Sau khi Lương Kim Nhược block Chu Sơ Hành xong còn cảm thấy chưa đã.

Cô cắt đầu bỏ đuôi, gửi ảnh chụp hội thoại cho Tô Ninh Dung, tìm kiếm đồng tình: "Cậu nói xem, người này có biết nói chuyện không thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Ninh Dung nghiêm túc: "Nói thế này tốt lắm mà? Nói rất có đạo lý, cậu sắp thành bà lớn thương giới rồi."

Cô ấy đánh giá một chút, không thể là tin nhắn của Thẩm Trì được.

Vậy có khả năng nhất chính là Chu Sơ Hành.

Lương Kim Nhược dương giọng: "Đây là ý mỉa mai."

"Ai mỉa mai cậu! Thật quá đáng!" Tô Ninh Dung lòng đầy căm phẫn, nói tiếp: "Thứ cho tớ nói thẳng, tớ không nhìn ra."

Cô ấy cảm thấy mình đã hiểu ra vì sao Chu Sơ Hành phải gọi cho mình để tìm Lương Kim Nhược rồi, chắc là biết nếu gọi cho Lương Kim Nhược thì cô cũng không bắt máy.

Quan hệ này có hơi kỳ quái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."

Lương Kim Nhược cũng không thể nói cho cô ấy biết lai lịch của ‘cá sấu’, đành phải tự mình hậm hực, ngược lại nói tới chuyện của Lương Thanh Lộ: "Chắc giờ cô ta đang ở đồn công an rồi nhỉ."

Đúng là đang ở nơi đó.

Tuy mấy năm nay Diệp Chi rất ngông nghênh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị đưa vào đồn công an, dù có là người kiêu căng nhường nào thì vẫn sẽ có nỗi sợ hãi trời sinh với nơi này.

Đã vậy, các chị em tốt còn nhìn cô ta chằm chằm như hổ rình mồi. Cô ta cắn răng, dễ dàng bán đứng Lương Thanh Lộ.

"... Tôi đã hỏi chị ấy rồi, chị ấy nói là căn hộ trong nhà thôi, không cần lo lắng. Tôi thật sự không biết là của người khác..."

Cảnh sát nhân dân hỏi: "Cô ta nói gì các cô cậu cũng tin à?"

Mấy người đồng loạt gật đầu.

Tiên sư, ai mà biết được tin tức nội bộ như thế. Sáu năm ròng rã, có vài người còn nhớ mang máng Lương Kim Nhược thật, nhưng hoàn toàn không rõ vấn đề tài sản của cô.

Hơn nữa, hiện tại Lương Thanh Lộ mới là người nhà họ Lương lộ diện nhiều nhất.

Bọn họ đều cho rằng Lương Kim Nhược từ bỏ Bắc Kinh, sau này sẽ định cư tại nước ngoài.

Đâu ai ngờ đại ma vương lại lén quay ề!

Lương Kim Nhược lộ cái mặt rồi rời đi, để mặc cho bọn họ ở đây làm biên bản. Không những thế còn phải chờ người nữa.

"Tôi muốn tìm luật sư của tôi!" Diệp Chi vẫn định tranh đấu: "Trước khi luật sư tới, tôi sẽ không nói thêm gì!"

Cảnh sát nhân dân: "Cô nói xong hết rồi."

Diệp Chi: "..."

Lúc Lương Thanh Lộ đến nơi, cả đồn công an đều rất bình tĩnh, bởi vì đã hỏi xong khai xong hết.

Cô ta đứng ở bên ngoài, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Vương Hạo, đi thôi, chúng ta cùng vào."

Chồng chưa cưới Vương Hạo lo lắng cho cô ta nên cùng tới đây.

Nhưng mặt ngoài có dịu dàng đến đâu, khi thấy đám người Diệp Chi thì cũng suýt không nhịn nổi.

Trước đây đám con ông cháu cha này trước đã từng gặp chuyện như vậy bao giờ đâu, giờ lại phải đợi hơn một tiếng đồng hồ tại đây, đã hoàn toàn hao sạch kiên nhẫn.

"Lương Thanh Lộ!" Có người kêu lên.

Diệp Chi thì ngượng ngùng nhìn cô ta: "Chị Lương, không phải chị nói giải quyết rồi ạ?"

Trước khi Lương Thanh Lộ đến cũng đã nghĩ ngợi kỹ kế sách trong đầu: "Chi Chi, tại chị không cẩn thận. Chị còn tưởng căn hộ này được lấy về rồi, không ai nói với chị cả."

Diệp Chi bực bội: "Lúc trước chị có nói vậy đâu… Em ở đây cả đêm rồi, giờ rất nhiều người đã biết!"

Lương Thanh Lộ vốn định đưa hết bọn họ ra ngay, nhưng không thành công.

"Không được, tự tiện xâm nhập nhà dân là phạm pháp." Cảnh sát nhân dân gặp nhiều con cháu nhà giàu rồi, cực kỳ bình tĩnh: "Đương sự muốn truy cứu."

Lương Thanh Lộ dịu dàng nói: "Không có cách nào khác ư?"

Vương Hạo vỗ vỗ tay cô ta, nghĩ đến trọng điểm: "Cho nên chỉ cần đương sự không truy cứu là được đúng không?"

Mặt mày Lương Thanh Lộ lập tức khó coi.

Đương sự là Lương Kim Nhược, chắc chắn không có chuyện từ bỏ truy cứu.

Một lúc lâu sau, Lương Thanh Lộ hiểu rõ trong lòng, áy náy nhìn về phía mấy người Diệp Chi: "Mọi người yên tâm, em ấy không phải người nhẫn tâm đâu, chị sẽ bảo em ấy bỏ qua chuyện này."


"..."

Thật ra Diệp Chi... không tin chút nào cả.

Lương Thanh Lộ không ngừng cam đoan, cười gượng nói: "Nói thế nào chị cũng là người nhà của em ấy, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi. Mọi người chịu khó ấm ức một đêm nhé."

Vừa ra khỏi đồn công an, mặt Lương Thanh Lộ đã lập tức trầm xuống.

Nhưng khi cô ta quay sang Vương Hạo bên cạnh thì lại khôi phục vẻ dịu dàng: "Vương Hạo, tối nay xảy ra chuyện như vậy, em phải về nhà một chuyến."

Vương Hạo: "Để anh đưa em về."

Sau khi lên xe, anh ta mới có thời gian hỏi: "Đúng rồi, ai đưa bọn họ vào đó thế?"

Từ đầu tới cuối anh ta không chú ý tới chuyện này chút nào, thế nên cũng không nghe bọn họ nói chuyện.

Lương Thanh Lộ cứng người: "Là Kim Nhược."

Kim Nhược? Kim… Vương Hạo quay phắt đầu lại: "Lương Kim Nhược?"

Xe suýt nữa đâm phải trụ đá bên ngoài.

"Muốn Kim Nhược không truy cứu... không có khả năng lắm đâu?" Vương Hạo lẩm bẩm, anh ta biết Lương Kim Nhược là kiểu người thế nào.

Anh ta phiền muộn gãi tóc: "Hay là... em đừng dính líu vào chuyện này nữa thì hơn, Lương Kim Nhược..."

"Có phải anh còn chưa quên được em ấy không?" Lương Thanh Lộ chợt lên tiếng.

"Gì cơ?" Vương Hạo sửng sốt.

Mấy năm nay Lương Thanh Lộ nào đã chịu ấm ức như vậy bao giờ. Từ sau khi Lương Kim Nhược ra nước ngoài, đúng là có rất nhiều người khinh thường cô ta, nhưng cùng lắm là móc mỉa mấy câu thôi.

Ngay cả Tô Ninh Dung và Thẩm Trì bình thường cũng không thèm quan tâm tới cô ta.

Trong lòng cô ta đều biết.

Thế nên Lương Kim Nhược vừa trở về đã khiến cô ta ăn quả đắng như vậy khiến Lương Thanh Lộ không kịp chuyển biến ngay được.

"Thấy anh hiểu biết người ta như thế, có phải còn nhớ mãi không quên người ta không? Giờ người ta về rồi, đằng nào người ta với Chu Sơ Hành cũng không có khả năng, anh cũng có cơ hội."

Đây là lần đầu tiên Vương Hạo bị cô ta phun cho một tràng như súng liên thanh.

"Cô ấy và Chu Sơ Hành không có khả năng?"

Nghe trọng điểm mà anh ta chú ý, Lương Thanh Lộ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng, huyệt thái dương giật đùng đùng, quay đầu nhìn mặt anh ta.

"Vương Hạo, giờ anh đang là chồng chưa cưới của tôi. Bất kể thế nào, anh và cô ta cũng không có khả năng đâu. Anh tưởng cô ta nhớ anh là ai chắc."

Lúc trước cả Bắc Kinh đều biết chuyện Vương Hạo theo đuổi Lương Kim Nhược.

Lương Kim Nhược chướng mắt anh ta cũng là chuyện cả Bắc Kinh đều biết.

Giờ người này đang sắp đính hôn với mình, một khi lại quay đầu theo đuổi Lương Kim Nhược thì mình sẽ trở thành trò cười của toàn Bắc Kinh ngay lập tức.

Vương Hạo hoàn hồn lại, mất kiên nhẫn nói: "Em nói nhăng nói cuội gì vậy."

Lương Thanh Lộ không nói gì nữa, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Vừa khéo thế nào, vòng qua trung tâm Bắc Kinh cũng là nơi căn hộ kia của Lương Kim Nhược. Lương Thanh Lộ thấy tòa nhà lớn bên này thì lại nghĩ đến Lương Kim Nhược.

Đều là họ Lương, thậm chí cô ta còn ra đời trước.

Nếu không vì mẹ của Lương Kim Nhược, cô ta còn lâu mới phải gánh chịu danh tiếng con ngoài giá thú sống mười mấy năm. Đến tận bây giờ, đây vẫn là vết nhơ khiến cô ta không được vài người thừa nhận.

Hơn nữa, Lương Kim Nhược đính hôn từ nhỏ còn có thể tìm được Chu Sơ Hành. Vương Hạo từng gióng trống khua chiêng theo đuổi cô, ngay cả Chu Sơ Hành cùng là trúc mã của cô.

Lương Thanh Lộ hít mạnh một hơi.

Cũng may, theo cô ta biết, Chu Sơ Hành không tỏ vẻ gì với Lương Kim Nhược cả, mấy năm nay cũng chưa từng nhắc tới tên cô.

Nghĩ vậy xong Lương Thanh Lộ mới cảm thấy hả giận.

Nhưng cụm mây đen bất chợt xuất hiện trong lòng kia thì vẫn mãi không thể tiêu tán.



"Em còn định đòi lợi ích gì?"

Thẩm Trì ngoắc tay, gọi người đưa đồ tráng miệng ngọt lên.

"Theo anh biết thì Lương Thanh Lộ đã vào công ty được một năm, dù kém cỏi cỡ nào chắc cũng phải có vài người ủng hộ."

Thẩm Trì nhìn về phía Lương Kim Nhược: "So thời gian thì Chiêu Chiêu chậm một bước.”


Lương Kim Nhược mỉm cười: "Vào suốt một năm rồi mà mới chỉ như vậy, cô ta đúng là gà mờ."

Tô Ninh Dung phì cười: "Chiêu Chiêu nói rất có lý."

"Đúng là trước kia cô ta từng là con riêng ngoài giá thú, nhưng giờ bác Lương cưới mẹ cô ta rồi, cô ta cũng có quyền thừa kế." Cô ấy lắc đầu.

Lương Kim Nhược từ tốn xiên miếng dâu tây trên bánh kem, cắn một miệng. Dâu tây đỏ tươi lại không sánh bằng cánh môi của cô.

"Vậy thì khiến cô ta cam tâm tình nguyện nhượng ra những gì cô ta thừa kế thôi."

Nụ cười nơi khóe môi cô rất xinh đẹp, lại có vẻ lạnh lùng.

Tô Ninh Dung rất ít khi thấy cô trưng ra dáng vẻ người đẹp lạnh lùng như thế, lại nhìn thêm mấy lần.

Mãi cho đến khi di động của Thẩm Trì chợt vang lên: "Lương Thanh Lộ?"

Lương Kim Nhược quay đầu nhìn sang, Thẩm Trì vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt tinh xảo kia như giấu dao găm, thầm than không ổn rồi.

"Anh có nhiều số liên hệ lắm, chắc là cô em kia nhân lúc anh không để ý mà thêm vào đấy." Anh ấy nói năng vô cùng khí phách: "Xóa luôn đây."

"Không cần." Lương Kim Nhược rướn người ngồi thẳng: "Cứ nghe đi."

Tô Ninh Dung gật đầu: "Xem cô ta định làm gì."

Thẩm Trì bị hai người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chột dạ run tay, nhấn phím nghe máy, giọng điệu cũng không tốt: "Có việc gì? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

Tay Lương Thanh Lộ siết chặt, giọng nói thì vẫn dịu dàng như cũ.

"Chiêu Chiêu có đấy không?"

"Cô gọi ai cơ?" Thẩm Trì không vui, giọng nói bình thường bất cần đời lúc này rất nghiêm túc: "Chiêu Chiêu là để cho cô gọi đấy à?"

"..."

Lương Thanh Lộ không ngờ công tử trăng hoa này lại che chở Lương Kim Nhược đến thế.

May là Thẩm Trì không định tán gẫu với cô ta, đoán được ý đồ của cô ta nên bèn hả hê giao di động cho Lương Kim Nhược.

"Cứu được người ra rồi à?" Lương Kim Nhược điềm nhiên hỏi.

Lương Thanh Lộ hắng giọng: "Kim Nhược, các trưởng bối đều quen biết lẫn nhau, làm to chuyện không đẹp mặt đâu, cũng không tốt cho nhà chúng ta..."

Cô ta không dám gọi Chiêu Chiêu nữa.

Lương Kim Nhược chắt lưỡi: "Không cứu được?"

Cô từ từ dựa vào lưng ghế: "Chỉ mới là chút khai vị thôi mà, cô yếu quá đấy."

Cơn giận của Lương Thanh Lộ dễ dàng bị châm ngòi. Cô ta siết chặt lòng bàn tay mới nhịn được: "Về nhà bàn lại được không?"

Lương Kim Nhược không đáp lại cô ta.

Lương Thanh Lộ còn tưởng điện thoại cúp máy rồi, lại ‘alo’ hai tiếng, sau đó mới ý thức được đối phương cố ý không nói lời nào…

"Cô muốn thế nào thì mới không truy cứu?"

Những người này đều vì cô ta nên mới bị bắt, cô ta không thể mặc kệ được, nếu không cô ta sẽ hoàn toàn không có chỗ đặt chân ở Bắc Kinh này.

"Xùy." Lương Kim Nhược phì cười, xinh đẹp như đóa hoa đào.

Cô dùng tay xoay nghịch chén trà, nheo hàng mày xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại như hầm băng, lạnh lẽo bức người.

"Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Sau khi cúp máy, cô ném điện thoại trả cho Thẩm Trì.

Tô Ninh Dung kích động, vừa rồi dáng vẻ Lương Kim Nhược rất ngầu: "Chiêu Chiêu, cậu đã không còn là công chúa nhỏ nữa rồi."

Lương Kim Nhược: "Gì cơ?"

Tô Ninh Dung cười tủm tỉm: "Giờ đã trở thành trưởng công chúa nắm quyền."

Lương Kim Nhược chớp mắt một cái.



Khi bọn họ tới thang máy chuẩn bị rời nhà hàng, có vài người từ thang máy đi ra.

Lương Kim Nhược đánh mắt nhìn sang, đều là các quý công tử, có điêu cô cũng không nhớ mình có quen biết mấy người này không.


… Dù sao, nếu cô không nhớ rõ thì chứng tỏ chẳng tiếng tăm gì.

"Lý Văn còn đang ở đồn công an à?"

"Ừ, hết cách rồi, chuyện này lại không phải say rượu lái xe."

"Lại còn bày ra chuyện tự tiện xâm nhập nhà dân nữa chứ, chẳng có ý nghĩa gì cả. Tốt xấu gì người trong giới cũng quen biết nhau, không thể chừa chút thể diện à."

"Lương Kim Nhược... ơ?"

"Tại chị Thanh Lộ hiền quá đấy, nếu không thì sao lại khiến Lương Kim Nhược kiêu ngạo thế được."

Giọng bọn họ trò chuyện không lớn không nhỏ, Lương Kim Nhược bị khơi dậy hứng thú.

Cô nghiêng mặt đi: "Thẩm Trì, anh có quen không?"

Thẩm Trì nghĩ ngợi: "Chỉ nhớ rõ họ Trịnh thôi, nhà anh ta kinh doanh rượu, cuối năm trước vừa chen vào Bắc Kinh."

Lúc họ trò chuyện, mấy người kia cũng đã chú ý tới bên này.

Bọn họ nhận ra Tô Ninh Dung, còn Lương Kim Nhược bên cạnh thì lại chưa gặp bao giờ. Hai mắt thanh niên vừa rồi vẫn còn thân thiết gọi ‘chị Thanh Lộ’ lập tức sáng quắc.

Người đẹp chưa từng gặp.

Anh ta tiến lên mấy bước: "Xin chào, tôi là Trịnh Quy."

Lương Kim Nhược bị cái tên này chọc cười, đđi môi đỏ hơi giương lên. Cô cười, dưới ánh đèn sáng ngời trông càng thêm tươi đẹp rạng ngời, tựa như đóa hoa đào mùa xuân đầu cành.

"Trịnh Quy? Chính quy?"

Thẩm Trì và Tô Ninh Dung bên cạnh biết ngay cô có ý xấu.

Trịnh Quy chỉ cảm thấy tên mình phát ra từ miệng cô ngọt ngào như mật, làm cả người tê dại.

Anh ta nhìn chằm chằm mặt cô không chớp mắt, rung động nói: "Đúng vậy, cô cũng ở Bắc Kinh à? Phải gọi cô thế nào đây?"

Lương Kim Nhược cười càng tươi hơn: "Lương Kim Nhược."

Cô quét mắt nhìn đám người bọn họ một lượt.

Mãi cho đến khi cô và hai người Thẩm Trì vào thang máy, biến mất trước mặt bọn họ, Trịnh Quy vẫn hoàn hồn lại được.

"Lương Kim Nhược, tên hay quá!"

Người bên cạnh huých anh ta: "Chính là Lương Kim Nhược kia đấy!"

"Vừa rồi cô ấy nhìn bọn mình, liệu có phải đang nghĩ xem làm thế nào tóm bọn mình vào đồn công an không?"

"Có thể lắm, nhưng hóa ra cô ấy xinh đẹp như thế."

Cuối cùng Trịnh Quy cũng hoàn hồn, mà tim thì cũng đã bay đi: "Tự tiện xâm nhập nhà dân rồi bị công an bắt cũng là đáng đời bọn họ."

"?"

Vừa rồi cậu không nói thế đâu.



"Trịnh Quy kia thật là buồn cười." Tô Ninh Dung tấm tắc cảm thán: "Vừa thấy cậu đã quên ngay chị Thanh Lộ của mình là ai luôn rồi."

Lương Kim Nhược lạnh nhạt: "Đàn ông mà."

Tô Ninh Dung nói: "Tớ đoán sau này cậu lại có thêm người theo đuổi đấy, cũng không rõ chờ Lương Thanh Lộ biết chuyện sẽ phản ứng thế nào đây."

Lương Kim Nhược cụp mắt: "Không có hứng thú."

"Đúng rồi Thẩm Trì, em nhớ nhà anh có hợp tác với nhà họ Lương. Anh hỏi thăm giúp em hành vi với tác phong của Lương Thanh Lộ ở Lương Thị đi." Cô nói.

Mấy nhà ở Bắc Kinh đều có dự án hợp tác với nhau.

Thẩm Trì gật đầu: "Được thôi. Tuy anh không chú ý nhưng có vẻ cũng không có động tĩnh gì. Chắc chẳng có thành tích gì đâu."

Trước khi lên xe, Thẩm Trì như nhớ tới điều gì.

"Tháng trước lúc em chưa về, anh nghe ông cụ nhà anh nói Lương Thị hợp tác với Trung Thế, còn cụ thể là dự án gì thì anh không rõ lắm. Ông cụ muốn chen một chân, tiếc là…"

"Nghe ý của ông nội thì có vẻ chưa quyết định người phụ trách.

Thái độ dửng dưng của Lương Kim Nhược lập tức quay ngoắt sang vẻ phấn chấn.

"Trung Thế?"

Người cầm quyền duy nhất của Trung Thế bây giờ chính là Chu Sơ Hành, anh hợp tác với nhà họ Lương mà không hé răng nói với cô một câu.

Ngay cả ông nội nhà họ Thẩm còn động tâm, dự án này chắc chắn rất quan trọng.

Hai mắt Lương Kim Nhược sáng như ánh sao, vốn dĩ tối nay cô định tới một căn hộ nào đó của mình trước kia ở, nhưng giờ thì đổi ý rồi.

Hỏi ai cũng không bằng hỏi Chu Sơ Hành.

Dù sao có dì Nhạn ở đây, anh chắc chắn không dám không về.

Nghĩ vậy, Lương Kim Nhược từ bi unblock Chu Sơ Hành, ‘quan tâm’ nhắn một tin:

[Mấy giờ anh về nhà?]

Cô nghĩ một lát, sửa lại: [Khi nào anh về đến nhà thế ạ?]




Lúc đó Chu Sơ Hành vừa vào nhà hàng, gặp gỡ các công tử cố ý tình cờ gặp mặt anh đề nghị hợp tác, thành ra trì hoãn thời gian.

Anh nhận được tin nhắn thì hai mắt tối sầm.

Mới đó dấu chấm than đỏ tươi trên mà hình vẫn còn sáng đến khiếp người.

Đúng là trước giờ chưa có ai từng block anh, Lương Kim Nhược là người duy nhất. Trước kia hơn mười tuổi đã thế, giờ cũng vẫn vậy.

Anh cũng chẳng thèm hỏi nguyên nhân.

Nhưng không hiểu sao thời gian lần này lại ngắn như vậy, nhìn chữ ‘ạ’ cuối câu, anh cười khẩy một tiếng.

Sau đó không trả lời.

"Tổng giám đốc Chu?"

"Còn có việc gì à?" Chu Sơ Hành thờ ơ hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là..." Trong lòng đối phương cũng hơi e dè, đành phải tránh đường, nhìn anh sải bước rời đi.

Nói cả nửa buổi thế rồi, không biết tổng giám đốc Chu có nghe hay không.

Chu Sơ Hành mới ăn được một nửa, mẹ anh lại gọi điện thoại tới: "Tối nay Chiêu Chiêu ở đâu? Không được về nhà họ Lương đâu đấy!"

Anh thong thả cắt bít tết: "Nhà họ Lương không ai giết em ấy đâu ạ."

"Ăn nói cái kiểu gì đấy." Tô Nhạn sẵng giọng: "Nhà họ Lương chẳng ra gì hết, không phải con có một biệt thự ở Bán Đảo Thiên Hoa à?"

Chu Sơ Hành bình tĩnh: "Mẹ, em ấy không cần mẹ lo lắng."

Tô Nhạn: "Mẹ không lo thì con lo chắc?"

"..."

Chu Sơ Hành buông dao nĩa: "Chắc em ấy đang ở Vịnh Nguyệt Lan rồi."

Dựa theo tin nhắn kia, anh có thể đoán chắc.

Tô Nhạn à một tiếng, hiểu sai gì đó, bà liền cười mờ ám: "Mẹ không hỏi con đừng nói, Chiêu Chiêu còn nhỏ, đừng quá mức quá!"

Điện thoại bị cúp.

Chu Sơ Hành lù lù bất động.

Một tiếng sau anh mới về tới Vịnh Nguyệt Lan.

Lúc này đã gần mười giờ, bầu trời đêm không có mấy ánh sao, chỉ có mặt trăng treo cao.

Chu Sơ Hành không quen trong nhà có người khác, thế nên kể cả giúp việc cũng chỉ tới vào ban ngày, đến tối anh về thì cả nhà đều tối đen.

Đêm nay, anh mở cửa vào huyền quan, thấy được ánh đèn mỏng manh từ phòng khách rọi tới.

Không chỉ vậy, còn có giọng của vài cô gái.

Chu Sơ Hành nhíu mày, anh có thể chấp nhận Lương Kim Nhược, nhưng không có nghĩa là chấp nhận bạn bè của cô tới nhà mình làm xằng làm bậy.

Anh đi qua huyền quan, vòng tới.

Màn chiếu trong phòng khách đang chạy, Lương Kim Nhược ngồi trên sô pha, mái tóc dài đen óng buông xõa sau đầu, không có ai khác.

"Lương Kim Nhược." Anh gọi.

Không có tiếng đáp lại.

Lương Kim Nhược nghiêng người, ngửa đầu nhìn bóng dáng cao lớn kia, sau đó lại quay đầu lại.

Chu Sơ Hành nới lỏng cà vạt, khẽ đánh mắt nhìn bộ phim cổ trang trên màn chiếu, lập tức đi về phía bên kia sô pha.

Anh chắc chắn là cô nghe thấy.

"Lương Kim Nhược." Giọng nói đã mang theo vài phần mất kiên nhẫn.

Vừa dứt lời, cô gái ngồi trên sô pha chợt đứng phắt dậy, cặp đùi thon dài lộ ra dưới vạt áo sơ mi rộng thùng thình.

Chu Sơ Hành liếc nhìn.

Nếu anh nhớ không lầm thì áo sơ mi này hình như là của anh.

Lương Kim Nhược không phát hiện tầm mắt của anh, trịnh trọng nói: "Bây giờ em không phải là Lương Kim Nhược."

Cuối cùng Chu Sơ Hành cũng dời ánh mắt lên gương mặt đẹp ngất ngây của cô.

Người đẹp luôn có chút đặc quyền.

Sự kiên nhẫn của anh được khôi phục lại một chút: "Em đổi tên rồi à?"

Lương Kim Nhược vừa định nói thì sô pha mềm quá, đứng không vững, thế là cô vội vàng nâng chân dẫm lên lưng ghế sô pha, dáng vẻ oai phong vô cùng

"Bây giờ em chính là Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu*!"

(*Nữu Hỗ Lộc: Dòng họ phổ biến của người Nữ Chân triều nhà Thanh)

Chu Sơ Hành: "?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương