiên mím môi cười, mặt mày sắc bén dịu đi, nói: “Nàng ấy* sẽ ở lại đây.”

(*: Tiếng Trung ngôi ba nhắc tới nam hay nữ đều đọc giống nhau hết, nên gọi “nàng ấy” cũng không sợ để lộ)

Thủ Tri huyện nghe xong thì vô cùng vui mừng, nhiệt tình hỏi: “Đúng rồi, năm nay Huyết huynh bao nhiêu tuổi? Cưới vợ chưa? Nếu như vẫn chưa thì không thể để chậm trễ chuyện đại sự của Huyết huynh được.” Đôi mắt Thủ Tri huyện tỏa sáng, hừng hực khí thế muốn làm mai mối.”

Khuôn mặt Chu Vân Nghiên cứng đờ, hắng giọng: “Định thân rồi. Năm nay Huyết huynh... mười sáu, mười bảy thì phải.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương