Chương 40

Gặp lại Tô Hợp, anh ta lấy ra tất cả tài liệu về Thương Lạc mà trước đây Bùi Hoàn Phong kêu anh ta điều tra.
"Thương Lạc vậy mà là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, thật sự không ngờ đến được." Tô Hợp chậc chậc, nhún vai, "Mục đích của con riêng, chẳng gì ngoài tranh giành gia sản, cậu phải cẩn thận một chút đấy."
Bùi Hoàn Phong xem tư liệu với vẻ mặt lạnh lùng, khi phát hiện ra Hứa Thư Kỳ đã quen biết Thương Lạc từ rất lâu, anh nở nụ cười lạnh.
Xem ra, những chuyện xảy ra lúc trước đều có thể được giải thích rõ ràng rồi, năm đó Hứa Thư Kỳ và Thương Lạc chắc chắc đã đạt được một hiệp nghị gì đó, mới có thể khiến Thương Lạc toàn tâm toàn ý giúp cô ta như vậy.
Động tay động chân vào camera ghi hình, nói Hứa Thư Kỳ đã mang thai đứa con của anh, sau đó ra tay với Tô Y Y trong tù mà không nghe theo sắp xếp của anh. Và còn việc giúp Hứa Thư Kỳ tẩy trắng chuyện ảnh giường chiếu trong khoảng thời gian gần đây nữa, chắc là muốn đợi sau khi Hứa Thư Kỳ trở thành chủ tịch phu nhân, nối ứng ngoại hợp chiếm đoạt gia sản của Tập đoàn Bùi Thị.
Mang tư liệu về biệt thự, Bùi Hoàn Phong lấy ra cho Tô Y Y xem, khiến Tô Y Y cười khinh thường: "Thứ đàn bà như Hứa Thư Kỳ mà cũng muốn trở thành chủ tịch phu nhân? Nằm mơ đi!"
Thấy sức chú ý của Tô Y Y lại nằm trên mặt này, khóe môi Bùi Hoàn Phong cong lên, không nhịn được bèn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, anh phụ họa: "Ừ, họ đều đang nằm mơ. Những người này chắc không biết, Tập đoàn Bùi Thị là của em, ngay cả chủ tịch như anh cũng thuộc về em!"
Lời âu yếm còn ghê gớm hơn cả tỏ tình này khiến Tô Y Y xấu hổ không thôi, gò má bỗng trở nên đỏ bừng, trừng mắt nhìn Bùi Hoàn Phong.
Nhưng nể tình anh biết thức thời, Tô Y Y vẫn chủ động hôn nhẹ lên cánh môi của Bùi Hoàn Phong, sau đó nhanh chóng dời đi.
Nhưng Bùi Hoàn Phong không hề hài lòng chiếc hôn phớt qua kia, anh giữ lấy chiếc cằm của cô, hôn mạnh xuống, chưa được một lúc thì hai mắt Tô Y Y đã bắt đầu trở nên mê mang rồi.
Hai người hôn say đắm xong rồi ôm nhau ngồi trên sofa, Tô Y Y xem đi xem lại tư liệu trong tay, nhìn chằm chằm vào cái tên Thương Lạc: "Em tuyệt đối sẽ khiến tên khốn Thương Lạc mất hết tất cả!"
Bùi Hoàn Phong ôm chặt lấy tay Tô Y Y, giọng điệu trầm khàn, ánh mắt sâu thẳm: "Tất nhiên, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn. Năm đó nếu không phải Thương Lạc sửa đoạn clip ghi hình kia đi, thì em cũng sẽ không chịu đựng nhiều dày vò đau khổ như thế."
Đau lòng việc Tô Y Y đã từng chịu đựng nhiều khổ sở, bây giờ Bùi Hoàn Phong hận Thương Lạc đến thấu xương!
Ngày hôm sau, Bùi Hoàn Phong vừa lên công ty đi làm đã kêu gọi nhân lực chuẩn bị tiến hành báo thù.
Trong tư liệu Tô Hợp đưa cho anh, điều tra được việc Thương Lạc đã tự thành lập một công ty. Bùi Hoàn Phong lần theo dấu vết này bắt đầu lén lút chèn ép, không đến nửa tháng, tất cả tiền vốn Thương Lạc đầu tư vào công ty kia đã mất trắng, rơi vào tình cảnh khó khăn.
Nhưng Thương Lạc không hề nghi ngờ Bùi Hoàn Phong, dù sao suốt nhiều năm qua Bùi Hoàn Phong chẳng hề phát hiện ra việc hắn ta có công ty riêng, hắn ta chỉ nghỉ là do hắn ta xui xẻo mà thôi.
Thương Lạc đang thiếu tiền trầm trọng, hắn ta tìm đến Hứa Thư Kỳ vẫn còn nằm trong bệnh viện, bây giờ chỉ có cô ta mới có thể giúp hắn một tay.
"Anh nói gì, công ty sắp đóng cửa rồi?"
Hứa Thư Kỳ nhìn Thương Lạc với ánh mắt không thể tin được, cô ta cũng đầu tư tiền vào công ty này, bây giờ đột nhiên lại xảy ra loại chuyện như thế, tâm trạng cô ta vốn đã tồi tệ do Bùi Hoàn Phong đã lâu không đến thăm nay càng trở nên cáu gắt hơn.
Thương Lạc không đề ý đến tính tình nóng nảy của cô ta, chỉ nói: "Bây giờ cô đi tìm hắn ta, nghĩ cách moi một chút tiền từ chỗ hắn."
Dựa theo mức độ giàu có của Tập đoàn Bùi Thị, thì chỉ như vá một lỗ thủng mà thôi, chẳng hề có bất kỳ áp lực gì cả.


Chương 41


Nghe Thương Lạc nhắc đến Bùi Hoàn Phong, sắc mặt Hứa Thư Kỳ trở nên vô cùng xấu xí, bực bội nói: "Anh ta không đên thăm tôi lâu lắm rồi, chắc là bị con khốn Tô Y Y kia quấn lấy. Huống gì bây giờ hai chúng tôi đã chia tay, anh kêu tôi đi đòi tiền hắn bằng cách nào đây?"
Nhưng Thương Lạc không muốn để ý đến những thứ này, chỉ cau mày nói: "Trước đây cô đã từng giúp hắn, hắn sẽ không quên tình xưa nghĩa cũ đâu."
Nghĩ đến số tiền đầu tư vào công ty Thương Lạc, Hứa Thư Kỳ vẫn mềm lòng, cắn môi gật đầu: "Được, vậy tôi thử xem."
Lấy ly do về tình trạng bệnh, Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại cho Bùi Hoàn Phong, yêu cầu anh đến thăm cô ta.
Lúc Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại đến, Tô Y Y cũng đang ở bên cạnh Bùi Hoàn Phong, đợi anh cúp máy, cô cau mày nói: "Anh đừng đi, cô ta rất xảo trá, lần trước đã kêu người chụp lén những tấm ảnh mờ ám, lần này nói không chừng lại có ý đồ xấu xa gì đó."
Bùi Hoàn Phong vuốt mái tóc mềm mượt, hôn lên cánh môi non mềm của cô, nói: "Có một vài chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng, bà xã em yên tâm, anh giải quyết chuyện này sẽ trở về với em, tiếp túc kế hoạch tạo người."
Tô Y Y đỏ mặt, "Cút! Tốt nhất đừng trở về!"
Trước đây sao không phát hiện anh dính người đến thế nhỉ?
"Sao mà được chứ? Anh không nỡ rời xa bà xã cưng của anh."
Quấn quýt hôn hít một lúc, Bùi Hoàn Phong mới quyến luyến bịn rịn rời khỏi biệt thự.
Lái xe đến bệnh viện Hứa Thư Kỳ đang nằm, vào phòng bệnh liền nhìn thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, lẳng lặng rơi nước mắt, nhìn anh với thái độ lên án.
Nếu là trước đây Bùi Hoàn Phong có thể vẫn còn đau lòng vì dáng vẻ mềm yếu đáng thương này của cô ta, nhưng bây giờ sau khi đã biết được mọi chuyện năm xưa, còn thấu hiểu được những đau khổ và giày vò mà vợ yêu của mình đã phải chịu đựng, anh tuyệt đối sẽ không tỏ ra một chút thương hại nào đối với người phụ nữ này.
"Sao vậy, khóc ra nông nổi này." Bùi Hoàn Phong không hề đi đến bên giường, chỉ đứng ở nơi không xa nhìn cô ta.
Thấy Bùi Hoàn Phong không đi tới, nội tâm cô ta dậy sóng, sau đó khóc rống lên, nức nở nói: "Hoàn Phong, 10 năm trước vì cứu anh, em...em yêu anh sâu đậm thật mà!"
Trán Bùi Hoàn Phong nổi gân xanh, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của Hứa Thư Kỳ.
"Năm xưa em biết anh bị bệnh tim, nhưng vẫn muốn sinh cho anh một đứa con, nên mới làm ra chuyện đó. Hoàn Phong, chúng ta thật sự không còn khả năng nữa sao?"
Nói đến đây, Bùi Hoàn Phong không thể nhịn thêm được nữa, cất bước đi đến gần giường bệnh, lạnh lùng nhìn Hứa Thư Kỳ đang dưa người vào đầu giường, anh cúi đầu, dừng cách giường cô ta 5cm.
Đã lâu rồi Hứa Thư Kỳ không được nhìn Bùi Hoàn Phong gần đến như vậy, thế là cả người cô ta ngơ ngẩn, say mê nhìn anh.
Khuôn mặt của anh quả thật quá hoàn mỹ, khiến cô ta không thể nào quên được, buông xuống được...
Trong lúc cô ta đang ngơ ngác, Bùi Hoàn Phong đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói: "Hứa Thư Kỳ, cô vẫn đang lừa tôi đúng không? Năm xưa người lên giường với tôi vốn không phải cô, mà là Y Y!"
Tình yêu trong tim như bị cơn giá lạnh xâm chiếm, Hứa Thư Kỳ rùng mình, nghe nội dung trong lời nói của Bùi Hoàn Phong, mặt mày trở nên trắng bệnh, trong đầu chỉ vang lên một câu nói:
Anh ta biết rồi!
"Nếu không phải 10 năm trước tôi thiếu nợ cô, thì bây giờ nói không chừng cô đã mất mạng rồi!" Bùi Hoàn Phong cười lạnh, ánh mắt hung ác lạnh buốt, cho dù cô ta có tự lừa dối bản thân mình thế nào cũng đều chẳng thể che giấu được sự chán ghét của anh.
Bùi Hoàn Phong nói xong đi ngay, không hề có ý dừng lại, ở chung một căn phòng với Hứa Thư Kỳ, cho dù chỉ thêm một giây cũng đủ khiến anh thấy khó chịu cả người.
Để lại mình Hứa Thư Kỳ chui vào chăn, cả người run lên vì sợ hãi.



Chương 42

Đợi nỗi sợ qua đi, Hứa Thư Kỳ vén chăn ra, nhào đến bên giường cầm điện thoại lên, gọi thẳng vào số của Thương Lạc, nói cho hắn ta nghe Bùi Hoàn Phong đã biết hết chuyện của năm xưa rồi.
Thương Lạc cúp máy, mặt mày nặng nề, mím môi.
Nếu Bùi Hoàn Phong đã điều tra được chuyện của năm xưa, chắc cũng đã điều tra được thân phận của hắn. Xem ra, nói không chừng vấn đề của công ty cũng do Bùi Hoàn Phong gây nên.
Hắn ta ấn núp bên cạnh Bùi Hoàn Phong suốt bao nhiêu năm qua, tất nhiên biết được thủ đoạn của người đàn ông có thể hô mua gọi gió như một đế vương trên thương trường ghê gớm đến cỡ nào!
Sự nghiệp kinh doanh suốt bao nhiêu năm qua bị hủy trong một ngày, Thương Lạc đau đớn trong lòng, ánh mắt trở nên hung ác, nói: "Nếu anh đã không nể tình như thế, thì tôi phải cho anh thấy, cái gì gọi là trả thù!"
Trong lúc đợi Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y ngủ thiếp đi mất, đang lúc mơ màng, bỗng cảm thấy có người đang gặm môi của cô.
Mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Hoàn Phong đang nhìn cô bằng vẻ mặt u buồn.
"Sao thế?" Tô Y Y ngồi dậy dụi mắt, nâng khuôn mặt có hơi mất mát của Bùi Hoàn Phong lên, cô bỗng thấy lo lắng.
Bùi Hoàn Phong ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: "Y Y, anh thật sự không ngờ rằng Hứa Thư Kỳ lại là loại phụ nữ không tiếc thủ đoạn như vậy...còn chuyện ông nội mất khi xưa nữa, đè nặng trong lòng anh, anh cảm thấy thật mệt."
Anh luôn nghĩ rằng Hứa Thư Kỳ là một cô gái ngân thơ không hiểu sự đời, nhưng không ngờ....anh thấy khó có thể chấp nhận được.
Tô Y Y không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ đành giữ lấy mặt anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng nhưng gợi cảm kia.
Con tim Bùi Hoàn Phong đập nhanh, cảm giác khi cô chủ động dâng nụ hôn thật sự không tồi tý nào.
Nhưng, Tô Y Y chỉ hôn một lần rồi dời cánh môi mềm mại gợi cảm kia đi ngay, chủ tịch Bùi chỉ vừa nếm được chút mùi vị nên cảm thấy thất vọng, nhíu chặt chân mày.
Vì vỗ về anh, Tô Y Y chỉ đành cắn răng làm liều, dẫn anh vào phòng, chủ động kéo anh lên giường.
Anh giày vò cô hết một phen, mới chịu ngừng lại.
Sau cơn nồng nhiệt, Tô Y Y nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô hỏi nghiêm túc, Bùi Hoàn Phong trả lời cũng rất nghiêm túc: "Ừ...hình như thêm một lần nưa mới có thể đỡ được."
Nói xong, bàn tay lại bắt đầu dạo chơi trên người Tô Y Y, châm lửa khắp nơi.
Xong việc, Tô Y Y mệt đến mức không thể nhấc nổi cánh tay. Cô vùi người vào trong lòng Bùi Hoàn Phong, nghe tiếng thở dài thỏa mãn của anh, trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít.
"Ông xã, em biết anh đang nghĩ gì." Giọng nói vẫn còn mang theo tiếng thở hổn hển của Tô Y Y vang lên, khiến Bùi Hoàn Phong dời lực chú ý đi, "Thật ra điều em muốn nói với anh là, năm xưa cái chết của ông nội không hề có liên quan đến em, là Hứa Thư Kỳ hại chết ông ấy."
Lồng ngực dày rộng cứng đờ, Bùi Hoàn Phong trầm mặc, đến khi Tô Y Y sắp ngủ thiếp đi mới nói: "Anh biết, em sẽ không làm hại ông nội. Năm xưa sau khi em vào tù, anh đã tìm người thả em ra, nhưng không ngờ Thương Lạc lại không làm theo những gì anh đã dặn dò."

Giọng nói mang theo hối hận và tiếc nuối: "Sau đó sau khi biết được em không còn trong tù nữa, anh vẫn điều tra qua tình hình của em, chỉ là không có nhiều tiến triển. Lúc đó anh biết em mang thai rồi, nhưng không hề biết đứa bé là của anh, anh nghĩ chắc em đã bỏ đi cùng với người tình của mình."
Bây giờ nói đến những việc này, anh vẫn còn thấy hơi buồn bã, đều là lỗi của anh, Y Y mới phải chịu đựng nhiều đau khổ vất vả như thế.
Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tô Y Y lại đưa đôi môi nhỏ của mình đến, hai người quấn lấy nhau.


Chương 43

"Tìm được manh mối rồi chưa?" Ngày hôm sau, Tô Y Y nhận được điện thoại của Luật sư Vương, hỏi thăm về chuyện nhờ anh điều tra lúc trước.
Đầu dây bên kia của Luật sư Vương có hơi ồn, anh ta khẽ nói: "Tìm được y tá chăm sóc ông cụ Bùi năm đó rồi, phát hiện được một vài tình hình mới."
Tô Y Y phấn khích, đợi Luật sư Vương nói rõ.
"Năm xưa ông cụ Bùi được nằm trong phòng bệnh cao cấp, theo lý mà nói lúc nào cũng phải có y tá chú ý theo dõi." Luật sư Vương miêu tả lại, "Tôi tiến hành điều tra từ đây, tìm được cô y tá đó, tuy y tá đó nói không hề biết gì về việc này, nhưng theo tôi thấy...cô ta rất chột dạ."
"Chột dạ?" Tô Y Y híp mắt, thông thường chỉ người mục kích hiện trường gây án và tạo chứng cứ giả mới thấy chột dạ.
Tô Y Y rất tin tưởng con người của Luật sư Vương, dù sao cũng là người ông cụ Bùi để lại cho cô, hai năm nay Tô Y Y đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh ta mới có thể đi đến được bước này.
Suy nghĩ sơ qua, Tô Y Y nói: "Luật sư Vương, đưa phương thức liên hệ của cô ta cho tôi. Tôi muốn đi gặp mặt ôn ta, hừ, tôi không tin không cạy được mồm cô ta."
Nghe thấy thế, Luật sư Vương đồng ý, thời gian hai năm đủ đều anh ta hiểu rõ con người Tô Y Y, vì thế cũng biết cô không phải đang nói đùa. Thế là anh ta trực tiếp cúp máy, chưa đầy năm phút là có một tin nhắn được gửi đi.
Tô Y Y không do dự nhiều, gọi thẳng vào số đó.
"Chào cô, tôi là Tô Y Y."
"Chào...chào cô...cô Tô, cô tìm tôi có việc gì sao?" Giọng nói sợ hãi của y tá vang lên trong điện thoại.
Không cần phải trực tiếp đối mặt với người y tá kia, chỉ cần nghe giọng nói thôi là đủ cảm thấy sự chột dạ và hoảng loạn của cô ta.
Tô Y Y cố gắng dịu giọng lại nói: "Chắc hẳn anh Vương đã hỏi cô rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Có tiện tìm thời gian gặp mặt không? Chúng ta có thể bàn về việc này, chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết sự thật, thì cô cứ việc nêu điều kiện ra.
Y tá do dự không dám nói nhiều, sau khi đáp lời thì cúp máy.
Tô Y Y cũng không hối thúc cô ta, người trên đời đều yêu tiền tài, cô không tin người phụ nữ này lại ngoại lệ.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là y tá kia lại yêu bản thân hơn yêu tiền, sau khi cúp máy, cô ta lập tức gọi ngay cho Thương Lạc, người mua chuộc cô ta lúc ban đầu.
Không sai, năm xưa đúng là cô ta đã nhìn thấy cảnh Hứa Thư Kỳ hại chết ông cụ Bùi, chỉ là sau này bị Thương Lạc uy hiếp và dụ dỗ, cuối cùng mua chuộc được cô y tá kia.
"Cô nói có một người phụ nữ tên Tô Y Y tìm cô?" Thương Lạc cau mày, ánh mắt sắc bén.
Hứa Thư Kỳ ở bên cạnh hắn nghe thấy ba chữ Tô Y Y, cả người bừng tỉnh, nhanh chóng áp sát lỗ tai, trái tim hoảng loạn.
Y tá sợ hãi nói: "Vâng, bây giờ tôi nên làm thế nào?"
Thương Lạc và Hứa Thư Kỳ nhìn nhau, Hứa Thư Kỳ nhớ đến bóng rời đi dứt khoát vô tình của Bùi Hoàn Phong, con tim đau nhói, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nên ôm cây đợi thỏ, thế nghiến răng nói: "Tôi không thể chịu thua như thế được, hẹn Tô Y Y ra đi, tôi tìm người bắt cóc cô ta!"
Đối với việc Hứa Thư Kỳ bỗng nhiên thông suốt, Thương Lạc thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu suy nghĩ của hai người đã giống nhau như thế, thì không còn cần phải tranh luận nữa, nói thẳng với y tá: "Cô hện cô ta ra, tiện thể đòi một ít tiền. Chuyện sau đó, không còn liên quan đến cô nữa."
Cúp máy, Thương Lạc đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Tập đoàn Bùi Thị, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.



Chương 44

Không đến hai ngày, y tá gọi điện thoại đến.
Tô Y Y bắt máy, liền nghe thấy y tá nói chuyện với giọng điệu hơi run rẩy: "Muốn tôi nói sự thật cho cô nghe cũng được, nhưng đến lúc đó cô phải mang theo 1 triệu tệ, đồng thời đảm bảo cho tôi rời đi an toàn, tôi mới có thể nói cho cô biết."
Yêu cầu thế này quả thật không quá đáng, Tô Y Y đồng ý ngay, chỉ cần y tá có thể nói ra sự thật khiến Tô Y Y bị xử tôi là được!
Thế là, hai người hẹn sẵn địa điểm và thời gian, Tô Y Y mang theo bút ghi âm ra khỏi cửa.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là, cô không những không gặp được cô y tá kia, mà còn bị một đám người không quen biết bắt cóc vào nhà kho!
Giãy dụa trên nền đất lạnh cóng, Tô Y Y không cần nghĩ cũng biết là do ai làm ra, nhất thời cười nhạo, hét lớn: "Hứa Thư Kỳ cô là đồ nhát gan, có giỏi thì cô ra đây!"
Hứa Thư Kỳ vốn trốn trong góc tối, nghe thấy thế cô ra không nhịn được nữa, trực tiếp đi lên tát vào mặt Tô Y Y.
Lực tát có hơi mạnh, không chỉ cú tát phát ra tiếng kêu giòn tan, mà mặt Tô Y Y cũng bị sưng đỏ, trông vô cùng thê thảm.
"Khoan hẵn động vào cô ta, cô ta điều kiện mấu chốt giúp chúng ta đàm phán với Bùi Hoàn Phong." Thương Lạc ngăn cản hành vi trút giận của Hứa Thư Kỳ, liếc nhìn Tô Y Y xong rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Hoàn Phong.
Điện thoại vừa được nối máy, hắn ta liền cười nói: "Bùi Hoàn Phong, chuyển toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Bùi thị trong tay mày cho tao!"
Câu nói bất ngờ kia khiến Bùi Hoàn Phong chưa phản ứng lại kịp, anh cau mày nói: "Thương Lạc, có phải mày bị điên không? Hờ, mày nói cho tao biết xem, mày có tư cách gì yêu cầu tao làm như thế?"
Thương Lạc cười lạnh, cũng không nói nhiều, đưa thẳng điện thoại đến trước người Tô Y Y.
Thấy Tô Y Y cắn môi không nói, Thương Lạc bực bội, ra hiệu cho Hứa Thư Kỳ dạy dỗ Tô Y Y một chút.
Hứa Thư Kỳ vốn đã hận Tô Y Y vào tận xương tủy, cô ta đá thẳng vào đùi Tô Y Y, dùng giày cao gót đạp thật mạnh!
Tô Y Y không nhịn được nữa, lập tức hét toáng lên!
Vừa nghe liền biết bà xã yêu của anh đã bị bắt cóc, Bùi Hoàn Phong lên cơn thịnh nộ ngay lập tức, gào thét vào mặt Thương Lạc.
Nhưng Thương Lạc không hề bị ảnh hưởng một chút nào, ngược lại còn nói một cách vui vẻ: "Đưa tất cả cổ phần của mày cho tao, được thì thành giao, không được thì, hờ hờ..." Thương Lạc không nói tiếp, nhưng Bùi Hoàn Phong lại nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Tô Y Y.
"Được! Tao đồng ý với mày!" Bùi Hoàn Phong bật thốt lên, nghĩ đến việc cô đang phải chịu đau khổ, anh vốn chẳng thể suy nghĩ thêm được nữa!
Nghe tháy đáp án của Bùi Hoàn Phong, Thương Lạc cười hài lòng, nói với Hứa Thư Kỳ: "Được rồi, không cần đánh nữa."
Hứa Thư Kỳ vẫn thấy chưa đã nhưng chỉ đành bĩu môi, không còn làm ra hành động gì thêm nữa.
Bùi Hoàn Phong chuẩn bị đầy đủ mọi thứ xong xuôi rồi chạy vọt đến nhà kho, thấy Tô Y Y bị thương ở mặt, đang bị trói nằm dưới đất, bên cạnh còn có vài tên đàn ông cầm máy quay, trong lòng nhói lên.
"Các người muốn làm gì?!" Anh nhìn tất cả những người đứng bên cạnh Tô Y Y, biểu cảm hung ác có thể so sánh với ngang với ác ma nơi địa ngục.
Thương Lạc dẫn Hứa Thư Kỳ từ từ đi tới, Thương Lạc hừ lạnh: "Hợp đồng đâu? Có mang đến không? Nếu như mày dám giở trò, tao sẽ cho đàn ông trên toàn thế giới nhìn thấy cơ thể của vợ mày."
Con tim Bùi Hoàn Phong run lên, nhìn Tô Y Y đang rơm rớm nước mắt dưới đất.
Nghiến răng đồng ý: "Tao đã mang Hợp đồng chuyển nhượng đến rồi, mày thả cô ấy ra, tao ắt sẽ đưa hợp đồng cho mày!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương