Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
-
Chương 49: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Thấy Chu Vân Nghiên tới, Huyết Tiên lập tức dừng công việc nối rễ lại, đi lên đón, đôi mắt sáng lập lòe nói: “Chàng tới thăm ta à?”
Chu Vân Nghiên đánh giá Huyết Tiên tỉ mỉ, thấy trên mặt nàng không có vẻ mệt mỏi thì yên tâm, tầm mắt chuyển tới cây non bên cạnh: “Phải.”
Đúng thật là hắn không yên tâm Huyết Tiên một mình nên mới chạy tới đây thăm nàng, không cần thiết phải không thừa nhận.
Huyết Tiên biết da mặt hắn mỏng, nghe vậy thì vui vẻ mỉm cười.
Chu Vân Nghiên giơ cằm, chỉ về hướng nướng chim nói: “Bọn họ đang nướng chim ưng mỏ nhọn à?”
Nơi nướng chim cách chỗ cây non một khoảng, bách tính ở đây đều có ý thức về phương diện này, tuyệt đối không thể đốt lửa ở nơi có cây.
Bởi vậy, trước khi đốt lửa bọn họ đào một cái hố, dùng xong thì đậy đất lại dập lửa, củi đã đốt cũng không dễ bị thổi đi.
Bây giờ đang là lúc ăn cơm trưa, Huyết Tiên hỏi Chu Vân Nghiên: “Chàng ăn cơm chưa?”
Chu Vân Nghiên vội vàng tới đây thăm nàng, còn chưa ăn cơm.
Huyết Tiên vươn tay ra muốn sờ bụng dưới của hắn, Chu Vân Nghiên kinh hãi, vội vàng lùi lại hai bước, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên ngoài đấy!”
Huyết Tiên chớp mắt: “Ở trong nhà chàng, chàng cũng không cho ta tùy tiện sờ mà.”
Chu Vân Nghiên mấp máy miệng: “...”
“Ta đưa chàng đi ăn thịt chim.” Huyết Tiên kéo lấy tay áo của hắn, đi về phía nướng chim, Chu Vân Nghiên lại dừng bước chân, lắc đầu với Huyết Tiên rồi nói: “Ta không đi được.”
Con chim đó có béo hơn nữa cũng chỉ to có như vậy, hoàn toàn không đủ cho các hán tử nhà nông trồng cây ăn.
Cơ hội được ăn thịt tươi cả một năm của bọn họ ít hơn Chu Vân Nghiên nhiều.
Huyết Tiên nhìn chằm chằm hắn, nói: “Vậy chàng đợi chút.”
Vân Nghiên chịu đói bụng tới thăm nàng, chắc chắn nàng không thể để hắn đói bụng quay về được.
Chu Vân Nghiên thấy nàng đi xa, tới khi biến thành một chấm nhỏ màu đen, phía trên của Huyết Tiên hình như có hai chấm đang chao liệng trong không trung, nhìn giống như chim ưng mỏ nhọn.
Chu Vân Nghiên: ...
Không phải nàng ấy muốn bắt thêm hai con đấy chứ? Chim ưng mỏ nhọn dễ bắt như vậy sao?
Chu Vân Nghiên vừa nghĩ như vậy, liền thấy hai con chim ưng ỏ nhọn rơi thẳng xuống...
Huyết Tiên cũng lấy lương khô vốn dĩ chuẩn bị cho nàng tới, nhét hết vào trong bụng Chu Vân Nghiên, còn có thêm cả thịt chim nướng, Chu Vân Nghiên ăn tới bụng tròn căng.
Hắn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc hắn tới đây làm gì.
Thấy Chu Vân Nghiên nuốt nước miếng, Huyết Tiên hỏi: “Muốn uống nước không?”
Lúc Chu Vân Nghiên xuất hiện không mang theo nước, nước dùng để trồng cây bên này đều không sạch sẽ lắm, không uống được.
Nước cho người uống thì cũng có, nhưng buổi trưa lúc ăn cơm mỗi người múc một bát, uống cũng chẳng còn bao nhiêu.
Thấy Huyết Tiên đứng dậy, Chu Vân Nghiên hỏi: “Nàng đi đâu? Ta không cần uống nước nữa, ăn xong đống đồ này là ta đi ngay.”
Ban đầu là hắn tới thăm Huyết Tiên, thấy nàng không sao thì hắn có thể về rồi, ai ngờ đâu lại bị Huyết Tiên đút nhiều đồ ăn như vậy, nên mới chậm trễ chút thời gian.
Huyết Tiên lắc đầu: “Chàng bôn ba qua lại, sao ta nỡ để chàng không có lấy một giọt nước uống mà quay về cơ chứ? Đợi đó, ta đi tìm nước.”
Chỗ mà Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên ngồi cách những nơi nghỉ ngơi khác hơi xa, nhưng Chu Vân Nghiên vẫn nóng mặt nhìn xung quanh, thấy dường như không có ai nghe thấy lời Huyết Tiên nói mới yên tâm.
Huyết Tiên không đợi Chu Vân Nghiên nói nhiều, cầm lấy cái xẻng dùng để trồng cây bên cạnh, ném cho Độn Địa Hổ đang thưởng thức chuột đào đất biên quan. Độn Địa Hổ bị dọa cho giật nảy mình, quay đầu lại nhìn Huyết Tiên: “Đại nhân, thế này là…?”
Huyết Tiên: “Đi theo ta.”
Huyết Tiên nối rễ cả buổi sáng, cũng hiểu được đại khái dưới lòng đất ở đây, đương nhiên biết rõ ở đâu có nguồn nước, kéo lấy Độn Địa Hổ ở bên cạnh, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Đào.”
Độn Địa Hổ: “Đào sâu bao nhiêu?”
Huyết Tiên: “Có nước thì dừng.”
Độn Địa Hổ: “...” Đây không phải là nói đùa sao, nước ở dưới lòng đất sâu tới mức nào, con chuột đất như hắn ta không thể hiểu rõ hơn nữa.
Huyết Tiên nói nhàn nhạt: “Nhiều nhất là hai khắc, ta không có kiên nhẫn.”
Độn Địa Hổ hít một hơi, nuốt nước mắt khuất nhục chua xót xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề đâu đại nhân!”
Còn những người trồng cây khác cũng lục tục bắt đầu làm việc.
Độn Địa Hổ thể hiện bản lĩnh của mình, dùng cả tay cả chân, vừa qua hai khắc, ngay lúc Chu Vân Nghiên vừa ăn no bữa trưa, định quay về liền nghe thấy Độn Địa Hổ lớn tiếng hét: “Đại nhân, có nước rồi!”
Chu Vân Nghiên tưởng là gọi hắn, vội vàng chạy qua, thứ không ngừng chảy ra từ hố đất nhỏ không phải là nước đó sao?
Nhớ tới ban nãy Huyết Tiên bảo tìm nước cho hắn, chính là ý tìm một nguồn nước sao?
... Thế này thì rộng rãi quá.
Tìm được nguồn nước không phải chuyện nhỏ, Chu Vân Nghiên cũng không rảnh mà sững sờ, hắn phải nói với Thủ Tri huyện, để y cử người tới trữ hồ nước.
Huyết Tiên thấy hắn vội vàng bỏ đi, trên mặt trên người toàn là mồ hôi, vừa quay về vài ngày, Chu Vân Nghiên đã phơi đen không ít.
Huyết Tiên ngẩng đầu, nhìn chim mỏ nhọn bay cách nàng rất xa.
Không biết năng lực sinh sản của loài chim này như thế nào, trông Chu Vân Nghiên có vẻ cũng thích ăn.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Huyết Tiên cũng về vào lúc chiều, trong tay đều sẽ túm hai con chim ưng mỏ nhọn.
Chu Vân Nghiên tưởng rằng nàng mang về để ăn.
Hắn đã nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, đương nhiên nhớ được chuyện Huyết Tiên ăn thỏ.
Bây giờ hắn cũng tò mò, Huyết Tiên ăn như thế nào?
Quay về lâu như vậy rồi, hắn chưa thấy Huyết Tiên ngồi xuống gặm nuốt cẩn thận, mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn. Mỗi lần hắn hỏi nàng có muốn ăn cùng không, Huyết Tiên đều lắc đầu nói mình ăn rồi.
Còn có một lần, Huyết Tiên chỉ vào cành cây vươn ra từ vạt váy, nhưng cành cây kia đều đâm vào trong đất, Huyết Tiên nói với hắn rằng: “Ta cũng đang ăn.”
Chu Vân Nghiên đoán rằng, có lẽ Huyết Tiên giống như thực vật, còn có thể ăn đất à?
Kết quả là, Huyết Tiên bắt chim ưng mỏ nhọn về lại dùng dây trói chân, không ăn con nào cả.
Chu Vân Nghiên: “Nàng muốn nuôi chim ưng mỏ nhọn để chơi à?”
Huyết Tiên lắc đầu, nàng sẽ không nuôi động vật để chơi, nàng chỉ nuôi Vân Nghiên thôi.
Huyết Tiên nhìn con chim ưng mỏ nhọn bị buộc dây, nói rằng: “Để chúng đẻ trứng, sau này không cần bắt nữa.”
Giống như cái ổ chuột đào đất dưới rễ cây của nàng vậy.
Chu Vân Nghiên: ... Thế này là vì có thể ăn lâu dài nên nàng ấy định nuôi chim ưng mỏ nhọn như nuôi cừu dê à.
Độn Địa Hổ nhớ tới cháu chắt bị Huyết Tiên ăn, tay trái lại tét vào tay phải, run lẩy bẩy.
Cái đồ thụ tinh này không phải người mà.
Chu Vân Nghiên đánh giá Huyết Tiên tỉ mỉ, thấy trên mặt nàng không có vẻ mệt mỏi thì yên tâm, tầm mắt chuyển tới cây non bên cạnh: “Phải.”
Đúng thật là hắn không yên tâm Huyết Tiên một mình nên mới chạy tới đây thăm nàng, không cần thiết phải không thừa nhận.
Huyết Tiên biết da mặt hắn mỏng, nghe vậy thì vui vẻ mỉm cười.
Chu Vân Nghiên giơ cằm, chỉ về hướng nướng chim nói: “Bọn họ đang nướng chim ưng mỏ nhọn à?”
Nơi nướng chim cách chỗ cây non một khoảng, bách tính ở đây đều có ý thức về phương diện này, tuyệt đối không thể đốt lửa ở nơi có cây.
Bởi vậy, trước khi đốt lửa bọn họ đào một cái hố, dùng xong thì đậy đất lại dập lửa, củi đã đốt cũng không dễ bị thổi đi.
Bây giờ đang là lúc ăn cơm trưa, Huyết Tiên hỏi Chu Vân Nghiên: “Chàng ăn cơm chưa?”
Chu Vân Nghiên vội vàng tới đây thăm nàng, còn chưa ăn cơm.
Huyết Tiên vươn tay ra muốn sờ bụng dưới của hắn, Chu Vân Nghiên kinh hãi, vội vàng lùi lại hai bước, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên ngoài đấy!”
Huyết Tiên chớp mắt: “Ở trong nhà chàng, chàng cũng không cho ta tùy tiện sờ mà.”
Chu Vân Nghiên mấp máy miệng: “...”
“Ta đưa chàng đi ăn thịt chim.” Huyết Tiên kéo lấy tay áo của hắn, đi về phía nướng chim, Chu Vân Nghiên lại dừng bước chân, lắc đầu với Huyết Tiên rồi nói: “Ta không đi được.”
Con chim đó có béo hơn nữa cũng chỉ to có như vậy, hoàn toàn không đủ cho các hán tử nhà nông trồng cây ăn.
Cơ hội được ăn thịt tươi cả một năm của bọn họ ít hơn Chu Vân Nghiên nhiều.
Huyết Tiên nhìn chằm chằm hắn, nói: “Vậy chàng đợi chút.”
Vân Nghiên chịu đói bụng tới thăm nàng, chắc chắn nàng không thể để hắn đói bụng quay về được.
Chu Vân Nghiên thấy nàng đi xa, tới khi biến thành một chấm nhỏ màu đen, phía trên của Huyết Tiên hình như có hai chấm đang chao liệng trong không trung, nhìn giống như chim ưng mỏ nhọn.
Chu Vân Nghiên: ...
Không phải nàng ấy muốn bắt thêm hai con đấy chứ? Chim ưng mỏ nhọn dễ bắt như vậy sao?
Chu Vân Nghiên vừa nghĩ như vậy, liền thấy hai con chim ưng ỏ nhọn rơi thẳng xuống...
Huyết Tiên cũng lấy lương khô vốn dĩ chuẩn bị cho nàng tới, nhét hết vào trong bụng Chu Vân Nghiên, còn có thêm cả thịt chim nướng, Chu Vân Nghiên ăn tới bụng tròn căng.
Hắn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc hắn tới đây làm gì.
Thấy Chu Vân Nghiên nuốt nước miếng, Huyết Tiên hỏi: “Muốn uống nước không?”
Lúc Chu Vân Nghiên xuất hiện không mang theo nước, nước dùng để trồng cây bên này đều không sạch sẽ lắm, không uống được.
Nước cho người uống thì cũng có, nhưng buổi trưa lúc ăn cơm mỗi người múc một bát, uống cũng chẳng còn bao nhiêu.
Thấy Huyết Tiên đứng dậy, Chu Vân Nghiên hỏi: “Nàng đi đâu? Ta không cần uống nước nữa, ăn xong đống đồ này là ta đi ngay.”
Ban đầu là hắn tới thăm Huyết Tiên, thấy nàng không sao thì hắn có thể về rồi, ai ngờ đâu lại bị Huyết Tiên đút nhiều đồ ăn như vậy, nên mới chậm trễ chút thời gian.
Huyết Tiên lắc đầu: “Chàng bôn ba qua lại, sao ta nỡ để chàng không có lấy một giọt nước uống mà quay về cơ chứ? Đợi đó, ta đi tìm nước.”
Chỗ mà Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên ngồi cách những nơi nghỉ ngơi khác hơi xa, nhưng Chu Vân Nghiên vẫn nóng mặt nhìn xung quanh, thấy dường như không có ai nghe thấy lời Huyết Tiên nói mới yên tâm.
Huyết Tiên không đợi Chu Vân Nghiên nói nhiều, cầm lấy cái xẻng dùng để trồng cây bên cạnh, ném cho Độn Địa Hổ đang thưởng thức chuột đào đất biên quan. Độn Địa Hổ bị dọa cho giật nảy mình, quay đầu lại nhìn Huyết Tiên: “Đại nhân, thế này là…?”
Huyết Tiên: “Đi theo ta.”
Huyết Tiên nối rễ cả buổi sáng, cũng hiểu được đại khái dưới lòng đất ở đây, đương nhiên biết rõ ở đâu có nguồn nước, kéo lấy Độn Địa Hổ ở bên cạnh, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Đào.”
Độn Địa Hổ: “Đào sâu bao nhiêu?”
Huyết Tiên: “Có nước thì dừng.”
Độn Địa Hổ: “...” Đây không phải là nói đùa sao, nước ở dưới lòng đất sâu tới mức nào, con chuột đất như hắn ta không thể hiểu rõ hơn nữa.
Huyết Tiên nói nhàn nhạt: “Nhiều nhất là hai khắc, ta không có kiên nhẫn.”
Độn Địa Hổ hít một hơi, nuốt nước mắt khuất nhục chua xót xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề đâu đại nhân!”
Còn những người trồng cây khác cũng lục tục bắt đầu làm việc.
Độn Địa Hổ thể hiện bản lĩnh của mình, dùng cả tay cả chân, vừa qua hai khắc, ngay lúc Chu Vân Nghiên vừa ăn no bữa trưa, định quay về liền nghe thấy Độn Địa Hổ lớn tiếng hét: “Đại nhân, có nước rồi!”
Chu Vân Nghiên tưởng là gọi hắn, vội vàng chạy qua, thứ không ngừng chảy ra từ hố đất nhỏ không phải là nước đó sao?
Nhớ tới ban nãy Huyết Tiên bảo tìm nước cho hắn, chính là ý tìm một nguồn nước sao?
... Thế này thì rộng rãi quá.
Tìm được nguồn nước không phải chuyện nhỏ, Chu Vân Nghiên cũng không rảnh mà sững sờ, hắn phải nói với Thủ Tri huyện, để y cử người tới trữ hồ nước.
Huyết Tiên thấy hắn vội vàng bỏ đi, trên mặt trên người toàn là mồ hôi, vừa quay về vài ngày, Chu Vân Nghiên đã phơi đen không ít.
Huyết Tiên ngẩng đầu, nhìn chim mỏ nhọn bay cách nàng rất xa.
Không biết năng lực sinh sản của loài chim này như thế nào, trông Chu Vân Nghiên có vẻ cũng thích ăn.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Huyết Tiên cũng về vào lúc chiều, trong tay đều sẽ túm hai con chim ưng mỏ nhọn.
Chu Vân Nghiên tưởng rằng nàng mang về để ăn.
Hắn đã nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, đương nhiên nhớ được chuyện Huyết Tiên ăn thỏ.
Bây giờ hắn cũng tò mò, Huyết Tiên ăn như thế nào?
Quay về lâu như vậy rồi, hắn chưa thấy Huyết Tiên ngồi xuống gặm nuốt cẩn thận, mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn. Mỗi lần hắn hỏi nàng có muốn ăn cùng không, Huyết Tiên đều lắc đầu nói mình ăn rồi.
Còn có một lần, Huyết Tiên chỉ vào cành cây vươn ra từ vạt váy, nhưng cành cây kia đều đâm vào trong đất, Huyết Tiên nói với hắn rằng: “Ta cũng đang ăn.”
Chu Vân Nghiên đoán rằng, có lẽ Huyết Tiên giống như thực vật, còn có thể ăn đất à?
Kết quả là, Huyết Tiên bắt chim ưng mỏ nhọn về lại dùng dây trói chân, không ăn con nào cả.
Chu Vân Nghiên: “Nàng muốn nuôi chim ưng mỏ nhọn để chơi à?”
Huyết Tiên lắc đầu, nàng sẽ không nuôi động vật để chơi, nàng chỉ nuôi Vân Nghiên thôi.
Huyết Tiên nhìn con chim ưng mỏ nhọn bị buộc dây, nói rằng: “Để chúng đẻ trứng, sau này không cần bắt nữa.”
Giống như cái ổ chuột đào đất dưới rễ cây của nàng vậy.
Chu Vân Nghiên: ... Thế này là vì có thể ăn lâu dài nên nàng ấy định nuôi chim ưng mỏ nhọn như nuôi cừu dê à.
Độn Địa Hổ nhớ tới cháu chắt bị Huyết Tiên ăn, tay trái lại tét vào tay phải, run lẩy bẩy.
Cái đồ thụ tinh này không phải người mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook