Vợ Cũ Như Liều Thuốc Độc Tổng Tài Khó Cai
-
C8: 35-39
Chương 35
Bùi Hoàn Phong nhìn ảnh trong điện thoại, im lặng không nói, anh không ngờ đến, những đêm quấn quýt lúc trước, Tô Y Y lại thừa cơ chụp lại những tấm ảnh kiểu này.
Hứa Thư Kỳ thấy anh không có phản ứng gì, khóc nói: "Hoàn Phong, nhiều năm qua, em giữ thân như ngọc vì anh, anh không chạm vào em thì cũng thôi vậy, nhưng Tô Y Y lại dùng tấm hình này kích thích em, thật sự làm em rất đau lòng!"
Trong lòng chất chứa một cảm xúc khó tả, con tìm Bùi Hoàn Phong chùng xuống, nói với bản thân không nên đa nghi.
Sau đó nói với Hứa Thư Kỳ: "Chuyện này quả thật Y Y làm không đúng, những ngày tiếp theo em hãy ở lại bệnh viện cố gắng dưỡng bệnh, anh sẽ ở lại chăm sóc em."
Xem như một sự bồi thường, Bùi Hoàn Phong bỏ ra thời gian của mình, đi dọn dẹp cục diện rối rắm do Tô Y Y để lại.
Còn bên kia, lúc này Tô Y Y cũng đang nằm trong bệnh viện.
Trong mũi cô toàn là mùi thuốc khử trùng, lạnh lùng ngắm nhìn trần nhà trắng tinh.
Lúc trước Bùi Hoàn Phong rời đi không do dự, để lại cô bởi vì đau thương quá độ dẫn đến tim xảy ra vấn đề, nằm chịu đựng dày vò dưới đất.
Tay cô run lên cầm lấy điện thoại, Tô Y Y gọi cho Bùi Hoàn Phong theo phản sáng, nhưng bị anh cúp máy ngang.
Ánh mắt Tô Y Y tối xuống, vị trí trái tim càng ngày càng khó chịu, cuối cùng chỉ đánh gọi điện thoại cầu cứu Luật sư Vương.
Từ sau khi hiến tim cho Bùi Hoàn Phong, chỉ cần bị kích động cảm xúc, là Tô Y Y sẽ xuất hiện những vấn đề thế này hoặc thế kia. Cô biết sự khiếm khuyết của cơ thể, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi Bùi Hoàn Phong nói ra những lời như thế, nên mới xảy ra loại chuyện như thế này.
Cô nằm viện ba ngày, Bùi Hoàn Phong cũng ở lại bệnh viện chăm sóc Hứa Thư Kỳ ba ngày.
Ba ngày này Bùi Hoàn Phong không nhận được cuộc gọi của Tô Y Y, trong lòng không khỏi thấy lo lắng và nhớ nhung.
Nghe theo tiếng lòng của mình, Bùi Hoàn Phong nói với Hứa Thư Kỳ xong rồi về thẳng biệt thự, không ngờ lại gặp phải Tô Y Y vừa mới xuất viện trở về.
Tô Y Y chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào liền lên lầu thu gọn hành lý của mình.
Phát hiện ra điều bất thường, Bùi Hoàn Phong đi theo Tô Y Y lên lầu, vào phòng nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, tiến lên nắm thẳng lấy cổ tay của cô, xoay người cô lại, cau mày hỏi: "Em đang làm gì vậy? Hờ, chẳng lẽ là vì biết được bản thân mình đã làm ra loại chuyện xấu xa, muốn bỏ trốn sao?"
Thắc mắc nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, Tô Y Y cắn răng hỏi một câu: "Anh nói thế có nghĩa là sao?"
"Còn muốn anh nói ra?" Cơn tức giận dâng lên trong mắt Bùi Hoàn Phong, đứng chặn trước người Tô Y Y, đè cô lên tường, giọng điệu lạnh lùng: "Vì sao lại chụp những tấm hình kia, vì sao lại gửi cho Hứa Thư Kỳ?"
Cuối cùng Tô Y Y cũng hiểu ra, dứt khoát không vùng vẫy nữa, dựa đầu vào tường ngẩng mặt lên nhìn Bùi Hoàn Phong, ánh mắt chất chứa sự chế nhạo, nói với giọng điệu khiêu khích: "Bởi vì cô ta đáng đời!"
Bùi Hoàn Phong chưa bao giờ thấy qua một Tô Y Y có ánh mắt chứa đầy thù hận như thế, cánh tay đang đè lấy cô run lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: "Y Y, anh đã nói với em, chuyện năm xưa là anh có lỗi với em, không liên quan đến Hứa Thư Kỳ!"
Không ngờ câu nói kia lại khiến sự thù hận trong tim cô càng thêm mãnh liệt, cô đè nén sự chua xót nơi đầu mũi: "Nếu anh thích bảo vệ cô ta như thế, thì hai người đến với nhau luôn đi, còn giữ em lại làm gì?"
Chương 36
Lời nói mang mùi vị tức giận khiến Bùi Hoàn Phong bực bội, anh dứt khoát cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi Tô Y Y, sau đó ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Y Y, em đừng gây chuyện nữa được không? Em chỉ cần xem Hứa Thư Kỳ như em gái, đồng thời, anh hy vọng em có thể xem cô ấy như em gái!"
Em gái?
Tô Y Y bật cười, sau đó thay đổi sắc mặt, nhìn Bùi Hoàn Phong bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Em hận không thể giết chết cô ta, vậy mà anh lại kêu em xem cô ta như em gái?"
Bùi Hoàn Phong nghe thấy nụ cười kỳ lạ lúc ban đầu sao đó biến thành sự từ chối lạnh lùng, trong lòng cảm thấy hết cách: "Y Y, sao em không thể rộng lượng một chút? Cô ấy đã biết lỗi rồi, cũng sẽ không làm phiền chúng ta nữa, em không thể dùng sự tha thứ đổi lấy hạnh phúc về sau của chúng ta sao?"
"Loại người như cô ta cũng biết cắn rứt lương tâm, cũng biết lỗi sao? Anh chắc chứ?"
Tô Y Y tỏ ra không tin, giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy vẻ mỉa mai: "Không nói đến việc cô ta có biết lỗi hay không, năm xưa em bị người ta đánh trong tù, món nợ này nên tính như thế nào?"
Bùi Hoàn Phong đau lòng, nghiến răng nói: "Anh sẽ cho em đánh lại!"
Trong lòng lại đau thêm, Tô Y Y khịt mũi, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Được, anh nói muốn em rộng lựong, thế con của em nó trở về bằng cách nào đây? Con của em bị cô ta cử người hại chết, anh có cách nào khiến con của em trở về hay không?"
Nói đến đây, vành mắt chóp mũi của Tô Y Y cay xè, ánh mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Đứa con bị mất đi kia, luôn là nỗi đau nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Vốn càng thấy thương xót cho Tô Y Y hơn, nhưng Bùi Hoàn Phong vừa nghe thấy hai chữ đứa con thì không kiềm nén được lửa giận trong lòng, anh đến gần cô, thấp giọng quát mắng: "Đứa con?! Đứa con của người khác quan trọng đến thế sao, khiến em đến tận bây giờ vẫn không thể quên được?"
Nhớ lại chuyện Tô Y Y mang thai vào năm xưa, Bùi Hoàn Phong muốn vò nát cô.
Bản thân anh chưa bao giờ phát sinh quan hệ với cô, nên đứa trẻ này chỉ có thể là của người khác, chứ không phải của Bùi Hoàn Phong anh!
Nhưng điều khiến anh không ngờ đến là, ánh mắt Tô Y Y trở nên hung ác, sau đó quát lên: "Bùi Hoàn Phong anh đúng là tên khốn! Đứa bé đó là của anh đó!"
Câu quát mắt kia khiến Bùi Hoàn Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Y Y. Đầu óc rối ren, anh cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cau mày, nhìn cô với vẻ mặt thất vọng: "Anh thật không ngờ em vì muốn trả thù mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế! Có đụng vào cơ thể em hay không, chẳng lẽ bản thân anh lại không biết sao?"
Cảm xúc trong mắt anh cũng như lời anh nói, tràn đầy sự thất vọng.
Tô Y Y bật khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi khóe mi, nghẹn ngào lên tiếng: "Anh còn nhớ ngày hôm đó chứ, một người phụ nữ trói anh vào ghế cưỡng hiếp anh. Chuyện đó em vẫn luôn không nói với anh, là vì người phụ nữ cưỡng bức anh đó...chính là em!"
Bùi Hoàn Phong giật mình, chuyện đó tất nhiên là anh nhớ rất rõ, dù sao cũng là lần đầu anh gặp phải loại chuyện này.
Nhưng chuyện này chỉ có số ít người biết đến, trong đó cũng không bao gồm Tô Y Y, nhưng vì sao cô ấy lại biết?
Chẳng lẽ...
Bùi Hoàn Phong không dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo nữa, anh nhìn Tô Y Y với vẻ mặt không thể tin được, tất nhiên không cho rằng lời của cô có sức thuyết phục.
Ánh mắt không tin tưởng kia khiến cho tia sáng cuối cùng trong mắt Tô Y Y cũng vụt tắt đi, cô tự cười nhạo bản thân rồi đẩy Bùi Hoàn Phong ra.
Lau nước hất anh ra rời đi, sau đó đóng mạnh cánh cửa phòng trước mặt anh.
Chương 37
Đứng ngoài phòng Tô Y Y một lúc, Bùi Hoàn Phong càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết định điều tra lại chuyện này.
Sau khi Bùi Hoàn Phong xuống lầu liền tìm quản gia, kêu ông ấy đi đến bệnh viện lấy đoạn clip ghi hình. Chuyện này rất quan trọng, anh không thể xem nhẹ bỏ qua như thế được.
Quản gia lái xe đi đến bệnh viện theo lời dặn của Bùi Hoàn Phong, nhưng không ngờ xe lại hư lúc nửa đường. Nhìn dòng xe qua lại trên đoạn đường cao tốc, quản gia thấy hơi chán nản, chỉ đành gọi điện thoại cho Thương Lạc, người ngày thường có mối quan hệ khá tốt đến đón ông.
"Ông gấp gáp đi làm chuyện gì vậy?" Đón quản gia lên xe của mình rồi gọi cho công ty bảo hiểm xe, Thương Lạc vừa nhìn đoạn đường phía trước, vừa giả vờ hỏi thăm.
Quản gia nghĩ Thương Lạc là người bên cạnh Bùi Hoàn Phong, có thể tin tưởng được, bèn nói: "Đế Thiếu kêu tôi đi đến bệnh viện lấy đoạn clip ghi hình hai năm trước, dáng vẻ hình như rất nôn nóng. Thật không may, xe tôi lại bị hư, nên bất đắc dĩ mới gọi cho anh, không làm phiền anh chứ?"
Khi Thương Lạc nghe đến đoạn clip ghi hình, khóe mắt hắn co giật, sau đó cười, lắc đầu nói: "Không sao, gần đây tôi cũng chẳng có việc gì làm, dù sao cũng là làm việc giúp Bùi Tổng mà, chăm sóc lẫn nhau là việc nên làm thôi."
Hai người đi thẳng đến bệnh viện, quản gia đi lấy đoạn clip ghi hình, Thương Lạc thì tỏ vẻ hắn ta sẽ đợi ở bên ngoài.
Đợi sau khi thấy quảng gia đi vào trong bệnh viện, Thương Lạc nheo mắt lại, gọi điện thoại cho Phương Diệu, người bạn móc túi của hắn.
"Phương Diệu, giúp tôi làm một việc, làm xong sẽ cho anh 30 nghìn tệ." Ra giá một cách không hề do dự, vẻ mặt Thương Lạc trông rất độc ác, đưa ra quyết định một cách quyết đoán.
Thế là khi quản gia ra khỏi bệnh viện, bị một người đàn ông đụng mạnh vào xương sườn, khiến ông đau đến mức ngồi xổm xuống đất, mặt mày trắng bệch. Nhưng điều khiến quản gia hoảng sợ là, đoạn clip ghi hình vừa mới cầm trên tay lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi!
Không cần nghi ngờ, chắc chắc là người đụng vào ông lúc nãy đã trộm đi!
Quản gia tức giận dậm chân, vội vàng gọi điện thoại kể lại tình hình cho Bùi Hoàn Phong.
Nghe những lời xin lỗi và mang theo sự hối hận của quản gia, Bùi Hoàn Phong cau mày, còn chưa nghĩ ra đối sách thì quản gia lại để lộ ra thông tin Thương Lạc cũng đang ở bên cạnh ông ấy.
"Ông nói Thương Lạc cũng đang ở cạnh ông?" Một tia sáng xẹt nhanh qua trong đầu Bùi Hoàn Phong, trầm giọng nói: "Trở về trước đi, về rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe."
Cúp máy, khóe môi Bùi Hoàn Phong nở một nụ cười lạnh.
Bên này Bùi Hoàn Phong đang điều tra chuyện của hai năm trước, bên kia chuyện của Tô Y Y cũng có tiến triển.
"Tôi đã liên lạc với họ rồi, hẹn chiều gặp mặt." Giọng luật sư Vương truyền đến, Tô Y Y mỉm cười hài lòng, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trình buổi chiều.
Đợi đến khi gặp lại những người bạn cùng phòng từng "đối xử đặc biệt" với cô năm xưa, Tô Y Y thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp, mới hai năm ngắn ngủi, không ngờ các cô đều đã ra ngoài rồi, đều sống ổn cả chứ?"
Vài người phụ nữ kia nhìn Tô Y Y bằng vẻ mặt khiếp sợ, không còn sự kiêu căng hống hách lúc xưa nữa.
Nếu không phải người đàn ông tìm họ lúc trước nói rằng, người gặp mặt họ chính là Tô Y Y bị bắt nạt năm xưa, chỉ e họ đã chẳng nhận ra Tô Y Y đã đổi sang một dung mạo mới này.
"Nói cho tôi nghe xem nào, năm xưa trong tù, tại sao lại nhắm vào tôi?" Tô Y Y không cho rằng bản thân mình là người có bản chất khiến người ta căm ghét, ngược lại, năm đó cô cư xử rất khiêm tốn, cũng không chủ động trêu chọc ai, với tính cách như thế mà cũng có thể bị người khác đánh nhừ tử, bên trong chắc chắn có điều mờ ám.
Chương 38
Những người đánh Tô Y Y năm xưa, bây giờ đa số đều đã kết hôn, tất nhiên chẳng ai muốn trở về trong tù nữa, thế nên tất cả đều khai ra toàn bộ chuyện năm đó.
Họ nói lúc đó nhận được sự sắp xếp của một người đàn ông, nói rằng chỉ cần đánh Tô Y Y sảy thai thì sẽ giúp họ giảm nhẹ tội hình.
Những ngày tháng khổ sở trong ngục, ai cũng muốn bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có được sự đảm bảo của hắn, họ tất nhiên phải ra sức hành hạ Tô Y Y.
"Hờ, yêu cầu của các cô thật đấy." Tô Y Y nhìn họ bằng ánh mắt mỉa mai, thấy họ đều chột dạ cúi đầu xuống, cũng biết bây giờ không phải là lúc để lên cơn trút giận, cô chỉ hói: "Nói cho tôi biết, năm đó người đàn ông tìm các cô trông ra sao?"
Vài người miêu tả đại khái.
Trong lòng Tô Y Y có đáp án, mở một tấm hình từ trong di động ra, hỏi họ: "Có phải là người đàn ông này?"
Sau khi xem hình, tất cả đều đồng loạt gật đầu, cuối cùng cũng giải đáp được sự ngờ vực bao nhiêu năm qua của Tô Y Y.
"Xin cô, năm đó chúng tôi cũng là vạn bất đắc dĩ! Nếu cô đã ra khỏi tù trước cả chúng tôi thì đừng làm khó chúng tôi nữa, bây giờ chúng tôi đều có gia đình riêng của mình rồi..." Một người phụ nữ trong số họ khóc lóc, van xin Tô Y Y bỏ qua cho họ.
Siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, trong lòng biết rõ họ sẽ không cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết năm xưa của cô, nhưng cảm xúc vẫn hơi không thể kiểm soát được.
Đợi cảm giác bức bối trong cơ thể dịu xuống, Tô Y Y lấy bút ghi âm ra, lạnh lùng lên tiếng: "Muốn sau này tôi không đến tìm các cô nữa thì rất đơn giản, lặp lại những lời các cô vừa nói lúc nãy là được, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của các cô nữa."
Nhóm phụ nữ kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tường thuật lại mọi việc.
Tô Y Y xử lý xong chuyện này, cô trở về biệt thự, muốn lấy bút ghi âm ra mở cho anh nghe, nhưng không ngờ anh không có ở đây.
Lúc này Bùi Hoàn Phong đang ở một quán cà phê, người ngồi đối diện chính là Tô Hợp - bạn thân của anh.
"Tô Hợp, giúp tôi tìm một đoạn băng ghi hình, của hai năm trước, hôm nay khi quản gia đi đến bệnh viện lấy thì bị người ta trộm mất."
Vẻ mặt của Bùi Hoàn Phong vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, cho dù là Tô Hợp cũng hiếm khi thấy biểu cảm này của anh.
"Không thành vấn đề, tôi nắm rất rõ địa bàn kia." Dứt lời, Tô Hợp gọi ngay đến một số điện thoại, chưa đến nửa tiếng, đã có người mang đoạn băng ghi hình bị cố ý phá hoại đó đến.
Nhân lúc Tô Hợp đang có mặt ở đây, Bùi Hoàn Phong vứt đoạn băng ghi hình cho cao thủ như anh ta sửa lại.
Một tiếng sau, Bùi Hoàn Phong xem lại đoạn clip ghi hình năm xưa. Chỉ là lúc này người đột nhập vào biệt thự xông vào phòng anh trong clip thật sự là Tô Y Y, chứ không phải Hứa Thư Kỳ!
Trong lòng Bùi Hoàn Phong nổi sống, không kịp giải thích với Tô Hợp, liền mang theo đoạn ghi hình chạy thẳng về biệt thự.
Nhìn thấy Tô Y Y đang ngồi yên lặng trong phòng khách, trong lòng hoảng hốt như lâm vào lúc sóng gió nguy nan.
Anh khom người ôm lấy cô, không ngừng nói xin lỗi trong khi cô đang sửng sốt.
"Xin lỗi, là anh không tốt, năm xưa không chịu điều trang kỹ càng, khiến em phải chịu nhiều tủi thân như vậy..." Bùi Hoàn Phong ngẩng đầu khỏi cổ Tô Y Y, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Y Y, anh xin thề, anh sẽ dùng quảng đời còn lại bù đắp hết cho em!"
Sự tủi thân dồn nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua bỗng dưng bùng nổ, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, cô đẩy Bùi Hoàn Phong ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, khóc lóc nói: "Từ trước đến giờ anh không hề tin em, không hề tin em lấy một lần nào!"
Chương 39
Tiếng khóc nức nở của Tô Y Y, khiến con tim Bùi Hoàn Phong nhói đau, nhưng chỉ có thể ôm cô lại vào trong lòng.
"Rõ ràng em đã nói sự thật với anh, nhưng anh lại không tin em. Muốn tự đi điều tra, Bùi Hoàn Phong, anh muốn em phải tiếp tục yêu anh như thế nào đây, anh nói đi, nói đi chứ!" Tô Y Y khóc đến mức xé lòng, mất hết hình tượng, nhưng cô như vậy lại khiến anh đau lòng không thôi.
Bùi Hoàn Phong chỉ đành liên tục vỗ lấy lưng cô, an ủi cảm xúc của cô, thấp giọng không ngừng nói tiếng xin lỗi: "Xin lỗi Y Y, đều là lỗi của anh. Ngoan, đừng khóc nữa. Chỉ cần em không khóc, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
Nhưng bây giờ Tô Y Y không nghe thấy gì cả, cô lắc đầu điên cuồng, đẩy Bùi Hoàn Phong ra chạy thẳng ra ngoài.
Sợ rằng Tô Y Y sẽ rời bỏ bản thân, Bùi Hoàn Phong sải bước chạy theo, lúc đuổi kịp cô ôm cô vào lòng, lợi dụng chiều cao của mình vây cô lại, nói với vẻ lưu manh: "Anh sẽ không để em rời xa anh đâu, nếu em thật sự muốn đi, thì hãy mang theo anh đi cùng!"
Trước mặt cô, Bùi Hoàn Phong chưa bao giờ thể hiện ra kiểu hình tượng như thế, việc này khiến con tim Tô Y Y đập điên cuồng, sự vùng vẫy cũng ít đi.
"Là lỗi của anh, anh không nên không tin em. Y Y, em tha thứ cho anh lần này được không, từ nay về sau cả người anh đều là của em..." Bùi Hoàn Phong không ngừng nói những lời nồng nàn bên tai Tô Y Y.
Tay sau vô cùng nhạy cảm, Tô Y Y vừa tránh né vừa rung động, tình yêu bị chôn vùi trong tim dành cho người đàn ông này lại đâm chồi, lay động con tim cô, khiến cô dần trở nên mềm lòng.
"Nếu sau này còn xảy ra những chuyện như vậy, em tuyệt đối sẽ ra đi không hề do dự!"
Tô Y Y nhắm mắt nói ra câu này, đến cuối cùng cô vẫn mềm lòng, người đàn ông yêu say đắm suốt bao nhiêu năm qua, ngay cả cho dù đã trải qua sự việc đau khổ kia mà cô vẫn còn yêu anh, thì đừng nói đến việc cỏn con như ngày hôm nay.
Nghe thấy lời tha thứ của Tô Y Y, Bùi Hoàn Phong vui sướng hôn ngấu nghiến cánh môi của cô.
Đợi đến khi hai người thở dốc tách ra, Tô Y Y nhớ đến cây bút ghi âm trong túi, cô bật lên từng đoạn cho Bùi Hoàn Phong nghe.
"Đây là những người hại em sảy thai năm đó?" Giọng điệu của Bùi Hoàn Phong lạnh xuống, "Chúng hại chết đứa con của chúng ta, anh nhất định phải bắt chúng trả giá!"
Cho dù Tô Y Y rất hài lòng về thái độ của Bùi Hoàn Phong, nhưng cô đã đồng ý không gây phiền phức đến họ nữa, lắc đầu nói: "Không cần trách họ, họ đều là những người đáng thương, kẻ đầu sỏ vẫn là Thương Lạc!"
Bùi Hoàn Phong gật đầu, ánh mắt sắc bén khiến Tô Y Y giật mình.
"Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Thương Lạc, người này làm tổn thương em, cũng hại chết con của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không để nửa đời sau của hắn sống yên ổn!" Bùi Hoàn Phong thề thốt, cơn phẫn nộ căm thù trong lòng cũng từ từ sâu thêm.
Nghĩ đến đứa con đã chết đi của mình, vẻ mặt Tô Y Y đau thương, trái im nhói buốt.
Đây là đứa con đầu của cô, chưa kịp đi ra ngắm nhìn thếi giới nhiều màu sắc thì đã phải rời đi rồi, người làm mẹ như cô, thật sự rất vô trách nhiệm...
Thấy tinh thần Tô Y Y sa sút, Bùi Hoàn Phong cũng biết cô đang nhớ đến con, cho dù trái tim anh cũng đau đớn, nhưng anh vẫn ôm lấy Tô Y Y hôn xuống trán cô, nói: "Đừng quá buồn, sau này chúng ta vẫn sẽ có con, rất nhiều con."
Anh luồn tay vào áo Tô Y Y, khẽ hôn lên cánh môi của cô, ngân nga một câu: "Có thể nếu chúng ta cố gắng thêm một chút, thì biết đâu tháng sau sẽ có tin tốt..."
Bế ngang cô lên, nhẹ nhàng bồng cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường. Bỗng chốc, trong phòng ngập tràn sắc xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook