Vợ chồng mới cưới
-
Chương 8:
Đẩy thời gian về tầm tám giờ.
Lương Kim Nhược không chơi cùng với mấy người Tô Ninh Dung mà về từ rất sớm.
Cô thử tìm hoạt động gần đây của Trung Thế và Lương Thị. Quả nhiên trên mạng đều có thông tin, nhưng có lẽ đang trong giai đoạn bí mật nên mọi thông tin vẫn được giấu kỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều đó rõ ràng chứng minh rằng dự án này quan trọng thế nào.
Lương Kim Nhược còn đang ủ rũ nghĩ không biết mình quay về Lương Thị phải ra tay thế nào thì trên trời tự dưng rơi xuống miếng mồi béo bở. Cô không rõ chuyện khác, nhưng chuyện hợp tác với Trung Thế, cô có thể hỏi Chu Sơ Hành.
Chỉ cần hoàn thành tốt mọi việc thì chắc hẳn sau này cô sẽ đứng vững được ở Lương Thị thôi.
Kế thừa sản nghiệp gia đình đâu dễ dàng như thế, cứ nhìn Trung Thế là rõ. Lương Kim Nhược nhớ lúc Chu Sơ Hành mới vào hội đồng quản trị cũng từng bị mấy ông già cậy có tuổi mà lên mặt với anh.
Nhưng may mà Chu Sơ Hành lạnh lùng quả quyết nên họ mới không làm gì được.
Lương Kim Nhược thấy mình phải học theo anh điểm này.
Cho nên nửa tiếng sau thấy người đàn ông chưa về, Lương Kim Nhược không vui lắm nhưng vẫn không gọi điện thoại hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện mà cô đã muốn làm, không có chuyện nào là không làm được.
Mặc dù Chu Sơ Hành ít khi dùng đồ ở Vịnh Nguyệt Lan, nhưng đồ đạc nơi này lại không thiếu thứ gì. Lương Kim Nhược tự mình đi tắm.
Lần này cô trở về không mang theo nhiều quần áo, đồng nghĩa quên cả mang theo đồ ngủ.
Vậy là cô chỉ đành lục tìm trong phòng Chu Sơ Hành, mãi mới tìm ra được một chiếc áo sơ mi của anh.
Thay xong áo, cô xuống tầng dưới hỏi thăm Tô Ninh Dung có bộ phim nào hay về đề tài báo thù để xem hay không.
Cô cầm chai rượu trong tủ của anh rồi trải qua một buổi tối vui vẻ.
“Ngươi nghe thấy chưa?” Lương Kim Nhược nhìn Chu Sơ Hành từ trên xuống.
Cuối cùng Chu Sơ Hành cũng để ý tới hình ảnh máy chiếu đang chiếu. Vừa nhìn cách ăn mặc của diễn viên chính, anh đã biết ngay cô muốn nói gì.
Anh liếc nhìn chai rượu trên bàn trà.
Cô cũng biết chọn rượu đấy chứ, chọn đúng loại rượu tốt nhất thế này, chắc chắn cô cũng phải là người biết uống.
“Nghe thấy rồi.” Chu Sơ Hành đáp lại không chút cảm xúc. Anh liếc nhìn dáng vẻ cùng đôi chân cô đang gác kia, không khỏi nhíu mày: “Bỏ xuống.”
Cô uống rượu say đứng còn không vững mà còn đòi làm bừa.
Đôi mắt hạnh của Lương Kim Nhược long lanh, mơ màng in bóng hình anh, gò má cô ửng hồng.
Cô chắp tay sau lưng: “Haiz, cây cao đón gió cả mà.”
“…”
Chu Sơ Hành cạn lời.
Anh tiện tay mang chai rượu và chén trên bàn cất đi. Lương Kim Nhược nhìn thấy thế bèn không vui, hỏi: “Ngươi làm gì thế hả?”
Cô vội vã nhảy từ trên ghế sofa xuống ngăn anh.
Bất ngờ cả người cô đổ ập về phía trước. Chu Sơ Hành phát hiện ra bèn quay người, sau đó trùng hợp đúng lúc cô va vào lồng ngực.
Lúc này anh đang cầm ly rượu không trong tay.
Lương Kim Nhược chống bờ vai anh muốn đứng dậy nhưng lại không đủ sức, cô vỗ lên vai anh, nói: “Hôm nay Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu ta…”
Đợi mãi cũng không nghe cô nói tiếp ta cái gì.
Chu Sơ Hành vươn tay ôm vòng eo mềm mại của cô, kéo cô vào lòng. Lương Kim Nhược giật mình, thảng thốt:
“Ta không thị tẩm!”
Chu Sơ Hành qua loa đáp: “Em phải thị tẩm.”
Nghe giọng nói trầm thấp đó, Lương Kim Nhược ngạc nhiên nhìn lại người vừa lên tiếng. Từ góc độ này, mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh đều hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Có vẻ khuôn mặt khá đẹp.
“Thôi được rồi.” Cô phụng phịu đáp.
Cô vuốt ve khuôn mặt anh: “Tiểu thái giám khôi ngô quá.”
“…”
Sâu rượu Lương Kim Nhược phát ngôn cực kỳ manh động.
Chu Sơ Hành cười nguy hiểm rồi ôm bổng cô đi lên tầng. Lương Kim Nhược như bé gấu Koala ôm chặt lấy anh, ngoại trừ đôi môi mấp máy, cả thân cô đều mềm oặt ngoan ngoãn vô cùng.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ cô lúc ban ngày.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng chiếu vào phòng đánh thức Lương Kim Nhược đang say giấc. Cô thức giấc mà đầu vẫn đau vì say rượu.
Ngây người nhìn trần nhà hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng động vang lên trong nhà vệ sinh cô mới giật mình tỉnh hẳn…
Đây là Vịnh Nguyệt Lan!
Ngay lúc đó, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
Lương Kim Nhược quay đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông vừa bước từ phòng vệ sinh ra.
Lại ngủ cùng một phòng… chắc không phải tối qua cô và anh lại làm chuyện không nên làm rồi đó chứ?
Cô kéo chăn thử ngó nhìn, gò má đỏ bừng.
“Em tỉnh rồi à?” Chu Sơ Hành liếc mắt thấy cô đã thức giấc bèn cất tiếng hỏi.
Lương Kim Nhược thoáng nhìn qua vết hôn “dâu tây” trên cổ anh rồi vội tránh ánh nhìn đi nơi khác, cứng miệng nói: “Ừm. Quần áo của em đâu?”
Chu Sơ Hành: “Đó là áo sơ mi của anh.”
“Em không mang theo nhiều quần áo về.” Lương Kim Nhược nhíu mày, nói tiếp: “Chỉ mặc một cái áo của anh thôi, anh có thiếu áo đâu. Cùng lắm em đền lại cho anh một cái là được chứ gì.”
Cô để anh dằn vặt cả đêm còn chưa tìm anh tính sổ đâu.
Chu Sơ Hành hờ hững đáp: “Thôi.”
Vừa rồi Lương Kim Nhược cũng chỉ nói bừa như thế thôi, anh không cần cô mua trả áo thì cũng vừa đúng ý cô.
Bầu không khí trong phòng bỗng chìm vào yên lặng.
Một lát sau, Lương Kim Nhược nhớ ra mục đích mình muốn đợi anh về, bèn hỏi: “Chu Sơ Hành, sao tối qua anh về muộn thế, có phải anh cố ý không?”
Nghe cô chất vấn, Chu Sơ Hành tiếp tục thắt cà vạt, ngón tay anh thon dài thoăn thoắt, đủng đỉnh hỏi lại cô: “Anh cố ý làm gì?”
“Cố ý để em đợi.”
“Không phải.”
“Lương Kim Nhược em đây chưa bao giờ chịu ấm ức như thế đâu. Anh phải bồi thường cho em.”
Chu Sơ Hành khựng tay lại, ung dung nhìn cô: “Em lại đổi tên rồi à?”
Lương Kim Nhược ngây người: “Gì cơ?”
Có vẻ cô đã quên mất chuyện tối qua rồi. Chu Sơ Hành không nhanh không chậm, chất giọng khàn vì mới sáng dậy vang lên: “Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu?”
Giọng điệu rất bình thường, cứ như thể anh chỉ nói ra một cái tên bình thường thôi vậy.
Chính thái độ nghiêm túc ấy khiến Lương Kim Nhược xấu hổ cực kỳ.
Nghiện phim đến mức tưởng tượng mình là nhân vật trong đó thì ảnh hưởng hình tượng thần uy anh minh của Lương Chiêu Chiêu cô quá rồi. Đúng là sỉ nhục!
Chu Sơ Hành như cảm thấy còn chưa đủ, bèn “châm thêm mồi lửa”.
“Chủ nhân có hài lòng nô tài thị tẩm không?”
Từ “thị tẩm” như “công tắc” thức tỉnh ký ức tối qua của Lương Kim Nhược, bao gồm cả đoạn chuyện cô nói Chu Sơ Hành là thái giám giả.
Cả chuyện lúc ở trên giường, Chu Sơ Hành hỏi cô có còn cảm thấy anh là thái giám nữa không.
Đương nhiên là cô nhớ cả câu trả lời ú ớ nghẹn ngào, đảm bảo sẽ không trêu chọc thái giám nữa.
Lương Kim Nhược ảo não thất thần, lát sau “cái khó ló cái khôn” nghĩ ra cách chối bỏ trách nhiệm: “Rượu của anh là rượu giả.”
“Rượu giả?” Chu Sơ Hành nhướng mày.
Anh liếc mắt qua bèn thấy Lương Kim Nhược rúc mình trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt với gò má ửng hổng bên ngoài.
“Giả một đền mười.” Lương Kim Nhược như đã tìm được cách bắt đầu câu chuyện: “Anh lấy dự án hợp tác giữa Trung Thế và Lương Thị để bồi thường đi.”
Cô chống người định ngồi dậy.
Chăn đắp trên người trôi xuống lộ ra “khung cảnh nóng bỏng”, cô chỉ đành nằm lại xuống giường.
Chu Sơ Hành chưa từng nghĩ tới chuyện cô sẽ nói tới việc hợp tác nên rất bất ngờ khựng người lại.
Bình thường Lương Kim nhược chỉ có thú vui mua sắm rong chơi, có thêm nữa thì… cũng chỉ có vẽ tranh thôi.
“Sao em biết?” Chu Sơ Hành liếc nhìn.
Lương Kim Nhược cong môi: “Em nghe nói.”
Chu Sơ Hành đánh mắt nhìn cô, sau đó nói: “Nếu ai cũng đòi bồi thường như thế, anh tuyên bố phá sản luôn cho rồi.”
“...?”
Lương Kim Nhược ngây người. Sao lại là ai cũng thế? Cô có thể giống với người khác được chắc?
“Dự án này chưa khởi động.” Chu Sơ Hành miễn cưỡng kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Em còn chưa vào được Lương Thị.”
“Hôm nay em sẽ vào được!” Lương Kim Nhược cao giọng.
Chu Sơ Hành đeo đồng hồ, tiếp lời: “Vậy chúc mừng em trước nhé.”
Khuôn mặt anh lạnh nhạt, làm như không nghe thấy rồi nhấc gót rời phòng ngủ.
Lương Kim Nhược nghi ngờ anh không tin mình, gọi với theo: “Anh không được đi.”
Chu Sơ Hành ra đến cửa bèn dừng lại, ngoái đầu nhìn cô: “Em vẫn cần thị tẩm à?”
Thị tẩm cái đầu anh ấy!
Lương Kim Nhược bực mình thầm nghĩ.
Trợ lý đặc biệt Tô đợi dưới tầng, vừa nghe thấy tiếng động trên tầng, còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy một chiếc gối bay ra.
Tiếp đó cậu ấy nhìn thấy tổng giám đốc Chu bắt lấy gối.
Trợ lý Tô đã rèn được bản lĩnh dù cho có gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng lúc này cậu ấy mới phát hiện ra, mình còn lâu mới điềm tĩnh được như tổng giám đốc Chu.
Chu Sơ Hành rời khỏi Vịnh Nguyệt Lan, trên đường đi bỗng gọi trợ lý: “Tô Thừa.”
Trợ lý Tô nghe anh gọi, quay đầu nhìn.
Chu Sơ Hành ngồi ở hàng ghế sau, mải mở xem tài liệu không cả ngẩng đầu dặn Tô Thừa: “Cậu bố trí người mang thêm quần áo tới Vịnh Nguyệt Lan đi.”
Trợ lý Tô hiểu ý anh ngay: “Vâng!”
Cậu ấy thử thăm dò: “Có cần chuẩn bị đồ gì khác không ạ? Ví dụ như túi xách, giày dép, quần áo ngủ…”
Chu Sơ Hành ngước mắt: “Chuyện này mà cậu còn phải hỏi tôi à.”
Trợ lý Tô: “Vâng.”
Tô Thừa hiểu ý anh, nói vậy nghĩa là phải chuẩn bị hết.
Vài giây sau, trợ lý Tô lại nghe thấy tiếng sếp.
“Không cần quần áo ngủ đâu.”
Lương Kim Nhược bị Chu Sơ Hành chọc tức tỉnh cả ngủ.
Cô nói hôm nay vào được vào Lương Thị thì hôm nay nhất định vào được, không phải cô nói phét.
Lương Kim Nhược gọi điện thoại cho Thẩm Trì. Vì trò đùa tung trời kia mà có không ít người liên hệ với anh ấy để tỏ ý hòa giải với Lương Kim Nhược.
Thẩm Trì kêu khổ ầm trời: “Điện thoại của anh chưa ngơi lúc nào cả. Vẫn may mà không có chú nào tới tìm, phần lớn chỉ có các dì gọi điện thôi.”
“Mấy ngày nữa là hết ngay thôi.” Lương Kim Nhược mỉm cười: “Anh chuyển lời cho Lương Thanh Lộ bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ nằm đó đợi em.”
Thẩm Trì đồng ý đáp: “Có cần anh đi cùng em không?”
Lương Kim Nhược tự tin trả lời: “Không cần đâu.”
Cô nghĩ ngợi thêm một hồi, nói tiếp: “Đợi em kết thúc ân oán này thì anh tới đón em.”
Thẩm Trì phì cười: “Dạ vâng thưa đại tiểu thư.”
Lương Kim Nhược hài lòng kết thúc cuộc gọi rồi xuống giường chuẩn bị xông lên chiến trường.
Hôm nay đã định trước một ngày Bắc Kinh không được yên bình.
Rất nhiều cô cậu trẻ tuổi vẫn đang đợi ở đồn công an. Lương Thanh Lộ nhận được rất nhiều cuộc gọi đến. Lần này là một người ngang vai vế gọi điện đến cho cô ta.
Cô ta không dám tưởng tượng, nếu để ba mẹ bọn họ gọi điện thoại cho ba cô thì sẽ thế nào.
Câu “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” của Lương Kim Nhược khiến cô ta phát điên, vừa khiến cô ta không thể làm gì vừa khiến cô ta vô cùng lo lắng.
Chắc chắn lần này Lương Kim Nhược trở về không chỉ bày ra mỗi việc này.
Chuyện này là do cô ta không xử lý ổn thỏa mọi chuyện nên mới để Lương Kim Nhược bắt được thóp.
Cũng chủ yếu là vì suốt bao năm nay Lương Thanh Lộ sống yên bình quá, chưa từng nghĩ rằng Lương Kim Nhược lại chẳng hề để ý tới những nhà khác mà lật mặt thẳng với cô ta luôn.
Tối qua lúc cô ta về, Lương Lập Thân đã ngủ từ lâu, nên cô ta mới thở phào.
Bây giờ vào phòng khách đã thấy ông ngồi cạnh bàn ăn, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao con không nói với ba chuyện Chiêu Chiêu về nước?”
Lương Thanh Lộ khựng người, rồi thoáng cái đã mỉm cười được ngay: “Ba cũng biết tin rồi ạ? Con cũng mới biết chuyện hôm qua thôi, hình như em ấy vừa mới về.”
“Gây chuyện đến cả đồn công an rồi, chẳng lẽ ba còn không biết?” Lương Lập Thân liếc nhìn con gái: “Con còn không biết tính cách của nó à?”
Lương Thanh Lộ làm nũng: “Con cũng không biết sao lại như thế. Đám Diệp Chi chọn thế nào lại chọn đúng vào căn hộ đó. Ba, ba nói với Chiêu Chiêu đi.”
Lương Lập Thân cũng khó xử.
Hai người đều là con gái ruột của ông, tính cách Lương Kim Nhược thẳng thắn không chịu thiệt, còn Lương Thanh Lộ… ông không ở bên cô ta những ngày còn bé nên luôn muốn bù đắp.
Lúc trước ông không ngờ rằng khi chuyện kia bị bại lộ, Thẩm Hướng Hoan lại bỏ đi tuyệt tình như thế.
Đến giờ vật còn người mất, người cũ đã đi xa.
Vì thế Lương Lập Thân rất thương xót đứa con gái sáu năm không gặp kia.
“Chuyện này ba không can thiệp được.” Lương Lập Thân khuyên nhủ: “Con đi xin lỗi nó đi, vốn dĩ mọi chuyện đều là do con. Chiêu Chiêu ghét nhất người khác động vào đồ của nó.”
Cho nên lúc đó cô mới dứt khoát vứt bỏ người cha như ông.
“Chiêu Chiêu không chịu.” Lương Thanh Lộ nghiến răng, trong lòng cô ta tức giận, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố khóc lóc đáng thương: “Có lẽ em ấy muốn thứ khác…”
Chắc chắn Lương Kim Nhược muốn vào công ty.
Lương Kim Nhược muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Chỉ cần nghĩ thôi Lương Thanh Lộ đã thấy sợ. Cô ta không thể để Lương Kim Nhược cướp đi mọi thứ mà cô ta khó khăn lắm mới giành về được.
Sáng nay cô ta không thể đến công ty.
Vì Lương Lập Thân bảo cô ta đi xin lỗi Lương Kim Nhược và đưa Lương Kim Nhược về ở lại nhà họ Lương.
Lương Thanh Lộ thầm cười khẩy ý kiến này của ông.
Ba bày ra trò tình cảm thân thiết như thế thì cô ta thành cái gì đây?
Nhưng quả thực cô ta cũng không định làm theo ý ông. Bởi vì sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Trì, cô ta biết hôm nay chắc chắn Lương Kim Nhược sẽ đến. Lúc này là thời cơ tốt nhất.
Lương Thanh Lộ đánh mắt nhìn quanh căn biệt thự.
Trước kia nơi này chỉ của một mình Lương Kim Nhược.
Còn bây giờ chẳng phải cô ta cũng đang ở đây đấy thôi.
Có vài người ấy à, đi rồi thì không nên quay lại nữa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa nhà mở ra.
Người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng bước chân bèn vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Lương Kim Nhược mặc bộ váy liền thân hở vai để lộ ra bờ vai và xương quai xanh trắng nõn. Thiết kế vắt chéo ở phần trước ngực cho đến eo làm nổi bật hình thể cân đối của cô.
Đã rất lâu rồi cô mới bước chân về lại căn nhà này.
Lương Kim Nhược nhìn quanh một vòng. Nhìn qua mọi thứ trong nhà vẫn như thế, nhưng thực ra đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Ví dụ như hai bức tường bên phòng khách trước kia treo những bức vẽ của cô thì bây giờ được chia nửa ra để bày đồ của người khác.
Cô nhìn mà ngứa mắt.
Mấy năm nay nhà họ Lương không đổi người giúp việc.
Người giúp việc nhìn khuôn mặt xinh đẹp vừa quen thuộc vừa có phần lạ lẫm thì không khỏi giật thót. Cô gái này giống bà chủ quá, như được đúc ra từ cùng một khuôn với bà.
Dì giúp việc lâu năm gọi cô theo thói quen: “Cô cả.”
Lương Kim Nhược nhìn sang: “Lâu rồi không gặp dì.”
Dì giúp việc không khỏi vui mừng. Không ngờ cô công chúa nhỏ ngày nào vẫn còn nhớ dì ấy.
“Hôm nay cô…”
“Cháu đến lấy đồ.” Lương Kim Nhược ngắt lời dì giúp việc: “Lương Thanh Lộ đâu dì?”
Dì giúp việc đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra, nhỏ tiếng đáp:
“Cô ấy ở phòng khách.”
Những năm gần đây, Lương Thanh Lộ mua chuộc lòng người rất thành công, nhưng suy cho cùng dịu dàng bao nhiêu cũng không thắng nổi Lương Kim Nhược. Người làm trong nhà vẫn ấn tượng nhớ mãi tính cách của cô.
Không những thế, thực chất trong lòng người giúp việc cũng không coi mẹ con Lương Thanh Lộ ra gì.
Lương Kim Nhược đi qua huyền quan, quay người rồi mỉm cười nói: “Lát nước dì nhớ đòi lương tháng sau tăng gấp đôi nhé ạ.”
“Dì có búa nhỏ không?” Cô hỏi.
Dì giúp việc không hiểu lắm, mờ mịt đáp: “Có.”
Nói xong dì ấy lại lo lắng: “Cô cả, cô…”
Lương Kim Nhược mỉm cười: “Yên tâm, tôi không đánh người đâu.”
Biệt thự nhà họ Lương rất rộng, Lương Thanh Lộ không nghe thấy đối thoại giữa Lương Kim Nhược và dì giúp việc. Cô ta chỉ biết Lương Kim Nhược đến rồi nên im thin thít đợi.
Cho nên cô ta cũng bỏ lỡ nghe được dự tính của Lương Kim Nhược.
Mãi cho đến khi bóng hình thướt tha của Lương Kim Nhược bước vào phòng khách, người giúp việc mới giật mình nghĩ ra.
Cô cả càng ngày càng xinh đẹp.
Khí chất của cô cũng thần thái hơn ngày xưa rất nhiều.
Lương Thanh Lộ nghe tiếng bước chân, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lương Kim Nhược đang đứng trước bức tường, bèn mỉm cười nói: “Ba chuẩn bị riêng cho chị đó.”
Lương Kim Nhược như không nghe thấy.
“Thực ra chị cũng ngăn ba rồi, vì dù sao trước đó cũng treo… Á!” Lương Thanh Lộ còn chưa dứt lời đã ngạc nhiên hét lên.
“Xoảng!”
Lương Kim Nhược lùi về sau một bước tránh mảnh vỡ thủy tinh bắn vào người.
Nhìn mảnh kính vỡ rơi đầy trên đất và bằng khen rơi vãi khắp nơi, cuối cùng trong lòng cô mới thấy dễ chịu hơn: “Dăm ba thứ rác rưởi mà cũng xứng treo cùng chỗ với tôi à.”
Cô nghiêng đầu, mỉm cười xinh đẹp.
“Em vừa nói gì?”
Lương Thanh Lộ tức run người, thầm nghĩ có phải Lương Kim Nhược điên rồi hay không!
Lương Kim Nhược mặc kệ cô ta, cô đi đền ngồi trên ghế sofa. Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng mấy đồ đạc bài trí trong nhà mới đổi thôi, cô đã cảm thấy xấu vô cùng rồi.
Thẩm mỹ quá kém.
Lương Thanh Lộ cố ép bản thân bình tĩnh, dù sao đám Diệp Chi vẫn còn chưa ra khỏi đồn cảnh sát. Cô ta cố nặn ra nụ cười, nói: “Kim Nhược, nếu em không vui cứ nói với chị là được.”
Cô ta quay về ngồi xuống ghế sô pha.
Lương Kim Nhược buồn cười: “Tôi đập đồ nhà tôi thì liên quan gì tới cô?”
Lương Thanh Lộ cảm thấy Lương Kim Nhược tức giận nghĩa là cô còn để ý nên liền yên tâm, đáp: “Ba bảo em về đây ở, em rút lại đơn tố cáo đi.”
Đương nhiên Lương Lập Thân không hề nói như thế, cô ta cố tình khua môi múa mép thay đổi lời ông mà thôi.
Trong lòng Lương Kim Nhược cảm thấy khinh bỉ, ngoài mặt cười khẩy: “Được thôi.”
Lương Thanh Lộ khấp khởi mừng thầm.
Nhưng tiếp đó cô ta nghe Lương Kim Nhược nói: “Cô rút khỏi Lương Thị đi.”
Rất nhiều người giúp việc nghe tiếng kính vỡ bèn từ nơi xa nhìn lại, nín thở nhìn trộm động tĩnh trong phòng khách.
Bọn họ thấy khuôn mặt trước nay luôn dịu dàng của Lương Thanh Lộ thay đổi: “Không thể nào! Em đổi điều kiện khác đi.”
Lương Kim Nhược đứng dậy.
Tiếng gót giày cao gót nện trên sàn nhà vang rõ, từng tiếng bước chân như vọng vào tai của tất cả mọi người.
Cuối cùng Lương Kim Nhược đứng trước mặt Lương Thanh Lộ.
Cô không thèm cúi người mà từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Cô tưởng đây là lựa chọn nhiều đáp án chắc?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook