Lương Kim Nhược thở ra một hơi, cô còn trẻ, thứ cô có chính là thời gian.

Trong lúc tâm tư xoay chuyển, cô trái lo phải nghĩ, gửi cho Chu Sơ Hành một tin nhắn.

[Tổng giám đốc Chu, tối nay cùng ăn cơm nhé?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối phương giúp cô chuyện lớn như vậy, một bữa tối dưới ánh nến là chuyện nhỏ thôi.

Thậm chí Lương Kim Nhược đã đặt sẵn nhà hàng rồi, kết quả đến chiều muộn cũng không thấy đối phương đáp lại tin nhắn, tựa như đá chìm đáy biển vậy.

Không trả lời tin nhắn?

Chẳng lẽ bị lời của cô lúc sáng chọc giận rồi à?

Người này nhỏ mọn quá đấy!

Tuy rằng lúc Lương Kim Nhược mười mấy tuổi đã từng nói Chu Sơ Hành lòng dạ hẹp hòi, nhưng lúc này cô vẫn cho anh đánh giá lần nữa, giống với lần đầu tiên.

Nói anh không bằng hai tỉ cũng có gì to tát đâu?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tan tầm, Lương Kim Nhược vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, thế là thẳng tay block anh luôn.

Tối nay cô định về Đàn Duyệt Phủ, nhưng lại đổi thành Vịnh Nguyệt Lan, định xem người đàn ông này giải thích thế nào.

Không ngờ Vịnh Nguyệt Lan một mảnh tối đen.

Không có ai.

Lương Kim Nhược nghĩ một lát, gọi cho trợ lý đặc biệt Tô, cũng không thông. Cô lờ mờ đoán được gì đó, gọi cho luật sư Trần kia.

"Tổng giám đốc Chu của các anh đâu rồi?"

Luật sư Trần trả lời: "Tổng giám đốc Chu đi công tác rồi."

Quả nhiên, vừa rồi Lương Kim Nhược cũng đoán là như vậy: "Đi công tác cũng không nói với tôi một tiếng. Anh ấy đi mấy ngày?"

Luật sư Trần: "..."

Đối phương trả lời: "Mợ chủ, tôi cũng không biết đâu. Cái này phải hỏi trợ lý đặc biệt Tô."

"Được rồi."

Lương Kim Nhược cúp máy, lại unblock Chu Sơ Hành.

Chắc anh không phát hiện đâu nhỉ?


Lương Kim Nhược chột dạ vài phút, rất nhanh lại ý thức được một chuyện đáng mừng.

… Nếu Chu Sơ Hành đi công tác rồi thì cô có thể tới phòng tân hôn ở Tinh Lộc Châu vẽ tranh mà không cần kiêng nể gì nữa rồi!

… Đêm không về ngủ cũng không ai quản!

Tuy rằng không đến mức đêm không về ngủ, nhưng với tốc độ của cô, muốn nhanh chóng hoàn thành bức tranh kia thì vẫn rất có khả năng.

Nghĩ vậy, tâm trạng Lương Kim Nhược không khỏi bay bổng.

Cô vô cùng dịu dàng, chu đáo gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Nếu ông xã đi công tác thì đợi khi nào về rồi hẹn sau nha.]

Miệng ngọt xớt.

Hy vọng Chu Sơ Hành ở ngoài thêm hai ngày nữa đi, kiếm cho bà xã nhiều vài trăm triệu.

Lương Kim Nhược sung sướng ngâm mình trong bồn tắm với hoa tươi, miệng vui vẻ ngâm nga, lên kế hoạch vẽ tranh vài ngày tới.



Khi Chu Sơ Hành xuống máy bay thì trong nước đã là đêm khuya rồi.

Trợ lý đặc biệt Tô theo phía sau, không ngừng báo lại hành trình ngày hôm nay và chuyện của bên hợp tác.

Chu Sơ Hành vừa nghe vừa mở di động.

Tin nhắn xếp trên đầu là Lương Kim Nhược.

Chu Sơ Hành nhìn thoáng qua hai chữ ‘ông xã’, ánh mắt sâu thẳm, ngón tay khựng lại, mà câu nói gửi trước những lời này cũng ánh vào mi mắt.

Đang yên đang lành lại đi xum xoe thế này.

Mặt mày Chu Sơ Hành lạnh nhạt.

Trợ lý đặc biệt Tô theo phía sau, cuối cùng cũng nói xong công việc, nhưng không nhìn thấy động tác của anh, đoán được chắc chắn là tổng giám đốc Lương, không sai đi đâu được.

Cậu ấy đang nghĩ ngợi thì lại nghe Chu Sơ Hành hỏi: "Bên chỗ luật sư xử lý xong rồi à?"

Trợ lý đặc biệt Tô lập tức nói: "Luật sư Trần nói hôm nay là xong."

Chu Sơ Hành đáp một tiếng, mặt mày lạnh lùng nhìn về phía màn hình, ánh sáng chiếu lên sườn mặt, soi rọi đường cong ưu tú.

Anh trả lời Lương Kim Nhược: [Ừ!]

Trợ lý đặc biệt Tô nhìn thoáng qua vẻ mặt của sếp, tuy không nhìn ra gì nhiều cả, nhưng đi theo lâu năm, cậu ấy có thể đoán được vài phần.


Vẻ mặt này là tâm tình đang khá tốt.



Trong lúc Chu Sơ Hành họp ở nước ngoài, Lương Kim Nhược đã nằm trên giường rồi.

Một người chiếm cứ cả chiếc giường, cô phóng túng bản thân lăn lê bò toài, cuối cùng cũng không còn ai nhắc nhở cô phải ngủ đàng hoàng nữa rồi.

Nhưng rồi bao nhiêu niềm vui sướng đều ngưng bặt khi nhận được một cú điện thoại.

Thẩm Trì gọi tới: "Tổng giám đốc Lương, tình nhân của em là ai thế?"

"Tình nhân cái gì, anh tưởng em giống anh chắc." Lương Kim Nhược không chút khách sáo.

Thẩm Trì cười rộ lên: "Lên cả hot search rồi kia kìa. Để anh đây tả cho, công chúa nhỏ của Lương Thị nhiều lần ngồi cùng xe với người đàn ông thần bí, còn có xe đưa xe đón."

"Cả mạng đều biết hết luôn!"

Lương Kim Nhược vừa nghe là biết ngay, người đàn ông thần bí chính là Chu Sơ Hành.

Sau khi cúp máy, cô lên Weibo xem thử.

Tin trong hot search đúng là cô và người đàn ông thần bí, ảnh chụp là cô hai lần xuống khỏi cùng một chiếc xe, còn người trong xe...

Cửa kính không mở hẳn, chỉ có thể nhìn bóng dáng đoán mò.

Lương Kim Nhược không để tâm, tiếp tục suy tư đại kế vẽ tranh của mình.

Cô còn tưởng tin tức thế này lên hot search cùng lắm một ngày là bị đẩy xuống thôi, không ngờ qua ngày thứ ba, chẳng những không hạ mà còn tăng lên, hướng gió cũng thay đổi.

Dân cư mạng nổ mạnh.

[Vì sao tiểu thư nhà giàu luôn yêu cậu trai nghèo thế?]

[Tôi không tin công chúa nhỏ lại coi trọng nam bám váy đâu, nhất định là hiểu lầm!]

[Hẳn hai lần luôn, chắc không phải nhầm đâu?]

[Không cần làm từ thiện đâu mà... ]

[Lương Kim Nhược mau tỉnh táo lại đi!]

[Chuyện cổ tích đều là lừa đảo, người ta chỉ coi trọng tiền của em thôi!]


[Ngay cả mặt cũng không dám lộ, nhất định là sợ hãi.]

[Không nói đến chuyện khác, nhưng bằng thứ này thôi cũng dám đưa công chúa nhỏ đi dạo phố à?]

Lương Kim Nhược không hiểu ra sao, nghiêm túc lật xem nửa ngày, cuối cùng phát hiện nguyên nhân chính là cái xe Chu Sơ Hành vừa đổi.

Rất bình thường trong mắt bọn họ.

Đương nhiên là so với cảnh của cô.

Dân dư mạng còn có rất nhiều người là fan của Thẩm Hướng Hoan, cũng là fan phim Lương Kim Nhược quay hồi nhỏ, tự nhận là fan mẹ nuôi của cô.

Bọn họ đều bảo cô đừng đồng ý để người như vậy theo đuổi.

Lương Kim Nhược thấy buồn cười, chụp ảnh gửi cho Chu Sơ Hành.

Chắc bên kia vẫn còn đang nửa đêm, không hề đáp lại.

Lương Kim Nhược rời giường rửa mặt, lúc xuống lầu lại nhận được một cuộc điện thoại: "Cô Lương, khi nào cô có thời gian đi lấy xe?"

"Lấy xe á?"

Lương Kim Nhược ngơ ngác: "Xe gì cơ?"

Người phụ trách bên kia mỉm cười: "Cô phải đích thân đến xem mới được."

Lương Kim Nhược đổ hết niềm vui bất ngờ này lên người Chu Sơ Hành, chắc không phải lần trước trốn làm đi đón cô, ghét bỏ chậm trễ công việc nên tiêu tiền mua xe cho cô đấy chứ.

Không nhận thì phí của trời lắm.

Lương Kim Nhược đổi một chiếc váy ngắn năng động, đi thẳng tới điểm đến.

Mười giờ sáng, tiệm Lamborghini 4S rất yên tĩnh, toàn bộ nhân viên đứng thành hàng theo cấp bậc, song song với cửa.

Chu Sơ Hành không ở đây, hôm nay Lương Kim Nhược lái chiếc xe bình thường trên hot search kia.

Cô vừa xuống xe đã thấy mọi người trong cửa hàng xoay người, đồng thanh lên tiếng: "Hoan nghênh cô Lương tới lấy xe!"

"..."

Lương Kim Nhược bình tĩnh đi vào.

Người phụ trách tươi cười nói: "Cô Lương, mời qua bên này."

Trong không gian trang hoàng xa hoa, một chiếc siêu xe màu hồng thiếu nữ im lặng mà dịu ngoan đứng trước mặt Lương Kim Nhược.

Cho dù mù tịt về xe, Lương Kim Nhược cũng rung động không thôi.

Màu sắc và thiết kế này quá phù hợp với yêu thích của cô!

Người phụ trách nói: "Trước mắt, chiếc xe này là bản giới hạn duy nhất toàn thế giới, giá bán công khai là sáu mươi triệu tệ, còn là định chế tư nhân."

Lương Kim Nhược lấy lại tinh thần: "Định chế màu hồng nhạt?"


Người phụ trách chớp mắt: "Đúng vậy, đây là một yêu cầu trong số đó."

Lương Kim Nhược lại hỏi: "Tốn thời gian bao lâu?"

Người phụ trách báo lại chi tiết: "Bắt đầu từ năm ngoái cho đến tháng trước, vốn dĩ vẫn đặt tại Pháp, tối qua mới được chuyển tới đây."

Tháng trước?

Không phải chính là thời gian tranh của cô tham gia triển lãm nghệ thuật quốc tế à?

Năm ngoái…

Lương Kim Nhược không nhớ rõ năm ngoái mình đang làm gì, cũng không biết sao anh tới Pháp lại nghĩ đến chuyện đặt xe.

Hơn nữa đã một năm rồi mà Chu Sơ Hành không nói với cô.

Chẳng lẽ đàn ông đều thích tạo ra niềm vui bất ngờ kiểu này à?

Nhưng Lương Kim Nhược đúng là thích thật, không hỏi lại mà ngồi lên xe thử luôn. Cô rất muốn lập tức lấy ra lái dạo một vòng, đảm bảo ngầu đét.

Rất phù hợp với thân phận tổng giám đốc Lương của cô.

Người phụ trách rất chuyên nghiệp giúp cô chụp một tấm ảnh xinh đẹp, sau đó cười tủm tỉm đứng cùng các nhân viên khác xem cô thử xe.

Chu Sơ Hành đi công tác mà không nói không rằng, sau đấy lại lén tặng cô niềm vui lớn như vậy.

Lương Kim Nhược nhớ tới hot search trên mạng, thế là lại mở Weibo ra, thấy được hot search đầu bảng đã thay đổi…

[Con xe rách này của cậu ta mà cũng dám đón công chúa nhỏ tan làm á?]

Cô cười khẽ, lựa chọn ảnh chụp mới tinh vừa ra lò hôm nay, đáp lại mấy bình luận kia.

Lương Kim Nhược: [Thế đến lượt tôi đón anh ấy tan làm vậy! # hình ảnh]

Cô không xem bình luận nữa, nhớ tới đề tài “đen tối” lúc trước, liền gửi cho Chu Sơ Hành một tin nhắn.

...

Ở nước ngoài xa xôi, rạng sáng.

Chu Sơ Hành bị âm thanh nhắc nhở đánh thức, thoáng cau mày, mất kiên nhẫn mở mắt ra.

Anh cầm di động lên mở khóa, thấy được tin nhắn mới nhất từ Lương Kim Nhược.

[Xe mới tác dụng mới ♂, chân thành mời tổng giám đốc Chu về nhà trải nghiệm.]



Lời tác giả:

Lamborghini thật sự có xe định chế giá sáu mươi triệu tệ. Đương nhiên, chỉ cần có tiền, muốn màu gì cũng được hết.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương